“Tuy Nguyệt quý phi phạm tội lớn, nhưng thị vệ Tống Siêu đã có hành động ám sát quý phi đương triều trước, sau đó còn có hành vi quá phận với phi tần hậu cung. Đây là tội không thể tha thứ!” Một lúc sau, Triệu Uân thong thả nói.
Trình Thiệu Đường quay sang nhìn hắn, cánh môi mấp máy, còn chưa kịp nói gì thì Đường Tấn Nguyên đã quỳ xuống cầu xin: “Xin thái tử điện hạ khai ân, xin thái tử điện hạ khai ân!”
Tề vương giật mình, lấp tức nói bằng giọng khẩn khoản: “Tuy Tống Siêu có tội, nhưng niệm tình hắn vẫn chưa có lỗi lầm lớn, lại từng có công hộ giá, xin hoàng huynh khai ân.”
Trình Thiệu Đường trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng chầm chậm quỳ xuống, im lặng cầu xin.
Triệu Uân ngồi trên cao, gõ lên tay ghế, không hề đáp lại bọn họ.
Lúc này, thái y đang khám cho Thiên Hi đế cũng đi ra.
“Bệnh của phụ hoàng sao rồi?” Triệu Uân vội hỏi.
Thái y thở dài nói: “Bệ hạ vốn đã có bệnh trong người, giờ là lúc cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nay lại nóng giận quá độ, khí huyết không thông, dẫn tới tái phát bệnh cũ, nửa người tê liệt, sợ rằng….”
Triệu Uân cau mày, rảo bước vào trong phòng, thấy mắt và mặt Thiên Hi đế đều đỏ au, miệng méo sang một bên, phát ra những tiếng chửi ‘ư ử’ đầy phẫn nộ, tay chân phải thì vùng vẫy quẫy đạp vì tức giận, còn tay chân trái chỉ duỗi im trên giường, không thể cựa quậy.
Hắn thầm ngạc nhiên, vội vàng tiến lên nắm lấy vai trái của ông thì chỉ thấy nó mềm oặt và không có chút sức nào.
Bấy giờ Tề vương cũng vào theo, thấy thế thì sắc mặt đại biến, không dám tin vào mắt mình, tiến lên gọi: “Phụ, phụ hoàng?”
Thiên Hi đế càng vùng vẫy tay chân bên phải kịch liệt hơn, miệng không ngừng kêu ‘ư ư a a’, thái y đứng ở một bên khuyên nhủ: “Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thế!”
Ở bên ngoài, Trình Thiệu Đường nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong thì tim giật thót, nhìn thái giám cung nữ lúc ra lúc vào, không lâu sau, lại thấy vô số thái y lần lượt vác hòm thuốc vào, chàng bèn biết lần này bệnh tình của Thiên Hi đế thật sự không mấy khả quan.
Chàng nghĩ bụng, xem ra phải nhanh chóng vạch ra đối sách vẹn toàn, nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì bất trắc, triều đình và dân chúng ắt sẽ có một phen rung chuyển. Nay đất nước loạn trong giặc ngoài, dẫu thái tử có thuận lợi đăng cơ, nhưng muốn ngồi vững trên vị trí kia chỉ e rằng vẫn phải nỗ lực rất nhiều.
Chàng không khỏi nhìn về phía Tống Siêu vẫn đang đờ đẫn ôm chặt Tử Yên, lòng bỗng đau đáu không yên.
Nếu bệ hạ băng hà, e rằng Tống đại ca sẽ khó giữ được tính mạng, với tính cách của thái tử, ngài ấy chắc chắc sẽ không bỏ qua cho huynh ấy. Ngay cả Tấn Nguyên và thậm chí là Tề vương cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Không biết qua bao lâu, tiếng ồn ào bên trong mới dần lắng xuống, khoảng một chén trà nhỏ, Triệu Uân sầm mặt đi ra, theo sau hắn là Tề vương cũng mang sắc mặt nặng nề như vậy.
“Tội này vẫn chưa đủ lớn ư? Triệu Dịch, ngươi nói cho Cô biết, với tình trạng hiện giờ của phụ hoàng, hắn có được tính là đã gây ra tội lớn chưa?!” Triệu Uân chợt gầm lên, nhìn chằm chặp vào Tề vương.
Tề vương trầm mặc không nói.
Triệu Uân cũng chẳng thèm quan tâm, hắn lạnh lùng nói: “Tống Siêu xúc phạm bề trên, có hành vi bất chính trong hậu cung, ban chết!”
Đám người Tề vương đang định cầu xin, chợt nghe thấy hắn nói tiếp: “Nhưng mà, nể tình hắn có công cứu giá, tội chết có thể miễn song tội sống khó tha, kéo xuống thiến, từ nay về sau ở lại hầu hạ trong cung thái cực!”
“Hoàng huynh!!”
“Điện hạ!!!”
Trong điện lập tức vang lên tiếng kêu kinh hãi, Tề vương là người đầu tiên lên tiếng: “Hoàng huynh, hình phạt thiến đối với một nam tử mà nói còn khủng khiếp hơn là cái chết, xin hoàng huynh khai ân, tha thứ cho hắn.”
Với tính cách của Tống Siêu, nếu phải chịu hình phạt này thì hắn thà chết còn hơn!
“Điện hạ, mặc dù Tống đại ca sai trước, nhưng mọi việc đều không phải mong muốn của huynh ấy, chỉ tại số phận trớ trêu, song sau đó huynh ấy không chỉ dốc lòng rửa sạch oan khuất cho Tề vương điện hạ, mà còn liều mạng với phản quân để cứu giá, xin điện hạ bỏ qua cho huynh ấy!” Đường Tấn Nguyên cũng lên tiếng cầu xin.
“Hoàng huynh, đệ nguộn lấy công cứu giá của mình, đổi lấy sự bình an của Tống Siêu!” Tề vương lại nói.
Mọi người không khỏi đổ dồn ánh mắt về phía hắn, ngay cả Trình Thiệu Đường cũng vô thức nhìn sang.
Lấy công cứu giá của mình để đổi lấy sự bình an của thuộc hạ suýt nữa đã khiến mình mất mạng, Tề vương quả nhiên là người có tấm lòng nhân hậu hệt như lời đồn.
Nghe đến đây, Tông Siêu cuối cùng cũng có phản ứng.
Hắn đặt Tử Yên sớm đã ngừng thở xuống đất, sau đó nhìn chăm chú những người đang quỳ xuống cầu xin cho mình, một lúc lâu sau, hắn chậm rãi bước tới trước mặt Tề vương, quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục vài cái.
“Tống Siêu chẳng qua chỉ là hạng giang hồ dân dã, may là điện hạ không chê nên thuộc hạ mới có cơ hội theo hầu bên cạnh. Tống Siêu vĩnh viễn không quên ơn đức này của điện hạ, kiếp sau nhất định sẽ kết cỏ ngậm vành để báo đáp ơn đức này.”
Nói xong, hắn lại quỳ trước Triệu Uân: “Thái tử điện hạ, Tống Siêu biết mình tội nghiệt nặng nề, nên không dám đòi công cứu giá, nay bệ hạ ngã bệnh, quý phi nương nương qua đời đều là do Tống Siêu gây ra, Tống Siêu nguyện trả giá bằng tính mạng!”
Nói xong, hắn lao thẳng về phía thị vệ đang đứng canh gác, ‘roạt’ một cái rút trường kiếm giắt bên hông đối phương ra, gác lên cổ mình rồi cứa thật mạnh, máu tươi lập tức văng ra giữa tiếng kêu hoảng hốt của mọi người, sau đó hắn ngã xuống bên cạnh Tử Yên và tắt thở.
“Tống đại ca!” Trình Thiệu Đường phi người lên, nhưng đầu ngón tay chỉ chạm vào y bào của hắn, trơ mắt nhìn hắn chết dưới lưỡi gươm, không còn động đậy nữa.
Mắt Triệu Uân lóe lên, song mặt vẫn vô cảm, lạnh lùng nhìn hai cỗ thi thể trên đất, qua hồi lâu, hắn liếc nhìn Tề vương với vẻ ẩn ý, cuối cùng đứng dậy phất ống tay áo rời đi.
Năm Thiên Hi thứ hai mươi ba, Lỗ vương tạo phản thất bại, bị biếm làm dân thường, ba ngày sau chết trong thiên lao. Thiên Hi đế đột nhiên phát bệnh đau đầu, liệt nửa người, không nói được, chính sự trong triều đều do Triệu Uân toàn quyền xử lí.
Sau khi Triệu Uân quản lý triều chính, việc đầu tiên hắn làm là chấp hành ý chỉ mà Thiên Hi đế từng ban, xử trí nghiêm khắc những vây cánh đã tham gia mưu phản cùng Lỗ vương. Vì thế mà trong thời gian ngắn, có vô số đại thần trong triều bị xích vào tù.
Xét nhà, lưu đày, xử trảm, mỗi ngày chợ Tây kinh thành đều có các quan viên tham gia mưu phản bị xử lý, máu chảy thành sông.
Cùng lúc đó, Triệu Uân lệnh cho Định Viễn tướng quân Trình Thiệu Đường lãnh mười vạn binh đến quận Tây Nam chi viện cho Trấn Ninh hầu, chung sức đuổi ngoại địch Tây Nhung ra khỏi bờ cõi, quét sạch nạn phỉ ở quận Tây Nam. Sau đó lại lệnh cho Trấn Quốc tướng quân dẫn binh dẹp nạn thổ phỉ ở vành đài Tây bắc, nơi chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất của nạn phỉ.
Lúc nhận được tiến phong Định Viễn tướng quân cùng ý chỉ dẫn binh đi chi viện cho Trấn Ninh hầu, Trình Thiệu Đường vừa cùng Đường Tấn Nguyên hoàn thành hậu sự cho Tống Siêu và Tử Yên.
Sau khi nội thị truyền chỉ rời đi, Đường Tấn Nguyên cười khẩy và nói: “Chúc mừng Trình đại ca cuối cùng cũng được lên làm tướng quân, trong mấy huynh đệ chúng ta thì đường làm quan của huynh là suôn sẻ nhất, chưa đến hai năm mà huynh đã thăng được mấy cấp, chắc trong triều cũng chẳng được mấy người như huynh.”
Trình Thiệu Đường đón lấy ánh mắt của hắn, nhìn ra được vẻ oán giận trong đôi mắt đó, một lát sau, chàng bình tĩnh chỉ ra: “Đệ đang trách ta.”
“Đúng! Ta đang trách huynh đấy! Giả như ngày đó huynh cầu xin thái tử cho Tống đại ca, thì ít nhất huynh ấy sẽ không phải mất mạng! Đệ biết là huynh sợ đắc tội thái tử, từ đó hủy đi tiền đồ tươi đẹp của mình, người không vì mình trời tru đất diệt, đệ biết, đệ có thể lý giải!” Đường Tấn Nguyên hít thở thật sâu, oán giận nói.
“Thế Tử Yên cô nương thì sao? Nàng phạm phải đại tội không thể tha thứ nào? Vì sao ngươi không chịu cầu xin giúp nàng để nàng có thể giữ được mạng sống.” Giọng nói chất vấn đầy lạnh lùng của Lăng Ngọc bỗng nhiên vang lên trong phòng, Đường Tấn Nguyên như ngừng thở, đang định mở miệng phản bác thì Lăng Ngọc đã ngắt lời hắn.
“Đương nhiên ta biết trong mắt của ngươi, mạng của Tử Yên cô nương làm sao sánh bằng mạng của Tống đại ca các ngươi được. Nhưng mà ngươi chớ có quên, nguồn gốc của tấn bi kịch này đều bắt nguồn từ đại ca tốt của các ngươi, giả như năm đó hắn chịu đối đãi thật lòng với Tử Yên cô nương dù chỉ một chút, tôn trọng mong muốn của nàng ấy thì mọi chuyện đâu đi đến nông nỗi như ngày hôm nay!
“Hôm nay hắn tự vẫn, ngoài việc không muốn làm liên lụy đến các ngươi, không muốn liên lụy đến Tề vương ra, chẳng lẽ không phải vì trong lòng hổ thẹn, chẳng lẽ không phải vì bản thân hắn đã ý thức được tội nghiệt năm đó của mình sao!”
Sắc mặt của Đường Tấn Nguyên càng thêm tái nhợt, mấp máy môi toan nói, nhưng lại chẳng thể nói thành lời.
“Xét đến cùng, thứ hại chết Tống Siêu, hại chết Tử Yên chính là sự khinh thường, bạc bẽo với nữ tử của đám huynh đệ trung nghĩa các ngươi!”
Lăng Ngọc hít thật sâu vài cái để hồi phục cơn giận giữ trong lòng.
Sau khi trải qua chuyện trong cung lần này, dù nàng không có thiện cảm với Tử Yên đến đâu, nhưng cũng không hề gây trở ngại cho việc nàng càng căm hận loại người thờ cơ coi khinh nữ tử như Tống Siêu.
Trình Thiệu Đường nắm lấy tay nàng trong vô thức, như để an ủi, mà cũng như để bày tỏ sự oan ức của mình.
Hắn không hề coi thường nữ tử, không bạc bẽo vô tình với thê tử của mình, cho nên, nàng không được quy kết mình với ‘đám huynh đệ trung nghĩa các ngươi’.
Lăng Ngọc định hất tay chàng ra, nhưng chàng nắm quá chặt, nàng không vùng ra nổi, chỉ đành trừng mắt với chàng, sau đó mặc kệ chàng.
Không biết qua bao lâu, Đường Tấn Nguyên mới cười khổ một tiếng, ngã ngồi lên ghế thái sư, hai tay bụm mặt.
Một lúc sau, hắn xoa mặt thật mạnh, nói với Trình Thiệu Đường: “Trình đại ca, xin lỗi huynh, lúc nãy đệ không có ý trách huynh, chỉ là trong lòng quá khó chịu nên mất khống chế. Nếu không phải năm đó Tống đại ca cứu đệ, thì đệ đã chuyển thế từ lâu rồi.”
“Ta hiểu.” Trình Thiệu Đường vỗ lên bả vai hắn, nghe hắn nói.
“Trình đại ca, có câu này cho dù nghe xong huynh nghĩ thế nào thì đệ vẫn muốn nói rõ với huynh. Thái tử, không phải minh chủ!”
“Người này thủ đoạn độc ác, có thù tất báo, tâm tư thâm trầm. Ngày đó, đầu tiên hắn tuyên bố rằng Tống đại ca tội đáng phải chết, khiến cho chúng ta kinh hoàng, sau đó lại nói là ‘tội chết có thể miễn’, làm chúng ta đội ơn hắn. Cuối cùng là hình phạt ‘thiến’, trông thì có vẻ là khoan dung, nhưng thực chất là muốn dồn Tống đại ca vào chỗ chết!”
“Với trí thông minh của hắn, làm sao không nhìn ra được hình phạt thiến đối với Tống đại ca mà nói chính là tội chết. Ngoài mặt là tha thứ, song thực chất là ép người ta tự vẫn, tâm tư thâm trầm bực này, có thể nói là nham hiểm đến cùng cực, xảo giá khôn cùng!”
“Loại người như vậy, làm sao có thể là minh chủ được chứ?!”
Thái tử làm mình hả hê thực sự, lời phán quyết của thái tử như đang trút giận, bênh vực Tử Yên vậy:) một kẻ bạc bẽo như TS, ai nói trước được điều gì:). Song anh em của anh Đường cũng tốt quá cơ, toàn giở trò li gián, khốn nạn ghê!!!