Trông Tề vương dẫn theo binh mã cấp tốc rời đi, Hòa Thái hơi mím môi, lo lắng nhìn về phía Trình Thiệu Đường, qua hồi lâu mới cất tiếng thở dài não nề.
Cũng không biết phải giải thích thế nào với bệ hạ về chuyện bại trong tấc này đây.
Chỉ mong bệ hạ sẽ nể công hộ giá trước đó của tướng quân, mà tha cho tướng quân một mạng.
Khi binh mã của Tề vương biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, Trình Thiệu Đường mới cúi người thật sâu trước các tướng sĩ: “Khiến chư vị huynh đệ ra về tay không thật sự là lỗi của Thiệu Đường. Bệ hạ giáng tội xuống, ta sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm!”
“Tướng quân, ngài không cần như thế!” Lý tướng quân vội vàng vươn tay toan đỡ, nhưng Trình Thiệu Đường lại tránh đi, kiên quyết làm đại lễ trước các tướng sĩ.
“Thật không dám giấu, nếu lúc nãy tướng quân kiên quyết đối chiến, tuy có thể bắt được Tề vương và đám phản quân, lập được công lao lớn. Người khác thì mạt tướng không dám nói, nhưng nếu là mạt tướng thì chắc chắn sẽ nghi ngờ nhân phẩm của tướng quân.” Trong đám đông, bỗng nhiên có người cất tiếng nói.
“Mạt tướng cho rằng Mạnh tướng quân nói rất đúng. Nếu ngay cả ơn cứu mạng to lớn như thế mà tướng quân cũng không quan tâm, thì quả thực khiến lòng người nguội lạnh.” Lập tức có người nói theo.
Chẳng mấy chốc, những người có mặt đều bắt đầu hùa theo.
Trình Thiệu Đường lắc đầu, nhìn về phía Tề vương rời đi mà thở dài một tiếng.
Tề vương phi được Tề vương ôm chặt vòng eo, hai người cưỡi chung một con ngựa, Tề vương ra sức thúc ngựa, khiến con ngựa lao như tên bắn.
Nàng dựa vào lồ ng ngực của hắn, mắt nhắm nghiền, bên tai chỉ toàn là tiếng gió, song trong lòng là một mớ hỗn độn.
Vốn tưởng rằng lần này sẽ phải chết, không ngờ vẫn có thể nhặt được mạng về. Thế nhưng, lần này thoát được, vậy lần sau thì sao? Lần này giữ được mạng là vì năm đó vương gia từng cứu mạng Trình Thiệu Đường, nhưng chỉ e lần sau bọn họ sẽ chẳng thoát được dễ dàng vậy nữa.
Huống hồ, dẫu có thoát được, nhưng trong thiên hạ này có tấc đất nào không phải của vua. Thiên hạ rộng lớn là thế nhưng đâu còn chỗ cho bọn họ nương thân nữa, chẳng lẽ bọn họ sẽ phải sống lưu vong hết phần đời còn lại sao?
Tề vương dẫn binh lĩnh còn sót lại đi xuống phía nam, đi mãi đến khi mặt trời lặn núi tây, khi cả người và ngựa đều mệt lả thì hắn mới dừng lại.
Hắn xoay người xuống ngựa trước rồi mới đỡ Tề vương phi xuống sau, hắn đang định hỏi vài câu khi trông thấy sắc mặt ủ rũ của nàng thì chợt thấy Án Ly đi tới với khuôn mặt tái mét.
“Tiên sinh, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?” Hắn vội vàng hỏi.
Án Ly ổn định lại hơi thở, trầm giọng đáp: “Dù hiện giờ chiến loạn ở khắp nơi, nhưng theo lão nô thấy thì tân đế phải mất ba năm nữa mới có thể dẹp yên hết phân tranh. Vì thế, cho dù chúng ta trốn tới nơi nào, nhưng đến khi thiên hạ ổn định, tân đế nhất định sẽ không cho phép chúng ta còn tồn tại trên đời.”
“Chỉ có một nơi là từ lúc khai quốc tới nay, triều đình vẫn không hề để ý tới, đó chính là ra đảo!”
“Đảo và trung nguyên được ngăn cách bởi biển lớn, nếu chúng ta có thể tới đó, chí ít có thể giữ được bình an.”
Tề vương có chút không cam lòng, nếu phải ở ẩn nơi đảo hoang để giữ mạng sống, thì hắn sẽ phải trơ mắt nhìn giang sơn Triệu Thị rơi vào tay kẻ khác sao? Sau này xuống suối vàng, hắn làm thế nào đối diện với liệt tổ liệt tông của Triệu Thị đây!
Án Ly nhìn ra tâm tư của hắn, ông thở dài một tiếng: “Điện hạ, không phải lão nô đề cao chí khí của người khác mà tự làm giảm uy phong của quân mình. Nhưng khi tân đế còn làm thái tử đã nắm giữ triều đình trong tay, căn cơ đã ổn định, hiện giờ dưới trướng lại có ba vị tướng tài là Trấn Ninh hầu, Trấn Quốc tướng quân và Định Viễn tướng quân, vì thế bình định chiến loạn chỉ là chuyện sớm muội. Một khi điều đó xảy ra, trên đời này sẽ không còn ai có thể thách thức ngai vàng của hắn nữa.”
Lợi thế đã mất, có nghĩ nhiều cũng vô dụng, chi bằng tìm một nơi yên thân gởi phận để tự bảo vệ mình.
Tề vương hiểu ý của ông, hồi lâu không nói nên lời.
Tề vương phi vẫn luôn im lặng nghe bọn họ nói chuyện, bấy giờ nghe được lời này thì cuối cùng cũng lên tiếng: “Án tiên sinh nói có lý, đại trượng phu co được dãn được, điện hạ không vì mình thì cũng phải nghĩ cho những binh sĩ trung thành liều chết đi theo ngài và còn cả một đôi nhi nữ đang gào khóc đòi ăn chứ.”
“Ngoài ra, điện hạ cũng chưa từng có bất kỳ bằng chứng xác thực nào về thân thế của tân đế, sao ngài dám kết luận rằng tân đế không phải nhi tử thân sinh của Thần Tông hoàng đế và Hiếu Huệ hoàng hậu? Điện hạ trước nay làm việc luôn cẩn trọng, nhưng lại có vẻ sơ suất trong chuyện này.”
“Thiếp thân xin được nói một điều khó nghe, điện hạ đã tích tụ oán hận với tân đế nhiều năm, nhưng chỉ vì ngài ấy là đích trưởng danh chính ngôn thuận, nên dẫu ngài có ấm ức có không cam lòng thế nào thì cũng chỉ đành chấp nhận số phận. Giờ đây, khi ngài đột nhiên nghe tin người vẫn luôn dùng thân phận để chèn ép mình rất có thể không cùng chung huyết thống với mình thì lập tức mặc nhận điều này, cho nên tất cả những gì mà ngài làm đều xuất phát từ cảm tính, ngài đã bao giờ suy xét vấn đề này một cách khách quan hay chưa?”
“Nàng!” Tề vương tức đến nỗi mặt xanh mét bởi những lời bộc trực của nàng, nhưng ngay khi đối diện với đôi mắt bình tĩnh của nàng, cơn thịnh nộ lại không biết trút vào đâu.
“Thôi được rồi, chúng ta cứ ra đảo như lời tiên sinh nói đi!” Một lúc lâu sau, hắn thở dài một tiếng, mệt mỏi nói.
Ánh Liễu ôm nhi tử im lặng nhìn bọn họ, sau đó lặng lẽ ôm chặt nhi tử hơn.
Nàng không hiểu những đạo lý lớn, cũng chẳng biết đảo là gì, càng không được thông minh như Tề vương phi. Tóm lại là nàng chẳng biết gì cả, thậm chí số mặt chữ mà nàng nhận diện được còn chẳng có bao nhiêu.
Sau khi rời khỏi phủ Tề vương ở kinh thành, nàng càng ngày càng cảm thấy mặc cảm khi ngày ngày phải chứng kiến cảnh chung sống của vương phi và điện hạ.
Điện hạ vẫn luôn khen nàng là một đóa hoa giải ngữ vừa dịu dàng ấm áp vừa săn sóc hiểu lòng người, nhưng khi gặp phải chuyện lớn, ngoài việc bất lực và bàng hoàng ra thì nàng chẳng làm được gì cả. Không giống như vương phi, tuy nàng ấy nói những lời khó nghe nhưng vì câu nào cũng có lý, cho nên, dẫu điện hạ có tức giận thì cuối cùng vẫn sẽ tiếp thu ý kiến của nàng ấy.
(*) Hoa giải ngữ: được ẩn dụ cho một người phụ nữ đẹp, biết nói những lời mật ngọt làm vui lòng người, biết nhìn mặt gửi lời.
Nàng làm sao có thể sánh bằng một vương phi như vậy, khó trách ánh mắt của điện hạ không rời được vương phi.
***
Triệu Uân có nằm mơ cũng không ngờ rằng Trình Thiệu Đường sẽ bỏ ngoài tai ý chỉ của mình, mà tự ý thả Tề vương đi, dẫn đến việc sắp thành lại bại. Hắn lập tức nổi trận lôi đình, rút ‘xoẹt’ thanh kiếm treo trên tường xuống, định chém về phía Trình Thiệu Đường đang quỳ trên đất.
Những tướng sĩ có mặt thấy thế đồng thanh kêu to ‘Bệ hạ khai ân’, sau đó nhất tề quỳ xuống không ngừng cầu xin.
Chỉ có Trình Thiệu Đường là chẳng nói năng gì, vẫn quỳ thẳng lưng như cũ.
Triệu Uân thấy thế càng tức giận hơn, gân xanh trên trán đập dồn dập, trong mắt tràn đầy sát khí, hắn nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: “Trình Thiệu Đường, đây là cách ngươi đáp lại sự tín nhiệm của trẫm sao?!”
Trình Thiệu Đường như ngừng thở, cúi đầu lạy hắn thật sâu: “Xin bệ hạ trách phạt.”
“Ngươi tưởng trẫm không dám giết ngươi chắc?!”
“Thần không có ý này, thần biết lần này mình đã phạm sai lầm không thể tha thứ, nên không dám cầu xin bệ hạ khoan hồng. Thần nguyện chịu mọi sự trừng phạt của bệ hạ.” Trình Thiệu Đường đáp.
“Bệ hạ, việc này kì thực là do tên Án Ly xảo trá gây ra, ông ta đứng trước mặt quân sĩ hai bên nhắc đến việc năm đó Tề vương từng có ơn cứu mạng tướng quân, nếu tướng quân không đưa ra quyết định như vậy mà làm ngơ trước người từng có ơn cứu mạng mình, thử hỏi ngày sau ngài ấy làm sao có thể khiến các tướng sĩ tin phục? Một tướng lĩnh không có được sự tín nhiệm của đồng đội thì làm sao có thể chinh chiến sa trường, dẹp yên nội loạn, giúp bệ hạ san sẻ ưu tư!” Hòa Thái lấy hết dũng khí mà lớn tiếng nói.
“Lời này của Hòa Thái cũng là tiếng lòng của chúng mạt tướng, xin bệ hạ khai ân!” Đám người Lý phó tướng đồng thanh cất tiếng cầu xin.
Cả căn phòng bỗng chốc vang lên tiếng cầu xin của các tướng sĩ.
Bàng Tín vẫn luôn đứng im lặng ở một bên cuối cùng cũng đi tới, quỳ trước mặt Triệu Uân, thành khẩn nói: “Xin bệ hạ nghe thần khuyên một câu, tuy thần không phải là một tướng sĩ có thể chinh chiến sa trường, nhưng cũng hiểu rõ trên chiến trường đao thương không có mắt, nếu giữa đồng đội không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng lẫn nhau, vậy thì lòng quân sẽ lỏng lẻo, ắt sẽ dẫn tới bại trận.”
“Trình tướng quân chống lại thánh chỉ, tự ý thả Tề vương thật sự là tội lớn. Tội này nhất định không thể tha, nếu không xử lí khó mà khiến người ta tin phục. Nhưng xin bệ hạ hãy nể tình hắn có công cứu giá, triều đình lại đang lúc cần dùng người mà nương tay với hắn, cho hắn một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Mặt Triệu Uân đỏ bừng vì tức giận, ngực phập phồng dữ dội, sau khi nghe lời này của Bàng Tín thì nhớ tới ba lần cứu giá của Trình Thiệu Đường, nhờ thế mà lửa giận giảm đi phần nào, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, cuối cùng hắn nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh: “Tước chức vị thống soái của Trình Thiệu Đường, giáng xuống làm bát phẩm Tuyên Tiết huyện úy. Tước chiến bào của hắn rồi lôi xuống đánh một trăm gậy, nếu còn mạng thì trẫm sẽ cho hắn cơ hội để lấy công chuộc tội!”
Nói xong, hắn phất áo bỏ đi.
Một trăm gậy? Các tướng sĩ mặt mày biến sắc.
Một trăm gậy trong quân không giống một trong gậy của quan phủ, bởi một trăm gậy trong quân dùng lực mạnh hơn gấp bội lần, giờ mà đánh một trăm gậy thì còn sống nổi sao?
Đám người Lý phó tướng vẫn muốn cầu xin, nhưng Trình Thiệu Đường đã trầm giọng nói: “Thần, lĩnh chỉ tạ ơn!”
Triệu Uân cười gằn một tiếc, lập tức có binh sĩ tiến vào cởi chiến bào của chàng rồi lôi chàng xuống hành hình như ý chỉ.
Nghe tiếng gậy quân đánh lên trên người vang lên ở bên ngoài mà lòng các tướng sĩ chợt thắt lại.
Tiểu Mục vẫn luôn dưỡng thương trong doanh hay tin thì vội tới, trông thấy Trình Thiệu Đường đang chịu phạt trên thao trường mà mặt hắn biến sắc, lao thẳng vào trong, vội vàng kéo ống tay áo của Bàng Tín: “Bàng đại nhân, xưa nay ngài đa mưu túc trí, mau nghĩ cách cứu Trình đại ca đi!”
Bàng Tín vuốt râu, chợt cười khẽ rồi hỏi đầy ẩn ý: “Bệ hạ có phải người trong quân không?”
“Đương nhiên là không!” Tiểu Mục sốt ruột đáp.
“Bệ hạ là thiên tử, không thể gọi là người trong quân được.” Hòa Thái nghĩ ngờ chốc lát rồi cũng đáp.
“Nếu bệ hạ không phải người trong quân, vậy thì một trăm gậy kia đương nhiên cũng không phải chỉ gậy quân, nếu không, ngài ấy cần gì phải nói từ đánh ‘mạnh’ vào?”
Chúng tướng sĩ suy nghĩ một hồi, lập tức hiểu ý của hắn, ai cũng vui mừng khôn siết. Tiểu Mục là người lao ra đầu tiên, sau đó thì thầm vào tai binh sĩ đang hành hình, hai binh sĩ do dự một lúc, nhưng khi hạ tay xuống cường độ đã giảm đi rất nhiều.
Sau khi bị đánh hơn chục gậy, Trình Thiệu Đường đã không còn chịu được nữa, nhưng vẫn dựa vào nghị lực để kiên trì tiếp.
Bỗng nhiên cảm thấy cường độ hạ gậy đã nhẹ hơn rất nhiều, nhân lúc gậy quân giơ lên cao, chàng vùng vẫy rồi trầm giọng nói: “Ngay cả việc chấp hành gậy quân như thế nào mà các ngươi cũng không biết sao? Dùng sức!”
“Tướng quân…..” Binh sĩ hành hình toan giải thích, nhưng tiểu Mục đã vội vàng kể lại lời Bàng Tín vừa nói.
“Vua không nói chơi, vua không lừa gạt, dùng sức!” Lúc này Trình Thiệu Đường chỉ cảm thấy tầm mắt dần mờ đi, song chàng vẫn cố cắn môi để lấy lại ý thức rồi nhỏ giọng quát.
“Đại ca!” Tiểu Mục nhìn hai binh sĩ hành hình đã đánh mạnh trở lại, hắn nhất thời vừa tức vừa cuống, nhưng lại chẳng biết phải làm gì với chàng.
“Ôi, cái tên ngốc cương trực này, bảo sao Án Ly lại chất vấn ngài ấy trước mặt hai quân, rõ ràng là nhắm vào cái tính này của ngài ấy mà.” Bàng Tín thu mọi việc vào tầm mắt, thở dài một tiếng.
Các tướng lĩnh xung quanh chàng trầm mặc theo dõi, nhưng không ai dám tiến lên khuyên nhủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết gậy này tới gậy khác nện mạnh lên người Trình Thiệu Đường.
Đằng xa, Triệu Uân im lặng chứng kiến tất cả, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng mắng một câu: “Đầu gỗ, đần độn!!”
“Trình tướng quân, …….. Trình hiệu úy áy náy trong lòng, cảm thấy thẹn với bệ hạ, thẹn với các vị tướng lĩnh, không tha thứ được cho mình!” Nội thị bên người hắn lấy hết can đảm nói.
Triệu Uân cười lạnh, cũng không nói gì nữa.
Lại nói về Lăng Ngọc ở thôn Trinh gia, nàng khổ sở đợi tin tức của Trình Thiệu Đường mãi. Ngày nối ngày qua đi, con gà nàng nuôi trong lúc rảnh rỗi đã trưởng thành, nhưng người nọ vẫn chưa đến.
Một ngày nọ, nàng đang may vá, định làm cho Trình Thiệu Đường một bộ trung y, nhưng không biết vì sao mà nàng cứ cảm thấy bất an trong lòng, cuối cùng chán nản bỏ đồ thêu xuống.
Sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa quay lại? Lẽ nào đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Không phải nói nhân mã của Tề vương chỉ còn mấy trăm, không được việc gì sao? Lí ra lâu như vậy rồi, cho dù có thành hay không thì đều phải có kết quả rồi chứ.
Đang mải nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, nàng vội vàng đứng lên rồi nói: “Tới đây tới đây, đừng có gõ ….”
Chỉ cần nghe tiếng gõ ‘cộc cộc cộc’ như vậy, đã đủ khiến nàng đoán rằng cánh cửa nhà mình sắp bị người tới gõ nát.
Nàng mở cánh cửa ‘kéo kẹt’ một cái, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt của tiểu Mục: “Tiểu Mục? Sao đệ tới đây?”
“Tẩu tử mau tránh ra để họ khiêng Trình đại ca vào phòng.” Tiểu Mục không có tâm trạng đáp lời nàng, khẩn trương nói.
Bấy giờ Lăng Ngọc mới chú ý tới phía sau hắn còn có hai binh sĩ đang khiêng một chiếc kiệu, nàng hoảng sợ nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Chàng bị thương sao?”
Tiểu Mục úp mở nói một câu gì đó nhưng nàng cũng chẳng nghe rõ, chỉ vội vàng tránh đường, nhìn hai binh sĩ khiêng Trình Thiệu Đường vào trong, sau đó đóng cổng lại, nhanh chóng dẫn họ khiêng người vào căn phòng phía Đông.
“Chàng làm sao vậy? Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Để ta xem nào!” Thấy Trình Thiệu Đường nằm sấp trên kiệu không cựa quậy, nàng vừa cuống vừa sợ, định vén tấm thảm mỏng trên người chàng ra xem cho rõ ràng, nhưng tiểu Mục đã ho khan ngăn nàng lại.
“Tẩu tử không cần lo lắng, vết thương trên người Trình đại ca đã đỡ hơn nhiều rồi, đệ còn mang theo thuốc tốt do quân y ban thưởng, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng thương thì chẳng mấy chốc có thể khỏi hẳn.”
Động tác vén lên của Lăng Ngọc chợt chững lại, cuối cùng nàng vẫn buông thõng tay, nhìn tiểu Mục với ánh mắt nghi hoặc, sau đó lại nhìn thấy Trình Thiệu Đường đang nghiêng đầu nở một nụ cười lấy lòng mình, rồi nghe thấy chàng cất giọng khàn khàn nói: “Tiểu Ngọc, ta không sao đâu, nàng đừng lo lắng.”
“Cho nên là? Lần này chàng quay về là muốn đón ta rời đi, hay là muốn cùng nhau ở lại đây dưỡng thương?” Nàng hỏi.
“Đương nhiên là dưỡng thương trước rồi mới rời đi.” Tiểu Mục cướp lời đáp.
Lăng Ngọc gật đầu, nhìn qua nhìn lại gương mặt hai người với vẻ đầy ẩn ý, một lát sau, nàng đi ra ngoài và nói: “Chắc các ngươi cũng đói rồi, để ta đi làm cơm cho các ngươi.”
“Đa tạ tẩu tử!” Phía sau lập tức vang lên tiếng cảm ơn vang dội của tiểu Mục.
Tiểu Mục ở tới khi trời nhá nhem tối mới đứng dậy cáo từ, còn hai binh sĩ mà hắn mang tới cũng ở lại đây bảo vệ Lăng Ngọc như hai người trước đó.
Khi trong phòng chỉ còn hai phu thê với nhau, bấy giờ Lăng Ngọc mới xụ mặt nói: “Chàng nói thật cho ta, rốt cuộc chàng đã làm chuyện gì? Tại sao lại bị bệ hạ đánh gậy quân?”
Nàng không ngờ rằng vậy mà Trình Thiệu Đường lại bị phạt gậy.
Bây giờ chàng là thống soái của một quân, ngoài tân đế hiện tại đang ở thành Trường Lạc ra, e rằng chẳng ai có thể đánh gậy chàng cả.
Trình Thiệu Đường trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn kể rõ chuyện chàng tự ý thả Tề vương đi.
Lăng Ngọc nghe xong thì thật lâu không nói nên lời.
Cho nên, lần này coi như Tề vương phi đã giữ được mạng?
Nàng không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào, nhưng nàng không thể không thừa nhận rằng mình có chút vui mừng.
Thấy nàng ngồi ngơ ngẩn mà không lên tiếng, Trình Thiệu Đường không đoán được suy nghĩ của nàng, ngần ngừ nói tiếp: “Bây giờ bệ hạ đã hạ lệnh cho Lý phó tướng dẫn binh đi truy tìm tung tích của Tề vương. Song, thánh giá cũng không thể ở Trường Lạc lâu nữa mà phải lên đường về kinh càng sớm càng tốt. Trên người ta vẫn còn vết thương, không tiện đi đường xa, mà ta cũng lo lắng cho nàng, nên mời nhờ Bàng đại nhân xin bệ hạ cho phép ta về nhà dưỡng thương.”
Lăng Ngọc thở dài, giúp chàng vén tóc mai, sau đó bỗng nhiên dí mạnh lên trán chàng một cái, hờn dỗi nói: “Chàng đúng là cái đồ đầu gỗ, nếu người ta lấy ơn cứu mạng ra để bắt chàng hưu thê bỏ con, có phải chàng cũng đồng ý không?”
“Đương nhiên là không!! Trượng phu có cái nên làm, có cái không nên làm, sao ta có thể đồng ý một chuyện hoang đường như thế!!” Trình Thiệu Đường nghiêm mặt nói.
Lăng Ngọc lại thở dài một tiếng: “Thế sau này thì sao? Lần này chàng thả bọn họ đi, bệ hạ chỉ trách mắng rồi phạt đánh chàng một trăm gậy, nhưng nếu lần sau thì sao? Lần sau chàng lại hành động như vậy, bệ hạ sẽ xử trí chàng thế nào?”
“Không còn lần sau nữa, trải qua chuyện lần này chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này gặp lại sẽ là lúc quyết chiến sinh tử.” Trình Thiệu Đường bình tĩnh đáp.
Lăng Ngọc nghe thấy bốn từ quyết chiến sinh tử mà có chút hoảng hồn, nghĩ đến Đường Tấn Nguyên từng có ân cứu mạng mình, tuy trước đó nàng đã từng nghĩ đến việc hai huynh đệ kết nghĩa họ một ngày nào đó sẽ phải gặp nhau trên chiến trường, nhưng khi ngày này đến thật, hơn nữa còn đến mức quyết chiến sinh tử thì nàng thật sự cảm thấy rất khó chịu.
“Nếu Tề vương chịu nhượng bộ đầu hàng, có lẽ không đến mức phải quyết chiến sinh tử đâu nhỉ.” Nàng không nhịn được mà nói.
Trình Thiệu Đường lắc đầu: “Nếu Tề vương điện hạ chịu đầu hàng thì làm sao đi đến nông nỗi ngày hôm nay.”
Chàng nhớ lại lời Tề vương nói trước trận chiến rằng tân đế không phải huyết mạch của hoàng thất Triệu Thị, lúc đó chàng chỉ cho rằng Tề vương ăn nói lung tung, cố ý bôi nhọ danh tiếng của bệ hạ trước trận chiến, nhưng nay chàng nghĩ kĩ lại, vẻ mặt khi đó của hắn quả thực không giống như đang nói dối.
Lẽ nào bệ hạ thật sự không phải huyết mạnh của hoàng thất Triệu Thị?
Chàng vô thức chau mày lại, nếu bệ hạ thật sự không phải huyết mạch của hoàng thất Triệu Thị, điều này có thể giải thích tại sao thái độ của bệ hạ đối với các hoàng tử nhỏ tuổi của tân đế lại thay đổi đột ngột như vậy.
Vì bệ hạ cũng biết thân thế của mình sao? Cho nên ngài mới tìm đủ mọi cách để diệt trừ huyết mạch của hoàng thất Triệu Thị? Như vậy mới có thể ngăn ngừa mọi hậu hoạn?
Chàng day thái dương, xóa đi tất cả những suy nghĩ khó bề tưởng tượng này.
Bệ hạ có ơn tri ngộ với chàng, làm sao chàng có thể dễ dàng bị người ta khiêu khích đến mức tin rằng ngài ấy thật sự không phải huyết mạch hoàng thất, thậm chí còn vì thế mà làm ra những chuyện huynh đệ tương tàn.
Lăng Ngọc không biết những điều chàng đang nghĩ, nàng thấy chàng mặt cau mày có thì không khỏi vươn ngón tay nhẹ nhàng kéo phẳng thái dương của chàng, sẵng giọng nói: “Chàng cứ cau mày như thế thì ngày càng giống lão già đấy!”
Trình Thiệu Đường bật cười: “Nếu ta mà thành lão già, chẳng phải nàng cũng sẽ là lão bà sao?”
Lăng Ngọc phỉ phui lời chàng: “Lão bà gì cơ? Giờ thiếp đi ra ngoài còn có cả đống người tưởng thiếp là cô nương chưa xuất giá đó!”
Trình Thiệu Đường cười, thức thời không tranh luận với nàng về vấn đề này, sau một thoáng do dự, chàng vẫn dè dặt nói thật: “Thật ra, thật ra bệ hạ không chỉ đánh ta một trăm gậy ……”
“Thiếp cũng thấy lạ, với tính cách của bệ hạ, chàng đã phạm phải một sai lầm lớn như vậy thì không lí gì chỉ đánh chàng một trận, đây thật sự không giống việc mà ngài ấy thường làm.” Lăng Ngọc không mấy bất ngờ, sau đó lại hỏi: “Ngài ấy còn phạt chàng gì nữa?”
“Bệ hạ thu hồi chức vị thống soái của ta.”
“Đây là lẽ dĩ nhiên, chàng làm thống soái thất trách như vậy, nào còn có chuyện giao đại quân cho chàng nữa.” Lăng Ngọc gật đầu.
“Còn giáng ta xuống làm bát phẩm Tuyên Tiết hiệu úy.”
“……… Cho nên, trận này chàng bị đánh về nguyên hình luôn ấy hả?”
Trình Thiệu Đường nhìn nàng với ánh mắt ngày càng dè chừng hơn.
Lăng Ngọc lại thở dài thườn thượt, sau đó rầu rĩ nói: “Tiếng phu nhân này thiếp còn chưa nghe được mấy ngày nữa….”
Trình Thiệu Đường càng thêm áy náy, đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: “Xin lỗi nàng.”
Lăng Ngọc nhìn chàng chằm chằm, nhìn ra được vẻ áy náy trên gương mặt chàng, một lát sau nàng bỗng nhoẻn miệng cười: “Thôi không sao, thiếp vốn chẳng phải nữ tử thế gia vọng tộc, nghe người ta gọi là phu nhân cũng không được tự nhiên lắm, thà gọi như bình thường còn hơn.”
Nàng càng như thế thì Trình Thiệu Đường càng cảm thấy hổ thẹn, chàng còn muốn nói vài câu nữa, nhưng lại phát hiện ra ngàn lời muốn nói cũng không bằng hành động thiết thực, nên chỉ đành nuốt những lời định nói về.
Trình Thiệu Đường trở về, những công việc nặng trong nhà lại có bốn binh sĩ ở lại giúp đỡ, Lăng Ngọc chỉ yên tâm chăm sóc chàng, thấy vết thương của chàng dần dần tốt lên, cuối cùng lòng nàng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trong khoảng thời gian này cũng có rất nhiều thôn dân tới thăm, họ muốn nhìn xem nam nhi có triển vọng nhất trong thôn dạo này trông như thế nào, nhưng khi nghe tin Trình Thiệu Đường bị thương, lại thấy bốn vị binh sĩ oai phong canh giữ ở cửa thì chẳng ai dám quấy rầy nữa.
Hôm nay, Lăng Ngọc bưng bát thuốc trống trơn từ trong phòng ra, định lấy đến nhà bếp rửa thì chợt nghe thấy giọng nói thủ thỉ từ trong vườn rau truyền ra.
“………… Tề vương thật sự nói rằng bệ hạ không phải huyết mạch của hoàng thất Triệu Thị sao?”
“Đúng vậy, đã thế Tề vương còn nói ra những lời này trước trận chiến, đúng là đáng hận!”
“Ngươi nghĩ những lời Tề vương nói có phải sự thật không?”
“Không thể nào, từ nhỏ bệ hạ đã được tiên đế sắc phong làm thái tử, lại còn được tiên đế vô cùng nuông chiều, sao ngài ấy có thể không phải là huyết mạch của tiên đế chứ. Đó chỉ là Tề vương không cam lòng bị thua nên mới cố tình nói lời bôi nhọ mà thôi.”
“Ngươi nói cũng có lý, cơ mà….”
“Được rồi được rồi, đừng có nói những lời như vậy nữa, nếu để tướng quân nghe thấy thì chúng ta no đòn!”
……….
Giọng nói dần dần nhỏ đi, Lăng Ngọc chậm rãi đi ra từ sau bức tường, đôi lông mày thanh tú của nàng bất giác nhíu lại.
Hóa ra thân thế của tân đế đã bị lan truyền rộng rãi đến mức Tề vương vạch trần trước mặt hai quân. Tuy rằng đa số tướng sĩ đều cho rằng đó chỉ là hành vi giãy chết của Tề vương, nhưng cũng có không ít người nghe lọt tai.
Nhưng mà, tân đế rõ ràng là con của Thần Tông hoàng đế và Hiếu Huệ hoàng hậu mà….
Nàng nhất thời rơi vào đấu tranh nội tâm gay gắt.
Ngoại trừ những người trong cuộc ra, e rằng trên đời này đã không còn ai biết rõ chân tướng hơn nàng, cuốn sổ tay trong hầm đất kia đã ghi chép lại rõ ràng tiền căn hậu quả, thế nhưng, nàng phải lấy ra sao?
Sau khi lấy ra nhất định sẽ dẫn tới một trận sóng to gió lớn. Dẫu nàng có thể chịu đựng được hậu quả đó, nhưng Trình Thiệu Đường có thể chịu đựng được sao?
Song nếu như không lấy nó ra, mà trơ mắt nhìn tân hoàng bị vây khốn trong những lời đồn đại vô căn cứ đó, lương tâm của nàng thật sự sẽ dễ chịu sao? Chủ thượng bị nghi ngờ, thuộc hạ há có thể chỉ lo thân mình!
Sau khi đắn đo suy nghĩ, nàng quay phắt người rồi rảo bước đến hầm đất.