Nhưng nàng nhanh chóng rơi vào trầm mặc.
Tối đó Tề vương phi không hề sai người tới gọi nàng lại, nay nàng ấy nói như vậy rõ ràng là đang giúp mình.
Mặc dù nàng không biết vì sao Tề vương phi lại bảo vệ mình như vậy, thậm chí đến mức vì mình mà nói dối, song nàng cũng không phủ nhận những lời nàng ấy nói.
“Nàng là nhân của nàng ta?” Tề vương chau mày, nhìn sang Tề vương phi đang thong thả bước tới với ánh mắt nghi hoặc, đủ thấy không mấy tin tưởng những lời nàng nói.
“Đúng vậy, là ta, nếu điện hạ không tin có thể gọi người bên cạnh ta tới hỏi.” Tề vương phi ngó lơ ánh mắt nghi ngờ của hắn, thản nhiên đáp.
Tề vương híp hai mắt nhìn xoáy vào nàng, hồi lâu không lên tiếng.
Tề vương phi điềm nhiên đón lấy ánh mắt của hắn, không hề có chút nhượng bộ.
Lăng Ngọc thoáng quan sát nét mặt của hai người, ấn đường không khỏi chau lại.
Trong thời gian ở phủ Tề vương này nàng càng thấm thía sâu sắc một điều, quan hệ của đôi phu phụ này thật sự không thể nói là quá tốt, nhưng dường như cũng không tệ đến mức không thể cứu vãn, chí ít như những gì nàng thấy hiện giờ, Tề vương vẫn rất nhường nhịn Tề vương phi, số lần đến chính viện cũng không tính là ít.
Với mối quan hệ như vậy, nàng không thể tin được rằng Tề vương phi ở kiếp trước cuối cùng lại có kết cục như vậy, càng không cách nào tin được rằng một Tề vương luôn bao dung nhẫn nhịn Tề vương phi như hiện giờ lại kiếp trước lại là người tuyệt tình như thế.
Không biết qua bao lâu, Tề vương mới cười lạnh nói: “Nếu vương phi đã kiên quyết như vậy, bản vương cũng không còn gì để nói.”
Nói xong, hắn phất ống tay áo rảo bước rời đi, chân bước thoăn thoắt như thể không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa.
Lăng Ngọc trơ mắt nhìn bóng lưng hắn đi xa dần, sau đó nàng mới quay đầu lại nhìn về phía Tề vương phi với ánh mắt phức tạp: “Tối hôm đó nương nương không hề sai người gọi ta lại, vì sao người phải nói với Tề vương điện hạ như vậy?”
“Việc Hàn vương mấy tức có liên quan tới Ngọc nương sao? Nếu không có, ta nói dối hay không thì cũng có sao chứ?” Tề vương phi không đáp mà hỏi ngược lại.
Lăng Ngọc lập tức nghẹn lời.
Tề vương phi thong thả ngồi xuống, vươn tay rót cho mình một chén trà.
Lăng Ngọc im lặng nhìn nàng ấy, qua hồi lâu cuối cùng cũng nghe được tiếng thở dài khe khẽ của nàng.
“Thật ra ta làm vậy cũng là có tự lợi, chắc trong lòng ngươi cũng đoán được ít nhiều rồi, dầu sao trên đời này cũng không có ân huệ gì là vô duyên vô cớ.” Giọng điệu của nàng mang theo vẻ tự giễu.
“Quân triều đình thắng lớn ở quận Tây Nam, Định Viễn tướng quân Trình Thiệu Đường đánh một trận thành danh; mà Trấn Quốc tướng quân liên tiếp phá được mấy sào huyệt của thổ phỉ, ngày Đông Nam bình định không còn xa nữa. Hiện tại, tận đế triệu tập binh mã, ngự giá đến thành Trường Lạc nay đang đóng quân ở cách đây không xa.”
“Tuy Tề vương đã sớm có phòng bị, thành Trường Lạc còn dễ thủ khó công, song chỉ cần tân đế có thể giữ vững tinh thần, kiên trì vây khốn thành trường lạc thì phá được thành chỉ là vấn đề thời gian.” Nói đến đây, Tề vương phi lại thở dài một tiếng.
Trái tim Lăng Ngọc đập rộn lên, trên mặt tức thì xuất hiện vẻ mừng rỡ.
Quận Tây Nam thắng lớn? Trình Thiệu Đường còn sống?!
Nàng hoàn toàn không để ý tới câu ‘Định Viễn tướng quân Trình Thiệu Đường đánh một trận thành danh’ của Tề vương phi, trong lòng và trong đôi mắt của nàng lúc này chỉ tràn ngập niềm vui rằng Trình Thiệu Đường vẫn còn sống.
Trên thế gian này không có điều gì quan trọng hơn là còn sống, nhất là trong thời buổi loạn lạc như hiện giờ, vì thế có thể sống sót chính là một chuyện đáng để vui mừng!
Tề vương phi vờ như không nhìn thấy vẻ mừng rỡ trên mặt nàng mà thong dong nói tiếp: “Bảo vệ ngươi chẳng qua là để bản thân ta có thêm một lá bùa hộ thân mà thôi.”
Nàng chưa bao giờ là người có tấm lòng nhân hậu, cũng sẽ chẳng bao giờ quan tâm đ ến những chuyện đẩu đâu nếu không có mục đích, hiện giờ nàng hết lần này đến lần khác giúp đỡ Lăng Ngọc là để chừa lại cho mình một lối thoát mai này.
Từ trước đến nay tân đế không phải người dễ chọc, hắn là người có thù tất báo, tìm đủ mọi cách cho đến khi đạt được mục đích mới thôi. Và hơn hết, hắn còn là dòng chính, nếu hai quân giao chiến với nhau nàng không nghĩ rằng Tề vương sẽ nắm chắc phần thắng.
Nụ cười trên mặt Lăng Ngọc dần dần vụt tắt, nàng ngơ ngác nhìn nàng ta, nhận ra nàng ta không nói đùa.
“Được rồi, chưa nói đến việc ngươi chỉ là một nữ tử yếu đuối thì làm sao có thể làm hại Hàn vương, mà dẫu Hàn vương có thật sự chết trên tay của ngươi thì cũng chỉ có thể coi rằng ngươi đang thay những nữ tử vô tội trong phủ diệt trừ cái ác, có gì mà ghê gớm chứ.” Tề vương phi hờ hững nói, trong mắt thoáng hiện lên sát khí.
Tên cặn bã nhơ nhuốc, không có đạo đức kia đến cả nàng, người em dâu trên danh nghĩa, Tề vương phi của triều đình mà hắn còn dám đùa cợt, thật ra nàng muốn tìm cơ hội trừng trị hắn từ lâu rồi. Nếu lần này hắn còn mạng trở về, nàng nhất định sẽ tìm mọi cách khiến hắn phải xuống địa ngục sớm.
Hiện giờ tân đế ngự giá thân chinh, lệnh cho binh lính bao vây thành Trường Lạc, cho dù đã có chuẩn bị từ sớm, mọi việc đều đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng khi sự việc xảy ra, Tề vương vẫn không sao yên tâm được, vì thế hắn cũng không dành quá nhiều thời gian để hỏi về sự biến mất không rõ tăm tích của Hàn vương.
Nhưng chung quy vẫn là huynh đệ ruột, hắn cũng không thể bàng quan, nên đã sai người đi khắp nơi tìm kiếm.
“Bản vương đã làm như lời tiên sinh nói, cho người tung tin đồn về đủ loại chuyện tàn ác mà Triệu Uân đã làm. Hiện giờ nạn phỉ hoành hành khắp nơi, quan viên ở nhiều địa phương còn cấu kết với thổ phỉ để làm hại dân chúng, dân chúng sớm đã chất chứa oán giận với Triệu Uân.” Tề vương nói với vẻ hết sức mong chờ.
Án Ly trầm mặc vuốt râu, ánh mắt như rơi vào khoảng mê man. Sau cái đêm quan sát tinh tượng đó, mấy ngày nay ông đều xuất thần.
“Tiên sinh?” Tề vương thấy ông không để ý lời mình nói, hắn khó hiểu gọi.
Cuối cùng Án Ly cũng hoàn hồn, ông nhìn hắn cười áy náy: “Hơn nữa, trước đó tân đế bất chấp tiên đế vừa qua đời đã gấp rút dồn Lệ phi nương nương vào chỗ chết, tội danh bức hại kế mẫu này mọi người đều đã biết từ lâu. Càng nhiều dân chúng oán thán hắn thì ngài sẽ càng có nhiều sự đồng cảm, dần dà sẽ càng có nhiều người ủng hộ ngài hơn.”
“Tuy tân đế là một người có tài năng, nhưng mắt cao hơn đầu. Đa phần là vì từ bé ngài ấy đã được sắc lập làm thái tử với tư cách là đích trưởng tử, tiên đế cũng hết mực cưng chiều cho nên dần dà đã hình thành tính cách quá mực tự phụ của ngài ấy.”
“Theo những hành động xưa nay của ngài ấy mà lão nô quan sát được, ngài ấy chưa từng để ý tới cái gọi là dân vọng, cũng coi nhẹ những ý kiến khác nhau của dân chúng đối với mình, chúng ta cần phải biết đạo lý quân là thuyền dân là nước, chỉ cần một ngày ngài ấy chưa ý thức được điều này thì chính là cơ hội tốt nhất của điện hạ.”
(*) Dân vọng: Nguyện vọng mong muốn của dân chúng.
Tề vương gật đầu: “Tiên sinh nói chí phải, Triệu Uân chính là người như vậy.”
Vừa nghĩ đến kẻ tiện dân có lai lịch không rõ chẳng những cướp đoạt sự sủng ái của phụ hoàng và địa vị thái tử vô cùng vinh quang từ khi còn nhỏ, mà hiện giờ hắn ta còn chiếm cả đế vị, còn một người vốn là con cháu của hoàng thất Triệu Thị như mình thì lại bị bức phải trốn khỏi kinh thành, lang bạt đến thành Trường Lạc để tránh nạn, đúng là đáng hận!
“Bản vương định sai người từ từ lan truyền thân phận của Triệu Uân, mặc dù hiện giờ vẫn chưa có chứng cứ nào có thể xác minh hắn không phải con đẻ của phụ hoàng, nhưng chúng ta có thể lợi dụng điều này để công kích hắn, đồng thời có thể dân dắt những người có lòng giúp chúng ta tìm chứng cứ.” Tề vương bừng bừng hi vọng nói.
Án Ly nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó ông lại rơi vào trầm mặc thật lâu.
“Hành động này của điện hạ có thể xem là một kế sách hay.” Một lúc lâu sau, ông mới chậm rãi nói.
Đúng lúc này có một thị vệ vội vàng tới bẩm báo, hắn nói đại quân triều đình đang khiêu chiến ngoài cổng thành. Sắc mặt Tề vương lập tức trầm xuống, còn chưa kịp nói gì thì lại có một thị nữ hớt hải đi rới bẩm báo, hóa ra là Ánh Liễu chở dạ sớm.
Trước nhiều ngày như vậy sao? Tề vương cực kỳ sợ hãi, đang định đi tới hậu viện thì lại bị Án Ly nắm chặt cổ tay.
“Điện hạ, đại sự quan trọng hơn!”
Bấy giờ Tề vương mới hoàn hồn, quay ra phân phó thị nữ kia: “Có chuyện gì cứ tìm vương phi, mọi chuyện trong phủ đều do vương phi quản lý.”
Thị nữ kia không ngờ một người trước nay luôn coi trọng đứa bé trong bụng trắc phi như điện hạ, vào thời khắc trắc phi chuyển dạ này lại quay phắt không thèm nhìn lấy một cái, nàng ta nhất thời không cách nào tin được những gì mình vừa nghe thấy, chỉ đứng đực ra tại chỗ.
“Còn không mau đi?!” Thấy nàng ta đứng chết chân tại chỗ, Tề vương xụ mặt không vui, quát.
Thị nữ kia bấy giờ mới phản ứng lại, vội vàng tạ tội rồi cuống cuồng lui ra.
Khi hay tin Liễu trắc phi chuyển dạ sớm hơn dự kiến, Lăng Ngọc đang cùng Tề vương phi phẩm trà, thấy Tề vương phi đứng dậy, nàng suy nghĩ một lát song vì hiếu kỳ nên cũng đi theo.
Nàng nhớ rằng cái thai lần này của Ánh Liễu là một đôi long phượng, nhi tử của nàng ta sau này sẽ được sắc lập làm thái tử, nữ nhi thì nghe nói được Tề vương vô cùng cưng chiều, sự yêu chiều của Tề vương đối với nữ nhi này vượt xa tình yêu của hắn dành cho nhi tử.
Nghe thấy những tiếng kêu đau đớn của nữ tử từ trong phòng truyền ra, Tề vương phi nhăn mày hỏi: “Còn bao lâu nữa mới bắt đầu sinh?”
“Bẩm nương nương, giờ còn quá sớm để bắt đầu!” Ngay sau đó là tiếng đáp lời của một vú già nắm rõ tình hình.
Tề vương phi gật đầu, quay sang nói với Lăng Ngọc: “Nếu đã vậy thì chúng ta cứ ra phòng khách chờ đi.”
Lăng Ngọc sửng sốt.
Vị Tề vương phi này đúng là không thèm che giấu sự coi thường của mình dành cho người thiếp này cùng với đứa bé trong bụng nàng ta, nàng ấy thậm chí còn lười ra vẻ, đúng là khiến Lăng Ngọc được mở rộng tầm mắt, nhưng trong lòng nàng lại có chút thương hại.
Nếu kiếp trước nàng ấy cũng có tính tình như này….. Ở kiếp trước, với một người có tương lai tươi sáng, có con đường xưng đế thông thuận hơn kiếp này như Tề vương mà nói, chưa chắc hắn đã đối xử kiên nhẫn với nàng ấy như kiếp này.
Nghĩ như vậy, nàng không nhịn được mà khuyên ngăn: “Nay trắc phi nương nương đang ở thời điểm quan trọng của quá trình sinh nở, hay là nương nương cứ yên tâm chờ đợi ở đây, nếu có chuyện gì xảy ra cũng tiện đưa ra quyết định để đám hạ nhân còn theo lệnh mà làm.”
Tề vương phi cười nhạt với nàng, một lát sau nói với vẻ đã ngầm đồng ý: “Nếu vậy thì chúng ta cứ chờ xem sao!”
Tức thì, một thị nữ nhanh nhẹn chuyển bàn ghế tới, ân cần hầu hạ hai người.
Trong phòng, những tiếng kêu đau đớn nhưng vụn vặt dần dần trở nên dồn dập hơn, nhưng Tề vương phi vẫn vờ như không nghe thấy mà ung dung hỏi: “Ta nhớ ngươi có một cậu con trai vô cùng thông minh kháu khỉnh, không biết nay được mấy tuổi rồi?”
“Sắp sáu tuổi rồi ạ, phải nói là vô cùng tinh nghịch mới đúng, các trưởng bối trong nhà ai cũng bao che cho nó, khiến nó ngày càng coi trời bằng vung. Nương nương không biết trước đây nó đã gây ra bao nhiêu rắc rối ở nhà đó thôi.” Nhắc tới nhi tử là Lăng Ngọc lại trở nên thao thao bất tuyệt.
Tề vương phi chẳng những không cắt ngang lời nàng mà còn nghiêm túc nghe nàng kể về những chuyện tinh quái của nhi tử, tuy lời nàng nói giống như đang phàn nàn, nhưng nét mặt lại vô cùng dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên, rõ ràng là đang rất vui.
Dần dà Tề vương phi có chút hoảng hốt.
Đây chính là mẫu tử tình thâm sao? Dẫu đã cách ngàn vạn dặm, nhưng chỉ cần nhắc đến người đó, trong lòng sẽ trở nên mềm nhũn, như thể không có gì trên đời có thể so sánh được với đứa con nhỏ đó.
Lăng Ngọc nhận thấy sự thất thần của nàng ấy thì lập tức nghĩ tới chuyện nàng ấy không có con, lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Ánh Liễu ở trong phòng, cuối cùng nàng cũng không nói nữa.
“Sao không kể nữa? Sau đó thì sao? Cha bé Đá có phát hiện ra việc xấu mà nó làm không?” Tề vương phi thấy nàng không nói nữa thì cười và gặng hỏi.
“Bị phát hiện rồi, về sau thằng bé bị cha nó phạt đứng gần nửa canh giờ, nhưng còn chưa đứng đủ thì đã được bà nội của nó bế đi.” Lăng Ngọc gượng gạo đáp.
Tề vương phi cười khẽ.
Lúc này, Lăng Ngọc thấy nàng ấy đã cởi bỏ lớp vỏ lạnh lùng, lại nghe được tiếng trẻ con khóc chào đời từ trong phòng truyền ra, nàng cắn răng, dũng cảm nói: “Chẳng lẽ nương nương chưa từng nghĩ đến việc sinh hạ đứa con của mình, để nó kéo dài huyết mạch của mình sao?”
Nụ cười trên mặt Tề vương phi lập tức cứng đờ.
Lăng Ngọc thấy thế thì vội vàng tạ tội: “Là thiếp mạo phạm, mong nương nương thứ tội.”
“Ngươi cũng chỉ hỏi điều mà vô số người thắc mắc thôi, có tội gì chứ.” Tề vương phi bình tĩnh nói, trong phòng lại truyền ra tiếng khóc ré lên của đứa trẻ mới sinh, ngay sau đó họ lại nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ của bà đỡ: “Thai long phượng, là thai long phượng, đúng điềm lành!”
“Thai long phượng? Liễu trắc phi này đúng là người có phúc.” Tề vương phi nhướng mày, nhìn đám nha đầu bà tử bên cạnh Ánh Liễu reo vui rộn rã, tranh giành nhau đi báo tin mừng cho Tề vương, nàng thấy cũng chỉ mặc kệ không hề ngăn cản.
Đúng vậy, đúng là người có phúc! Lăng Ngọc thầm nói.
Đám nha đầu bà tử đi báo tin vui lại không thể gặp được chủ tử, bởi Tề vương đã không ở trong phủ từ lâu, Ánh Liễu vốn đang cố gắng chờ hắn đến nghe được tin này, trên khuôn mặt mệt mỏi không giấu nổi vẻ thất vọng.
Tề vương phi cứng nhắc ôm lấy đứa bé được bọc trong tã vào lòng, trong phút lơ đãng liếc thấy vẻ mặt này của nàng ta, nàng định châm chọc vài câu theo thói quen, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ hỏn trong lòng thì nàng lại nuốt những lời này xuống.
Nàng giao đứa bé trong lòng cho ma ma, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi!”
“Vâng ạ, đa tạ nương nương!” Ánh Liễu lập tức hoàn hồn, nhẹ giọng đáp.
Nàng cũng không nói thêm gì nữa, quay người dẫn Lăng Ngọc rời đi.
Lăng Ngọc nhận ra tâm trạng của nàng ấy có hơi sa sút, nhưng vẫn không dám quấy rầy mà vội vàng xin phép rồi trở về phòng của mình.
Tề vương phi yên lặng dõi theo bóng lưng của nàng, cũng không biết đã qua bao lâu mới cất lên tiếng thở dài trầm thấp.
Đứa trẻ sao? Nàng xoa nhẹ lên bụng mình mà lẩm bẩm.
Đã từng, trong này đã từng có một đứa trẻ, một đứa trẻ đến với nàng một cách bất ngờ, một đứa trẻ mà nàng không hề mong đợi. Có lẽ đứa trẻ cảm nhận được sự ghét bỏ của nàng nên nó chỉ ở trong bụng nàng hai tháng ngắn ngủi rồi vội vã rời đi.
Nàng nghĩ, nàng không xứng làm mẹ, vì trên đời này làm gì có người mẹ nào ghét bỏ đứa con ruột thịt của mình?
Nàng nở một nụ cười đắng chát.
“Ngươi cũng to gan thật đấy, vậy mà dám ở trước mặt vương phi hỏi nàng vì sao không sinh đứa con của mình!” Lăng Ngọc về đến phòng của mình thì chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp của vú già từng hầu hạ Tề vương phi lúc Tề vương còn ở thành Trường Lạc năm đó.
Lăng Ngọc lấy làm lạ: “Ma ma nói vậy là có ý gì? Vì sao không thể hỏi vương phi vấn đề này?”
“Ngươi không biết đó thôi, năm đó, lúc Tề vương điện hạ tới thành Trường Lạc không lâu thì vương phi có thai, nhưng lúc đó không ai để ý tới chuyện này, một đêm nọ, vương phi lại chọc giận Tề vương điện hạ khiến ngài ấy bỏ đi, nào ngờ đêm đó nàng ấy cảm thấy đau bụng dữ dội, khi đại phu đến thì đứa bé đã không thể giữ được nữa.”
Vú già thở dài nói: “Có lẽ vương phi cảm thấy vì sự vụng dại của bản thân nên mới khiến đứa trẻ đó ra đi mãi mãi, suốt khoảng thời gian dài sau đó tâm trạng của nàng ấy rất sa sút, cũng chẳng có tâm trạng gây gổ với Tề vương điện hạ nữa.”
“Về sau Tề vương điện hạ được triệu về kinh, những chuyện xảy ra sau này thì ta cũng không rõ nữa.”
Những năm qua bà vẫn ở lại trong phủ Tề vương tại thành Trường lạc, không hề theo về kinh thành nên cũng không rõ tình hình của đôi phu phụ này lúc ở kinh thành.
Tuy nhiên, theo những gì bà quan sát được từ khi họ về thành Trường Lạc đến nay, có thể thấy rằng Tề vương điện hạ đã kiên nhẫn và bao dung với Tề vương phi hơn, còn vương phi cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Lăng Ngọc không ngờ giữa họ còn có một đoạn chuyện xưa như vậy, nàng lập tức cảm thấy hối hận, nhận ra những lời ban nãy của mình đã khơi dậy nỗi đau trong lòng Tề vương phi.
Tề vương đi tới tận nửa đêm mới về phủ, vừa vào phủ đã nghe tin mình có một đôi nhi nữ, hắn lập tức mừng rỡ.
“Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ!” Đám người Án Ly vô vùng vui mừng, liên mồm chúc mừng.
Tề vương cười ha hả, sự ra đời của đôi long phượng này đã quét sạch cơn buồn bực do bị chửi đổng mà hắn đã phải chịu đựng hôm nay.
“Bản vương đi thăm bọn trẻ!” Hắn phất tay áo, rảo bước đi về phía hậu viện.
Đến chỗ của Ánh Liễu, hắn ngạc nhiên khi thấy Tề vương phi cũng ở bên trong, nụ cười trên mặt hắn bất giác nhạt đi, song khi Ánh Liễu trông thấy hắn xuất hiện, ánh mắt nàng tràn ngập vui mừng.
“Điện hạ!” Nàng ngọ nguậy toan xuống giường làm lễ.
Tề vương thấy thế vội tiến lên, ấn nhẹ vai của nàng và nói: “Nàng còn yếu, không cần phải làm lễ.”
“Điện hạ, chàng đã thấy con của chúng ta chưa?” Ánh Liễu không nén nổi vui mừng, vồn vã hỏi.
“Còn chưa đi xem.” Tề vương dịu dàng nói, nhưng khi liếc nhìn bóng dáng của Tề vương phi thì lại cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Tề vương phi đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Ta cũng nên trở về rồi.”
Nói xong, nàng phúc lễ với Tề vương, vào lúc hắn chưa kịp phản ứng đã đi lướt qua người hắn.
Tề vương theo bản năng muốn vươn tay kéo nàng lại, nhưng khi ngón tay chạm vào cổ tay áo của nàng thì lại dừng lại, rồi chầm chậm buông thõng tay.
Đêm đó, nàng soi mình trước gương đồng, chải mái tóc đen dài như thác với vẻ mặt ngẩn ngơ, không hề nhận ra Tề vương đã đứng phía sau mình.
“Nàng đang nghĩ gì sao?” Tề vương chợt cất tiếng hỏi.
Nàng hoàn hồn, ngước mắt nhìn người trong gương, nhưng không cách nào đáp lời.
“Giả như năm đó nàng không hành động theo cảm tính, thì có lẽ đứa con của chúng ta đã biết đi rồi.” Sắc mặt của Tề vương phức tạp, song vẫn từ tốn nói.
Trái tim Tề vương phi nhói đau, sắc mặt dần tái nhợt, nhưng cánh môi vẫn mím chặt, không nói một lời.
Tề vương thấy thế, không khỏi sinh lòng thương hại, giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
“Ta biết năm đó nàng vẫn luôn chống cự mối hôn sự này, nhưng vì sao chứ? Ta thật sự kinh khủng như vậy ư, kinh khủng đến mức dù chúng ta đã làm phu thê nhiều năm như thế, nhưng nàng thủy chung vẫn không muốn nhìn thẳng vào mắt ta? Không muốn sinh con dưỡng cái cho ta sao?”
Thấy sắc mặt của nàng ngày càng trắng bệch, đôi mắt trong veo như đứa trẻ đang bối rối không biết phải làm sao, Tề vương càng buồn bực hơn, đợi hồi lâu mà vẫn không có được câu trả lời của nàng, cuối cùng hắn đành thở dài, đứng dậy nói: “Nếu nàng đã không muốn nói thì ta cũng không cưỡng cầu, trời khuya rồi, nàng nghỉ sớm đi!”
Biết nàng không thích mình ở lại qua đêm, mà đêm nay hắn cũng chẳng có tâm trạng này, vì thế hắn day thái dương, thở dài toan rời đi.
“Ngài còn nhớ Đoạn Quảng Lâm không?” Đột nhiên nghe thấy tiếng Tề vương phi hỏi ở phía sau, hắn dừng bước quay người, hỏi ngược lại với vẻ khó hiểu: “Đoạn Quảng Lâm? Hắn là ai?”
Tề vương phi nhìn hắn chòng chọc hồi lâu, sau đó đáp như thể châm biếm như thể không cam lòng: “Đúng vậy, ngài thậm chí còn chẳng biết chàng là ai, nhưng chàng lại vì ngài mà chết.”
“Tào Thị, nàng nói vậy là có ý gì? Cái gì mà vì ta mà chết? Ta còn chẳng biết Đoạn Quảng Lâm là ai kia mà!” Tề vương bực bội nói.
“Đoạn Quảng Lâm chính là vị hôn phu mà lúc sinh tiền mẹ ta chọn cho ta, nhưng hai nhà còn chưa kịp định hôn, mẹ ta đã chết vì bệnh tật.”
Sắc mặt Tề vương tối sầm, bởi chẳng ai có thể giữ được bình tĩnh khi nghe chính miệng phu nhân của mình nhắc tới một nam nhân có thân phận như vậy.
“Thế thì có liên quan gì tới bản vương? Chẳng lẽ nàng nói muốn là năm đó bản vương là kẻ thứ ba phá vỡ tình cảm(*) của nàng?!”
(*) Raw hoành đao đoạt ái: Ý chỉ người thứ ba dùng những thủ đoạn cực đoan nào đó để cưỡng đoạt, chia rẻ để có người yêu của người khác.
“Không, ngài không cần tự tay phá vỡ, ngài có thân phận gì chứ, nào cần ngài đích thân tranh đoạt, tự có người dâng tới trước mặt ngài.” Sắc mặt Tề vương phi cũng trở nên u ám.
“Đúng là ngang ngạch không thể nói lý!!” Tề vương cuối cùng vẫn phất áo bỏ đi.
Ngang ngạch không thể nói lý sao? Tề vương phi nhìn theo bóng lưng của hắn mà không khỏi nhếch mép cười châm biếm.
Sao nàng có thể không biết mình là người ngang ngạch không thể nói lý chứ, nhưng năm tháng dài như vậy, nếu chuyện nào nàng cũng tỏ tường thì làm sao có thể sống sót qua từng đêm lạnh thấu xương?
Phụ mẫu chết sớm, tước vị rơi vào tay người khác, ngay cả phu quân tương lai đã đính hôn lâu năm cũng vì mình mà chết. Thứ nàng muốn mãi mãi là thứ mà nàng không bao giờ có được; mà thứ nàng không muốn thì lại có người ép nàng phải muốn.
Nàng nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt vừa trẻ trung vừa giã cỗi trong gương, khuôn mặt ấy chỉ có vẻ bề ngoài là tươi trẻ, bên dưới lớp da này lại là một tâm hồn vụn vỡ, thương tích chất chồng, thảm thương đến nỗi không dám nhìn.
“Nương nương tội gì phải giận dỗi điện hạ chứ, tuy vị kia sinh hạ cốt nhục của điện hạ, nhưng người mà điện hạ coi trọng nhất vẫn chỉ là nương nương người.”
“Ngài nhìn mà xem, trong căn phòng này có thứ gì không phải điện hạ tìm riêng cho nương nương chứ?” Thị nữ thân cận không biết đã đi tới tự lúc nào, nhỏ giọng khuyên giải.
Tề vương phi trầm mặc, nhìn từng món đồ trang trí tinh xảo trong phòng, nàng chợt giật mình nhận ra rằng, không biết bắt đầu từ lúc nào mà trong căn phòng này lại có nhiều món đồ của người đó như vậy?
Và rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, người đó đã không còn sợ khuôn mặt lạnh lùng của nàng nữa?
Sau khi bao vây thành Trường Lạc nhiều ngày mà đối phương vẫn đóng chặt cổng thành không thèm đoái hoài, Triệu Uân cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Cuối cùng, vào ngày này, Tề vương đích thân dẫn binh nghênh chiến, Triệu Uân nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thì không khỏi cười khẩy một tiếng, thúc ngựa tiến lên.
“Trẫm còn tưởng rằng ngươi định làm con rùa rụt cổ cả đời chứ, không ngờ vẫn có chút khí khái nam nhân.”
Tề vương cũng cười khẩy một tiếng: “Cái kẻ chim cưu chiếm tổ chim khách lai lịch không rõ như ngươi còn dám xuất hiện trước mặt người khác, bản vương đường đường là huyết mạch của hoàng thất Triệu Thị thì có gì mà không dám chứ!”
(*) Chim cưu chiếm tổ chim khách: Câu thành ngữ này chỉ việc chiếm đoạt nhà của người khác hoặc tranh vị trí của người khác.
Triệu Uân giận tím mặt, câu nói này của Tề vương đã chân chính chạm tới chỗ đau nhất trong lòng hắn, hắn không nói thêm câu nào nữa, thúc chiến mã về phía đối phương.
Trấn chiến ngoài thành diễn ra hết sức khốc liệt, còn Lăng Ngọc ở trong thành với một tâm trạng thấp thỏm không yên, nàng muốn nhờ người đi thăm dò xem Trình Thiệu Đường có tới hay không, nhưng trong phủ toàn là người của Tề vương, nàng thật sự không dám manh động.
Cuối cùng, khi trông thấy bóng dáng của Đường Tấn Nguyên, nàng vội vàng đuổi theo, ngó ngang ngó dọc, thấy không có người mới kéo hắn tới một góc không người và khẽ hỏi: “Tình hình chiến sự bên ngoài sao rồi? Trình đại ca đệ có tới không?”
Sắc mặt Đường Tấn Nguyên hơi do dự, bẵng một lúc mới lắc đầu nói: “Đệ không biết.”
Ngay sau đó, mặt hắn lại càng do dự hơn: “Tẩu tử định đi theo đại quân triều đình về kinh sao?”
“Nếu có thể ta đương nhiên là muốn như vậy.”
Đường Tấn Nguyên lại rơi vào trầm mặc: “Tẩu tử, nghe đệ khuyên một câu, tẩu ở lại thành Trường Lạc sẽ an toàn hơn là quay về kinh thành.”
“Vì sao? Đệ nói vậy là có ý gì? Lẽ nào, lẽ nào đệ cảm thấy quân triều đình nhất định sẽ bại trận?”