- Phó…….Hoàng thượng muốn ngài tiếp đãi sứ thần nước Tần?
Tang Vi Sương chợt ngẩn người:
- Ta? Tại sao ta phải đi với ngài?
Đột nhiên, đôi môi lạnh băng của hắn dán vào bên tai nàng:
- Ngươi phải biết một mình ta cô đơn biết mấy, mà ta chỉ muốn một mình ngươi cùng cô đơn với ta……..
Lúc Tang Vi Sương không thể nhịn nổi nữa, muốn đẩy hắn ra thì hắn đột nhiên thẳng người lên, thở dài:
- Điện Kim Loan lạnh lẽo, một đám người y phục chỉnh tề đeo mặt nạ, chỉ nhìn thôi cũng thấy cô đơn……..
Tang Vi Sương sững sờ, gương mặt chợt đỏ lên, có lẽ vừa rồi nàng hiểu lầm.
- Nếu đã không muốn đi, sao không cáo ốm từ chối? Còn muốn kéo ta chịu khổ theo.
Trong lòng nàng biết Bạc Ngạn lần đầu lên vị trí cao, nhất định có hàng vạn ánh mắt nhìn hắn phạm sai lầm, nếu hắn cáo ốm không đi, chắc chắn sẽ có hàng nghìn quyển sổ con đưa tới trước mặt Phó Họa Khánh, cho hắn tội danh “ỷ sủng mà kiêu”. Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà oán trách hắn!
- Tang Vi Sương, ta nói muốn ngươi đi theo ta thì ngươi phải đi.
Hắn lạnh giọng nhấn mạnh, không cho phép nàng nói “Không”.
Tang Vi Sương không vui nhăn chân mày nhạt như khói:
- Muốn ta đi? Ngài cũng nên cho ta chút lợi ích chứ nhỉ? Ta bây giờ không phải người nhàn rỗi, bận lắm……….
- Ngươi muốn lợi ích gì?
Thấy nàng dịu giọng, thái độ của hắn cũng không cứng rắn nữa, một tay vân vê chén trà, một tay chống cằm, lười nhác hỏi.
Nước trên tóc hắn vẫn đang nhỏ giọt tí tách, hắn hình như không cảm giác được, vẫn biếng nhác kiêu căng như cũ.
Tang Vi Sương từ đầu đến cuối luôn hết cách với Bạc Ngạn, vừa bực mình vừa buồn cười, khóe môi mềm mại lạnh lẽo cử động:
- An bài cho ta mấy mỹ nhân.
- …….?
Hiển nhiên Bạc Ngạn bị mấy lời viển vông của nàng làm cho không phản ứng kịp:
- Mỹ nhân? Ngươi muốn mỹ nhân làm gì? Ta bảo ngươi đi tiếp sứ giả nước Tần, mang mỹ nhân cũng phải xem trường hợp chứ? Hơn nữa lần này ta định để ngươi đóng vai mỹ nhân theo bên cạnh ta, ngươi thì hay rồi, lại bảo ta tìm mỹ nhân tới.
Tang Vi Sương nghe những lời khinh miệt của hắn thì không thuận theo không buông tha, nghiêng người về phía hắn, lớn tiếng nói:
- Tiếp đãi sứ Tần chẳng lẽ không có ca múa góp vui à? Ta chỉ muốn ngài cho ta một mỹ nhân để ta giúp ngài chưng diện thôi! Đừng hẹp hòi với ta vậy chứ!
Nam nhân ấy mà, hận nhất là người khác nói hắn “hẹp hòi”, hai chữ này tương đương với đang nói họ không phải nam nhân, Bạc Ngạn nếu không tức giận thì thật không phải nam nhân.
Hắn thình lình đứng dậy, tóm lấy cánh tay nàng, kéo vào trong ngực.
- Tang Vi Sương, ngươi chán sống rồi à?!
Nàng lườm hắn:
- Đúng là chán rồi, ngài không chán ta cũng chán, cả ngày cáu với ta vì những chuyện không đâu, thú vị không?
- Ngươi…….
Tai đỏ bừng, xấu hổ buồn bực, lời nói nghẹn lại, hắn bị nàng nói trúng, khó chịu, bèn chậm rãi buông nàng ra. Tay dường như còn chê chạm phải thứ gì đó dơ bẩn xoa xoa lên áo bào trắng như tuyết……..
- Bạc Ngạn, ngươi đừng có quá đáng!
Thấy hành động đó Tang Vi Sương cũng thẹn quá hóa giận, tháo mặt nạ che mặt xuống, giận trừng Bạc Ngạn.
Chọc giận được Tang Vi Sương, trong lòng Bạc Ngạn mới cảm thấy vui sướng, nghĩ họ đều như nhau mới cười to nói:
- Ngươi không phải muốn mỹ nhân sao? Ta mang ngươi đi Phong Hoa Môn chọn, mập béo gầy ốm gì đều đủ cả, tối nay ngươi không chọn được người, bổn tướng quân sẽ không thả ngươi đi.
- Ta không đi đâu, nữ nhân của Phong Hoa Môn ta thấy nhiều rồi!
- Ồ……..
Hắn nhìn nàng ý tứ sâu xa, đang lúc Tang Vi Sương khẩn trương vì mình nói sai thì nghe hắn nói:
- Ta quên mất tòa nhà ngươi đang ở là ở gần Phong Hoa Môn!
- …….
- Nếu Chủy Vũ đại nhân đã là khách quen của Phong Hoa Môn, không bằng mời Chủy Vũ đại nhân dẫn bổn tướng quân đi “học hỏi” một phen?
- Học hỏi cái gì? Chẳng lẽ tiểu tử ngài muốn ăn mặn à? (ăn mặn: nguyên văn là “khai huân”, là một tiếng lóng để chỉ việc ấy ấy)
Nàng quay đầu nhìn hắn, lời rất tự nhiên thốt ra khỏi miệng, còn chớp chớp mắt to “ngây thơ hồn nhiên”, mấy ngày trước nàng nghe thuộc hạ trong tiêu cục nói “ăn mặn Phong Hoa Môn”, chẳng lẽ Bạc Ngạn nói “học hỏi” chính là ý này? Có lẽ vậy……..
Lời Tang Vi Sương vừa thốt ra, gương mặt tuấn tú của Bạc Ngạn thình lình đen lại, thực giống như nuốt phải một con ruồi vậy.
Tiếp đó là tiếng rống to vô cùng tàn bạo:
- Tang Vi Sương, ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân hay không? Ta thật muốn bóp chết ngươi!
Rống xong, mặt thiếu niên nào đó đỏ bừng, trong đầu đều là hai chữ Tang Vi Sương vừa nói kia – “ăn mặn”! “Ăn mặn”! Nàng ta cũng nói ra khỏi miệng được!
Nàng bị hắn rống như vậy cũng ý thức được hai chữ vừa rồi mình nói tuyệt đối không phải chữ gì tốt, không chỉ không tốt mà còn rất “tục tĩu”?
Thế là, mặt nàng đột nhiên nóng bừng, để che giấu, nàng vội vàng đeo mặt nạ lên.
- Đợi đã, lúc nãy ngài nói gì? Muốn ta đóng vai mỹ nhân?……..
Tang Vi Sương vừa kịp phản ứng, khi cùng hắn tranh chấp nàng đã bỏ sót lời của hắn.
- Tướng quân! Sứ thần nước Tần gặp ám sát!
Lúc này, Thận nhi thình lình xuất hiện trước mặt hai người, cách họ không xa, Tang Vi Sương có thể nhìn thấy gân xanh trên thái dương hắn chực nhảy ra.
Sứ thần nước Tần gặp ám sát?
Bạc Ngạn bảo nàng đầu tháng chín theo hắn tiếp đãi sứ thần nước Tần, bây giờ là cuối tháng tám, hiển nhiên sứ thần nước Tần đã cách Lạc Dương không xa.
Bạc Ngạn nghe vậy giật mình, sứ giả trên đường gặp phải ám sát, vừa khéo chuyện này lại do hắn phụ trách.
- Niếp Thận, ngươi dẫn ba nghìn tinh binh đi trước, bổn tướng quân lập tức đến ngay.
Sau khi Niếp Thận nhận quân lệnh khẩn cấp rời đi, Tang Vi Sương nghiền ngẫm nhìn Bạc Ngạn, nói:
- Xem ra tướng quân không đi Phong Hoa Môn được rồi, hôm nay ti chức cáo từ trước vậy. Có điều chuyện đóng vai mỹ nhân gì đó……..
- Tang Vi Sương, không lẽ ngươi muốn mang mặt nạ đi gặp sứ Tần?
Bạc Ngạn cong môi cười khinh miệt:
- Dù ta chiều ý ngươi thì Hoàng thượng cũng sẽ không chiều đâu!
- Ngài có ý gì?
Tang Vi Sương ngẩng đầu nhìn hắn:
- Hoàng thượng muốn ngài dẫn ta đi làm gì?
- Tang Vi Sương, ngươi bây giờ là người của ta, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm đó, biết nhiều như vậy không tốt cho ngươi đâu.
Tốc độ nói của hắn rất nhanh khiến tư duy nàng hơi không theo kịp.
- Bạc-Ngạn, ngươi đang nói bậy cái gì đấy?
Mặt nàng đỏ bừng phình ra, lớn giọng kêu.
- Giọng ngươi to thế, dù có hét vỡ cổ họng cũng không học được khí thế gầm một tiếng chấn động núi sông đâu, ta khuyên ngươi nên tỉnh ngộ đi…….
Ý cười của hắn theo độ cong quỷ dị mà quyến rũ của khóe môi nhẹ nhàng tỏa ra:
- Ngươi nếu không đi với ta, lỡ như trưởng công chúa Tây Tần rẻ rách kia bị Hoàng đế nhét vào chỗ ta thì………
Hắn vươn tay vỗ nhẹ vai Tang Vi Sương:
- Nửa đời sau của ngươi đợi xách giày cho ta đi……….
- ……..
Lời của hắn giống như một cây gậy bị hơ nóng dí mạnh vào nàng vậy.
- Chủy Vũ đại nhân vẫn nên suy xét cho kỹ, bổn tướng quân bây giờ phải đi xem sứ thần Tây Tần……..
Bạc Ngạn kéo áo khoác ngắn màu trắng trên vai xuống, xoa mạnh mấy cái trên mái tóc ẩm ướt.
Nhìn Tang Vi Sương trợn mắt há mồm, hắn cười hài lòng rồi cất bước khoan thai rời đi.
Nhìn bóng dáng nhàn nhã đi xa của Bạc Ngạn, nàng tuy tức giận nhưng càng nhiều hơn là cười bất đắc dĩ.
Hắn dường như không hề để ý chuyện sứ thần Tây Tần gặp phải ám sát?
Phó Họa Khánh lệnh cho hắn tiếp đãi sứ thần nước Tần, hắn lại hoàn toàn không để tâm, không hề lo lắng nếu sứ thần nước Tần chết trên đường đến Lạc Dương thì hắn sẽ chịu bao nhiêu trách nhiệm, có lẽ Bạc Ngạn chỉ mong sao được đi chém giết một trận cho thống khoái……
Bây giờ nếu sứ Tần gặp nạn, chẳng phải vừa khéo cho hắn một lý do phong soái xuất chinh?
Hóa ra trong lòng cái tên này nghĩ như vậy, đúng là một tên điên mà…..
Tang Vi Sương lắc đầu, không còn xoắn xuýt chuyện sứ Tần gặp nạn, ngược lại chuyện Bạc Ngạn cưỡng ép yêu cầu nàng theo hắn tiếp đãi sứ Tần khiến nàng hết sức đau đầu, con người Bạc Ngạn đối đãi với thuộc hạ hoặc tướng sĩ đều thấu tình đạt lý, tại sao chỉ “tàn bạo” với mỗi mình nàng, rốt cuộc kiếp trước nàng “ức hiếp” hắn bao nhiêu chứ? Cho nên bây giờ đổi thành hắn “bóc lột” nàng? Nếu thật là như vậy, nàng chỉ có thể cảm thán một câu: ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây………
- “Eo hẹp ngày xưa khỏi kể ra, Sớm nay thỏa chí nức lòng ta, Gió xuân thả sức cho phi ngựa, Ngày trọn Trường An xem hết hoa…….” (Trích “Đăng khoa hậu” của Mạnh Giao, bản dịch thơ của Khương Hữu Dụng)
Nàng vừa đi vừa đeo mặt nạ sắt lên mặt, ngâm bài thơ này.
Nàng cho rằng để đối mặt với người nam nhân kia còn rất lâu rất lâu, không ngờ chỉ bốn năm mà thôi……
Quốc thù dung nhập vào xương máu, nỗi hận nỗi đau mới còn chưa kết vảy………
Nhiều năm sau gặp lại, nàng đã quên mất tâm trạng buổi đầu gặp hắn ta, tâm trạng của một Hoa Dương thời niên thiếu.
Buồn cười, ban đầu sao nàng lại cho rằng hắn ta là một quân tử nhẹ nhàng dịu dàng như nước?
Quả thật người không biết nhìn người không chỉ mỗi phụ hoàng, đáng đời nàng rơi vào kết cục không được chết tử tế…….
Nhưng, nàng thật sự vẫn chưa chuẩn bị tốt…….
Đời này nàng không ngờ sẽ được trùng phùng cùng Bạc Ngạn, mà Bạc Ngạn cũng dần dần dung hòa vào số mệnh của nàng.
Sự mạnh mẽ của hắn khiến nàng ứng phó không kịp hết thảy.
Bình tĩnh mà xét, dù quá trình không giống trong suy nghĩ của nàng nhưng nàng không muốn thua, cũng tuyệt đối không cho phép mình thua………
Chuyện ám sát xảy ra ở núi Tê Phượng cách phía Tây Lạc Dương năm mươi dặm.
Mưa đêm chợt đến, khi Bạc Ngạn ra roi thúc ngựa chạy tới đã là giờ Dần hôm sau, sự kiện ám sát đã được người do Thận nhi mang đến ổn định lại.
Sau khi dọn dẹp hiện trường, Thận nhi an trí đoàn sứ thần nước Tần nghỉ tạm ở chân núi Tê Phượng.
Nhìn thấy Thận nhi, Bạc Ngạn vội vàng xuống ngựa, tức thì có cung nhân và lễ quan đi theo bước lên đỡ hắn, hắn không kiên nhẫn hất tay ra.
- Tần vương và công chúa thế nào?
Hắn hỏi.
Một nam nhân trắng trẻo mặc áo bào đỏ trong đoàn sứ Tần đi tới, chắp tay hành lễ với Bạc Ngạn:
- Hạ quan Thạch Ngôn Ngọc, lễ quan của nước Tần, khấu kiến hộ quốc tướng quân, bẩm hộ quốc tướng quân, trưởng công chúa điện hạ không có gì đáng ngại, chỉ là……
Nam nhân ôn hòa lễ độ còn chưa nói xong, giọng nói trầm rõ từ chiếc xe lộng lẫy phía sau hắn vang đến:
- Bổn vương cũng không có gì đáng ngại, Bạc tướng quân không cần lo lắng. Khụ……..
Một tiếng ho khan kia kinh động đến Bạc Ngạn, mày kiếm hắn cau chặt, Tần vương rõ ràng muốn nói cho hắn biết, hắn ta bị thương.
Dù trước đây hắn không biết gì về Tần vương thì giờ khắc này hắn cũng biết hắn ta không đơn giản.
Bạc Ngạn không hề suy nghĩ, cung kính nói:
- Đã là tháng chín, một trận mưa thu một trận hàn, ban đêm trời lạnh, vương gia bảo trọng.
Sứ thần chưa vào hoàng thành không thể lộ mặt gặp đại thần, đây là quy tắc của người Tần, mà ý của Tần vương khi cho hắn biết mình bị thương chính là nhắc nhở hắn phái thêm người bảo vệ hắn ta an toàn đến Lạc Dương.
Dù trước đó hắn hoàn toàn không để ý sứ thần gì gì đấy, sứ thần chết, khai chiến với Tây Tần mới hợp đúng ý hắn!
Thay vì ở Lạc Dương xã giao với mấy đại thần còn không bằng mang theo các huynh đệ ra chiến trường chém giết, chính vì ôm ý nghĩ như vậy nên hắn không hề để tâm đến việc tiếp đãi sứ thần nước Tần.
Nhưng, hắn đột nhiên nảy sinh hứng thú với vị Tần vương này.
Trên đường tới Lạc Dương gặp phải ám sát, sau khi gặp ám sát còn ngầm ra lệnh cho hắn bảo vệ, vị vương gia này không thể nghi ngờ là một người “khiếp nhược”, không chỉ bị quản chế mà còn không có thực quyền, không có binh mã, đúng không?
Dù hắn nghĩ vậy nhưng vẫn cảm thấy trong khí thế của vị Tần vương này ẩn chứa sự kiêu căng ngạo mạn, sắc bén nội liễm. Có lẽ hắn ta không đơn giản như vẻ bề ngoài……
- Chuyện ám sát lần này, Đại Diêu ta sẽ truy xét rõ ràng, nơi đây cách Lạc Dương năm mươi dặm đường, trong đội có nữ quyến bị kinh sợ, bổn tướng quân để lại ba nghìn người đi theo, giờ Mẹo một khắc Bạc Ngạn và bách tính Lạc đô sẽ đích thân nghênh đón tại cổng thành.
Lời của hắn ít đi mấy phần lạnh lùng kiêu ngạo nhiều thêm một phần kính cẩn, nói xong, hắn đưa mắt ra hiệu cho Niếp Thận rồi thúc ngựa rời đi.