Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 61: Hoàn thành tâm nguyện




Ba ngày sau, Trình Thiệu Đường đã bàn giao xong tất cả công việc trong tay, chàng khấu đầu trước Triệu Uân mấy cái rồi nhìn về phía những huynh đệ đã gắn bó với chàng trong suốt những ngày qua: Chử Lương thì mặt đầy khích lệ, tiểu Mục lại bịn rịn không nỡ, nhưng sau cùng, chàng vẫn cắn răng, quay người sải bước rời đi.

Lần này đi, sống chết và vinh quang đều gắn liền với nhau.

Theo chương trình ban đầu của lễ bộ, lần này, các loại lễ mừng của lễ vạn thọ sẽ kèo dài trong bảy ngày, nhưng vì xảy ra vụ ám sát đó mà sự thích thú của Thiên Hi đế đã bị dập tắt hơn nửa, cho nên lễ mừng đã bị rút ngắn lại còn ba ngày.

Nhiều ngày qua, Trấn Ninh hầu vẫn luôn ở lại trong hầu phủ ở kinh thành, không trở về đại doanh. Khi Trình Thiệu Đường được thị vệ trong phủ dẫn tới võ trường, chàng trông thấy Trấn Ninh gầu đang luyện đao pháp, phát hiện ra hắn tới, ông rút đại một trường kiếm từ trong  giá binh khí rồi ném cho chàng.

Ngay khi Trình Thiệu Đường đưa tay ra để bắt nó, ông đã quơ đao chém thẳng vào đầu vào mặt chàng.

Tức thì, một bầu không khí hung hiểm đầy sát khí ngập tràn khắp nơi, hai người trực diện giao đấu khiến cho những thị vệ xung quanh há mồm trợn mắt.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người đỡ được nhiều đao của hầu gia như thế, thậm chí trông có vẻ còn ngang cơ hầu gia một chút?

Trấn Ninh hầu càng đánh càng ngạc nhiên, đôi mắt lộ vẻ tán thưởng, ông cố tình để lộ sơ hở, sau đó nhanh lúc Trình Thiệu Đường nâng kiếm đâm tới thì ông đã đánh mạnh một phát, sau một tiếng ‘keng’, Trình Thiệu Đường cảm thấy lòng bàn tay mình tê rần, trường kiếm trong tay đã bị ông đánh rơi, ngay sau đó, đại đao sáng loáng đã kề trên cổ chàng.

“Hầu gia võ nghệ cao cường, Thiệu Đường bái phục.”

Trấn Ninh hầu thu đao về, nhìn hắn đầy ẩn ý, sau đó thong thả nói: “Thằng nhóc ngươi công phu không tồi, sau này cố gắng luyện tập, e rằng khó gặp đối thủ.”

Trình Thiệu Đường mỉm cười, nhặt trường kiếm rơi trên đất lên rồi đặt lại lên giá binh khí.

Trấn Ninh hầu cầm khăn mà thị vệ đưa tới để lau mồ hôi, nói vài câu với chàng rồi đi tắm rửa thay đồ.

“Võ nghệ của huynh tốt thật đấy, đây là lần đầu đệ nhìn thấy một người có thể đánh cùng hầu gia lâu như vậy đó.” Một thiếu niên mười hai tuổi ăn mặt gọn gàng chạy tới, nhìn hắn với vẻ mặt sùng bái.

“Chẳng qua là hầu gia cố tình nhường ta mà thôi, đệ là?” Trình Thiệu Đường khiêm tốn đáp.

“Đệ là Đậu Tử, thuộc hạ của hầu gia sau này.” Đậu tử vỗ lên ngực mình, dõng dạc đáp.

Thuộc hạ sau này? Trình Thiệu Đường ngẩn ra, nhưng nhanh chóng hiểu rõ thân phận của đối phương.

Có lẽ đây là một trong những đứa con côi của các tướng sĩ được Trấn Ninh hầu nuôi dạy trong phủ.

Trong phòng, phó tướng của Trấn Ninh hầu hơi ngập ngừng hỏi: “Hầu gia thật sự định để Trình Thiệu Đường đi theo ngài sao? Dù sao hắn cũng là người của thái tử, thái tử sai hắn tới cạnh ngài có dụng ý gì, mạt tướng tin rằng ngài cũng hiểu rõ.”

“Có gì mà không được? Hắn là người của thái tử điện hạ không hề có xung đột gì với việc ta đồng ý nhận hắn. Thái tử là người kế vị của một nước, sau khi bệ hạ vạn niên, giang sơn này cũng sẽ là của ngài ấy cả thôi. Huống hồ, Trình Thiệu Đường kia ………. hôm nay ta thấy hắn có vẻ cũng là nhân tài có thể bồi dưỡng.”

Thấy ông nói như thế, phó tướng cũng không tiện nói nhiều nữa.

Chưa hết lễ vạn thọ nên Trấn Ninh hầu vẫn phải ở lại kinh thành để bảo vệ an toàn cho Thiên Hi đế, Trình Thiệu Đường đương nhiên cũng phải đi theo ông.

Mãi đến khi lễ vạn thọ kết thúc, Trình Thiệu Đường mới nhận được thống báo ngày mai theo Trấn Ninh hầu lên đường về quân doanh.

“Đi quân doanh chắc không giống như lúc ở phủ thái tử, không có việc gì làm thì được về nhà đâu nhỉ?” Lăng Ngọc vừa giúp chàng thu dọn hành lí vừa hỏi.

“Ừ, trong quân quy định vô cùng nghiêm ngặt, không thể tự ý ra vào. Nhưng nàng yên tâm, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ về một chuyến.”

“Thiếp thì không sao, chỉ sợ bé Đá cứ réo đòi cha.” Lăng Ngọc mạnh miệng nói.

Trình Thiệu Đường khẽ cười, sao không biết nàng đang miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nói một nẻo.

“Ta đã bảo nhạc phụ nhạc mẫu qua đây ở với mẹ con nàng rồi, nếu không trong nhà chỉ có mẹ con nàng và Tố Vấn cô nương  thì ta không yên tâm nổi.”

“Được vậy thì tốt quá, chỉ sợ con be Tố Vấn kia không tự nhiên thôi.” Lăng Ngọc cười.

Còn chưa gả vào đã sống chung một mái nhà với cha mẹ chồng, con bé kia tự nhiên được mới lạ đó!

“Thời kỳ đặc biệt nên ta cũng không quan tâm được nhiều như thế.” Trình Thiệu Đường sao lại không biết đạo lý này, nhưng chàng không sao yên tâm được, nên đành để Dương Tố Vấn thiệt thòi vậy.

“Đến ngày Lưu Phương đường trong kinh khai trương, ta sẽ nghĩ cách xin về một chuyến.”

“Không cần đâu, chàng cứ yên tâm ở đó là được, chuyện của Lưu Phương đường có Đại Xuân ca lo rồi! Dẫu bận thì cũng có thiếp và Tố Vấn, cả cha mẹ cũng có thể giúp một tay.” Chưa đầy một tháng nữa là đến ngày Lưu Phương đường khai trương, trong thời gian ngắn như thế, chàng vừa mới vào quân không lâu đã xin nghỉ phép vì việc tư, như vậy thật sự không tốt lắm.

Trình Thiệu Đường mỉm cười, không nói được cũng không nói không, cứ mập mờ cho qua chuyện.

Bé Đá chạy ‘bình bịch’ vào, ốm lấy hai chân của chàng, ngửa mặt lên hỏi: “Cha phải đi đâu thế ạ? Dẫn con theo cùng được không?”

“Không được, bé Đá ở nhà giúp cha chăm sóc mẹ và cả ông ngoại bà bà ngoại nữa, không được phá phách chọc giận mẹ đâu đấy, đợi cha về, cha sẽ dẫn con đi cưỡi ngựa.” Trình Thiệu Đường xoa đầu con, dịu dàng dặn dò.

Bé Đá ỉu xìu, bĩu môi lẩm bẩm một hồi, sau đó mới líu ríu đáp: “Dạ…..”

Trình Thiệu Đường vỗ mặt con, sau đó nhận lấy bọc đồ và trường kiếm mà Lăng Ngọc đưa cho, ra khỏi cửa, dắt ngựa đi về phía phủ Trấn Ninh hầu dưới sự dõi theo của hai mẹ con.

“Lần này Trình tỷ phu đi, sau này quay về sẽ trở thành một vị đại tướng quân oai phong lẫy lừng, còn tỷ tỷ sẽ trở thành phu nhân của tướng quân.” Dương Tố Vấn không biết đã đi tới tự lúc nào, cười trêu ghẹo.

Mãi cho tới khi bóng lưng quen thuộc ấy khuất dạng, Lăng Ngọc mới đóng cửa lại, giận dỗi lườm nàng ấy một cái, thở dài thổn thức: “So với cái danh phu nhân tướng quân gì đó, ta chỉ mong chàng có thể giữ được mạng sống rồi bình an quay về dù ở trong bất kì hoàn cảnh nào.”

“Nếu tỷ tỷ cứ thở vắn than dài thế, thì sắp viết được một khúc khuê oán rồi đấy, đến lúc đó, chẳng phải sẽ cảm nhận được câu thơ ‘Hối giao phu tế mịch phong hầu.’ của cổ nhân viết sao?” Dương Tố Vấn cười khanh khách nói.

(*)Hối giao phu tế mịch phong hầu. Câu cuối trong bài thơ Khuê Oán của Vương Xương Linh. Dịch nghĩa: Bỗng thấy hối hận vì đã xui chồng đi tòng quân để kiếm phong hầu.

Lăng Ngọc phì cười.

“Cha đi tìm con khỉ điên rồi ạ?” Bé Đá bỗng nói chen vào.

Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn đồng thời giật mình, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Dương Tố Vấn cười nghiêng ngả, vừa xoa bụng vừa nói: “Cha đệ đi tìm khỉ rồi, nhưng mà không phải là tìm khỉ điên, mà là đi tìm khỉ có tên là ‘Trấn Ninh’.”

(*) 侯家 (Hóu jiā) hầu gia và 猴子 (hóuzi) hầu tử có phát âm giống nhau ở chữ hầu(hóu), song 侯 này là tên tước vị, 猴 này là khỉ, con vật.

Lăng Ngọc cười một lúc mới dừng lại được, lau khóe mắt, nghe vậy thì trách: “Lại nói tầm bậy tầm bạ rồi đấy, lần trước tỷ phu muội còn nói là ta nói năng không kiêng kị nên dạy hư con, ta thấy muội mới là kẻ đầu sỏ ấy.”

Bé Đá nửa hiểu nửa không, nhưng được cái thằng bé lại nhớ kỹ khỉ có tên là ‘Trấn Ninh’.

Kết thúc lễ vạn thọ, Triệu Uân cuối cùng cũng sắp xếp được thời gian để giải quyết chuyện nhà.

Lúc này, hắn liếc nhìn Kim Xảo Dung đang quỳ trên đất, giọng nói thong dong khiến người ta không nghe ra cảm xúc: “Ngươi làm vậy chẳng khác nào phản bội cả Ninh phủ, từ nay về sau, Ninh phủ sẽ không còn chỗ cho ngươi dung thân nữa. Mà từ trước đến nay Cô không bao giờ tin những kẻ chủ động quy hàng vô điều kiện, nói đi, mục đích của ngươi là gì?”

Kim Xảo Dung quỳ sấp trên đất, một lúc lâu sau mới từ từ ngẩng đầu: “Thần nữ chỉ mong có một chốn dung thân ở trong phủ, để không phải trở thành người không nhà không cửa.”

Triệu Uân nhìn nàng ta chằm chằm: “Chỉ thế thôi ư?”

“Chỉ thế như thế thôi.”

“Cô hiểu rồi, ngươi lui xuống đi!”

Kim Xảo Dung định hỏi rằng hắn hỏi như vậy có nghĩa là đã đồng ý rồi phải không, nhưng vì sự uy nghiêm của hắn mà cuối cùng nàng vẫn không dám khinh suất, chỉ đành cúi đầu lui ra.

Mãi cho đến khi đi được một quãng, nàng không khỏi dừng bước, quay người nhìn về nhìn ngôi viện khiến người ta dù đứng rất xa cũng phải kính sợ, mà mất giác cắn nhẹ cánh môi.

Nàng không làm sai, bọn họ bất nhân trước nên không thể trách nàng bất nghĩa, nàng phải làm như vậy để bảo vệ mình, nếu không, người chết tiếp theo sẽ là nàng!

Triệu Uân cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó gọi Uông Sùng Khiếu vào phân phó vài câu.

Uông Sùng Khiếu hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều chỉ đáp một câu ‘thuộc hạ tuân mệnh’ rồi khom người lui ra.

Hắn vừa rời đi, Chử Lương đã từ bên kia vội vàng đi tới: “Điện hạ, thích khách trong thiên lao đã cắn lưỡi tự vẫn!”

“Cắn lưỡi tự vấn? Hình bộ thượng thư xử án thế nào mà để phạm nhân vẫn còn sức cắn lưỡi tự vẫn?” Gương mặt ánh tuấn của Triệu Uân lập tức đen như đít nồi, nghiến răng nói.

“Thích khách chết là đầu mối cũng bị đứt đoạn, sợ rằng chúng ta muốn truy xét cũng không biết xuống tay từ đâu.” Chử Lương thở dài nói.

“Cũng chưa chắc!” Chử Lương cười gằn.

“Có thể giết được người trong thiên lao, đủ thấy người đứng sau khá có thế lực. Hắn ta cho rằng giết người có thể bịt đầu mối và che đậy mọi thứ, nhưng Cô cứ muốn lôi hắn vào chuyện này đấy.”

“Ý của điện hạ là….” Chử Lương giật mình.

“Hiện giờ phụ hoàn rất quan tâm tới vụ án thích khách, giờ đây thích khách lại chết, việc này nhất định sẽ khiến người nổi trận lôi đình, đến lúc đó, chỉ cần Cô góp ý kiến, đương nhiên có thể dẫn lửa lên người cần thiêu.”

Chử Lương cuối cũng cũng hiểu rõ ý hắn.

“Còn có một việc nữa, ngày mai đích thân ngươi hộ tống Ninh Thị về Ninh phủ một chuyến, nói với lão thất phu họ Ninh kia rằng, phủ của bổn vương không giữ loại nữ tử ác độc như thế, nếu ông ta còn muốn giữ thể diện cho Ninh phủ thì tự thanh lí môn hộ đi, bằng không, nếu để Cô ra tay, chỉ sợ ông ta không chịu nổi.”

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Chử Lương mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra, biết lần này Ninh phi đã bị điện hạ ghét bỏ hoàn toàn.

Thanh lý môn hộ, chỉ sợ còn mạng quay về nhưng không còn mạng trở lại!

Hôm sau, Ninh trắc phi bị giam lỏng được chúng nô bộc canh giữ cưỡng ép kéo dậy, không ai chải tóc thay quần áo cho nàng ta mà mỗi người một bên xách nàng ta ra ngoài.

Ninh trắc phi vùng vẫy kịch liệt, lớn tiếng kêu la: “Ta muốn đi gặp điện hạ! Ta muốn đi gặp điện hạ!”

“Điện hạ sẽ không gặp tỷ đâu, tỷ đừng có mơ mộng hão huyền nữa!” Kim Xảo Dung không biết đã xuất hiện trước mắt nàng ta từ lúc nào, lạnh lùng nói.

“Là ngươi, là ngươi! Là ngươi đã vu oan ta trước mặt điện hạ, ngươi nghĩ rằng trừ khử ta thì bản thân ngươi có thể thay thế ta sao? Phụ thân sẽ không bỏ qua cho ngươi, người nhà họ Ninh sẽ không bỏ qua cho người đâu!!” Vừa nhìn thấy nàng ta, hai mắt Ninh trắc phi đã phun lửa, giãy giụa thật mạnh hòng lao về phía nàng ta.

Kim Xảo Dung lùi về sau vài bước theo bản năng, nhưng khi phát hiện hai nô bộ đã giữ chặt nàng ta thì lập tức yên tâm hơn, cười khẩy: “”Điện hạ đã biết hết thảy chuyện tỷ làm, không ai vu oan cho tỷ cả, hết thảy mọi việc đều do tỷ tự làm tự chịu!”

“Tiện nhân, tiện nhân! Ngươi nhất định sẽ chết không được toàn thây, nhất định sẽ chết không được toàn thây!” Lời nguyền rủa độc địa của Ninh trắc phi xa dần, mặt nàng trắng bệch, sợ đến nỗi không ngừng run rẩy.

“Ta không sai, ta không sai……” Nàng không ngừng lẩm bẩm, mãi cho đến khi thị nữ được thái tử phi phái tới hầu hạ nàng đi tới: “Sao cô nương lại ở đây? Trở về thôi! Đến giờ đi vấn an thái tử phi rồi!”

Nàng hít sâu một hơi, nở một nụ cười đúng mực: “Được, ta đi ngay đây!”

Đúng rồi, nàng sắp không còn là ‘khách’ trong phủ này nữa, chỉ cần tới thỉnh an thái tử phi xong là nàng sẽ chính thức trở thành Ninh thị thiếp của phủ thái tử!

Vì thế, nàng không làm sai gì cả! Chỉ khi làm vậy tính mạng của nàng mới được bảo toàn, không cần lo lắng tới việc bị đuổi về Ninh phủ khi không được thái tử sủng ái, hay bị đưa đi hầu hạ một nam nhân đáng tuổi tổ phụ mình. Lỡ được thái tử sủng ái rồi hoài thi, cũng không sợ bị bỏ mẹ giữ con.

Chính bọn họ đã dồn nàng đến bước đường cùng, để rồi nàng chỉ có thể dựa vào sức của mình để mở một con đường máu.

Cho nên, nàng không sai! Tất cả là do bọn họ ép nàng!

Thích khách duy nhất bị bắt sống chết trong ngục, Thiên Hi đến vô cùng tức giận, lúc này thái tử lại lên tiếng, nói rằng thiên lao canh phòng nghiêm ngặt, hình bộ thượng thư còn là một người dày dặn kinh nghiệm, sao có thể để cho một thích khách còn sức mà cắn lưỡi tự vẫn được? Nhất định là nội bộ có kẻ phản bội, lai lịch của kẻ phản bội này chắc chắn không tầm thường, cần phải điều tra kỹ càng!

Thiên Hi đế đang trong cơn thịnh nộ, vừa nghe lời hắn nói đã lập tức cảm thấy đúng, vì thế hạ chỉ để thái tử đích thân điều tra, nhất định phải tóm được tên loạn thần tặc tử gan to tày trời kia!

Triệu Uân đắc ý khi thấy mọi việc đều diễn ra theo ý mình, hắn liếc nhìn Lỗ vương đang định tiến lên khuyên giải, sau đó thong thả nói: “Trông sắc mặt của nhị hoàng đệ, chẳng lẽ đệ có dị nghị gì với ý chỉ của phụ hoàng sao? Hay là đệ cho rằng tên thích khách này chết cũng chết rồi, mọi việc đến đây là hết, dù sao phụ hoàng cũng chẳng bị thương?”

“Nhi thần không có ý này!” Thấy Thiên Hi đế sau khi nghe lời thái tử nói thì trợn trừng mắt nhìn mình, Lỗ vương sợ đến mức cuống cuồng thanh minh.

“Tốt nhất là không có. Cô cũng biết thời gian này nhị hoàng đệ có nhiều chuyện phiền lòng, bận đến nỗi đầu óc quay cuồng, cho nên Cô đành phải bỏ chút tâm sức của mình để điều tra rõ ràng lai lịch của thích khách, không dám quấy rầy nhị hoàng đệ.” Triệu Uân cười đầy ẩn ý.

“Đa tạ hoàng huynh quan tâm!” Lỗ vương tức ứa máu, ngoài mặt chẳng những không biểu lộ nửa phần, mà còn phải tỏ ra cảm động đến rơi nước mặt, trông cực kỳ cay cú.

Sau khi về đến phủ, hắn không nhịn mà cả giận, lớn tiếng quát hỏi: “Người đâu? Rốt cuộc bao giờ mới đến kinh thành?!”

“Bẩm điện hạ, Tử Yên cô nương đang trên đường tới kinh thành, nếu ra roi thúc ngựa thì không đến nửa tháng nữa sẽ tới.”

“Nửa tháng nửa tháng, bây giờ bản vương không nhịn nổi nữa rồi! Hoàng thượng quả thực quá mức thiên vị, phàm là những lời Triệu Uân nói, thì không gì là không được! Trong mắt ông ấy chưa từng có ta!!”

Thuộc hạ kia lập tức im bặt, không dám nói thêm gì nữa, để tránh dẫn lửa lên người.

Thái tử điện hạ là trưởng tử của bệ hạ, lại còn là đích tử duy nhất, bệ hạ có yêu chiều cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ. Chỉ có thể nói là hắn quá giỏi đầu thai, đã đầu thai vào bụng của tiên hoàng hậu rồi, lại còn ra đời trước Lỗ vương nửa tháng nữa!

Đích và trưởng đều bị hắn chiếm hết, hắn sinh ra đã có ưu thế hơn các hoàng tử khác. Hơn nữa, hắn còn có được sự yêu chiều của bệ hạ, vì thế ngôi vị thái tử chẳng những vững như núi thái sơn, mà còn không dễ bị dao động.

Sau khi Lăng Ngọc tiễn Trình Thiệu Đường đi, Lăng tú tài và Châu Thị cũng chuyển tới sống cùng nàng, nàng giao hẳn bé Đá cho Châu Thị chăm sóc, còn mình thì chuyên tâm vào chuyện của Lưu Phương đường.

Mỗi ngày, khi Lăng tú tài nhìn thấy nàng và Lăng Đại Xuân thảo luận chuyện buôn bán của cửa hàng là liên tục lắc đầu thở dài, luôn miệng nói người họ toàn mùi tiền, hữu nhục tư văn.

(*) Hữu nhục tư văn: chỉ người tri thức làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận của mình.

Sau khi nghe Lăng Ngọc đưa ra vài ý tưởng, phải làm thế nào mới có thể giữ chân khách hàng, hôm nay kiếm được nhiều hơn hôm qua, là ông lại đấm ngực giậm chân, lẩm bẩm những câu như ‘Thương nhân trọng tiền bạc, gian thương trọng sắc’.

Lăng Đại Xuân không mấy bận tâm những lời nói của ông, ngoài mặt vẫn kính cẩn lắng nghe, ra chiều khiếm tốn thụ giáo, sau đó tiếp tục làm những gì nên làm. Lăng Ngọc thì giả câm giả điếc, làm Lăng tú tài tức đến dựng cả râu, dạy dỗ nàng bằng ánh mắt.

Qua mấy lần thấy hai huynh muội họ dạy mãi không sửa, ông chỉ đành tự nhủ mắt không thấy thì lòng không phiền, mỗi ngày chỉ túm bé Đá lại rồi dạy bé đọc sách viết chữ, thề rằng phải dạy ra một trạng nguyên lang.

Đáng thương cho bé Đá mỗi ngày đi theo ông nội đều nước mắt lưng tròng, đọc ‘chi, hồ, giả, dã’ mà bé hoàn toàn nghe không hiểu, vì không nghiêm túc đọc sách mà bàn tay múp míp còn bị ông nội đánh vài lần, song vẫn phải thút thít đọc tiếp: “Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn,…..”

(*) Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn. Tam tự kinh của Mạnh Tử. Dịch nghĩa: Ban đầu con người sinh ra đã có vốn thiện. Thói tục làm cái tính vốn có như nhau trở nên khác biệt.

Từ ngoài cửa nhìn vào, Châu Thị thấy mà đau lòng, có mấy lần bà định bất chấp tất cả rồi lao vào bế bé Đá ra, nhưng tính tình mà bà đã nuôi dưỡng trong mười năm đã khiến bà thủy chung không dám tiến thêm một bước nữa.

Nhưng Lăng Ngọc lại không để bụng: “Bé Đá quá mức nghịch ngợm, quả thực nên bị cha rèn giũa mới tốt. Hơn nữa….”

Nàng nhìn trái nhìn phải không thấy có ai mới sát vào cạnh Châu Thị, nói nhỏ: “Mẹ không thấy sao? Tối nào cha cũng nhân lúc bé Đá ngủ rồi lẻn vào phòng, vừa thoa thuốc vừa dém chăn với khuôn mặt cau có….”

Châu Thị cũng đáp lại thật khẽ: “Sao ta không biết chứ, ta chỉ giả vờ không biết thôi, ai bảo ông ấy ưa sĩ diện, thích tỏ vẻ nghiêm khắc trước mặt người khác, nên bây giờ bé Đá rất sợ nhìn thấy ông ấy.”

Hai mẹ con đang thì thầm thảo luận thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng ho khan trầm thấp của nam tử, cả hai lập tức ưỡn thẳng lưng đứng bật dậy, Châu Thị là người thành thật, chỉ vì chột dạ mà đảo mắt bốn phía, không dám nhìn Lăng tú tài.

Lăng Ngọc mỉm cười, tự nhiên bắt chuyện: “Cha, dạy xong chứ? Hôm nay bé Đá học hành thế nào?”

Lăng tú tài trừng mắt nhìn nàng, sau đó xụ mặt nói: “Tàm tạm!”

Bé Đá thấy mẹ thì lập tức nhào tới, ôm chầm lấy hai chân mẹ cọ cọ làm nũng.

Lăng Ngọc vì đầu con trai: “Học xong rồi thì chúng ta về ăn tối thôi!”

Hai ngày trước khi Lưu Phương đường chính thức khai trương, Lăng Ngọc vẫn tranh thủ thời gian tới phủ thái tử cầu kiến thái tử phi, dẫu thái tử phi có nhớ hay không, chỉ cần lúc trước nàng đã hứa rằng khi khai trương sẽ báo với nàng ấy một tiếng thì nhất định phải thực hiện.

Tuy nhiên, nàng không ngờ mình lại gặp phải Kim Xảo Dung ăn bận như phụ nhân trong phòng của thái tử phi, nghe Thải Vân và đám thị nữ gọi nàng là ‘Dung cô nương, nàng giật thót trong lòng, cuối cùng cũng đoán được thân phận hiện giờ của nàng ta.

Thế là, hiện tại nàng ta là thị thiếp của thái tử sao?

Mặc dù, ngay từ lần đầu gặp lại Kim Xảo Dung ở phủ thái tử, Lăng Ngọc đã biết có lẽ sẽ có một ngày như vậy, nhưng ngày này đến thật quá nhanh, rồi nàng lại phát hiện ra mình vẫn khó mà chấp nhận nổi.

Dẫu gì người này cũng từng là em dâu của nàng, ở kiếp trước, bọn nàng còn từng giúp đỡ nhau vượt qua gian đoạn khó khăn trong đời.

“Đây là Trình nương tử. Trình nương tử, đây là Dung cô nương, chắc lần trước hai người đã gặp qua rồi.” Thái tử phi cười hiền hòa giới thiệu với hai nàng.

Tuy trong lòng có hơi rối loạn, nhưng Lăng Ngọc vẫn nhớ rằng mình phải đứng lên làm lễ: “Dung cô nương.”

“Trình nương tử!” Kim Xảo dung hơi nhún người với nàng, Lăng Ngọc nghiêng người tránh né, không dám nhận lễ này của nàng ta.

Chung quy hiện tại thân phận của hai người cũng khác biệt, thị thiếp của thái tử dù sao cũng tôn quý hơn phụ nhân bình thường như nàng.

Sao Thái tử phi lại không nhìn ra vẻ ngờ vực trong mắt nàng, chỉ là nàng ấy cũng không có lòng dạ nào giải thích cho nàng. Trên thực tế, ngay cả nàng cũng không hiểu đầu đuôi sự tình.

Nàng chỉ biết rằng, ban đầu Ninh trắc phi được Chử Lương hộ tống về Ninh phủ nhưng sau đó Chử Lương lại về phủ một mình. Tiếp đó, Ninh trắc phi gặp nạn nên đã bỏ mạng trên đường về phủ. Còn vị tam cô nương nhà họ Ninh mà nàng ta mang vào phủ này lại tự dưng được thái tử nâng lên làm thị thiếp, song Ninh phủ cũng không mảy may hỏi tới chuyện này.

Nàng đoán rằng cái chết của Ninh trắc phi do người nhà họ Ninh tự gây ra, đương nhiên đó cũng có thể là ý của thái tử. Nhưng cho dù thế nào, hai trắc phi trong phủ người thì bệnh nặng người thì qua đời, quả thực cũng nên nâng vài người lên để hầu hạ.

Cho dù không phải là Ninh Dung thì cũng sẽ là người khác; nếu là người khác, chi bằng là Ninh Dung không có căn cơ, dễ bắt chẹt này.

Lăng Ngọc lấy lại tinh thần rồi nói rõ mục đích tới đây của mình, thái tử phi nghe xong vô cùng phấn chấn: “Sau một quãng thời gian gian nan vất vả, Lưu Phương đường cuối cùng cũng khai trương rồi, không uổng công nha đầu Thải Vân kia suốt ngày lèo nhèo bên tai ta!”

Lăng Ngọc tươi cười nói với nàng vài câu khách sáo, khi thấy trời đã muộn mới đứng dậy xin lui.

“Ta cũng đang định quay về, hay là để ta tiễn Trình nương tử một đoạn?” Kim Xảo dung cũng đứng lên nói.

“Cũng được, dù gì cũng thuận đường.” Thái tử phi thấy thế cũng được.

Hai người tạm biệt thái tử phi rồi lần lượt rời khỏi chính viện, không biết là vô tình hay đã có sự dặn dò từ trước mà thị nữ vốn đi theo Kim Xảo Dung dần dần bước chậm lại, trong lúc không để ý đã kéo giãn khoảng cách với bọn nàng.

“Gần đây cung Thái Cực vừa đón một vị tiên cô, tỷ có biết chuyện này không?” Kim Xảo Dung chợt hỏi.

“Ta chỉ là một người dân bình thường, sao mà biết được mấy cái chuyện trong vườn ngự uyển của hoàng cung chứ.” Lăng Ngọc không ngờ nàng ta sẽ nhắc đến chuyện này.

“Ta đã tình cờ trông thấy bức họa nhỏ của tiên cô kia ở chỗ thái tử phi, vị đó cực kỳ giống người trong bức họa nhỏ mà năm đó vị huynh đệ kết nghĩa nào đó của Trình đại ca để lại trong nhà mình.”

“Người với người giống nhau cũng không phải chuyện gì kì lạ.” Lăng Ngọc như ngừng thở, nhưng vẫn tỏ ra điềm nhiên đáp.

Kim Xảo Dung chán nản trừng mắt với nàng: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ngay cả một chút lòng cảnh giác mà ngươi cũng không có, dẫu sau này tiền đồ của Trình đại ca có rộng mở đến đâu, e rằng cũng sẽ bị hủy trong tay ngươi!”
Nghe chừng sắp có biến!!!