- Tang Cẩm Văn, ngươi đang làm gì đó? Mấy Các lão đã đến rồi! Còn không mau ra tiền điện?
Một thiếu niên cao gầy gõ cửa phòng Cẩm Văn, vội vàng hô lên.
- Tới….tới ngay đây.
Tang Cẩm Văn rửa mặt lung tung rồi giặt sạch khăn lau, treo lên giá gỗ phía sau, sau đó đi mở cửa.
Thiếu niên cao gầy kia kinh ngạc nhìn cậu:
- Sao bây giờ mới rửa mặt? Dậy muộn à?
Tang Cẩm Văn sững sờ:
- A? Không phải, tại buổi sáng đầu ta hơi choáng váng, mấy ngày nay hình như thời tiết có chút thay đổi.
Thiếu niên ấy cũng không hỏi nhiều, nói:
- Nhanh đến điện Văn Uyên với ta, mấy Các lão đều đến rồi, giờ
Tỵ phải tiếp đãi Hoài Tây vương và Tần vương của nước Tần.
- A?
Tang Cẩm Văn kinh hãi, Văn Uyên Các cùng lúc có hai vị vương gia tới, tại sao trước đó không ai nói cho cậu biết? Khiến cậu bây giờ một
chút chuẩn bị cũng không có?
- Là, là thật à?
Cẩm Văn không nhịn được hỏi lại.
Thiếu niên nọ liếc cậu:
- Không thật, chẳng lẽ giả?
- ……
Tang Cẩm Văn chạy chậm theo, cậu đương nhiên sợ đến muộn sẽ để
lại ấn tượng không tốt cho mấy Các lão, càng huống hồ cậu không dám đắc
tội vương gia, còn là một vương gia đến từ nước Tần……
Cậu vừa đi vừa lo lắng, lo tóc tai đại tỷ chải cho cậu bị rối,
lo y phục của cậu không đủ chỉnh tề, hoặc là giày của cậu……
Càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng căng thẳng, đến khi cậu tới
điện Văn Uyên mới nhận ra mấy Các lão không hề quở trách, bởi vì họ và
mười mấy lão sư đang “diễn tập” cho các học sinh.
Hóa ra trong một lớp ba mươi ba người của Văn Uyên Các có mười
một người được chọn “diễn tập”. Tiếc là không có Tang Cẩm Văn cậu…..
Tứ công tử Bùi gia đương nhiên có trong đó, Bùi Hữu Khanh nghe
nói là lúc sau bổ sung thêm, Tang Cẩm Văn tự cảm thấy hơi mất mát, cậu
vẫn không phải người được chọn dù rằng cậu không để ý đến việc được
những vương gia kia chú ý. Cậu chỉ cảm thấy hơi hơi mất mát, cậu đã hứa
với đại tỷ là sẽ làm được tốt nhất, nên khó tránh suy nghĩ nhiều, cậu
cho rằng trong mắt mấy Các lão, có lẽ cậu không đủ thông minh, cũng
không đủ cố gắng…..
Mấy Các lão gọi mười một đứa trẻ kia đến nói chuyện, hai mươi
hai đứa còn lại thì được tiên sinh dặn đi quét dọn điện Văn Uyên.
Văn Uyên Các xem trọng việc phát triển toàn diện của thiếu niên, ở đây họ không còn là những thiếu gia công tử sống trong nhung lụa, khi vào Văn Uyên Các, họ không thể mang theo tôi tớ, từ nước rửa mặt buổi
sáng đến nước tắm buổi tối đều phải do họ đích thân lo liệu. Bình
thường, việc quét dọn vệ sinh cũng là do những đứa trẻ tự làm.
Bàn ghế quét sơn cũng được lau sáng bóng, lúc này có tiên sinh
đến hướng dẫn họ sẽ gặp gỡ và hành lễ với các vị vương gia ở chỗ nào.
Sau khi đuổi mấy đứa trẻ rảnh rỗi đến hậu viện quét dọn, vài tiên sinh
mới bắt đầu để tâm chỉ bảo những đứa trẻ được chọn để đối đáp, dạy chúng những điều cần chú ý, khi diễn đạt nhất định phải chú trọng lễ phép.
Trước giờ Tỵ, mọi người trong Văn Uyên Các bận sứt đầu mẻ
trán……mà Tang Vi Sương trốn đông trốn tây cũng ra mồ hôi đầy người.
Chưa đến giờ Thìn, Tang Cẩm Văn đã nghe nói bên ngoài Văn Uyên
Các đông nghẹt dân chúng, nghe nói họ vây tới là để xem Tần vương? Trong đầu cậu không hiểu ra sao, tại sao có nhiều người tới xem Tần vương như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì ngài ấy là Tần vương đến từ Tây Tần? Có phải người Tần có tướng mạo khác với họ không?
Tang Cẩm Văn cúi đầu đứng ở vị trí không thu hút nhất ở hàng cuối cùng, nghe công công hô:
- Tần vương giá đáo, Hoài Tây vương giá đáo.
Sau đó, bốn phía trở nên rất yên tĩnh rất yên tĩnh, các bạn học
đứng trước mặt Tang Cẩm Văn đều ưỡn cao ngực, khiến cậu vốn đã thấp bé
lại càng có vẻ nhỏ hơn……cậu có chút không cam tâm muốn kiễng chân lên,
vào lúc này cậu cảm thấy rất mất mát, rất khổ sở…..
Nhưng càng khốn quẫn thì càng không thể được như ý nguyện…….Tang Cẩm Văn vào khoảnh khắc kiễng chân suýt bị trẹo chân ngã nhào.
Cậu bối rối ngẩng đầu nhìn quanh, sợ có bạn học chú ý đến việc
vừa nãy, nhưng cậu nghĩ nhiều rồi, vào lúc này, ai lại đi chú ý đến cậu?
Cậu thở dài bất đắc dĩ, dù sao thì bị những người cao này chặn
mất tầm nhìn, cậu cũng không thấy được, bèn nản lòng không muốn chen
chúc cùng họ nữa, quay đầu muốn đi khắp nơi xem thử, thì lại thấy nơi
khóm hoa dâm bụt xa xa có một người đang thậm thụt?
Tang Cẩm Văn tưởng mình hoa mắt, bèn đưa tay dụi dụi mắt, cậu không có nhìn lầm, người đó là đại tỷ của cậu!
Rạng sáng nay đại tỷ mặc bộ y phục màu xanh xám này đi gặp cậu,
hơn nữa dù tỷ ấy trốn rất tốt nhưng cậu vẫn có thể từ dáng người hơi lộ
ra mà biết ngay đó chính là đại tỷ!
Tang Cẩm Văn lúc này giống như bị ai đó quăng bếp lò vào ngực vậy, đâu còn rảnh lo đến Tần vương, Hoài Tây vương gì kia!
Cậu bây giờ chỉ lo người khác phát hiện đại tỷ của cậu vẫn còn trong Văn Uyên Các!
Đại tỷ hình như không biết tỷ ấy nấp chưa được tốt, ở góc độ của cậu có thể nhìn thấy tỷ ấy!
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, cậu không dám nhìn đại tỷ, cũng không dám nhìn đi nơi khác.
Tang Cẩm Văn nhìn người bạn học đứng phía trước, trong lòng hơi
may mắn, dù cậu không nhìn được các vương gia kia nhưng may mà cậu đứng ở vị trí này, nếu không đại tỷ……sẽ bị người ta phát hiện.
Cậu không dám động đậy chút nào, chỉ hi vọng đợi hai vị vương
gia nói chuyện xong với mấy Các lão, rời khỏi điện Văn Uyên thì đại tỷ
đã đi rồi, bằng không cậu cũng không dám bảo đảm liệu có ai đi ngang nơi này hay không.
Nhưng điều mà cậu không sao hiểu được chính là, ngoại trừ để gặp cậu, lẽ nào đại tỷ đến Văn Uyên Các còn có mục đích khác? Tỷ ấy cũng
đến xem Tần vương ư?
Tuy cậu hơi xót xa nhưng sự xót xa ấy cũng không kéo dài lâu thì bị tiếng nghị luận của các bạn học đứng phía trước ngắt ngang.
Cậu lúc này mới nhận ra hai vị vương gia đã vào chính điện Văn
Uyên Các, mấy Các lão và mười một học sinh được chọn cũng theo vào.
- Các ngươi có thấy không, đó chính là Tần vương điện hạ “dọc đường kinh động hạc trắng” đấy!
Mấy học sinh hầu như đều thét lên, may mà về tổng thể vẫn giữ được lễ nghi.
- Quả nhiên là nhân vật bậc nhất, khí khái như vậy ngay cả “đệ nhất mỹ nam Lạc Dương” thời xưa cũng không sánh bằng.
Một thiếu niên mặt mũi thanh lịch xinh xắn đưa hai tay ôm ngực,
biếng nhác nói, cậu ta là cháu của Tả tướng Ngụy Đào – Căng Tần, theo
lời đồn là người bất hòa với Bùi Hữu Minh và không thích hộ quốc tướng
quân Bạc Ngạn.
Bè phái theo Căng Tần cũng lên tiếng phụ họa, lời ra tiếng vào nhưng không dám nói lớn.
- Mỹ mạo của kẻ sĩ khiến giai nhân đố kỵ…….hẳn là nói về ngài ấy.
- Ha ha, phải đấy, Tần vương càng thích hợp với câu kia: “Dịu
dàng như ngọc, Sừng sững như tùng, Phi phàm trác tuyệt, Thế gian độc
nhất.” (Trích “Bạch Thạch Lang khúc”, bản dịch từ internet) Độc nhất vô nhị mới có thể xứng với ngài ấy……
- Dịu dàng như ngọc thì thế nào? Phải là bài: “Chỉ cần có nước,
thành tiên tử, Trời đông khoe sắc ngát hương thơm, Tiên phong đạo cốt
nào ai có? Nhẹ quét mày ngài, một nhánh trâm.” (Trích “Tống thủy tiên hoa” của Lưu Bang Trực thời Tống) Ngài ấy phải dùng từ tiên phong đạo cốt mới có thể so sánh…..
Có thiếu niên tranh luận, có thể thấy người này xem trọng khí
khái siêu nhiên thoát tục hơn, đó không phải là thứ mà ngọc của nhân
gian có…….
Dù vậy, vẫn có người bất mãn:
- “Ta say muốn ngủ, ngài đi nhé, Sáng mai lại đến nhớ ôm đàn” (trích “Sơn nhân dữ u nhân lý chước” của Lý Bạch)……chuẩn xác hơn một chút.
Phải, tiên khí cao hơn một tầng…..
- Ta ngược lại cảm thấy, chỉ có loại nhân vật có tiên khí thế
này mới xứng với câu: “Hoa đào theo nước cuốn trôi, Bồng Lai nào thấy
bóng người thế gian.” (trích “Sơn trung vấn đáp” của Lý Bạch, câu thơ dịch của Hoa Sơn)
- Ừ, câu này hay…….
A, nhân vật như vậy đương nhiên là ở một cảnh giới đặc biệt bất
phàm! Từ cổ chí kim, người có thể xứng với câu thơ ấy lác đác không có
mấy người…..
- Không, ta vẫn cảm thấy phải là xứng với câu…….. “Có người quân tử, Dùi mài kinh sử, Chăm chỉ chuyên cần.” (Trích “Kỳ úc 1” trong “Kinh thi”)
Căng Tần nhìn mây trắng ở xa xa, hờ hững nói.
Tang Cẩm Văn không tham gia vào cuộc tranh luận của họ, cậu đứng như khúc gỗ, thầm nghĩ: Tần vương điện hạ dọc đường kinh động hạc trắng là gì vậy? Sao cậu không hiểu gì cả?
- Ai, ai to tiếng ồn ào bên ngoài?
Một công công lao ra khỏi điện Văn Uyên, chỉ vào đám thiếu niên bọn họ nói:
- Hoài Tây vương và Tần vương nghị sự, là kẻ nào không có mắt vừa la lối om sòm ngoài này?
Công công kia đã hơi có tuổi, hơn nữa vài thiếu niên tinh mắt
vừa nhìn là biết ngay ông ấy là công công bên người Hoài Tây vương, cũng chính là đệ đệ ruột thịt của Hoàng thượng.
Những người đó dĩ nhiên không dám khai ra Căng Tần nhưng cũng không muốn gánh tội danh này, bèn cúi đầu im lặng.
Công công kia giận đỏ mắt, chỉ vào họ nói:
- Hoài Tây vương bảo ta ra hỏi tội kẻ vừa rồi to tiếng, các ngươi nếu không nói thì cùng theo ta vào chịu phạt!
Công công kia vừa nói vậy, các thiếu niên đều lắc đầu xua tay nói:
- Không phải tôi.
Căng Tần khoanh tay trước ngực, cười bình thản, đám thiếu niên
đương nhiên không dám nhìn cậu, bèn thi nhau nhìn Tang Cẩm Văn.
Tang Cẩm Văn ngây người, chưa kịp nghĩ nhiều đã bị người ta xách như xách gà con vào điện.
- Này……không phải tôi mà…….
Vừa nãy cậu không nói câu nào cả, sao họ có thể như vậy?
Họ đùa cũng quá đáng rồi đấy! Bình thường họ chỉnh cậu cũng
thôi, nhưng hôm nay sao họ lại không xem tình huống chứ? Cậu không phải
lo cho mình mà lo cho……
Lúc cậu nhìn lại chỗ khóm cây dâm bụt, đúng lúc gặp phải một ánh mắt.
Tang Vi Sương vốn đang tức giận vì những thiếu niên kia đổ oan
cho Cẩm Văn nhưng Cẩm Văn lúc này lại nhìn sang đây, không thể nghi ngờ
chính là đang nhắc nhở nàng.
***
- Vương gia, vừa rồi kẻ gây ồn ào chính là học sinh này, tôi đã mang cậu ta đến.
Công công nhìn Tang Cẩm Văn quỳ trên mặt đất vẫn đang giãy giụa:
- Còn không chịu đàng hoàng chút?
Các lão, lão sư và các học sinh thấy người bị xách vào là Tang Cẩm Văn thì im lặng, không dám nhiều lời.
- Quấy nhiễu vương giá nên bị xử thế nào?
Hoài Tây vương không hề nhìn Tang Cẩm Văn, trầm giọng:
- Trương Các lão đại nhân.
Trương Các lão cả kinh, từ mé bên bước ra:
- Bẩm vương gia, nhẹ thì……đánh ba mươi gậy, nặng thì có thể chém đầu……
Đôi mắt khép hờ của Hoài Tây vương vào lúc này mở ra, nhìn Tang Cẩm Văn, nói:
- Nghe rồi chứ? Đây là Trương Các lão nói…..kéo ra ngoài đánh ba mươi gậy.
- Á…….Cái? Cái gì?
Trương Các lão giật mình, không kịp nghĩ nhiều, quỳ xuống nói:
- Vương gia, đứa trẻ này chỉ là lỗi vô tâm mà thôi, xin vương gia bỏ qua cho.
Đánh một đứa trẻ ba mươi gậy chẳng phải càng tàn nhẫn hơn cả
chém giết sao? Chết là còn may chứ tàn phế là hỏng cả một đời!
Ánh mắt u ám của Phó Họa Nghiên chậm rãi chuyển sang nhìn Trương Các lão:
- Lỗi vô tâm? Ý của Trương Các lão là “dạy không nghiêm, lỗi của thầy” (trích “Tam tự kinh”)? Trương Các lão tình nguyện chịu phạt thay đứa trẻ này?
Mọi người đều bị câu kia làm kinh sợ, huynh đệ Bùi gia lần lượt kinh ngạc nhìn Tang Cẩm Văn.
Tang Cẩm Văn lại càng hoảng sợ hơn, trong cơn bối rối, cậu dần
nhận ra có lẽ vương gia không phải muốn trách phạt họ “ồn ào”, hoặc là
vốn dĩ ngài ấy không nhắm vào cậu…….
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu sớm đã không còn chút máu, thân thể nhỏ bé run rẩy.
Tại sao lại là cậu?
Tại sao phải là cậu?
Cậu còn chưa muốn chết mà?
Dù cậu thực sự muốn chết thì cũng không thể gánh ô danh khiến sư trưởng hổ thẹn mà chết……..
Cậu là Tang Cẩm Văn, là Tiểu Cẩm của Tang Vi Sương, Tiểu Cẩm của a tỷ, Tiểu Cẩm của Tang gia trang.
Cậu không muốn trở thành một vết nhơ, một vết nhơ bị mọi người phỉ nhổ.
Cậu không thể trở thành nỗi nhục của Tang gia, cậu là đệ đệ của
Tang Vi Sương, cậu phải sống đường đường chính chính, ngẩng đầu ưỡn
ngực.
Không cam tâm……
Rất không cam tâm…..
Thân thể cậu đã run đến mức không kiềm chế được, mồ hôi và nước
mắt trên khuôn mặt cúi sâu nhỏ tí tách xuống ngực, rơi xuống nền lát đá
cẩm thạch……
- Vương gia…….
Cậu ngẩng mặt lên, tựa như dùng hết sức lực cả đời, nhìn về phía nam nhân trông rất nham hiểm, rất đáng sợ kia……
- Tang Cẩm Văn không có lớn tiếng ồn ào…….Tang Cẩm Văn càng
không thể để Các lão đại nhân chịu lỗi thay……Bạn học ồn ào, Cẩm Văn chưa từng lên tiếng ngăn lại là lỗi của Cẩm Văn, Các lão không có lỗi, là
Cẩm Văn ngu muội, trì độn……Cẩm Văn bằng lòng chịu chết, chỉ mong vương
gia ân chuẩn cho Cẩm Văn được toàn thây……
Cái gì? Mọi người đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Cẩm Văn, ngay cả
bên ngoài điện cũng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi cỏ
lay….
Phó Họa Nghiên giật mình, lúc này mới nhìn thẳng vào cậu bé đang quỳ trong điện.
Ngu muội? Trì độn? Đứa trẻ có thể nói ra những lời này mà ngu muội, trì độn?
Hoài Tây vương cười khẽ, khóe môi cong lên như cười như không,
ánh mắt lạnh băng nhìn Tần vương ngồi cạnh, thản nhiên nói:
- Tần vương gia nghĩ sao? Tha hay không tha cho đứa trẻ này?
Ánh mắt mọi người lại dời về phía Tần vương, người nam tử như mây khói có khí khái cao ngạo, trầm mặc ít nói ấy.
Tần vương chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt che mặt nạ chỉ có
thể thấy được đôi mắt, dường như chưa từng nhìn Tang Cẩm Văn, cũng chưa
từng để ý đến màn này?
Thần thái trong đôi mắt tuyệt diễm của hắn sao mà nhạt, sao mà
hờ hững? Hắn dường như không hề để sinh tử của một đứa trẻ vào trong
mắt?
- Bổn vương không biết lễ pháp của nước Diêu, há có thể phê bình bừa bãi?
Giọng nói trong trẻo nhường ấy phát ra từ một người đầy tiên khí như vậy thật khiến miệng người ta run rẩy…..