Lâm Cảnh Thần trong thư phòng đã mang bàn cờ kia ra, một bé trai đứng bên cạnh pha trà, hương trà thoang thoảng khắp phòng.
Lâm Cảnh Thần là người yêu tài, hắn quý Tang Vi Sương không thể nghi ngờ, Tang Vi Sương cỡ tuổi đó mà lại có kiến giải như thế về cờ vây, rất hiếm thấy. Hắn nghĩ, về huyện An, lúc nhàn rỗi, không bằng gọi Tang Vi Sương tới trò chuyện một chút.
Bé trai cung kính dâng trà cho Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương từ khi vào phòng hành lễ thì luôn ngồi cẩn trọng, mím môi im lặng, nhìn bàn cờ đặt trước mặt.
Lâm Cảnh Thần thật sự chỉ gọi nàng đến xem bàn cờ, còn dạy nàng rất nhiều kiến thức liên quan đến cờ vây.
- Từ Đường triều thời Ngũ đại (thời Ngũ đại Thập quốc (907 - 960): đất nước Trung Quốc bị chia cắt; miền bắc gồm năm triều đại là Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Hán, Hậu Tấn, Hậu Chu; miền nam gồm mười nước là Tiền Thục, Hậu Thục, Ngô, Nam Đường, Ngô Việt, Mân, Sở, Nam Hán, Nam Bình, Bắc Hán), thói đời nhân phẩm suy đồi, khiến cho phẩm cách cờ vây càng thêm mỏng manh...
Tang Vi Sương không thể không nói giọng của Lâm Cảnh Thần rất êm tai, cộng thêm hắn có dung mạo giống phụ thân nên nàng vẫn cảm thấy thân thiết, không quá nguyện ý tin tưởng hắn là đoạn tụ. Hắn nói nàng nghe rất thoải mái, hơn nữa hắn dùng từ cực chuẩn, không khiến người ta phản cảm.
Nàng chăm chú lắng nghe, Lâm Cảnh Thần thấy nàng nghe thật tình thì tâm không khỏi mềm mại, càng kiên nhẫn giảng giải rất nhiều.
- Vi Sương, ngày hai mươi lăm mỗi tháng ta đều về huyện An, đệ có thể tới đây tìm ta.
Lâm Cảnh Thần cười nói.
Tang Vi Sương sững sờ, hiểu rõ ý của hắn là đang giao hẹn với nàng.
Tang Vi Sương vò đầu gật đầu, có chút ngượng ngùng, sợ hãi gì đó lúc trước đều không còn nữa. Nàng không tin người đại ca ca này là “Long Dương Quân” (Long Dương Quân sống thời Chiến quốc, là nam sủng của Ngụy An Ly Vương, xinh đẹp quyến rũ, mỹ nữ hậu cung so với ông đều lu mờ. Người đời sau đều gọi Long Dương hoặc Long Dương chi phích để chỉ tình cảm đồng giới nam), nếu không Triệu Lục Ý kia mã ngoài tốt như vậy sớm đã bị hắn “ăn sạch” rồi. Cho nên nàng rất tự nhiên gật đầu.
Tang Vi Sương về trà trang, thấy Tĩnh Sơ chuẩn bị sáng sớm đi tú phường, nàng đột nhiên nhớ đến chuyện hôm đó Triệu Lục Ý đề cập, cho nên kéo Tĩnh Sơ qua một bên hỏi.
- Tĩnh Sơ, muội có người trong lòng không?
Tang Vi Sương nói trắng ra, nhưng nói lời này với một đứa trẻ mới mười hai tuổi khiến mặt nàng nóng bừng.
Tĩnh Sơ vừa nghe thì ngây người hồi lâu, đợi khi hiểu được lời Tang Vi Sương nói, nàng nóng nảy như mèo nhỏ xù lông.
- Tỷ, tỷ không phải là tìm đối tượng cho muội chứ?
Nàng biết nữ tử trong thôn mười hai mười ba tuổi thì người nhà sẽ tìm nhà chồng cho họ, nàng còn tưởng rằng mình muộn một chút mới phải đối mặt nào ngờ vẫn giống như họ.
Tang Vi Sương thấy nàng xù lông thì vội đem chuyện nói rõ cho nàng nghe.
Tĩnh Sơ đã hiểu, đại tỷ không muốn nàng đi đến nơi xa như vậy, nàng dĩ nhiên cũng không nỡ xa đại tỷ và Cẩm Văn, nàng suy nghĩ hồi lâu mới nói:
- Dương Yên ca ca có tính không?
Đôi mắt to đen trắng rõ ràng của Tĩnh Sơ lúc này dường như phát ra vô số tia sáng, đặc biệt khi nhắc đến hai chữ “Dương Yên”.
Tang Vi Sương vừa nhìn liền hiểu. Nàng đưa tay khoác vai muội muội:
- Được, nếu muội thích thì nói với hắn, tỷ tỷ đính hôn trước cho muội.
Tang Vi Sương cười cười:
- Dương Yên là người tốt, nhân phẩm và học vấn đều nổi trội, giao muội cho hắn, ta cũng yên tâm.
- Đại tỷ.
Tang Tĩnh Sơ bị Tang Vi Sương nói đỏ mặt, xấu hổ gọi.
- Xem muội thẹn thùng này.
Tang Vi Sương nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Chuyện này tuy Tang Vi Sương đã nói với Tĩnh Sơ nhưng vì trong tú phường huyện phủ nhận lệnh từ phủ Thiệu Châu thêu quà chúc thọ cho Thái hoàng thái hậu nên luôn bị buộc trì hoãn. Tang Vi Sương vì chuyện của muội muội, cũng từng đề cập với Dương Yên, mà Dương Yên nghe xong, cả gương mặt tuấn tú trắng bệch, luôn trầm mặc. Tang Vi Sương cảm thấy mình nói quá đột ngột nên bảo hắn lui xuống từ từ suy nghĩ.
Đông Diêu (Đại Diêu) tháng năm năm Vĩnh An thứ tư, Tây Tần tháng năm năm Võ Uy thứ mười bảy, người khai sáng đế quốc Tây Tần – Võ Uy đế băng hà, Võ Uy đế không con nối dõi lại chưa từng để lại di chiếu đột ngột băng hà, khiến lòng người Tây Tần từ trên xuống dưới bàng hoàng.
Tháng sáu năm đó, đệ đệ ruột của Tây Tần Võ Uy đế bế ấu tử mới ba tuổi của mình bước lên Kim Loan điện Tây Tần, Hoàng đế ba tuổi làm chủ Ngọa Long cung, Lương vương tự phong nhiếp chính vương, Tây Tần từ đó bước vào thời kỳ Tử Anh đế.
Sau khi Võ Uy đế chết, chính trị, kinh tế, văn hóa Tây Tần dần dần suy thoái, Đông Ngô ở phương nam theo thời thế lập tức chuyển hướng qua tân đế trẻ tuổi đầy hứa hẹn của Đại Diêu – Phó Họa Khánh.
Tháng tám năm Vĩnh An thứ tư, quân chủ triều Ngô đề nghị cưới nữ nhi tôn thất hoàng tộc triều Diêu làm hoàng hậu, thế là Diệp Dương công chúa vừa mười bốn tuổi hòa thân Đông Ngô, cả nước từ trên xuống dưới đều là không khí vui mừng.
Diệp Dương công chúa là đường muội của Diêu đế, khuê danh Yến Yến, tương truyền nàng có dung mạo của Tây Thi, phong thái của Lạc Thần, tính tình ôn hòa kính cẩn, thích yên tĩnh, tiếng thơm năm đó có thể sánh với Hoa Dương trưởng công chúa tiền triều, là người đứng đầu Lạc Dương tứ mỹ, cùng nổi danh với Điêu Thuyền Hoài Đông – Thần Uyển Y.
Diêu đế từng nói với Ngô quân tới cầu hôn trên Kim Loan điện rằng:
- Công chúa mỹ lệ nhất Đại Diêu của trẫm, đường muội yêu thích nhất của trẫm gả cho Ngô quân, Ngô quân phải dụng tâm đối đãi...
Mồng tám tháng tám, Phó Yến Yến rời Lạc Dương nơi nàng đã sinh sống mười ba năm, khi ngồi trên cung xa màu đỏ rời đi, mắt nàng rơm rớm nhưng cuối cùng vì không dám rơi lệ trước quần thần bá quan và ngàn vạn muôn dân trăm họ cho nên nước mắt bị nàng cứng rắn ép trở về.
“Hoa Dương tỷ tỷ, hắn bức tử tỷ, còn gả muội đến nơi xa như vậy...Hoa sen trong Hoa Thanh Trì sau này không còn ai chăm sóc nữa rồi”
Thiếu nữ tuyệt mỹ như tranh vẽ hơi cụp mi thở dài, đúng lúc quân chủ triều Ngô khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi trên chiến mã nhìn về phía Diệp Dương công chúa, khoảnh khắc ấy trái tim chợt run lên.
Tháng tám, Tang Vi Sương nằm trên thuyền nhỏ giữa hồ sen, nhìn chim nhạn bay về phương nam, nàng rơi vào trong hồi ức, khi đó mỗi lần Yến Yến tiến cung thế nào cũng sẽ đến Hoa Thanh Trì ở Hoa Dương cung ngắm sen, muội ấy là một tiểu cô nương thích yên tĩnh, không nói quá nhiều, trầm mặc ngoan ngoãn khiến người ta yêu mến.
Ngô quân lần này là tái giá, nguyên hậu ba năm trước bị đày vào lãnh cung, sau đó u buồn mà chết, Diệp Dương công chúa là hoàng hậu thứ hai.
Thời gian như thoi đưa, tiểu cô nương cùng nàng ngắm sen ngày nào đã xuất giá, trở thành vật hi sinh chính trị của đường huynh nàng ấy. Công lao sự nghiệp của đế vương tại sao phải hi sinh hạnh phúc của nữ nhân để lót đường
Từ khi Diệp Dương công chúa hòa thân Đông Ngô đã một tháng trôi qua, tin tức đại tuyển triều Diêu vào tháng chín được đưa ra.
Thánh chiếu còn đang qua lại giữa các châu các phủ đã khiến cho lòng người hoang mang, các gia đình ở quê dựng vợ gả chồng, hỉ sự hôn sự liên tiếp xuất hiện.