Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 100: Tình đầu quốc dân




- Đây là gì?

Nhìn hộp kim loại Thận nhi đặt trên bàn trước mặt nàng, Tang Vi Sương giật mình hỏi.

- Thù lao.

- Hả?

- Là thù lao chủ tử cho Chủy Vũ đại nhân.

Thận nhi không kiên nhẫn giải thích, sắc mặt trầm tĩnh như mặt gương đồng lạnh ngắt.

- Ồ! Ngươi nói rõ ràng từ sớm thì không phải ta sẽ hiểu ư, đừng có nói hai chữ thế.

Tang Vi Sương không muốn bỏ qua cơ hội trêu đùa khối băng Thận nhi này:

- Ngươi mở ra cho ta xem xem.

Môi Thận nhi run lên, nghe lời mở hộp ra.

Tang Vi Sương giật mình, ánh sáng trong hộp có chút chói mắt, nàng không dám tin, thậm chí phải đưa tay dụi dụi mắt rồi mở to mắt ra mới biết mình không nhìn nhầm.

Khoảng hai mươi nén vàng, đây là lần đầu tiên sau khi trùng sinh bốn năm nàng thấy vàng.

Một nén nhỏ mười lượng, tổng cộng khoảng hai trăm lượng.

- Thù lao này nhiều quá nhỉ?

Tang Vi Sương bình tĩnh nhìn Thận nhi nói.

Ngược lại Thận nhi có chút giật mình, hắn cho rằng nữ nhân này lòng tham không đáy, không ngờ nàng lại hỏi hắn thù lao này có phải quá nhiều hay không?

Thận nhi không biết nói gì, càng không biết nên trả lời ra sao, bèn đặt cái hộp xuống, không nói tiếng nào rời đi.

Hắn không tặng nàng mã não mà tặng nàng trăm lượng hoàng kim.

Hắn biết, nàng muốn mã não ý ám chỉ “thiếu tiền”. Nàng hơi đỏ mặt cất hộp vàng, biết nàng có lòng “tham tiền” mà hắn không hề cay độc, cũng không hề giễu cợt, ngược lại còn tặng vàng cho nàng, suy cho cùng nàng phải cảm kích hắn?...

Không cần cảm kích, nàng hiến kế cho hắn, hắn cho nàng tiền tài, giao dịch công bằng mà thôi.

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, nàng không tin hai trăm lượng vàng không tìm được người có thể giúp nàng!

Nàng muốn kinh doanh nhưng không muốn bị thương gia lớn nhất Diêu quốc họ Thần kia hạn chế, lá trà, đồ ngọc, tơ lụa, dược liệu………những ngành nghề này có cái nào Thần gia không một mình một cõi? Một khi nàng kinh doanh có chút thành tựu thì sẽ bị Thần gia “chiêu hàng”.

- Ngài cho ta mượn vài người.

Vi Sương suy tư hồi lâu, bèn đi tìm Bạc Ngạn.

- Bổn tướng quân không phải mới cho ngươi ba mươi người sao?

Bạc Ngạn sau khi về Hoài Châu sống những ngày “thanh nhàn” ở dịch quán đang uống trà nhướng mi nói.

- Ba mươi người kia thật sự đều thuộc về ta?

Tang Vi Sương há to mồm, nàng tưởng hắn chỉ cho nàng mượn dùng thôi.

- Mạng của họ đều thuộc về ngươi, giết chơi tùy thích.

- ………

Môi Tang Vi Sương co rút, hắn xem nàng là Đát Kỷ hay Bao Tự?

- Ồ, vậy, ta không cần mạng của họ, ta chỉ cần họ bán mạng cho ta là được.

- Vậy thì trước tiên ngươi phải khiến họ xem ngươi là chủ nhân đã.

Bạc Ngạn cong môi:

- Bổn tướng quân khuyên ngươi vẫn nên giết một người để thị uy.

- Hừ, không ngờ ngài còn trẻ mà tâm tư lại ác độc như thế! Trị quân quý ở nghiêm, lời này không sai, ta giết họ, họ có thể bán mạng cho ta nhất thời nhưng cả đời thì sao?

- Chẳng lẽ ngươi muốn giương cao đại nghĩa? Hán Cao Tổ cũng chưa từng để thuộc hạ bán mạng cho ông ấy cả đời, tâm của Vi Sương ngươi quá lớn.

Đôi mắt hắn trong veo như ánh trăng, hờ hững nhưng không còn lạnh như băng.

Hàng mi Vi Sương run lên, hắn nói không sai. Nàng giờ đây bỏ bao công sức cũng chỉ vì lợi ích trước mắt mà thôi.

- Lui xuống đi, nên làm gì thì làm cái đó, để ta một mình chốc lát.

Bạc Ngạn chống cằm uể oải nói.

- ……..

Khóe môi Tang Vi Sương không tự giác run lên, con báo tháo khôi giáp còn lười biếng hơn cả con mèo, mấy ngày nay hắn bị những người đến chúc mừng hành hạ gần chết nhỉ?

Tang Vi Sương cũng không muốn chọc hắn phiền, bèn nhấc vạt áo đi ra ngoài.

Cuối xuân.

Vài chuyện đại sự hiện nay đang được lan truyền xôn xao trong thành Hoài Châu mưa thuận gió hòa.

Hữu tướng Thi Duy dẫn đại quân về Lạc Dương, mấy nhà vui vẻ mấy nhà buồn, ngày hôm đó Hoàng thượng thưởng cho các tướng sĩ, cũng đồng thời cách chức Phương Chính.

Nghe nói Phương Chính trong đêm đó cởi chiến giáp đi xa đến Diêu Dương…….

Năm xưa Phương Chính theo Hoàng thượng từ Diêu Dương đến, hôm nay đến từ đâu thì trở về đó, đáng thương cho một người vừa ba mươi đang tuổi tráng niên nhưng từ nay về sau chỉ có thể áo vải làm nông, hoang phí một thân võ nghệ.

Có người cảm khái, có người tiếc hận, có người giễu cợt.

Suy cho cùng, khó đoán nhất chính là tâm đế vương, ví dụ của Phương Chính chỉ là một vết xe mà thôi. Hoàng đế đối với sư huynh đồng môn còn như vậy thì mong chờ gì sự ưu ái đặc biệt của ông ấy? Thôi đi, vẫn nên làm việc đàng hoàng cho Hoàng đế, đừng ỷ sủng mà kiêu mới là đạo lý.

Dù các đại thần có góp lời về việc Bạc Ngạn tự ý rời bỏ chức vụ, công tội bù nhau, Hoàng thượng vẫn không bày tỏ thái độ. Nhưng các bách tính thì không kiềm chế được tâm trạng kích động của mình, bàn tán hăng say. Thậm chí còn có người ví Bạc Ngạn trẻ tuổi như “chiến thần”, nói hắn quả cảm bền bỉ, sát phạt quyết đoán, dụng binh thần kỳ, chẳng khác Hình Thiên chốn nhân gian. (Hình Thiên: chiến thần trong thần thoại Trung Quốc)

Người ta còn nói hắn dung nhan tuấn tú, từng là đệ nhất mỹ nam Lạc Dương. Lời này vừa tung ra, các tiểu thư danh giá ở Lạc Dương điên cuồng, trong thời gian ngắn các tác phẩm chốn khuê phòng phần lớn đều ca ngợi vị chiến thần này, bày tỏ sự yêu quý, nói rõ nam nhi trên đời đều nên như Bạc lang……….họ lại càng trông mong Hoàng thượng có thể long tâm vui vẻ, triệu Bạc lang của các nàng về Lạc Dương, đến lúc đó các nàng sẽ bất chấp thế tục mà ở hai bên đường nghênh đón hắn.

Không biết lại qua mấy ngày, khi các bách tính đang đồn thổi Bạc Ngạn vô cùng thần kỳ thì lại có lời đồn rằng dưới trướng Bạc Ngạn có một quân sư mặt sắt, dùng mặt nạ sắt che mặt, tay cầm quạt lông vũ đen, được xưng là “Tiểu Gia Cát”, người này trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, lợi dụng dòng nước chỉ một trận phá tan quân Tần tử thủ huyện Thiệu Tây, trận hồng thủy này còn khiến “lạch trời” “Đoạn Tí Nhai” mà quân Tần luôn lấy làm tự hào trở thành thác nước! Hắn và Bạc Ngạn quả là duyên trời kết hợp, mặt đeo mặt nạ chắc hẳn tướng mạo cực kỳ xấu. Hơn nữa các mưu sĩ của hữu tướng từng gặp quân sư mặt sắt kia đều nói vóc dáng người này còn chưa cao tới vai Bạc Ngạn, vừa lùn vừa xấu? Tức thì lòng hiếu kỳ của các tiểu thư danh giá ở Lạc Dương dành cho người này hoàn toàn biến mất, vẫn một lòng mong đợi Bạc lang như cũ!

Lúc trò chuyện với thương nhân từ Lạc Dương tới, Tang Vi Sương nghe được đủ loại tin đồn về nàng và Bạc Ngạn, nàng quả là cực kỳ ấm ức.

Gì mà quân sư vừa lùn vừa xấu? Nàng đúng là lùn hơn Bạc Ngạn, nhưng đâu tới nỗi lùn trong đám nữ nhân? Nàng đi ngoài đường cảm thấy rất rất nhiều người lùn hơn mình! Còn xấu là bởi vì Bạc Ngạn bảo nàng đeo mặt nạ, họ không thấy được dung mạo của nàng, dù dung mạo nàng không bì kịp với vẻ tuyệt thế vô song của Lâu Kiêm Gia nhưng cũng đâu xấu tới mức không dám gặp người!

- Cậu chủ Chủy…….cậu xem quyết định như thế nhé?

- A?

Tang Vi Sương hoàn hồn nhìn thương nhân nọ, vừa nãy nàng thất thần nên không nghe ông nói gì.

Thương nhân nọ vẫn lau mồ hôi trán:

- Hi vọng đội của cậu chủ Chủy có thể hộ tống nhóm hàng này của ta đến Lạc Dương, cậu phải biết nhóm hàng này rất quan trọng đối với ta, nhưng ta lần đầu tiên đến Hoài Châu, không dám tìm tiêu cục quá nhiều tiền, đành phải tìm tiêu cục mới mở nhà cậu………

Kỳ thực thương nhân nọ không phải vì tiêu cục của Tang Vi Sương mới mở ít tiền mà vì ông vừa vào những tiêu cục kia đã bị mấy khuôn mặt hung thần ác sát dọa sợ, chỉ có người của Chủy Vũ tiêu cục nhìn thân thiện hơn một chút.

Tang Vi Sương nghe rõ, lớn tiếng nói:

- Chuyện này đương nhiên, ông là khách hàng đầu tiên của tiêu cục chúng tôi, chúng tôi không chỉ đưa hàng hóa của ông nguyên vẹn không chút sứt mẻ đến Lạc Dương mà còn có quà tặng ông, điều này những tiêu cục khác không có!

- Quà?

Thương nhân nọ không hiểu hỏi.

- Khổng Chu! Đem quà lên!

Tang Vi Sương vỗ tay nói.

- Hàn lão gia xem, đây là năm đôi giày vải, năm chiếc khăn, năm cái ô giấy, năm cái đấu lạp……..đây đều là quà của tiêu cục chúng tôi tặng cho khách hàng, để khách hàng trên đường về tiện dùng………

Khóe môi Hàn lão gia run lên, nhưng trong lòng lại hơi hơi cảm động, không ngờ lần đầu tiên đi xa làm ăn có thể gặp được một chủ tiêu cục tốt như vậy.

- Đa tạ cậu chủ Chủy nhiều lắm, nếu lần này buôn bán thành công, Hàn gia chúng tôi sẽ thường xuyên chiếu cố tiêu cục của cậu.

Hàn lão gia chắp tay nói.

Tang Vi Sương phe phẩy quạt giấy nói:

- Hàn lão gia yên tâm, chuyến kinh doanh mã não này của ông chỉ có lời không có lỗ……..

Trong thành Lạc Dương có một sủng phi thích mã não, các quan trên đều nghĩ cách làm cô ta vui vẻ. Thứ Hàn lão mua vào chính là nhóm mã não hoa mới ra, quê nhà của Vương mỹ nhân kia chính là nơi sản xuất nhiều mã não hoa - phủ Tô Châu.