Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 66: Chim sẻ




Lúc Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn rời khỏi cung của Thục phi đã là chuyện của hơn nửa canh giờ sau, hai người đang đi theo cung nữ rời khỏi cửa cung của Thục phi thì Lệ phi đã sai cung nữ tới mời, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự bất lực trong đôi mắt của đối phương.

Lăng Ngọc chợt nảy ra một ý, Lệ phi này chẳng phải mẫu thân của Tề vương, thái hậu nương nương của kiếp trước sao? Đi gặp một nhân vật tầm cỡ như vậy cũng không sao cả.

Có lẽ vì nhiều năm gần đây Lệ phi rất ít giao du với bên ngoài, nên thoạt trông bà khá là ôn hòa, ăn bận cũng rất giản dị, mặt mày điềm đạm, khóe mơi hơi cong lên, thấy bọn nàng đi vào thì lập tức cho miễn lễ, ban ghế ngồi.

Lăng Ngọc nhân cơ hội đứng dậy mà liếc bà một cái, sau đó lễ phép tạ ân rồi ngồi xuống.

“Hóa ra hai người này đều ở cung của mẫu phi.” Lệ phi chưa kịp nói gì thì Lăng Ngọc đã nghe thấy tiếng cười khẽ của nữ tử trẻ tuổi từ ngoài cửa truyền đến, nàng quay đầu nhìn, đập vào mắt là một nữ tử trẻ tuổi đầu đội mũ phượng bằng vàng trên có khảm hồng ngọc, mặt tựa phù dung, hàng mày tựa liễu, da trắng nõn nà, vẻ mặt hào hứng đang tiến vào.

“Đây là Tề vương phi.” Bên cạnh có cung nữ nhẹ nhàng nhắc nhở bọn nàng, Lăng Ngọc nghe thế thì vội vàng đứng lên làm lễ.

Hóa ra nàng ấy chính là Tề vương phi, người kiếp trước không được Tề vương yêu thích, đến tận lúc chết cũng không có được danh hiệu hoàng hậu.

Nàng hơi thắc mắc, nếu chỉ nói về dung mạo thì vị Tề vương phi này còn ăn đứt Ánh Liễu, xuất thân lại cao quý như thế, cớ sao nàng ấy lại không được lòng phu quân?

“Dáng vẻ không tồi, hai ngươi ra ngoài chính là bảng hiệu sống của Lưu Phương đường, chả trách ngay cả mẫu phi cũng không nhịn được mà triệu các ngươi tới đây.” Tề vương phi quan sát các nàng một phen, sau đó cười nói.

“Sao con đến đây vào giờ này?” Thấy nàng dâu đi tới, Lệ phi không thốt ra nổi những lời định nói.

“Con nghe nói Dương cô nương của Lưu Phương đường đang ở trong cung nên cũng vội vàng tới đây, muốn xin Dương cô nương và Trình phu nhân vài hộp cao Hồi Xuân cho Ánh Liễu cô nương trong phủ chúng ta, để Ánh Liễu cô nương dẫu đang hoài thai cũng có thể giữ được dung mạo xinh đẹp, có như vậy thì điện hạ mới vui, mà điện hạ vui thì lòng con cũng vui.” Tề vương phi cười chân thành.

Tuy đã lượn một vòng trong giới qúy phu nhân ở kinh thành, nhưng Lăng Ngọc vẫn vô cùng bội phục bản lĩnh nói một câu nhưng hàm chứa nhiều lớp nghĩa của của một vài quý nhân.

Xem đi, lúc đầu Lệ phi còn tươi cười, nhưng vừa nghe thấy lời Tề vương phi nói, sắc mặt đã trở nên u ám.

“Lần này thiếp thân phụng chỉ vào cung nên không mang theo cao Hồi Xuân bên người, nếu vương phi nương nương cần, sau khi quay về thiếp thân sẽ đích thân đưa tới phủ.” Nếu người ta đã nhắc tới Lưu Phương đường, Lăng Ngọc cũng không dám phớt lờ, vội bày tỏ thái độ.

“Vậy thì làm phiền Trình phu nhân quá, khi về ta sẽ sai nha đầu trong phủ tới lấy.” Tề vương phi nói.

Lệ phi cố dằn bức bối trong lòng xuống, hàng mày thanh thanh hơi nhăn lại: “Dẫu sao đây cũng là đứa con đầu lòng của Dịch nhi, sau này nó cũng sẽ gọi là là mẫu thân, con phải chú ý nhiều hơn một chút.”

“Nghe mẫu phi nói kìa, con làm vậy còn chưa đủ tận tâm ư? Cái ăn cái mặc chẳng phải con đều lo cho nàng ta trước hay sao? Nhưng mà..” Tề vương phi phẩy nhẹ vạt váy, trả lời ráo hoảnh: “Tuy đứa bé là cốt nhục của điện hạ, nhưng lại được nô tỳ sinh ra, tương lai nó không cần gọi tiếng ‘mẫu thân’ này đâu!”

“Con!” Lệ phi tức điên, lạnh lùng nói: “Bản cung muốn bế cháu trai của đích thê, ngươi có giỏi thì sinh cho bản cung một đứa đi!”

Lúc nghe thấy Tề vương phi nói ra câu ‘con của nô tì sinh’, Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn hận không thể thu mình lại, thật sự là đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong.

Lăng Ngọc cũng không ngờ rằng Tề vương phi này không chỉ có mối quan hệ căng thẳng với Tề vương, nay trông ra quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu cũng không quá tốt, bảo sao sau khi Tề vương lên ngôi ở kiếp trước nàng ấy vẫn mãi chỉ là vương phi, sống mãi ở biệt viện ngoài cung, còn Lệ phi lúc đó đã trở thành thái hậu lại không chịu cầu xin giúp nàng ấy.

Sau cùng, Lệ phi vẫn sợ mất thể diện, không muốn để lộ quá nhiều chuyện trước mặt người ngoài, song cũng không có tâm trạng nói chuyện với hai người họ, bà ta khoát tay để các nàng lui xuống.

Lăng Ngọc thầm thở phào, vội vàng xin lui.

“Tỷ nghĩ Lệ phi nương nương gọi chúng ta tới rốt cuộc là vì chuyện gì?” Đi được một quãng, Dương Tố Vấn không nhìn được mà khẽ hỏi.

Lăng Ngọc cũng không hiểu ra sao, nhưng lại biết rằng tâm tư của quý nhân không phải thứ mà nàng có thể đoán được, chỉ lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nữa.”

Hai người đang đi theo cung nữ dẫn đường, đi trên con đường dẫn ra khỏi cung chưa đến một chén trà, bỗng nghe thấy có người gọi ở phía sau: “Hai vị xin dừng bước, nương nương mời Trình nương tử quay lại, còn có vài câu muốn căn dặn.”

Lăng Ngọc dừng bước quay người, thấy trước mắt là một thái giám chừng hai mươi tuổi, nàng lấy làm khó hiểu hỏi: “Nương nương vẫn còn lời muốn cặn ư?”

Giọng điệu của thái giám trẻ tuổi đã hơi mất kiên nhẫn: “Tâm tư của nương nương, một kẻ như ta làm sao có thể tùy tiện suy đoán? Mau đi thôi! Chẳng lẽ còn muốn để nương nương đợi ngươi sao?”

“Nếu vậy thì ta đi cùng tỷ tỷ!” Dương Tố Vấn nói xen vào.

“Ngươi nghĩ đây là đâu, là nơi ngươi có thể tùy tiện đi vào khi không có ý chỉ sao?” Thái giám trừng mắt nhìn nàng ấy.

Thấy nàng ấy vẫn muốn nói tiếp, Lăng Ngọc véo tay nàng ấy, sau đó lắc đầu ý bảo không được nói nhiều: “Muội về trước đi, ta đi xem nương nương có chuyện gì căn dặn.”

Dương Tố Vấn vẫn không tình nguyện, nhưng nàng cũng biết hậu cung không phải là nơi nàng muốn ở lại là ở là, huống chi, vị tiểu thái giám phụ trách dẫn các nàng ra khỏi cung cũng đã bắt đầu cáu kình: “Dương cô nương, nương nương đã không triệu ngươi lại, vậy thì chúng ta đi thôi! Ta không giống cô nương, quay về còn có cả núi việc đang chờ ta kìa!”

Dương Tố Vấn lẽn trừng hắn một cái, lẩm bẩm một câu ‘không coi người khác ra gì’, nàng vẫn bịn rịn kéo tay Lăng Ngọc: “Thế tỷ tỷ đi sớm về sớm nhé, muội với Trình tỷ phu ở cổng cung đợi tỷ cùng về.”

“Được rồi, đi mau đi!” Lăng Ngọc gật đầu, sau đó quay người đi theo thái giám trẻ tuổi kia.

Hai người một trước một sau im lặng cất bước, Lăng Ngọc chợt phát hiện, đây không phải con đường dẫn đến chỗ Lệ phi ban nãy.

Nàng không khỏi sinh nghi, nhưng cũng nghĩ rằng mình không quen thuộc đường trong cung, nói không chừng người ta đang dẫn mình đi đường tắt!

Nghĩ vậy, nàng giả bộ khônh phát hiện ra, chỉ hỏi: “Xin hỏi công công, không biết Phương tần nương nương có chuyện gì muốn dặn dò?

Thái giảm trẻ tuổi dừng bước, lập tức cả tiếng nói: “Đã bảo rồi, một kẻ như ta sao có thể suy đoán tâm tư của nương nương được!”.

Lăng Ngọc không bỏ lỡ vẻ khó hiểu xoẹt qua trên mặt hắn, tim nàng hẫng một nhịp, sau đó nhân lúc hắn không để ý lén rút trâm cài trên đầu xuống giấu trong ống tay áo, bước chậm hơn.

Lệ phi là chủ nhân của cung Diên Phúc, Phương tần sống ở điện phụ phía tây cung Diên Phúc, nhưng hôm nay nàng không gặp Phương tần thì lấy đâu ra chuyện Phương Tần ‘còn có vài câu muốn dặn dò’ nàng?

Nàng thầm lưu ý cảnh vật xung quanh, lại phát hiện ra đối phương đang chọn một con đường nhỏ thư thớt người qua lại, mà quả thực suốt đường đi nàng không nhìn thấy một bóng người!

Giờ này khắc này, nàng gần như chắc chắn rằng mình có thể đã bị lừa, nàng cảnh giác nhìn chằm chằm người nọ, đồng thời tìm kiếm thời cơ để chạy trốn.

Thấy phía trước cách đó không xa có một ngã rẽ, người nọ rẽ về hướng đông trước, thấy hắn dừng bước như thể đang đợi mình đi theo, nàng điềm nhiên như không rảo bước đi tới, đi về hướng đông vài bước, nhân lúc người nọ quay đầu tiếp tục dẫn đường, nàng quay phắt người lại, chạy như bay về hướng ngược lại.

Nào ngờ vừa chạy được đoạn ngắn, đang qua một khúc cua thì bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra từ phía sau bịt chặt mồm nàng lại.

Lúc ngửi được mùi thuốc thoang thoảng, nàng thầm nghĩ chẳng lành, nhân lúc bóng tối sắp ập tới, nàng dùng trâm vàng giấu trong ống tay đâm mạnh vào cánh tay đang kìm kẹp nàng.

Đối phương bị đau thì nới lỏng tay, chiếc khăn dính thuốc cũng rơi xuống đất, Lăng Ngọc cũng chỉ kịp hít một hơi rồi lập tức hôn mê.

“Con ả này ác thật đấy, tay của ông đây suýt bị bó phế đi!” Nam nhân kia đá nàng mấy cái, khi xác định nàng đã hôn mê mới giận dữ nói.

“Nói nhảm ít thôi, còn không mau khiêng người đi!” ‘Thái giám’ trẻ tuổi kia khẽ quát.

Trong cung thái cực, Tử Yên đứng cạnh cửa sổ với khuôn mặt lạnh lẽo, sau khi nghe thấy người tới báo tin, nàng ta mới ‘Ừ’ một tiếng.

“Nếu để điện hạ biết ngươi tự ý hành động như thế, e rằng ngươi không cáng đáng nổi đâu!”

“Nếu việc gì cũng phải xin ý chỉ của điện hạ mới hành động, e rằng sẽ vuột mất rất nhiều cơ hội tốt. Ngươi nghĩ mà xem, người này là tâm phúc của Tề vương, phu nhân của vị kia là người được thái tử dốc sức đề bạt, nay còn lọt vào mắt xanh của Trấn Ninh hầu, nếu để hắn phát hiện thê tử của mình bị người ta làm nhục, ngươi nghĩ hắn có dễ dàng tha cho kẻ đó không? Một bên là phủ Tề vương, một bên là phủ thái tử, chỉ cần điện hạ hành động cẩn thận, còn lo không được làm ngư ông đắc lợi sao?” Tử Yên cười nhạt.

“Vẫn không ra tay? Chẳng lẽ ngươi muốn chờ bọn họ tỉnh lại sao?” Thấy người nọ vẫn đứng yên tại chỗ, nàng ta quát nạt.

Người nọ cắn răng, cuối cùng cúi người xuống, khiêng Tống Siêu cũng đang hôn mê lên, theo sau nàng ta tiến vào một mật đạo.

***

Tống Siêu cảm thấy trong người mình như có lửa đốt, vừa nóng vừa khô.

Trong phút mơ màng, hắn dường như nghe thấy một giọng nói vô cùng dịu dàng nhưng cũng cực kỳ hiểm độc của một nữ tử vang lên bên tai mình.

“Huynh đệ như tay chân, nữ tử như quần áo, Tống Siêu, nếu ngươi hủy đi sự trong sạch của thê tử của người huynh đệ tốt nhất của mình, ngươi nói xem, có phải tay chân này sẽ đứt gãy luôn không? Ta, mỏi mắt chờ mong……..”

Trong sạch cái gì? Tay chân đứt cái gì? Ai đang nói vớ nói vẩn gì thế hả? Ông đây, ông đây nhất định sẽ làm thịt hắn!

Tử Yên chậm rãi đứng dậy, ánh mắt buốt giá nhìn chằm chằm Tống Siêu với khuôn mặt đỏ tới tận mang tai, đang bị những cơn khô nóng hành hạ đến nỗi ra sức xé rách quần áo trên người; sau đó nàng ta lại nhìn sang phía Lăng Ngọc đang nằm mê man trên mép giường bên kia, một lúc lâu sau mới bặm chặt cánh môi, đột nhiên quay người rời đi.

Nàng ta khép cửa vào, chặn tiếng thở hồng hộc của nam nhân lại đằng sau cánh cửa.

“Đi thôi! Chọn thời gian thích hợp dẫn thị vệ trong cung tới đây, không thể để lãng phí một vở kịch hay như này được.” Nàng lạnh lùng căn dặn, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy ai đáp, nàng nhíu mày, đang định quay người lại xem thế nào, đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhức, nàng ta thậm chí còn không kịp kêu lên, mắt đã tối sầm lại, ngã oặt xuống đất.

“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn, tuy nhiên, ta không muốn hủy hoại ngươi như những kẻ khác, ta muốn tặng ngươi giàu sang phú quý! Sau này có khi ngươi còn phải biết ơn ta đấy!”
Giống tố đến ồi sos quá