Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 41: Búi tóc cho hắn




Dương Yên nghe nói Liễu quả phụ kia bệnh, nhờ người đi mời đại phu, đại phu cũng không dám tới, cuối cùng là lão cô cô của Liễu quả phụ cõng nàng ta đến y quán.

Dương Yên cảm thấy buồn cười, đồng thời lại cảm thấy cô cô của Liễu quả phụ thật là một người tốt, có cháu gái như vậy cũng không sinh lòng ghét bỏ, bây giờ nàng ta bị bệnh, bà đã ngoài sáu mươi mà vẫn tới chăm sóc nàng ta.

Có điều Liễu quả phụ này cũng nên tĩnh dưỡng, thứ nhất là mấy dặm quanh đây trở nên yên tĩnh, thứ hai là có thể làm giảm nhuệ khí của nàng ta.

Lập xuân, thời tiết dần dần ấm lại.

Từ khi Tĩnh Sơ xảy ra chuyện, và cả chuyện ở Huyện lệnh phủ nữa, Tang Vi Sương muốn mau chóng rời khỏi huyện An.

Trước kia là bạc trên tay không đủ dùng nhưng bây giờ thì khác. Nàng đã nhờ Tạ công tử tìm giúp nàng một trang giá rẻ ở ngoại thành Lạc Dương, hôm nay Tạ Bang Ngạn cũng đã mang đến tin tốt. Nàng định sau Tết Nguyên Tiêu sẽ để Dương Yên theo người của Tạ công tử đi trước đến Lạc Dương trồng thử Tuyết Đào ở đó, đợi Dương Yên về thì sinh nhật nàng đã qua, toàn trang bọn họ sẽ lên đường.

Lạc đô của Diêu quốc là nơi tụ tập những nhà quyền quý, trong đó có không ít bộ hạ cũ quen biết năm xưa, có điều những người đó sẽ không nhận ra Tang Vi Sương của hiện tại.

Chỉ là, Tang Vi Sương hơi cúi đầu, chỉ là gương mặt này dường như càng lúc càng có bóng dáng của mình năm đó.

Đều nói tướng do tâm sinh, lời này quả nhiên không giả.

Tang Vi Sương cầm bút kẻ chân mày mới mua vẽ nhẹ lên đôi chân mày nhạt, chân mày trước kia của nàng không nhạt thế này.

Chỉ một nét như vậy, gương mặt này càng giống với chính nàng hơn……..

Tâm Vi Sương run rẩy trong nháy mắt, nếu thế này thì với mình cũng không có chút ích lợi nào. Dù sao ở kinh thành, người nhận ra khuôn mặt này rất nhiều.

Nàng cúi đầu trầm tư chốc lát, trong gương đồng hiện ra một dung nhan khuynh quốc…………

Đôi mắt đẹp màu hổ phách nhìn chằm chằm nàng trong gương.

Nốt chu sa giữa đôi mày từng tương tư phong nguyệt nồng hoa. Nàng chợt hướng về dung nhan tuyệt thế của hắn, không biết hắn cũng kinh ngạc tán thán như thế với nàng.

- Tố……….

(- Dẫn Tố……..)

Một tiếng gọi đơn, như ánh sáng bầu trời sao lấp lánh trong mộng ảo, Tang Vi Sương ngẩng đầu, nàng biết vừa rồi là ảo giác của nàng, nhất định là vậy, nàng thế mà nghe Lâu Kiêm Gia gọi tên nàng.

Nàng từ trong mộng ảo mơ màng tỉnh lại, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn dung nhan như họa của người trước mặt, cánh môi như xuân đào của hắn chưa từng cử động……..

Đôi mắt hắn, trong nháy mắt sáng rõ, trong nháy mắt lại mờ mịt. Đầu đau muốn nứt ra nhưng vẫn hoàn toàn không thu hoạch được gì, hắn luống cuống đứng đó như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Cuối cùng, con ngươi màu hổ phách kia rơi xuống một giọt nước trong suốt.

Hắn không biết hắn rốt cục đã quên mất điều gì, nhưng hắn thực sự đã quên rồi. Hắn không nắm bắt được, toàn thân trống rỗng, hắn vươn tay ôm chặt lấy nữ tử đang ngồi trên ghế màu đỏ.

Thật muốn đưa nàng vào trong linh hồn hắn, để nàng đánh thức những thứ đã lạc mất trong hắn………

Tang Vi Sương nhìn rõ sự thống khổ của Lâu Kiêm Gia nhưng không hề mở miệng tiết lộ điều gì, có những chuyện nói ra ngay cả nàng cũng không tin. Mà lúc này nàng đã có thể đoán được, âm thanh khàn khàn trong cổ họng hắn chính là tên trước kia của nàng, chỉ một chữ “Tố”. Nàng thật sự cảm thấy lạ, tại sao hắn có thể nhận ra nàng, cho dù khuôn mặt này ngày càng giống với bản thân nàng nhưng Lâu Kiêm Gia vừa nhìn đã nhận ra vẫn khiến nàng cảm thấy khó mà tưởng tượng.

Nàng thay hắn gỡ cánh tay quấn chặt nàng ra, nhè nhẹ nói:

- Lâu Kiêm Gia, ta quả thực là “Tố” mà ngươi nói, bây giờ ta chỉ có thể cho ngươi biết như thế, cho nên ngươi không cần nghĩ nhiều, không cần làm khó chính mình………còn nữa, ta chỉ cho phép một mình ngươi gọi tên trước kia của ta, chỉ một mình ngươi.

Hắn nghe hiểu nhưng không muốn rời đi mà từ từ ngồi xổm xuống, áp mặt vào đầu gối nàng, mái tóc đen nhánh xõa trên vạt áo màu xanh của Tang Vi Sương.

Tang Vi Sương hiểu ý, hắn muốn nàng búi tóc cho hắn. Nàng rất phối hợp đưa tay lấy cái lược sừng trâu trên bàn và một sợi dây buộc tóc màu xanh nàng thường dùng.

Tay nàng linh hoạt búi tóc cho hắn, dây buộc tóc màu xanh được thắt thành nụ hoa vừa xinh đẹp vừa chắc chắn.

- Ngoan, lát nữa ta phải ra ngoài, ngươi đi chơi với bọn Cẩu Oa Tử đi, đừng ở nhà đào giun một mình, ngươi phải học cùng chơi với đám trẻ mới được.

Tang Vi Sương rất tận tình khuyên bảo, nàng sửa sang lại đầu tóc cho Lâu Kiêm Gia rồi kéo hắn đứng lên.

Thiếu niên cao hơn nàng rất nhiều ngoan ngoãn gật đầu, tóc mái trước trán bị gió thổi lên, hắn cười ngọt ngào vừa đi về phía cửa vừa lưu luyến nhìn Tang Vi Sương.

Tang Vi Sương cười dịu dàng, không quên căn dặn:

- Nhớ đừng lăn lộn với Đại Miêu trong vườn trà, cũng đừng để Đại Miêu cào bị thương tay.

- Chơi mệt nhớ tìm Dương quản sự uống nước, hắn bận quá luôn quên mất nhưng chính ngươi thì không được quên.

- Đừng để bị người ta ức hiếp, cũng đừng đi ức hiếp mấy bé gái. Ai bắt nạt ngươi thì nhớ bắt nạt lại.

Tang Vi Sương thở dài, rất có cảm giác mình đang nuôi nhi tử, còn là một nhi tử lớn tương đương nàng nữa!

Nhìn Quá Tuyết theo hắn ra cửa, Tang Vi Sương mới cưỡi ngựa rời đi.

Trên một sườn núi nhỏ phía nam thành, một đám bé trai bé gái tụ tập với nhau.

Ở quê phần lớn là thân thích, không có quy định bé trai bé gái mười mấy tuổi không được chơi chung. Chẳng hạn như cha mẹ của Nữu Nữu Trương gia và cha mẹ của nữ nhi Lý gia quanh năm lo làm ăn, giao Trương Nữu Nữu và Lý Đại Nha cho hàng xóm chăm sóc, các nàng đã mười mấy tuổi vẫn theo bọn Cẩu Oa Tử cùng nhau chơi đùa.

Cẩu Oa Tử là vua đám trẻ vùng này, cho nên với người mới tới là Lâu Kiêm Gia luôn có ý “ra oai phủ đầu”. Mặc dù Lâu Kiêm Gia đã chơi với bọn họ cũng coi như lâu rồi.

- Lâu Kiêm Gia.

Cẩu Oa Tử ôm ngực la to với Lâu Kiêm Gia.

Đừng thấy tiểu tử này mới mười hai tuổi nhưng hắn thấp hơn Lâu Kiêm Gia không bao nhiêu. Hắn to con như cha hắn, mẹ hắn lại rất cưng chiều hắn, luôn nói hắn là niềm kiêu ngạo của cả nhà, tương lai những cô nương quanh đây đều sẽ mong được gả cho hắn.

Bản thân Cẩu Oa Tử cũng cảm thấy như vậy, ngoại trừ khi còn bé mắc bệnh nặng bị người khác bỏ đi tên chính mà gọi bằng tên “Cẩu Oa Tử” khiến hắn rất không thoải mái ra thì hắn chính là Tiểu Lang ca ca mà mấy tiểu cô nương nơi đây thích quấn lấy. Đúng, tên chính của hắn là Chu Tiểu Lang, nghe tiểu tử Tang Cẩm Văn nói thời Tam quốc có một mỹ nam tên “Chu Lang” (Chu Lang: tức Chu Du, tự Công Cẩn, đô đốc quân Đông Ngô thời Tam quốc), hắn chính là Chu Lang chuyển thế!

Nhưng từ sau khi Lâu Kiêm Gia đến, mấy đứa con gái quanh đây đều không thích chơi với hắn nữa. Nguyên nhân là vì họ đều cảm thấy Lâu Kiêm Gia xinh đẹp!

Gì chứ, rõ ràng là một kẻ trắng hơn cả nữ nhân, chỉ là một khối “đậu hũ trắng” mà thôi.

- Kiêm Gia ca ca, huynh cuối cùng cũng ra ngoài chơi rồi.

Trương Nữu Nữu mười tuổi nhấc váy chạy tới, cười ngọt ngào với Lâu Kiêm Gia. Nụ cười này trong mắt Cẩu Oa Tử có chút chướng mắt, bởi trong trí nhớ của hắn, Nữu Nữu không những là một người rất hung dữ mà còn không thích mặc váy hoa rườm rà, nhưng từ khi Lâu Kiêm Gia tới, con bé đã thay đổi.

- Kiêm Gia ca ca chơi nhảy dây với bọn muội nha.

Lý Đại Nha cũng tiến lên kéo tay Lâu Kiêm Gia.

Trương Nữu Nữu nghe thế cũng chạy tới kéo tay Lâu Kiêm Gia:

- À, Kiêm Gia ca ca, mẹ ta hôm qua mới dạy ta cách nhảy mới, ta nhảy cho huynh xem.

Lý Đại Nha đã lấy sợi dây da ra mà Lâu Kiêm Gia vẫn đứng như khúc gỗ, ngơ ngác nhìn họ, khi họ nhìn sang, hắn lại cười lúng túng.

Trương Nữu Nữu thấy hắn cười thì cho rằng hắn đồng ý, thế là dặn Lý Đại Nha bắt đầu.

Lý Đại Nha đặt dây da trên đất để Lâu Kiêm Gia đứng vào trước, nàng đứng vào sau, rồi lùi ra sau mấy bước, dây da liền căng ra nơi cẳng chân.

Trương Nữu Nữu thích thú nhảy lên.

- Con suối nhỏ nước chảy ào ào……….

Nữu Nữu còn chưa hát hết câu đã bị một lực mạnh đẩy ra.

- Ui da, ai?

Nàng sợ hãi kêu lớn, tưởng rằng mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất nhưng lại được người khác nhanh chóng bắt lấy cánh tay.