Đoàn xe sứ thần nước Tần đến Huyền Vũ Môn dỡ kiệu tháo
yên, đi trên nền đá cẩm thạch, hướng về phía điện Hàm Nguyên khí thế to
lớn.
Vị đế vương mũ miện và trang phục màu đen đứng trên bậc thềm
trước điện Hàm Nguyên, các đại thần đứng san sát hai bên đều nhìn hai vị hoàng tộc nước Tần từ trên vương tọa của sứ thần nước Tần bước xuống.
Từ trên vương tọa bước xuống, mọi người có thể thấy Tần vương
Kiêm Gia bạch y quét đất, từng đóa hoa quỳnh rực rỡ trên nền áo choàng
màu lam khói như ngâm trong nước……hắn vừa qua nhược quán nhưng không búi tóc, mái tóc dài buông xuống sau vai, chỉ dùng một sợi tơ màu lam khói
cột lại. Ngân giáp che nửa mặt, chỉ để lại khuôn mặt tuyệt thế vô
song…….
Tần vương sau khi bước xuống thì cất bước đi tới chiếc kiệu phía sau, bàn tay trắng nõn xuyên qua rèm đỏ, một bàn tay ngọc đặt lên tay
hắn.
Một nữ tử xinh đẹp toàn thân mặc y phục màu tím thêu mẫu đơn tơ
vàng từ trong kiệu bước ra. Người này chính là trưởng tỷ của Tần vương
Kiêm Gia – Trọng Hoa công chúa.
Đến trước vị đế vương đứng thẳng người trên bậc thềm cao điện Hàm Nguyên, hai người khom mình hành lễ.
Sứ thần nước chiến bại hành lễ dưới bậc thềm là quy củ của sứ
thần ba nước, với việc này hai bên đều không nói nhiều, dù có oán hận
cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng!
Khoảng cách xa như thế, ánh mắt sắc bén của nam tử ngân giáp che mặt có một khoảnh khắc bắn thẳng vào vị đế vương trẻ tuổi, tựa như muốn quét qua lục phủ ngũ tạng của vị đế vương ấy……..sắc sảo thấu suốt mà
khắc cốt ghi tâm.
Khoảng cách xa như thế, Hoàng thượng nước Diêu đương nhiên không nhìn rõ khuôn mặt của Tần vương Kiêm Gia, nhưng lần đối mắt vừa rồi lại khiến hắn có ảo giác như bị ngân châm đâm vào. Chân mày khẽ nhướng lên, hắn không khỏi nheo mắt nhìn hai người đang hành lễ kia.
Lễ quan nước Tần bưng khay đi lên bậc thềm cao, khi cách vị đế
vương nọ mấy thước, Thạch Ngôn Ngọc cầm lấy danh mục quà tặng trên khay
do nhiếp chính vương tự tay viết, trước tiên là những lời xã giao tỏ rõ ý hòa hảo của nước Tần, hai nước định ra lời thề mười năm không tái
chiến. Kế đó đương nhiên là quà tặng………
Sử quan đứng bên cạnh Hoàng thượng nước Diêu giơ sổ ghi chép,
vài quan lớn khi nghe lễ quan nước Tần đọc danh mục quà tặng đã không
nhịn được ý cười, gương mặt vui sướng, ra vẻ người thắng hiển nhiên phải được đối đãi như thế.
Thạch Ngôn Ngọc sau khi đọc xong, cuộn lụa đỏ lại đặt vào trên
khay do lễ quan bưng, lễ quan lại dâng khay cho cung nhân bên cạnh Hoàng đế nước Diêu.
Thạch Ngôn Ngọc đưa mắt nhìn vẻ mặt của vị Hoàng đế nước Diêu
này, phát hiện trên khuôn mặt anh tuấn của vị Hoàng đế ấy là thần sắc
trầm ổn, không hề dao động, hiển nhiên không để những thứ quà tặng này
vào mắt……..
Thạch Ngôn Ngọc kinh hãi, nếu là người tham lam thì dùng vàng
bạc là được, nếu là người thích những việc lớn lao thì nhường thành trì
là được, nhưng vị Diêu đế này, một không lộ vẻ tham lam, hai không lộ vẻ trọng công danh lợi lộc…….nhìn sắc mặt cũng không thể đoán ra được
gì……lòng hắn hơi nặng trĩu, phải biết lần này hắn theo chủ tử, thứ nhất
là đi sứ, thứ hai là thăm dò; biết người biết ta mới có thể trăm trận
trăm thắng.
Vị đế vương kia khẽ nâng cánh tay, nói với hai vị quý tộc hoàng thất Tây Tần dưới thềm đá trăm thước:
- Tần vương và công chúa đường xa mà đến, trẫm nhất định giữ hai người ở lại Lạc Dương lâu dài…….
Bá quan kinh ngạc, ngay cả Thạch Ngôn Ngọc và mấy lễ quan cũng sững sờ thật lâu.
- Tối nay Bạc Ngạn tướng quân thiết yến chiêu đãi sứ thần ở điện Quỳnh Du, lúc đó trẫm sẽ dẫn các cung phi đến…….Tần vương và Trọng Hoa
trưởng công chúa nhất định phải cùng tới đấy.
Môi mỏng của Phó Họa Khánh cong lên một độ cong quyến rũ, có lẽ
hắn không tuyệt thế vô song bằng Tần vương Kiêm Gia nhưng phong thái
quyến rũ thần bí của nam tử lại được thể hiện trên người hắn đến cực
hạn, cũng khó trách……..dù hắn cướp ngôi xưng đế, dù hắn vô tâm bạc tình, ngay cả giang sơn của thê tử nhà mình cũng chiếm đoạt vào trong túi mà
vẫn có nhiều giai nhân xinh đẹp đem lòng mến mộ.
Trọng Hoa công chúa thẳng thắn tạ ơn, lại phát hiện hoàng đệ
đứng bên cạnh gần như thất thần, trong lòng nàng giật mình, đưa tay kéo
áo Tần vương.
Nàng không hiểu những xích mích giữa Tần vương Kiêm Gia và Phó
Họa Khánh, càng không hiểu đó là thâm thù đại hận, huyết hải thâm thù.
Nàng chỉ biết Tần vương Kiêm Gia có một sư huynh Lâu Uyên tình như thủ
túc nhưng không biết mười lăm năm qua Tần vương Kiêm Gia đã trải qua
những gì.
Mười lăm năm trước, nàng và phụ hoàng đều cho rằng Hiếu Nhân
hoàng hậu mang đệ ấy đi thì đệ ấy sẽ không về hoàng thành nữa, ba năm
trước nàng nhận được tin báo của thám tử nói đệ ấy bệnh chết, nhưng sau
mười lăm năm đệ ấy lại trở về bên nàng…….
Mười lăm năm sau, đệ ấy đã trưởng thành thành một nam tử tuyệt
thế vô song, trầm ổn cơ trí, không nhuốm bụi hồng trần thế tục, vẻ đẹp
của đệ ấy khiến người ta chấn động……..nhưng nàng lại cảm thấy đệ ấy cách nàng xa đến vậy…….nàng không hề biết gì về quá khứ mười lăm năm qua của đệ ấy, mà đệ ấy lại càng không muốn nói cho người khác biết.
***
Quỳnh Du Các phía sau điện Quỳnh Du.
Các vũ nương khiêu vũ trong cung dưới sự hướng dẫn của các nữ
quan đã bắt đầu hăng say tập luyện, chỉ vì Quỳnh Du yến hôm nay tiếp đãi sứ thần nước Tần. Vừa nãy họ nghe được các công công bên người Hoàng
thượng nói, tối nay Hoàng thượng sẽ giá lâm đến Quỳnh Du yến, nếu may
mắn, bản thân cố gắng thêm một chút, có lẽ họ có thể rời khỏi Quỳnh Du
Các, vào nội cung làm nương nương chủ tử, không cần bị người khác sai
bảo ức hiếp nữa.
- Tuyết Tiêu, ngươi nhẹ chút nhẹ chút, nhẹ chút mà! Đừng siết nữa…….
Một vũ nương xinh đẹp nhoài người trước bàn gỗ đàn hương, một cung nữ phía sau khoác vũ y lên cho nàng.
- Ức Cẩn, thít chặt thì vóc người đầy đặn mảnh khảnh phía trước
của cô mới thể hiện hết ra được……..yên tâm đi, xiêm y này cô mặc tuyệt
đối đẹp, quá lỏng rồi………Ôi! Vẫn nên đề phòng ngộ nhỡ thì hơn! Cô không
nghe nói sao, lúc Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi Hoài Tây vương, một vũ
nương trước kia của Quỳnh Du Các cổ áo xệ xuống lộ ra bầu ngực, trực
tiếp bị Hoàng thượng hạ lệnh kéo ra ngoài loạn côn đánh chết………
- Cũng đúng……..
Đôi mắt như khói mùa thu, hàng chân mày như ánh nắng chiếu qua
sương sớm của Hạ Ức Cẩn khẽ nhăn lại, âm thầm gật đầu, đồng thời trái
tim khó nén được vẻ cô đơn.
Nàng vốn là nữ nhi của quan huyện một huyện nhỏ phủ Tô Châu, vào tháng chín năm Vĩnh An thứ tư, trong đợt tuyển tú lớn khắp Đại Diêu,
nàng đã rời xa người nhà đến thành Lạc Dương, nhờ kỹ thuật múa xinh đẹp
mà được giữ lại Quỳnh Du Các, nhưng suốt một năm không thấy bóng quân
vương, ngay cả trong yến hội lớn nhỏ cũng chưa từng được các đại quan ưu ái, nàng không muốn ở trong cung chịu khổ thêm mười năm nữa, chờ sau
khi già nhan sắc tàn phai được đưa ra khỏi cung, nàng còn có thể khiêu
vũ sao? Còn có thể cùng các thiếu nữ tuổi xuân thì tranh sủng sao?
Người tựa như gương sáng đều có thể hiểu những điều này. Cho nên nàng cũng học lung lạc người trong cung, cùng vài người đạt thành chiến tuyến, cùng nhau nỗ lực vì vinh hoa phú quý.
- Ức Cẩn, ta nói nhỏ cho cô biết, ta nghe nữ quan chấp sự điện
Hàm Nguyên nói, Tần vương Tây Tần là một nhân vật tốt hiếm gặp có một
không hai…..cho nên……..
Lục Tuyết Tiêu dùng sức thít chặt thắt lưng trên người Hạ Ức Cẩn:
- Cho nên cô phải hiểu ý ta, nếu lần này không thể hấp dẫn sự
chú ý của Hoàng thượng, thì hấp dẫn sự chú ý của…….Tần vương kia cũng
được…….
Hạ Ức Cẩn cái hiểu cái không nhìn Lục Tuyết Tiêu, Lục Tuyết Tiêu cười nịnh nọt nàng.
Lục Tuyết Tiêu là nữ quan Quỳnh Du Các tiến cung đã ba năm, chưa từng được thăng chức, tướng mạo bình thường, hơn nữa giọng nói khá thô
nên không được thượng quan trong cung phân đến chỗ các mỹ nhân, vì thế
mà trong lòng không khỏi có chút oán hận.
Hạ Ức Cẩn mặc xong vũ y, chống người đứng dậy bên bàn gỗ đàn
hương, Lục Tuyết Tiêu đến bên giá y phục lấy cho nàng mảnh lụa tay thì
thấy một hắc y thiếu nữ xuất hiện trước mặt.
Lục Tuyết Tiêu giật nảy người, chỉ vào đối phương run giọng hỏi:
- Ngươi, ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?
Lục Tuyết Tiêu phản ứng lại, đang định kêu lớn ra bên ngoài đại điện thì hắc y thiếu nữ nọ mở miệng:
- Các ngươi không cần căng thẳng, cũng không cần gọi người, ta là người do Bạc Ngạn tướng quân phái tới!
Lục Tuyết Tiêu nghe nói là người do Bạc Ngạn tướng quân phái tới mới hơi hơi thả lỏng, nhưng vẫn không yên tâm đưa mắt nhìn chằm chằm
thiếu nữ nọ:
- Nếu Bạc Ngạn tướng quân phái ngươi tới, tại sao ngươi không đi theo thượng cung đại nhân mà lén lén lút lút đi vào làm gì?
Biết nàng ta không tin tưởng, Tang Vi Sương lấy ra lệnh bài của thuộc hạ Bạc Ngạn.
- Thế này ngươi tin rồi chứ?
Tang Vi Sương cười nói, lại nhìn về phía Hạ Ức Cẩn:
- Nữ quan đại nhân, có thể cho ta mượn vũ nương này không……