Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 60: Do thám ban đêm, gặp phải ám sát




Trăng chiếu qua Tây viện, trong màn đêm, một bóng người bò dậy khỏi giường, nàng đưa tay sờ vào bộ y phục màu đen bên giường và một chiếc khăn che mặt màu đen được xé ra đã chuẩn bị sẵn trước đó. Nàng mặc xong y phục, đeo khăn che mặt sao cho chắc chắn mà không ảnh hưởng đến hô hấp rồi lại lấy sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn quấn bên hông.

Mấy ngày nay nàng luôn ở trong phòng luyện tập nội công tâm pháp trước kia thái phó đã dạy nàng, trong thời gian ngắn tuy không thể khôi phục nội lực nhưng chiêu thức thì cứ như bản năng, như máu thịt trong cơ thể vậy, nàng không hề quên võ nghệ mình từng học.

Tang Vi Sương lẳng lặng ra cửa, trước đó nàng đã có thể khống chế hô hấp của mình rất tốt, nàng biết rõ người của Thần nhị gia canh gác nơi này, mấy ngày qua nàng cũng nghe ngóng được đại khái quy luật gác đêm của họ.

Vi Sương nhảy lên nóc nhà thành công ra khỏi viện, nàng không rõ Thần nhị gia có lén lút bồi dưỡng ám vệ hay không, nếu có thì đi trên nóc nhà thế này là nguy hiểm nhất, bởi dưới nóc nhà chính là ám các nơi ám vệ thường trú ngụ. Năm nàng mười ba tuổi, phụ hoàng đã an bài tử sĩ theo nàng cho đến chết nên nàng rất rõ nơi ám vệ thường ở. Nhắc đến mười tám tử sĩ kia, phỏng chừng sau khi nàng tuẫn quốc thì họ đã tự sát oanh liệt rồi.

Tang Vi Sương cảm thấy bộ dạng vượt nóc băng tường của mình bây giờ thực giống vịt hoang leo tường, nếu thái phó ở đây nhất định sẽ chê cười nàng bôi nhọ thanh danh ông ấy, năm đó khinh công của thái phó thuộc hàng nhất đẳng, có thể bước trên mặt hồ không gợn sóng, hồ trong gió ấm, bóng dáng bạch y tung bay ấy khiến vô số tiểu thư khuê các đem lòng say mê. Thậm chí tiểu cô cô hiếm khi khen người mà chỉ thích tổn thương người của nàng cũng khen ông ấy bạch y tuyệt thế, đạp sóng phong lưu.

Càng đến gần sau núi Tây viện Tang Vi Sương càng cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc, trực giác mách bảo nàng nơi này có trọng binh canh gác.

Mới đi tới rừng hoa hạnh trước rừng trúc sau núi, Tang Vi Sương thấy một nhóm nam nhân ăn mặc chỉnh tề cầm trường thương, nàng lần đầu đến chưa quen với địa hình nhưng nàng nghĩ nơi này tuyệt đối sẽ không chỉ có một cửa. Cửa trước không được thì đi cửa sau, cửa sau không được thì đi cửa ngách.

Đang lúc nàng cảm khái cho sự thông minh của mình thì có một bóng đen bay ngang đỉnh đầu. Khinh công mang theo tiếng gió mạnh mẽ và cả dáng người bay nhanh như con thoi ấy, người này võ công không đơn giản!

Tang Vi Sương cả kinh, đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy.

Nàng còn chưa hiểu rõ tình hình thì nghe tiếng kêu la của đám nam nhân.

- Có kẻ đột nhập!

Rồi nàng nghe tiếng bước chân rầm rập, đám người kia truy đuổi người áo đen.

Tang Vi Sương lập tức hiểu được người nọ cũng là khách không mời mà đến như nàng, hắn đang tự lộ hành tung dẫn những người kia rời đi, nếu nàng đoán không sai thì đồng bọn của hắn đã tiến vào bằng cửa khác rồi.

Đúng là biết chọn ngày, họ lại đến cùng một lượt với nàng! Không biết họ có phải là người được Tây Tần phái tới ám sát hay không?

Quân chủ lực của Tần muốn trước tiên chiếm lấy Thiệu Châu, ngồi vững ở Thiệu Châu rồi mới thẳng hướng đến Hoài Châu, vào lúc này đương nhiên sẽ không phân tâm xuất binh đến quận Lưu. Ba ngày đã trôi qua, dựa vào mưu trí của thiết kỵ binh và tổ chức ám sát của Tây Tần thì muốn tra ra chuyện của Thần gia là không khó, cho nên tối nay mới phái người ám sát tới diệt trừ thiết kỵ binh Tây Tần rơi vào tay Thần gia kia? Nếu đúng như nàng nghĩ thì thiết kỵ binh đó có khả năng gặp nguy hiểm!

Đôi mày thanh tú của Tang Vi Sương cau lại, hắn không thể chết như vậy, ít nhất trước khi chết hắn phải cho nàng biết một chuyện!

Người Tây Tần đó ở đây đã ba ngày, ba ngày qua không có động tĩnh gì lớn, hôm nay đột nhiên xuất hiện kẻ đột nhập, mấy thủ vệ kia như ăn phải thuốc nổ vậy, phái ra thật nhiều người truy bắt. Bọn họ quá tin vào tường viện và cửa lớn của viện nơi rừng trúc này à? Cho rằng tường viện cao hai trượng thì sẽ không có chuyện gì? Cho rằng khóa lại thì sẽ không ai có thể mở?

Tang Vi Sương thực thấy bi ai thay Thần nhị gia vì có một đám thuộc hạ như vậy. Đây là tù binh quan trọng, đoán chừng là trọng phạm Tây Tần quan trọng nhất sa lưới hiện nay.

Ở Tây Tần, thiết kỵ binh tuy gọi là thiết kỵ binh nhưng không hoàn toàn là binh lính trên ý nghĩa, địa vị của họ đồng cấp với tướng quân ngũ phẩm, địa vị cao hơn rất nhiều tướng quân, khi gặp tướng quân ngũ phẩm thì không cần hành lễ, Tang Vi Sương không biết những thiết kỵ binh này được gọi là gì ở Tây Tần, bọn họ hẳn là có tên mang ý nghĩa đặc thù của riêng mình, chỉ là sử quan triều Vũ ghi chép về họ như vậy.

Về phần tại sao nàng biết đến tổ chức ám sát là vì phụ hoàng từng nói hoàng thất Tây Tần và Đông Vũ đều thiết lập tổ chức ám sát, nhiệm vụ của họ là xử lý các phiền toái quan trọng vào thời khắc nguy hiểm, đây là điều tổ phụ đã nói với phụ hoàng.

Vòng qua mấy hành lang, tránh được vài lính gác ngầm, nàng thấy một viện nhỏ nằm ở nơi rất kín đáo nhưng vẫn sáng đèn, nếu nàng đoán không sai thì chính là nơi này, còn tại sao nơi đó vẫn yên tĩnh không có thủ vệ thì khỏi phải nói, hẳn là đã bị người khác thu dọn rồi.

Tang Vi Sương cắn răng, trong lòng hơi bối rối, nàng cuộn người lại, dán cơ thể vào vách tường, áp tai phải vào tường.

Bầu không khí bên trong rất kỳ lạ, không có tiếng bước chân, thậm chí tiếng hít thở cũng không có………quá yên tĩnh.

Trong lòng thầm hô không tốt, nàng nhanh chóng rút kiếm bay qua cửa sổ mà vào, chưa kịp nhìn rõ người đang đứng, chỉ dựa vào cái bóng trên mặt đất để phán đoán phương hướng, kiếm của nàng lập tức đâm về phía người nọ.

Thời gian đã quá lâu, lâu đến mức nàng không còn tự tin với thân thủ của mình nữa mà chỉ có thể tin vào phán đoán của mình, nếu để lỡ thời cơ thì người chết có thể là nàng.

Tổ chức ám sát không hổ là tổ chức ám sát, tuy động tác của Tang Vi Sương rất nhanh, hoàn toàn không cho người khác cơ hội phản ứng nhưng kiếm của nàng nội lực yếu ớt tạo cơ hội phán đoán cho đối phương, hắn nghiêng đầu đi, kiếm của nàng ngay cả da thịt của hắn cũng không chạm tới.

Tang Vi Sương vô cùng kinh hãi, lại ra sức giơ kiếm đâm tới lần nữa.

Chỉ hai chiêu, người ám sát kia đã hoàn toàn nhìn rõ thân thủ của nàng, đôi con ngươi cười lạnh, không tự lượng sức. Giết nàng bẩn tay, hắn nhấc chân bước một bước lớn về trước, khi hắn lại giơ chân chuẩn bị cho nàng một cước tiễn nàng về Tây Thiên thì nghe một tiếng “ken két”, mặt đất nứt ra, đôi con ngươi lạnh lẽo kia đầy sợ hãi, cả người đổ ập xuống, hơn mười cây nhọn đâm xuyên ngực, một tiếng hét thảm ngắn ngủi vang lên.

Khoảnh khắc ấy, mồ hôi lạnh của Tang Vi Sương tuôn ra, nàng thật sự tưởng rằng mình sắp phải xuống gặp phụ hoàng mẫu hậu rồi, ha ha, dựa theo tâm kế của Thần nhị gia sao có thể tha thứ cho các ngươi “muốn gì làm nấy” được? Tự làm tự chịu nhỉ?

Năng lực của người ám sát không thuộc về bản thân mà chỉ thuộc về chủ tử, người họ muốn giết là người mà chủ tử ra lệnh giết, nếu thi hành nhiệm vụ mà giết dư người hoặc không hoàn thành được nhiệm vụ thì họ có thể bị xử tử, hoặc bị phế toàn bộ võ công rồi bị vứt tới biên cương làm nô dịch khổ sai trọn đời.

Hắn muốn dùng chân giết nàng lại vừa vặn chết bởi chân mình.

Vết xe đổ đó cũng thức tỉnh nàng. Các thuộc hạ ngoài cổng kia có lẽ không giỏi giang gì nhưng đừng xem thường Thần nhị gia.

Đoán chừng cùng lúc cơ quan khởi động thì người bên ngoài cũng biết bên trong “thất thủ” rồi, nàng không thể đợi lâu. Nhưng khó khăn lắm mới vào được đây, hơn nữa hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy thì hôm khác muốn vào còn dễ dàng ư?

Sau khi phân tích rất nhanh, Tang Vi Sương nhìn về phía giường nhỏ thì thấy người trên giường đang mở to mắt vẫn chưa hết khiếp sợ, thấp thỏm bất an nhìn nàng.

Tang Vi Sương cười lạnh, hắn trước đó chắc chắn cho rằng bản thân không sống nổi. Tính ra thì nàng chính là ân nhân cứu mạng của hắn.

Đợi đã………

Tang Vi Sương vì viết sách trong thời gian dài nên thị lực hơi yếu, lúc đầu nàng không nhìn kỹ nhưng bây giờ híp mắt chăm chú nhìn thì toàn thân như đang đứng dưới thác nước, dòng nước dội thẳng xuống nàng, sóng nước tung dữ dội, khiến nàng như bị sét đánh.