Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 54: So sánh




“Ngọc tỷ, tỷ thấy gì chưa, cả mặt ông ta đều đen xì rồi. Ha ha, hả giận quá đi mất! Ai bảo ngày đó ông ta đối xử vói tỷ như thế, đáng đời!” Dương Tố Vấn cười vui sướng khi người gặp họa.

Lăng Ngọc cũng cảm thấy rất hả giận, nhưng vẫn cố làm ra vẻ thận trọng.

Dương Tố Vấn lại hỏi: “Nếu ông ta cho không thật, chúng ta không lấy thật sao?”

“Đấy là điều đương nhiên, trên đời này làm gì có lợi ích nào đến một cách vô cơ, nếu lấy cửa tiệm của ông ta, ai mà biết còn có cái gì đang chờ chúng ta ở phía sau!” Lăng Ngọc nghiêm túc nói.

Dương Tố Vấn nghĩ một lát, cũng đồng tình với đạo lý này: “Tỷ tỷ nói đúng, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy!”

Đêm đến, Trình Thiệu Đường hay chuyện, sau một thoáng trầm tư bèn nói: “Thật ra, nếu nàng thật sự thích thì mua lại nó cũng không sao.”

“Chàng nói vậy là sao?” Lăng Ngọc lấy làm bất ngờ.

“Lý Tam cho cữu huynh La Đạt của Tào Trừng cửa tiệm ấy, mà Tào Trừng quả thực là thị vệ trong phủ thái tử, nếu không có ta, hắn chắc chắn sẽ lên làm phó thống lĩnh thị vệ. Nay La Đạt đã vào ngục, Lý Tam muốn lấy lại cửa tiệm, nhưng sợ nhà họ La nên mới nghĩ đến nàng.”

“Chung quy La Đạt là dựa vào lừa gạt mới có được cửa tiệm, nếu Lý Tam kiên quyết lấy lại, hẳn là quan phủ cũng ủng hộ.”

“Thiếp hiểu rồi, ông ta muốn bán cửa tiệm cho thiếp, để thiếp đàm phán với La gia. Còn bản thân ông ta thì cầm tiền rồi chuồn mất! Đúng là diệu kế!” Lăng Ngọc cười nhạt.

“Dẫu theo như cách nói của chàng, muốn lấy lại cửa tiệm không phải chuyện gì khó, nhưng vì sao thiếp phải làm theo ý ông ta chứ? Nếu ông ta thành thật nói với thiếp rằng hiện giờ cửa tiệm đang nằm trong tay La gia, muốn lấy lại cần tốn chút tâm sức, nói không chừng thiếp còn đồng ý, đây ông ta vẫn giấu giếm hòng lừa gạt thiếp.”

“Thiếp không muốn giao thiệp với người không thành thật như thế.”

Trình Thiệu Đường thấy nàng như vậy, cũng không miễn cưỡng: “Cứ theo ý của nàng đi.”

“Bé Đá đâu?” Lăng Ngọc dọn giường chiếu xong, không thấy nhi tử đâu bèn hỏi.

Trình Thiệu Đường tỉnh bơ nói: “Nhi tử bảo nó trưởng thành rồi, sẽ ngủ một mình từ tối nay.”

“Thật sao?” Lăng Ngọc hơi nghi ngờ.

“Chắc chắn thật!”

Lăng Ngọc trông thấy khuôn mặt nghiêm thì tin ngay.

“Cha ơi, mẹ ơi!” Cửa bị đẩy ra, bé Đá ôm gối của mình đi vào, thuần thục trèo lên chiếc giường lớn trong phòng, cười hề hề vỗ ván giường: “Đi ngủ thôi, đi ngủ thôi!”

Khéo miệng Trình Thiệu Đường giật giật, Lăng Ngọc thì phì cười.

“Chắc chắn thật?” Nàng liếc chàng cười giễu.

Trình Thiệu Đường chán nản xoa trán, biết rằng cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông của mình và con trai tối nay đã thất bại.

“Thôi, con vẫn còn nhỏ, chẳng lẽ chàng yên tâm để nó ngủ một mình?” Thấy vẻ buồn rầu của chàng, nhân lúc bé Đá không chú ý, nàng dịu giọng hỏi.

“Chẳng qua chỉ cách một bức tường, có chuyện gì mà ta không biết chứ. Hơn nữa ta còn mới làm cho nó cái giường quây bốn góc, chắc chắn sẽ không để nó rơi xuống đâu.” Trình Thiệu Đường sớm đã làm tốt công tác chuẩn bị, chỉ cần thằng nhóc kia đồng ý là được.

“Hóa ra chàng đã mưu tính từ lâu, chỉ tiếc hết thảy đều chỉ là suy nghĩ của chàng.” Lăng Ngọc cười khẽ.

Trình Thiệu Đường bị nàng cười thì càng thấy rầu hơn.

“Cha mẹ nói gì vậy, nói gì vậy?” Bé Đá nhào tới, chui vào lòng mẹ làm nũng, được một lúc thì lăn vào giữa cha mẹ, mỗi tay ôm một người, cười đến độ hai mắt cong như hai vầng trăng non.

“Cười con đấy, thằng quỷ ạ!” Lăng Ngọc cười véo cá má núng nính của thằng bé.

Cái má toàn thịt là thịt, cảm giác rất tuyệt. xem ra thời gian này béo lên không ít.

Cu cậu cười hì hì, dụi mặt vào lòng bàn tay mẹ như con mèo thích làm nũng được nuôi ở nhà Vương đại thẩm sát vách.

Chuyện đã đến nước này, Trình Thiệu Đường chỉ đành cam chịu số phận, chàng đứng lên tắt đèn, khi nằm xuống, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của bé Đá đã chui vào lòng bàn tay của chàng.

Chàng nhéo bàn tay nhỏ bé của con trai, cảm thấy vô cùng mềm mại, một lát sau, bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều của bé Đá.

Không biết vì sao mà lúc này chàng lại nhớ tới những chuyện bận bịu gần đây, khuôn mặt hiện lên nét âu sầu.

Nếu không nhờ lần điều tra cặn kẽ này, chàng cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà danh tiếng của thái tử điện hạ trong lòng dân chúng lại tệ đến vậy. Tuy lần này bọn họ đã cố gắng cứu vãn, nhưng vẫn không thể xóa nhòa ấn tượng xấu mà phủ thái tử để lại trong lòng dân chúng.

Chuyện cửa tiệm đã giải quyết ổn thỏa, thư của Lăng Đại Xuân cũng đã tới, trong thư báo rằng hắn sẽ đến kinh thành vào khoảng cuối tháng này, đi cùng hắn chuyến này còn có phu thê Lăng tú tài và Châu Thị.

Lăng Ngọc đọc xong vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, cha mẹ chịu lên kinh quả thực là một chuyện vui ngoài ý muốn, nhưng khi nàng tiếp tục đọc xuống dưới, cuối cùng cũng hiểu vì sao họ lại tới.

Không phải tới vì con gái của họ, mà là vì con dâu tương lai.

Nàng ghen tị nhìn Dương Tố Vấn, người đang hăng say chơi trò ‘Đoán xem nào!” với bé Đá, còn chưa đâu vào đâu cả mà địa vị của con nhóc này trong lòng cha mẹ đã át cả nàng rồi.

Dương Tố Vấn phát hiện ra ánh mắt của nàng, khó hiểu hỏi: “Ngọc tỷ, tỷ nhìn muội như thế làm gì?”

“Đại Xuân ca sắp đến kinh thành rồi.” Lăng Ngọc gấp phong thư lại, đưa một lá khác phong bì cho nàng ấy, thấy nàng ấy đỏ mặt nhận lấy, nàng lập tức cảm thấy dễ chịu hơn.

“Vì việc cưới xin của Đại Xuân ca nên cha mẹ ta cũng lên cùng.” Nàng cười xấu xa, bồi thêm một câu.

Mặt Dương Tố Vấn thoắt cái đỏ vọt, nhưng vẫn kiên trì nói: “Việc này, việc này có, có liên quan gì, tới muối chứ!”

“Thật sự không liên quan sao?” Lăng Ngọc cười híp mắt, vặn hỏi.

“Muội, muội không để ý tới tỷ nữa!” Dương Tố Vấn giậm chân, cầm theo phong thư mà Lăng Đại Xuân gửi cho nàng ấy rồi chạy biến về phòng, không chịu ló mặt ra nữa.

Mặc dù Lăng Đại Xuân đến muộn hơn nửa tháng so với dự kiến, nhưng Lăng Ngọc cho người trang hoàng cửa tiệm, để tránh đến lúc đó luống cuống tay chân.

Mấy ngày này Dương Tố Vấn đã điều chế ra loại cao hương mới, Lăng Ngọc là người đầu tiên dùng thử loại mới này.

“Muội nghĩ rồi, cao Ngọc Dung có công hiệu toàn diện, muội muốn thử điều chế một vài loại đặc biệt, chẳng hạn như loại mà bây giờ tỷ đang dùng thử, công dụng chủ yếu của nó là loại bỏ sẹo. Tuy các tiểu thư nhà giàu trong kinh thành đều được cơm bưng nước rót tận tay, nhưng khó tránh khỏi những lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như bị bị cành trúc cắt vào tay này, mặt không cẩn thận bị sứt sát này, dù vết thương đã lành song vẫn khó tránh khỏi để lại sẹo, bấy giờ là lúc cao Trả ta nét xuân thanh cao thoát tục này của muội lên sàn.” Dương Tố Vấn gật dù đắc ý giải thích, khuôn mặt không giấu được vẻ đắc chí.

Lăng Ngọc im lặng một lúc: “Cao Trả ta nét xuân thanh cao thoát tục?”

“Đúng vậy, vì cái tên này mà muội phải nghĩ mất mấy ngày đấy.” Dương Tố Vấn vui vẻ đáp.

Lăng Ngọc ho khan: “Tên thì chưa cần đặt vội, chúng ta phải thử công hiệu của nó xem thế nào trước đã.”

Thấy nàng không đồng ý với cái tên mình chọn, Dương Tố Vấn hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Tỷ yên tâm, chắc chắn nó sẽ không làm tỷ thất vọng đâu, chính muội cũng dùng rồi.”

Với thái độ có trách nhiệm, nàng luôn đích thân thử nghiệm những thứ do nàng tự tay điều chế ra, và đây cũng là điều mà cha nàng đã nhiều lần căn dặn trước khi qua đời.

Lăng Ngọc nghe xong thì yên tâm hơn, nghĩ một lát, nàng vẫn quyết định làm theo cách của cao Ngọc Dung năm đó, trước tiên là để người ta dùng thử một thời gian, khi nào tạo nên dư luận rồi tính tiếp.

Khi biết Lăng Ngọc xin gặp, thái tử phi đang dặn thị nữ bưng bát thuốc còn nguyên trên bàn ra ngoài: “Cầm đi đi! Bồi bổ suốt mấy năm trời mà chẳng có tác dụng gì, ta cũng mệt rồi, dặn dò kẻ dưới là sau này không cần mang tới nữa.”

Thải Vân định khuyên vài câu, nhưng thấy  sắc mặt nàng nặng nề, chỉ đành buông tiếng thở dài, ra hiệu cho tiểu nha đầu bưng thuốc ra ngoài.

Dẫu có là người cao quý như thái tử phi mà dưới gối không có con, thì cũng khó tránh khỏi cảm giác bất an. Nhất là vị bên viện tây còn sinh được thứ trưởng tử cho thái tử, đó chẳng khác nào một nhát dao đâm vào trái tim nàng.

Sau khi được nha hoàn thông báo, thái tử phi còn chưa lên tiếng thì thị nữ Minh Nguyệt bên cạnh nàng đã bất mãn nói: “Nàng ta tới đây làm gì? Phải đến viện tây của Tạ trắc phi mới đúng chứ?”

“Minh Nguyệt!” Thái tử phi liếc nàng ta một cái, Minh Nguyệt vẫn không cam lòng nhưng chỉ đành cắn môi, cuối cùng không dám nói thêm gì nữa.

Thái tử phi chỉnh lại tóc mai: “Mời nàng ấy vào đi!”

Từ lúc bé Đá đến chỗ của Tạ trắc phi, Lăng Ngọc đã lường trước được sự đối xử mà nàng sẽ nhận được trong chính viện, cho nên nàng không hề cảm thấy bất ngờ trước vẻ tức tối trên mặt của Minh Nguyệt và đám thị nữ.

Thế nhưng, thái tử phi vẫn đối xử với nàng như trước, Lăng Ngọc không biết là vì nàng ấy thật sự độ lượng, hay là vì lòng dạ nàng ấy đã sâu đến mức không để lộ cảm xúc ra mặt. Song, nàng cũng không muốn bị dính vào cuộc tranh chấp nơi hậu viện của thái tử, vì thế, nàng chỉ cần làm những việc không thẹn với lương tâm, thản nhiên như thường là được.

“Mấy hôm trước thiếp thân nghe nói tay của Thải Vân cô nương bị thương, đúng lúc mấy hôm nay Tố Vấn vừa điều chế ra loại cao hương mới, có tác dụng trị sẹo rất tốt, nếu Thải Vân cô nương không chê, có thể lấy về dùng thử?” Lăng Ngọc hàm huyên với thái tử phi đôi câu, nhân lúc Thải Vân dâng trà thơm lên, nàng chớp thời cơ nói.

“Vừa điều chế ra? Thế chẳng phải để Thải Vân tỷ tỷ dùng thử giúp các người sao!” Minh Nguyệt hừ nhẹ, cướp lời.

“Đa tạ Trình nương tử, làm phiền Trình nương tử thay ta nói lời cảm ơn Tố Vấn cô nương.”  Thải Vân liếc nhanh qua Minh Nguyệt một cái, sau đó mỉm cười nhận lấy cao hương trong tay Lăng Ngọc.

Thải tử phi cười nói: “Như này là bên trọng bên khinh rồi, vì sao Thải Vân có, mà ta không có?”

Lăng Ngọc cũng cười: “Cơ thể nương nương là ngọc không tỳ vết, nào cần dùng tới thứ này chứ.”

“Có chuẩn bị vẫn tốt hơn, dự trữ luôn có chỗ tốt của nó. Huống chi, đây còn là đồ mới do Tố Vấn cô nương tự tay điều chế, ta thật sự cũng muốn dùng thủ.”

Lăng Ngọc cũng không quá bất ngờ trước câu trả lời của nàng ấy, lập tức mỉm cười đưa thêm hộp nữa cho Thải Vân.

Thái tử phi nhận lấy từ tay Thải Vân, vừa mở hộp, một mùi thơm dịu mát đã tỏa ra khắp nơi.

“Mùi hương này rất dễ chịu, không hề thua kém cao Ngọc Dung, có thể thấy Tố Vấn cô nương đã bỏ ra không ít công sức.”

Lăng Ngọc lại nói thêm vài câu khách khí, sau đó mới chần chừ nói: “Thật ra lần này thiếp thân vào phủ thật ra là vì có một chuyện muốn cầu xin nương nương.”

“Việc gì cứ nói.”

“Mấy ngày trước, nhờ điện hạ ban ơn mà thằng nhỏ nhà thiếp thân được vào phủ bầu bạn với đại công tử, thế nhưng thằng bé xưa nay vốn nghịch ngợm, ngày thường ở nhà đều có trưởng bối che chở nên đâm ra tình tình càng thêm hiếu động hay gây họa. Từ lúc nó vào phủ tới nay, thiếp thân hầu như ngày ngày lo lắng, chỉ sợ nó lại phạm phải tật cũ, đến lúc đó nếu mạo phạm đại công tử thì cả nhà thiếp thân có chết nghìn lần cũng không đủ.” Lăng Ngọc nói bằng giọng chân thành, mặt đầy vẻ tha thiết.

Thái tử phi giật mình, bất giác thu lại nụ cười trên mặt, bấy giờ đã đoán ra mục đích tới đây của nàng.

“Thiếp thân cầu xin nương nương thay thiếp thân thỉnh cầu thái tử điện hạ thêm một ân huệ nữa, để thiếp thân và chuyết phu không cần phải ngày ngày nơm nớp lo sợ nữa.”

“Tuần nhi chính là trưởng tử của điện hạ, biết đâu được sau này còn là chủ nhân của phủ đệ, lệnh lang đi theo hắn, có thể nói là tiền đồ như gấm.” Thái tử phi thong thả nói.

“Có lẽ cả nhà thiếp thân đều là người phúc mỏng.” Lăng Ngọc thản nhiên nói.

Vì là người phúc mỏng mệnh bạc nên mới vô phúc hưởng thụ loại ân huệ to lớn này.

Thái tử phi trầm tư, chăm chú nhìn nàng, cũng không biết qua bao lâu, trên mặt lại xuất hiện một nụ cười, mà nụ cười lần này chân thành hơn lúc nãy rất nhiều.

“Trình nương tử nói đùa rồi. Song, chuyện này là do chính điện hạ phân phó, ta không tiện nhiều lời. Nhưng  ngươi cũng không cần lo lắng, Tuần nhi là một đứa trẻ ngoan ngoãn, bên cạnh có rất nhiều người hầu hạ, ắt sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Lăng Ngọc đã lường trước được đáp án này của nàng ấy, thế song khuôn mặt vẫn không giấu được vẻ thất vọng.

Sau khi nàng rời đi, thái tử phi xoa nhẹ chén trà, một lát sau, cười khẽ một tiếng: “Vị Trình Lăng Thị này đúng là một người thông minh.”

“Lời này của nương nương là sao ạ?” Minh Nguyệt khó hiểu hỏi.

“Ngươi tưởng rằng nàng muốn ta giúp nàng xin thái tử ban ân sao? Hoàn toàn không phải thế. Nếu ta có thể làm thái tử thu lại mệnh lệnh đã ban ra thì đương nhiên là tốt, tuy là không thể, song nàng đã bày tỏ ra thái độ với ta, nàng không muốn dính dáng đến chuyện trong phủ, cũng không vui sướng khi nhi tử bị đưa đến viện tây.”

“Hóa ra là như vậy!” Minh Nguyệt vỡ lẽ.

“Thông minh một chút cũng tốt, giao tiếp với người thông minh, ta cũng đỡ phải phiền lòng.” Thái tử phi phủi nhẹ váy trước, chậm rãi nói.

Nói đến Triệu Uân, thời gian này hắn  hiếm lắm mới có thời gian rảnh, chợt nhớ đến bé Đá đã vào phủ được một thời gian, cũng không biết nó và trưởng tử chung đụng thế nào, vì thế hắn dẫn theo thái giám Hạ Đức Hải đi thẳng tới viện tây.

Nào ngờ lúc đến viện tây, đập vào mắt hắn là hai bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ở đình hóng gió.

Được vô số thị nữ vây quanh đương nhiên chính là thứ trưởng tử Triệu Tuần của hắn, ngồi một mình bên phía đối diện, đang phồng mồm ăn bánh ngọt không phải ai khác, mà chính là bé Đá do hắn đích thân cửa vào phủ.

Hắn dừng nước, yên lặng quan sát phía bên trong đình, thấy Triệu Tuần có vẻ muốn sang ngồi với bé Đá, nhưng có vẻ thị nữ bên cạnh dã nói gì đó, nên thằng bé lại ngồi về chỗ cũ.

Còn bé Đá thì mặt mày hớn hở quét sạch đống điểm tâm trên bàn đá, sau đó nhảy từ ghế đá xuống, vỗ mông loạn xọa, tung tăng đuổi bắt bươm bướm đang bay lượn trong khóm hoa, dù là một mình nhưng chơi cũng vui dễ sợ.

Hàng mày hắn bất giác cau lại: “Thời gian này bọn chúng ở chung như thế sao?”

Hạ Đức Hải giật thót, mừng thầm vì hôm qua mình rảnh rang quá nên đã tới hỏi về chuyện này, bây giờ chủ tử bỗng nhiên hỏi, hắn cũng không đến mức á khẩu không trở lời được.

Hắn cung kính cúi đầu đáp: “Bẩm chủ tử, thời gian này đại công tử và bé Đá hầu như đều chung đụng như vậy, bên cạnh đại công tử không thể không có người, bé Đá thì hoạt bạt, trắc phi nương nương để ma ma dạy thằng bé quy củ đã được một thời gian rồi, bấy giờ  nhìn trông đã tốt hơn nhiều.”

Ai dè Triệu Uân nghe xong thì càng cau chặt mày hơn.

Bé Đá tiếp tục tung bước đuổi bắt con bướm bảy sắc cầu vồng xinh đẹp, vừa đuổi, vừa kêu: “Đừng chạy, đừng chạy mà, ta bắt ngươi về cho mẹ ………. đừng chạy nữa mà…..”

Triệu Tuần nhìn bé với ánh mắt hâm mộ, muốn tham gia cùng nhưng người vừa cử động, ma ma và đám thị nữ bên cạnh đồng loạt kêu lên một tiếng tiểu tô tông, sau đó liên mồm khuyên nhủ bên tay: gì mà ‘mặt trời lên cao, chạy lâu sẽ ngất’, gì mà ‘trắc phi nương nương biết được sẽ bực’.

Triệu Uân đã chứng kiến hết thảy, cả khuôn mặt sầm xuống.

“Đừng chạy, đừng chạy mà….” Bỗng nhiên, bé Đá không biết từ đâu chui ra, đâm thẳng vào hắn, khi mông bé sắp tiếp đất, Triệu Uân nhanh tay nhanh mắt mà tóm được cánh tay của bé.

Thằng nhóc chớp mắt một cái, rồi lại chớp thêm cái nữa, cuối cùng cũng nhận ra hắn, khuôn mặt nhỏ bé lập tức nở một nụ cười, ngay sau đó, bé chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng vùng khỏi tay hắn, phủi quần áo trên người, nghiêm túc làm lễ với hắn, cất giọng ngây ngô nói: “Điện hạ vạn an!”

Triệu Uân hơi bất ngờ, híp mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của bé, song, cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cứ thấy mới một thời gian không gặp mà khuôn mặt này hình như đã tròn ra trông thấy.

Nghĩ vậy, hắn thuận tay nắn cánh tay của bé, cảm giác còn mềm hơn trước rất nhiều,

“Không tồi, dạo này nhiều thịt phết.”

Nói xong, hắn lại nhìn khuôn mặt tròn xoe trước mặt, không nhịn được mà vươn tay ra chọc vào, cảm giác mềm mại của thịt cực tuyệt, hắn không dằn nổi mà lại đưa tay ra véo.

Ừm, nhiều thịt thật đấy!

“Xem ra từ nay trở đi, không nên gọi nhóc là bé Đá nữa, mà phải gọi là bé mập mới đúng.”

Lúc đầu bé Đá còn ngoan ngoãn đứng im cho hắn chọc má nhéo mặt, vừa nghe hắn nói thế, bé lập tức giận dỗi gạt phăng tay hắn ra, thở phì phì, cả tiếng nói: “Cháu còn lâu mới phải bé mập!”

Bé mập rõ ràng là cháu của nhà bà vương!

“Xem ra nhóc không chỉ dày thịt, mà gan cũng lớn lên không ít!” Triệu Uân nhướng mày, cố ý dí mạnh lên mặt bé một cái nữa, bấy giờ mới dừng lại, nhìn về phía Triệu Tuần đang được các thị nữ bế qua đây.

Triệu Tuần liếc nhìn hắn một cái thật nhanh, rồi co người lại bên cạnh các thị nữ theo thói quen, nhưng dù sao cũng vẫn làm lễ với hắn.

Vẫn thấy bộ dạng nhút nhát của con mình, sắc mặt Triệu Uân quả thực cực kỳ khó chịu, khuôn mặt anh tuấn sầm xuống khiến cho Triệu Tuần sợ đến phát run, miệng nhỏ mếu máo, trông như sắp khóc tới nơi.

Bé Đá nghiêng đầu, lúc thì nhìn khuôn mặt đen xì của Triệu Uân, lúc thì nhìn bộ dạng run lẩy bẩy như bị lạnh của Triệu Tuần, bé khó hiểu chớp chớp mắt vài cái.

Đại công tử đang sợ vị điện hạ này! Cu cậu nhanh chóng hiểu ra, bỗng nhiên chạy tới, kéo tay Triệu Uân, cất giọng lanh lảnh: “Đại công tử, không cần sợ, thúc ấy không phải người xấu đâu!”

Bé vừa dứt, ngay sau đó là quỳ sụp xuống của đám thị nữ ma ma, có một thị nữ áo xanh định tới bịt miếng bé, nhưng khi đối diện với ánh mắt âm trầm của Triệu Uân thì sợ tới nỗi rụt người về, cúi đầu, quỳ yên không dám nhúc nhích.

Tạ, Ninh trắc phi trông thấy bóng dáng của Triệu Tuần từ xa thì vội vàng đi tới làm lễ, nghe bé nói vậy, bước chân bỗng chững lại, theo bản năng nhìn về phía Triệu Uân.

“Thằng bé nhà ngươi nói bậy cái gì đó? Tuần nhi nghĩ điện hạ là người xấu lúc nào chứ?!” Tạ trắc phi không nhịn được mà vội vàng đi tới, trừng mắt nhìn bé đầy căm giận.

Bé Đá bị nàng ta trừng thì cảm thấy ấm ức, thị nữ bên cạnh nhân cơ hội kéo bé tách khỏi Triệu Tuần.

“Tỷ tỷ cần gì phải tức, âu chỉ là một lời nói vô tri của trẻ nhỏ thôi mà.” Ninh trắc phi nhìn ra khuôn mặt ngày càng u ám của Triệu Uân, nàng ta hả hê nói.

Lời nói vô tri của trẻ nhỏ có một lớp nghĩa khác là những gì bé nói đều là sự thật.

Tạ trắc phi sao lại nghe không hiểu ý của nàng ta chứ, nàng vừa tức vừa hận, nhưng Triệu Uân đang ở trước mặt, cho dù nàng ta có tức đầy một bụng cũng không có cách nào phát ti3t, chỉ đành cuống quýt thỉnh tội.

“Thôi thôi, đi cả đi!” Triệu Uân nào phải kẻ ngu dốt, làm sao không nhìn ra sự tranh đấu gay gắt giữa hai người, nhưng xưa nay hắn cảm thấy thái tử phi mới là người quản lý chuyện nhà, một nam tử như hắn không nên can thiệp vào, vì thế hắn chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Dù sao cũng là nữ tử, có ai không thích tranh giành ghen tuông đâu.

Nhưng khi trông thấy nhi tử đã trốn sau người Tạ trắc phi, cuối cùng hắn vẫn lắc đầu.

con thứ dù sao vẫn chỉ là con thứ, e rằng khó thành người tài…

Tạ trắc phi vẫn luôn quan sát hắn, thấy thế thì khẩn trương, kéo nhi tử ở phía sau ra, đẩy con về đến cạnh Triệu Uân: “Mau đi đi, đi vấn phụ thân con!”

Triệu Tuần chưa từng bị người ta đối xử thô lỗ như thế bao giờ, sau khi bị mẹ đẩy một cái thì loạng choạng cả người, cuối cùng ‘oa’ lên khóc.

“Đủ rồi!” Gân xanh trên trán Triệu Uân khẽ giật lên, hắn quát lên ngăn lại, làm hai người Tạ, Ninh trắc phi sợ đến mức quỳ sụp xuống, tiếng khóc Triệu Tuần cũng im bặt, chỉ còn tiếng nức nở thút thít, nhưng lại không dám khóc ra tiếng.

“Bé mập, đi thôi!” Triệu Uân cảm thấy lòng mình tắc nghẹn, đảo mắt nhìn sang bé Đá đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, sau đó hắn quay người chắp tay rời đi.

Bé Đá suy nghĩ một lát, sau đó cũng quắp đít theo sau, giọng nói lanh lảnh ngô nghê vang vọng khắp chốn.

“Đi đâu thế hạ? Thúc dẫn cháu đi tìm cha ạ?”

Đáp lại bé là giọng nói lành lạnh của nam tử: “Đưa mi đi bán!”

“Có thể bán cho cha cháu không?”

“…….Sao Trình Thiệu Đường lại sinh được thằng con ngốc nghếch như này!”

“Cháu không phải đồ ngốc đâu, thật đấy ạ, bà Vương lúc nào cũng khen cháu thông minh đấy.”

“Chỉ là lời nói khách sao thôi, nhóc tưởng thật hả! Buông tay, làm bẩn góc áo của Cô bây giờ!”

“Không bẩn đâu ạ, tay cháu sạch cực, thúc xem nè.”

“Xích ra!”

………….

Câu trả lời ngô nghê và giọng nói hững hờ nhưng mang theo ý cười ở xa xa truyền tới ta hai người Tạ Ninh; Ninh trắc phi liếc xéo Tạ trắc phi, người đang có sắc mặt đen như có thể vắt ra mực, rồi lại quay sang nhìn nhũ mẫu đang ôm Triệu Tuần khóc hưng hức vào lòng, ung dung nói: “Con người ấy à, đều phải so sánh thì mới nhận ra, thằng bé kia hoạt bát lanh lợi như thế, bảo sao điện hạ lại cử nó tới! Ta nhìn nó mà còn thấy thích nữa là!”

Tạ trắc phi nào có sợ nàng ta, lạnh lùng nói: “Nếu muội muội thích con nhà người ta như thế, sao không tự sinh một đứa đi, với tài trí của muội muội, đứa con mà muội muội sinh ra nhất định sẽ càng được lòng điện hạ.”

Bị nàng ta đâm trúng chỗ đau khiến Ninh trắc phi cực kì khó chịu nói: “Muội có lòng tốt, tỷ  không nhận thì thôi. Không phải ta không nhắc nhở tỷ, nếu điện hạ thích Tuần nhi tám phần, nhưng khi so sánh với bé Đá, e rằng Tuần nhi chỉ còn lại năm phần mà thôi. Ta thương Tuần nhi nên mới bất bình thay, đường đường là trưởng tử của thái tử, xuất thân tôn quý đến vậy mà còn bị so sánh với một thằng bé con nhà bình dân.”

“Tỷ phải biết là lúc hai thằng bé ở chung, điện hạ càng thích một đứa hơn, còn đứa kia thì càng không hài lòng hơn.”

Nói xong, nàng ta lau khóe môi, thướt ta rời đi.

Mắt Tạ trắc phi tối sầm lại, hai tay ở trong tay áo nắm chặt thành quyền.

“Nương nương không cần để tâm những lời nàng ta nói, Ninh trắc phi chẳng phải hạng tốt đẹp gì.” Thị nữ thân tín khẽ khuyên nhủ.

“Không, tuy nàng ta nói rất chói tai, nhưng đúng là sự thật. Lúc nãy ngươi cũng thấy thái độ của điện hạ đối với thằng bé kia và Tuần nhi rồi đấy, quả thực là khác nhau một trời một vực.”

“Chúng ta không thể để thằng bé đó ở cạnh Tuần nhi nữa!” Nàng thầm hạ quyết tâm.

“Nhưng thưa nương nương, dầu sao nó cũng là người được thái tử cử tới.”

“Thế thì sao chứ, ta tự có cách, chỉ cần không cho điện hạ biết là được.”

Ba ngày sau, Lăng Ngọc cuối cùng cũng đón được cha mẹ và Lăng Đại Xuân, mặc dù Trình Thiệu Đường rất bận rộn vì lễ vạn thọ sắp tới, nhưng chàng vẫn xin nghỉ mấy canh giờ để đích thân nghênh đón cả nhà ngoại.

Cảnh tượng mẹ con gặp lại vô cùng náo nhiệt, Châu Thị lau nước mắt kể về những lo lắng sau khi chia xa, lúc trông thấy bé Đá đang thò nửa người ra khỏi phòng, bà lập tức vui khôn kể siết mà sải bước đi tới, ôm chặt bé Đá vào lòng, không ngừng gọi cháu ngoan của bà.