Không biết qua bao lâu, nàng nghe tiếng trò chuyện của
Thận nhi và Tần Dương ngoài xe ngựa, Bạc Ngạn vén rèm xe hỏi Thận nhi gì đấy, sau đó thì ra lệnh về phủ.
- Phiền tướng quân thả ta xuống xe, mệt mỏi cả ngày rồi, ta muốn về tiêu cục!
- Nữ nhân nhà ngươi, về tiêu cục cùng một đám nam nhân……
- Thô bỉ!
Hai chữ của Tang Vi Sương chặn lời hắn, nàng lạnh lùng nhìn hắn.
- Ta cho ngươi biết, tối nay ngươi nhất định phải theo ta về
phủ, nơi này cách cửa cung quá gần, để người khác thấy bổn tướng quân
thả tiểu thiếp xuống xe một mình, chắc chắn sẽ cho là ta không cần ngươi nữa.
- Ai là tiểu thiếp của ngài? Đừng để người khác tưởng vậy là tốt nhất! Ta không phải tiểu thiếp gì đó của ngài đâu!
Tang Vi Sương không lườm hắn, ngữ điệu lạnh nhạt:
- Ta sẽ không làm thiếp của bất kỳ ai.
Bạc Ngạn dửng dưng nhìn nàng:
- Ngươi tưởng ngươi thoát được cục diện này sao? Ta muốn gì
trong lòng ngươi rõ mà? Ta thật sự làm gì ngươi thì ngươi còn là ngươi
sao? Chẳng qua là thu xếp cho ngươi một danh phận giả, nữ nhân khác ta
còn không muốn cho đâu!
Tang Vi Sương sửng sốt, hắn có ý gì? Hắn muốn gì? Còn cái gì mà nữ nhân khác hắn còn không muốn cho?
Hắn thật xem nàng là thần thông hay tiên tri? Trong lòng hắn cong cong quẹo quẹo, nàng sao đoán rõ được chứ?
- Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Không để nàng phản bác nữa, hắn nhấn mạnh.
Đến phủ hộ quốc tướng quân, rất nhiều tôi tớ đều nhìn nữ nhân mà hộ quốc tướng quân dẫn về với ánh mắt khác thường.
Tang Vi Sương cảm thấy những người đó xem nàng như xem khỉ,
không, phải là xem nàng như yêu quái ngàn năm đã tám trăm năm chưa xuất
hiện trên nhân gian mới đúng……
Nàng quả thực đã lâu không mặc nữ trang, nàng mặc nữ trang khủng bố như vậy à?
Hay là họ đã lâu không thấy nữ nhân?
- Chào…….di……di phu nhân.
Mấy hạ nhân mới tới lắp bắp kêu.
Di phu nhân…..
Ba chữ, ba thùng mực nước từ trên đầu giội xuống, Tang Vi Sương không chỉ đen mặt mà còn hóa đá ngay tại chỗ…….
Nàng đang muốn phát cáu thì nghe Bạc Ngạn rống giận:
- Ai bảo các ngươi gọi nàng ta là di phu nhân!
Giận, rất giận, lửa giận ngút trời. Hắn vừa nói vừa đưa chân đá mấy tôi tớ kia.
Nàng không quên, đời này Bạc Ngạn hận nhất là mười di phu nhân
mà cha hắn nạp về, đoán chừng ba chữ này là “cấm kỵ” của hắn.
Nhưng, hắn cũng không nên tức giận như vậy, hắn thế này quá khác so với Bạc Ngạn nàng từng gặp trong quá khứ, Bạc Ngạn trong quá khứ dù
giận cũng kiềm chế rất tốt, mà Bạc Ngạn bây giờ không chỉ giận dữ mà còn đá hạ nhân?…..
- Bạc Ngạn.
Nàng túm ống tay áo hắn, nếu không ngăn hắn lại, hắn đá thêm một đá này nữa, không phải sẽ vỡ phổi người ta sao? Mấy người bị hắn đá đã
hộc máu rồi…..
- Tha mạng, tướng quân tha mạng…..cô nương, không, phu nhân tha mạng….
Mấy hạ nhân mới tới thấy có người cầu xin thì lập tức quỳ xuống dập đầu.
Lửa giận của Bạc Ngạn khó khăn lắm mới lắng lại, hắn hừ lạnh một tiếng, đi về phía Tư Nhân Cư.
Tang Vi Sương sau khi vào Tư Nhân Cư cũng không đấu võ mồm với
hắn nữa, Niếp Thận xách một ấm nước sôi tới, đóng cửa lại, nàng bắt đầu
pha trà.
Bạc Ngạn ngồi trên giường trà, cởi áo ngoài ra, nửa nằm xuống.
Hắn có tâm sự, đôi mắt trầm tư đã tiết lộ tâm trạng của hắn.
Hẳn là liên quan đến quá khứ của hắn, liên quan đến nguyên nhân hắn tức giận vừa rồi.
Tang Vi Sương không lên tiếng hỏi thăm, nàng pha xong trà, lau khô tay rồi bóc trái cây bắt đầu ăn.
Dù sao nàng cũng không vội, ăn no trước rồi hãy nói.
Bạc Ngạn giống như tính chuẩn thời gian nàng ăn xong, lười biếng ngẩng đầu:
- Nói, cây trâm trên đầu vũ nữ kia hôm nay có phải ngươi làm không?
- Ớ?
Tang Vi Sương nghẹn:
- Người ta tốt xấu gì cũng được Hoàng đế phong mỹ nhân, còn gọi vũ nữ này vũ nữ nọ!
- Ha ha, cái bộ dạng si mê của nàng ta có thể làm mỹ nhân đủ ba
tháng đã xem như tốt số rồi, vả lại dù nàng ta có là tứ phi đi nữa thì
phẩm cấp của bổn tướng quân cũng cao hơn nàng ta.
Ý Bạc Ngạn là, bây giờ hắn là nhất phẩm, bất luận trong triều,
trong cung hay ở ven đường, người có phẩm cấp thấp hơn hắn đều phải xem
sắc mặt hắn?
- Đừng có nghĩ mấy chuyện không đâu, bổn tướng quân nghiêm chỉnh hỏi ngươi đây. Cây trâm kia là ngươi cố ý làm?
Ánh mắt hắn lạnh hơn ba phần:
- Tại sao ngươi làm vậy?
Tang Vi Sương bị hắn nhìn chòng chọc, ánh mắt nàng mập mờ:
- Ta chỉ là nghe nói Vương mỹ nhân thích mã não nên mượn vũ nữ
kia đeo trâm ta làm để quảng bá, ai biết hôm nay Hoàng….thượng lại chọn
nàng ta làm mỹ nhân…..điều này quả thực không nằm trong phạm vi suy tính của ta.
Dù có, nàng cũng không thừa nhận.
- Chỉ là như vậy?
Bạc Ngạn chăm chú nhìn vào mắt nàng hỏi.
Tang Vi Sương lườm hắn:
- Chứ thế nào?
Hắn nghi ngờ nàng có mục đích khác, nàng cứ giả vờ ra vẻ mọi thứ chỉ vì tiền.
Bạc Ngạn nheo mắt nhìn nàng, nói:
- Ngươi thiếu tiền vậy à?
- ….
Tang Vi Sương không thể nói thật với hắn:
- Phải thì sao? Ta còn một đại gia đình phải nuôi đấy.
- Nếu thật chỉ vì kiếm tiền, chuyện xảy ra hôm nay ta không nhắc nữa, ngươi về đi.
Hắn nhàn nhạt nói, vẫn nửa nằm như cũ, không hề có ý định nhúc nhích.
Tang Vi Sương kinh ngạc nhìn hắn:
- Ơ.
- Sao? Ta bảo ngươi đi thì ngược lại ngươi không nỡ đi à?
Tang Vi Sương nổi da gà:
- Đâu có, đâu có, ta đi ngay đây.
Nói xong, nàng liền xoay người.
- Đúng rồi.
Hắn lại nghĩ đến gì đó, gọi Tang Vi Sương đứng lại:
- Nghe nói ngươi và tiền tri châu Thiệu Châu có chút giao tình,
hôm nay hắn không tham dự Quỳnh Du yến, gửi lời nhắn là hắn “không hợp
phong thổ” bệnh nặng nằm trên giường, ngươi đã biết thì ngày mai mang
quà của ta theo Thận nhi đi một chuyến đi.
- Cái gì? Ngài có nhầm không? Muốn ta đi? Ngài thật sự không
biết hay giả vờ không biết ta và tên Lâm Cảnh Thần kia có xích mích gì?
Tang Vi Sương chợt xoay người lại, nhìn Bạc Ngạn nói.
Nhìn ánh mắt hung hăng của nàng, Bạc Ngạn cau mày, chẳng lẽ tin tức hắn nghe ngóng được bị sót cái gì?
Tang Vi Sương giật mình vì mình quá kích động, Lâm gia không thể nào tiết lộ ra ngoài “chuyện bẩn thỉu” mà họ làm, Bạc Ngạn cũng sẽ
không tra được những chuyện này….
Mặt nàng tức khắc như bị bỏng.
- Hồi đó muội muội ta bị huyện phủ đưa đi làm tú nữ, sau đó thì chết.
Nàng chỉ nói một câu như vậy rồi nhấc bước rời đi.
Nàng không quay đầu lại, trong lòng hiểu rõ, Bạc Ngạn sẽ tin.
Nàng đã muốn đi từ sớm, từ khi biết Tần vương là Lâu Kiêm Gia, trong đầu nàng chỉ có chuyện của Tiểu Lâu.
Về tiêu cục, thay ra bộ nữ trang rườm rà kia, nàng đi tới đi lui trong phòng, tựa như một con chim nhỏ vô cùng bối rối không biết nên
bay về đâu…..
Từ giường nhỏ đi đến bình phong_____
Tần vương chắc chắn là Tiểu Lâu của nàng, nàng không nhận nhầm.
Tuy hắn che đi nốt chu sa của mình, còn che cả dung mạo, chân
mày cũng được chỉnh sửa, nhưng đôi mắt hắn sẽ không thay đổi……
Những thứ này đều là không muốn để……Phó Họa Khánh nhận ra hắn?
Có lẽ ở trong điện hắn không tiện nhận quen biết với nàng, ừm, tình huống không thích hợp……
Từ bình phong đi tới cửa sổ______
Hắn là Tần vương, đương nhiên không thể nhận quen biết với nàng
trên Quỳnh Du yến, cho nên, hắn mới dùng loại ánh mắt lạnh lẽo mà xa lạ
nhìn nàng.
Chẳng qua là, sao hắn lại vô duyên vô cớ thành Tần vương?
Hơn nữa, ánh mắt lạnh như băng kia…..
Từ cửa sổ đi tới rèm thủy tinh_____
Chẳng lẽ hắn khôi phục trí nhớ?
Hắn không muốn để Phó Họa Khánh nhận ra hắn….
Chẳng lẽ Tiểu Lâu đã nhớ lại chuyện trước kia?
Đứng nơi rèm thủy tinh, sắc mặt thiếu nữ trắng gần như trong suốt, tay nắm chặt những hạt châu thủy tinh trên rèm.
“Rào rào….”, một chuỗi hạt châu rơi xuống.
Nàng hồn nhiên không nhận ra, lại từ rèm thủy tinh bước tới bàn đọc sách_____
Dù có thể hắn đã nhớ lại tất cả nhưng nàng vẫn nên đi tìm hắn….
Nàng nhất định phải đi tìm hắn….
Nàng phải hỏi rõ ràng hết thảy…..
Hôm sau, Tang Vi Sương dùng hết đủ loại thủ đoạn hỏi thăm tin
tức của Tần vương, vì không muốn để người của Bạc Ngạn biết nên nàng tự
thân vận động, tự mình đi nghe ngóng.
Cảm giác mặc nam trang khiến nàng thoải mái dễ chịu hẳn ra.
Nàng thật hối hận hồi ở Hoài Châu không nghe lời Thần nhị gia đi tìm Chử Quy đại phu thỉnh giáo một ít về thuật dịch dung! Nếu vậy thì
nàng không cần đội đấu lạp vải đen bay khắp nơi rồi.
Hôm nay Tần vương muốn đi Đông Hoa Uyển thảo luận kỳ nghệ cùng
thái phó đại nhân. Thảo luận kỳ nghệ? Xem ra Tiểu Lâu có khả năng đã nhớ lại chuyện trước kia rồi…..
Vừa nghe tin tức này, Tang Vi Sương lập tức đuổi tới Đông Hoa
Uyển, may mà nàng vô cùng quen thuộc thành Lạc Dương, biết rõ các con
hẻm ngõ tắt, hơn nữa những nơi như Đông Hoa Uyển, Văn Uyên Các, Lang Gia Cư, Phong Hoa Môn…….với nàng lại càng quen đường quen lối, đến mức ngay cả chỗ nào có lỗ chó chui nàng cũng biết.
Có điều biệt cung nơi Tần vương ngủ lại nghe nói là Phó Họa
Khánh mới tu sửa mấy năm gần đây, một là nàng không có bản đồ trong tay, hai là nàng biết nơi đó không chỉ có người của Phó Họa Khánh canh gác
mà còn có rất đông thủ vệ nước Tần, nàng không dám mạo hiểm đến biệt
cung, cho nên mới chọn cách “chặn đường” hoặc “tình cờ gặp gỡ”.
Đông Hoa Uyển! Hôm nay Tần vương sẽ đi Đông Hoa Uyển phụng bồi
thái phó, không, là thái phó của Phó Họa Khánh chứ không phải thái phó
của nàng, đánh cờ.
Để có được tin tức này, nàng đã phí mất hai mươi lượng bạc! Khó
khăn lắm nàng mới gác lại mọi chuyện của tiêu cục, lúc chạy đến Đông Hoa Uyển, mặt trời đã lên cao.
Nhưng sau khi đến thì sao?
Nàng thấy một biển người đông nghìn nghịt.
Nàng bị dọa ngây người tại chỗ, nhiều người như vậy đương nhiên sẽ dẫn tới cả đội quan binh!
Ngay cả lỗ chó chui của Đông Hoa Uyển nàng biết rõ trước kia cũng bị quan binh chắn lại!
Mất cả buổi Tang Vi Sương mới rõ, những người này đều là hôm qua sau khi nghe nói “chuyện phong lưu” của Tần vương “dọc đường kinh động
hạc trắng” nên mới tới để tham quan mỹ mạo của Tần vương gia!
Tang Vi Sương đứng ở bên ngoài đến khi trời tối cũng không thấy người đánh cờ bên trong đi ra ngoài.
Chơi một ván cờ lâu như vậy tuy rằng cũng bình thường nhưng họ không thể không ngủ chứ?
Nàng lại đứng thêm một canh giờ mới thấy đám người thưa thớt
giải tán, hóa ra có tin tức rằng Tần vương gia sớm đã đi rồi!
Một cơn gió thu thổi qua tấm vải đen đấu lạp của Tang Vi Sương, nàng cảm thấy tim mình lạnh hơn phân nửa.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, tóc còn chưa chải, nàng đã chạy thẳng
đến cửa cung nghe ngóng, dâng lên ba mươi lượng bạc mới biết ba ngày sau Hoài Tây vương sẽ dẫn Tần vương tham quan Văn Uyên Các.
Lần này là Văn Uyên Các!
Nàng biết trước ba ngày thì chắc chắn không thể rối tung lên được.
Tang Vi Sương bạch bạch bạch chạy về tiêu cục, Khổng Chu đứng ở
cổng tiêu cục, thấy nàng mới sáng sớm đã từ bên ngoài chạy về, tóc tai
xốc xếch thì kinh ngạc hỏi:
- Đương gia, sáng sớm người đi đâu thế?
Tang Vi Sương nhìn trời:
- Ta đi dạo, phơi nắng.
Khổng Chu nhìn trời:
- Đương gia, sau nửa canh giờ nữa mặt trời mới xuất hiện mà?
- ……
- Không nói với người mấy thứ này nữa, Hàn lão gia tới rồi, người mau lên đi, giao ngựa cho tôi!
Khổng Chu nói xong thì giúp nàng dắt ngựa.
Vất vả suốt hai ngày, Tang Vi Sương ngược lại quên mất chuyện này, Hàn lão gia tới là vì cây trâm mã não kia.
- Cậu chủ Chủy.
- Chào, ông chủ Hàn, ông đến một lúc rồi nhỉ?
- Ừ, tôi tới sắp nửa canh giờ rồi, được biết cậu chủ Chủy sáng sớm dắt ngựa ra ngoài.
Tang Vi Sương cười nói:
- Buổi sáng chạy một chút, tinh thần tốt.
- Phải đấy phải đấy. Cậu chủ Chủy trẻ tuổi sung sức, nên chạy nhiều một chút.
Ông chủ Hàn cười gật đầu:
- Hôm nay tại hạ tới là muốn bàn bạc với cậu chủ Chủy một chuyện.
- Ý ông là chuyện bức vẽ cây trâm ta vẽ cho cửa tiệm của ông
đúng không? Có phải có người tìm đến chỗ ông, nói rằng cây trâm do nhà
ông làm tốt hơn của nhà khác nên muốn đặt một khoản lớn?
Tang Vi Sương cười híp mắt.
Ông chủ Hàn sững sốt, ngây ngốc gật đầu:
- Sao cậu chủ Chủy biết?
- Ta đương nhiên biết, hơn nữa ta còn biết hôm nay ông tới là
muốn ta cho ông bức vẽ đó, ông đưa ta một khoản tiền, hai bên hợp tác
làm ăn…….
Ông chủ Hàn quả thực bội phục sát đất:
- Phải, tại hạ đúng là có ý này……
- Ôi, ông chủ Hàn, tôi giao đồ cho ông xử lý, ông xem xem…….
Tang Vi sương lấy một xấp giấy trên bàn đưa ra.
Ông chủ Hàn cầm xem, hóa ra là một bản “hợp đồng”, không ngờ cậu chủ Chủy đã chuẩn bị xong rồi? Ông chủ Hàn phản ứng chậm lúc này mới
hiểu, hóa ra từ lúc bắt đầu cậu chủ Chủy đã muốn hợp tác làm ăn với ông? Là chính ông quá không biết động não?