Cùng ngày, không chỉ hộ quốc tướng quân Bạc Ngạn về kinh được bá quan tiếp đón mà còn có thiếu sư đại nhân mới nhậm chức đến Lạc Dương, người mà khi quân Tần xâm lược đã bảo vệ Thiệu Châu lập được đại công, sau chiến trận lại cai quản thành Thiệu Châu từ trên xuống dưới
ngay ngắn rõ ràng – Thiệu Châu tri châu Lâm Cảnh Thần.
Ngày về Lạc Dương, Tang Vi Sương đến biệt phủ mà Tạ Tiết Doãn an bài cho nàng, khi bảo Dương Yên dẫn Cẩm Văn lên phía Bắc, nàng đã sắp
xếp xong xuôi với Dương Yên, bảo hắn ở nhà đợi nàng mang Lâu Kiêm Gia
trở lại.
Nàng vừa bước vào nhà đã dọa A Vượng, Quá Tuyết, cũng dọa Dương Yên ngây cả người, tạm thời không đề cập đến.
Không nhắc đến việc không tìm được Lâu Kiêm Gia, đồng thời khiến người cả nhà khổ sở một phen, Tang Vi Sương thực khổ tâm không nói nên
lời, nhưng không thể không cảm thán một câu, cảm giác về nhà thật tốt.
Cảm giác về Lạc Dương thật tốt……..
Dù phiêu bạt bên ngoài bao nhiêu năm, nàng cũng sẽ không quên
bốn mùa của Lạc Dương, cây liễu bên sông Khổ, mẫu đơn của Đế Đô Đài,
trăng của Phong Hoa Môn, và sen trắng khắp Hoa Thanh Trì………
Đây mới là nơi nàng mong nhớ, là nơi nàng đã sống mười lăm năm.
Nghe Dương Yên kể về tình hình của Cẩm Văn ở Văn Uyên các, rằng
đệ ấy nghiêm túc chịu khó, thường được Các lão khen ngợi, mũi Vi Sương
không khỏi ê ẩm.
Tang Cẩm Văn, đệ ấy không nên chịu những thứ này, đệ ấy nên sống vui vẻ như ánh mặt trời; vốn dĩ đệ ấy có thể sống thoải mái như “mục
đồng cưỡi trâu”, là nàng đến, thay đổi cuộc đời đệ ấy, cũng hủy luôn cả
Tĩnh Sơ.
- Phòng của đương gia ngày nào tôi cũng quét dọn, bày trí giống hệt hồi ở huyện An.
Dương Yên hai mắt ửng đỏ chăm chú nhìn Vi Sương nói.
Vi Sương hiểu ý hắn, đêm nay là mười lăm, hắn đang gián tiếp hỏi ý nàng tối nay có ở lại hay không.
- Không được, Dương Yên, mấy ngày nay cửa hàng mới của ta phải
thu xếp, mấy hôm nữa ta mới về nhà ở, chắc hẳn khi đó Cẩm Văn cũng về
rồi.
Nàng đặt hộp bánh Trung thu lên bàn tròn lớn ở đại đường, chỉ nói một câu:
- Nhớ tối nay chia ra ăn cùng Quá Tuyết, A Vượng.
Từ khi Lâu Kiêm Gia rời đi, nhà không thành nhà, nàng thậm chí không biết nên đối mặt với Quá Tuyết thế nào.
Dương Yên giật mình, chợt ý thức được, nàng đã thay đổi. Nàng
dường như đang trốn tránh họ, dường như luôn bận rộn, dường như luôn có
chuyện làm chưa xong.
Dương Yên thông minh, chỉ cần hơi động não là có thể nghĩ thông
suốt, Tang Vi Sương đang trốn tránh họ, cũng là đang bảo vệ họ, nàng
không muốn họ bị tổn thương, thậm chí vì điều này mà nàng không tiết lộ
“cửa hàng mới” của mình.
Như vậy, hắn chỉ cần vì nàng mà bảo vệ tốt vườn Tuyết Đào của nàng, vì nàng mà chăm sóc tốt những người trong trang.
Hơn mười ngày sau.
Chủy Vũ tiêu cục của Tang Vi Sương khai trương ở phố Đông Phong Hoa Môn, ông chủ Hàn tìm đến.
Kỳ thực tiêu cục bình thường khai trương sẽ không sôi động như
tửu lâu mà luôn khiêm tốn, nhưng Tang Vi Sương cố ý tìm người tiết lộ
cho ông chủ Hàn, đương nhiên ông chủ Hàn rất nhanh đã tới.
- Không biết cậu chủ Chủy muốn làm bộ trang sức thế nào?
Sau khi hai người chào hỏi một chút thì tán gẫu đến vấn đề này.
Tang Vi Sương lấy từ trong ngực ra một tờ giấy:
- Ta đã vẽ sẵn mẫu rồi, làm phiền ông chủ Hàn, ông xem cần mấy ngày?
Ông chủ Hàn thấy là một cây trâm phượng thì không khỏi nhíu mày, không đến mức bị dọa vì cây trâm phượng này là dùng mã não chế
thành…….nhưng kiểu dáng thật sự rất đẹp, họa sư nhà ông cũng không có kỹ thuật tốt đến vậy, cây trâm này chỉ mới trên bức họa đã khiến người
trong nghề như ông cực kỳ yêu thích, nếu làm ra sản phẩm thì có thể
tưởng tượng được.
- Cậu chủ Chủy muốn giống tám phần hay giống hoàn toàn?
Tang Vi Sương biết làm giống y hệt chắc chắn rất khó:
- Giống chín phần đi.
- Vậy đại khái khoảng năm ngày mới có thể làm xong.
Ông chủ Hàn sờ cằm nói.
- Được, năm ngày sau ta đến tiệm của ông chủ Hàn lấy.
- Sao dám phiền cậu chủ Chủy đích thân đến cửa? Để tại hạ tới thì hơn.
Tang Vi Sương cong môi:
- Ông chủ Hàn thật tình như vậy, tại hạ không sợ nói cho ông
biết, chỉ cần ông làm tốt cây trâm này, vinh hoa phú quý về sau sẽ hưởng không hết……..
Ông chủ Hàn cho rằng nàng đang nói đùa, không hề để ý, cười hiền lành:
- Ha ha, có thể nuôi sống vợ con là được.
Tang Vi Sương cong môi, trong lòng nói không chỉ nuôi sống vợ
con, ít nhất vụ làm ăn này có thể khiến ông kiếm bạc đủ tiêu ba đời!
Dù sao thì nàng cứ ngồi ở nhà đợi ông ấy làm xong cái trâm này, kế tiếp thì sao?
Kế tiếp đương nhiên là đến phủ đệ mới của hộ quốc tướng quân tìm Bạc Ngạn!
Bạc Ngạn giờ đây có thể nói là đường làm quan rộng mở, lễ quan
nhận thánh chỉ, đích thân giúp hắn chọn nhà ở, thuận lợi dọn ra khỏi
Dung Dữ hầu phủ, cách xa đám di nương nãi nãi muốn cắn xé hắn không chừa mảnh vụn kia, bây giờ có lẽ hắn đang rất vui vẻ nhàn hạ.
Tang Vi Sương bước ra khỏi tiêu cục, cưỡi ngựa đi thẳng đến phủ hộ quốc tướng quân.
Phủ hộ quốc tướng quân.
Được thủ vệ thông báo có người muốn gặp hộ quốc tướng quân,
người đó đeo mặt nạ sắt đen, không chịu tiết lộ tên họ, Thận nhi liền
biết ngay là ai, bước chân trầm ổn từ trong phủ ra ngoài, nhìn Tang Vi
Sương toàn thân hắc y, nhướng mày nói:
- Tướng quân đang tắm rửa, ngươi theo ta đến tiền đường.
- Ờ.
Tang Vi Sương mệt mỏi lên tiếng. Nàng không thích việc thiếu
niên Thận nhi này tuổi còn trẻ mà cứ biến bản thân thành dáng vẻ “ông cụ non”, một đứa trẻ đang yên đang lành không làm, mang cái mặt nạ lạnh
băng ấy không cảm thấy mệt à?
Tiền đường.
Tang Vi Sương cất bước đi về phía giường trà, hoàn toàn như ở trong nhà mình.
Thận nhi thấy thế khóe môi không kiềm được co rút.
Không thể trách Tang Vi Sương giống như vào nhà mình, chỉ vì bày trí nơi đây giống hệt như bày trí trong nhà Bạc Ngạn lúc xưa khi nàng
lén xuất cung đến nhà hắn chơi.
Bạc Ngạn đặt giường trà ở tiền đường, nhắc tới cũng là vì nàng.
Tiên hoàng thích trà, lúc còn trẻ, nàng vì để lấy lòng phụ
hoàng, cũng vì để phụ hoàng thường xuyên đến cung mẫu phi mà khổ tâm
nghiên cứu trà đạo. Đến mức trong cung truyền ra lời đồn công chúa Hoa
Dương thích trà, sau đó vì thói quen mà nàng thật sự sinh ra cảm giác
yêu thích với trà, Bạc Ngạn biết nàng thích trà, mà nàng thường lén xuất cung tìm hắn chơi cho nên ở tiền đường “Tư Nhân Cư” nơi hắn ở đã đặt
một giường trà.
Khi đó hắn giữ lại giường trà, vì nàng là công chúa, vì để khiến nàng thoải mái. Giờ đây năm năm đã trôi qua, vật đổi sao dời, hắn còn
giữ giường trà làm chi?
Ngón tay lướt qua chuôi ấm tử sa, bàn tay chợt run lên, lúc
trước nàng chưa từng nhìn kỹ, bây giờ chạm vào mới bừng tỉnh nhận ra, ấm trong tay này là “Lưu Cẩm” của phủ Lạc Dương cho ra năm Hoàng Kiến thứ
mười hai…….
Bạc Ngạn thời niên thiếu không thích “Yên Vân” nhỏ ốm yêu kiều,
màu sắc đạm nhạt, không thích “Hạm Đạm Hoa Thanh” cao quý xa hoa, chỉ
thích mỗi mình “Lưu Cẩm”.
- “Tiếng trống Khê Sơn hòa tiếng sấm, Mầm non tươi xanh thắm
bình minh, Lá non hai mảnh xinh xinh, Cống lên song phượng* càng tinh
càng thuần. Gió lạnh thổi ốm đau muốn ngủ, Hoa rụng xuân sầu rượu chưa
phai, Cùng nâng ly tím ngâm nga, Mong người tự tại tiêu pha tháng
ngày……”**
(*trà cống của Bắc Uyển Kiến Châu thời Tống dùng khuôn để tạo hình long phượng, song phượng là trà được tạo hình đôi phượng)
(**Đây là bài “Hòa Mai Công Nghi thưởng trà” (Cùng Mai Công Nghi nếm trà) của tác giả Âu Dương Tu thời Tống, bài thơ miêu tả mùa hái lá
trà, mọi người cùng nhau lên núi đánh trống hòa với tiếng sấm mùa xuân,
tạo thành cảnh tượng náo nhiệt thôi thúc mầm trà phát triển. Thi nhân
còn viết lại sự nghiêm ngặt khi chọn trà cống, sự tinh thuần khi chế
luyện trà của Kiến Châu, cùng với niềm vui thú khi bản thân mệt mỏi, ốm
đau, say rượu, có người cùng uống trà ngâm thơ để giải rượu.)
Bài thơ trong ký ức nàng vẫn không quên một chữ nào, Bạc Ngạn
thời niên thiếu thích tử sa Lưu Cẩm, thích ý cảnh thưởng trà như vậy.
Trà nóng trong ấm Lưu Cẩm chậm rãi rót vào chén tử sa, trong cơn chìm đắm, nàng không nhận ra một người đã đứng bên cạnh tự lúc nào.
Vi Sương giật mình, khẽ nâng mắt, cùng đôi con ngươi trong trẻo kia nhìn nhau.
Nàng cảm thấy sắc mặt hắn rất nhợt nhạt, nàng nhớ dọc đường về
Lạc Dương hắn đâu có bị thương hay vết thương cũ tái phát? Tại sao sắc
mặt lại trắng bệch như thế, ánh mắt lại sắc bén như thế?
- Sao ngươi biết bài thơ đó?
Hắn đè lại âm cuối run rẩy, ánh mắt sắc bén không tự chủ từ từ
dịu lại……..khuôn mặt hắn trong trẻo lạnh lùng như trăng, nhưng đáy mắt
lại tràn đầy thâm tình.
Nước dọc theo tóc đen của hắn nhỏ xuống, mùi hương thơm dịu vừa tắm xong phả vào mặt, Tang Vi Sương chợt giật mình.
- Ơ…….tướng quân, Vi Sương chỉ là……trước kia nghe người khác đọc qua một lần……..nên nhớ. Có chỗ nào không thỏa đáng sao?
Trong cơn khẩn trương, nàng hơi có vẻ nói năng lộn xộn, đầu óc xoay chuyển mới có thể nghĩ ra cái lý do này.
Năm đó ở trong cung nhiều người hầu hạ nàng như vậy, hẳn là có
cung nữ từng nghe qua bài này, từ miệng của cung nữ truyền đi cũng là có khả năng.
Vừa nghĩ như vậy, hai người đều thấy hợp tình hợp lý.
Bạc Ngạn khép lại áo ngoài bằng gấm của mình, ngồi xuống đối diện Tang Vi Sương.
Tiền đường hương trà thoang thoảng, khói trắng bốc lên từ chén tử sa, dường như hắn lại quay về rất nhiều năm trước.
Hai đứa trẻ vô tư, cận kề thân thiết, Hoa Dương ngồi trước mặt
hắn, bàn tay nàng mềm mại đáng yêu, khi đó còn cầm không được chuôi ấm
tử sa, nhưng biểu cảm trên mặt nàng lại nghiêm túc như vậy.
- Đầu tháng chín, theo ta tiếp đón sứ thần nước Tần đi……..
Như ma xui quỷ khiến, hắn đột nhiên thốt ra một câu.