Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 41: Chất vấn




Lăng Ngọc sợ đến nỗi trái tim gần như ngừng đập, nàng đặt con trai vừa tỉnh dậy vẫn còn đang dụi mắt xuống đất, lao nhanh về phía Trình Thiệu Đường: “Thiệu Đường!!”

Lúc nàng đến gần mới phát hiện ra trên người nam nhân này toàn những vết thương, vết nào cũng rớm máu, chúng đập vào mắt khiến mắt nàng nhói đau. Chỉ nhìn thế này nàng cũng có thể tưởng tượng ra chàng đã phải trải qua một trấn chiến ác liệt như thế nào.

Nàng khó nhọc đỡ chàng tựa lên người mình, cúi đầu, phát hiện ra hai tay của mình dính đầy máu tươi.

Bé Đá mơ màng mở mắt, phải mất một lúc lâu mới nhận ra người mà mẫu thân đang ôm chính là cha của mình, bé lập tức chạy một mạch tới và gọi: “Cha ơi!”

Hai tay Lăng Ngọc run rẩy muốn tìm thuốc trị thương trên người mình, những thứ như túi tiền, khăn tay, khăn lau mồ hôi của nhi tử đều bị nàng vứt hết xuống đất, nhưng lại không thể tìm thấy một chút thuốc trị thương nào.

“Sao ta lại không mang theo thuốc trị thương chứ, sao ta lại không mang theo thuốc trị thương….” Nàng gấp đến độ chực khóc, không ngừng tự trách mình, cũng chẳng hơi đâu để ý đến nhi tử đang chạy tới.

Tiểu Mục vô cùng lo lắng cho Trình Thiệu Đường vì hắn đã bị thương nhưng vẫn kiên quyết đi tìm thê nhi, hắn băng bó qua loa của Triệu Uân xong, đang định bôi thuốc cho Chử Lương thì Chử Lương lại giục: “Ta tự làm cũng được, ngươi mau đi tìm Trình huynh đệ đi, hắn cũng bị thương rất nặng.”

Tiểu Mục chỉ chờ câu nói này của hắn, nghe vậy không hề do dự chia một phần thuốc trị thương mà mình mang theo cho hắn, sau đó hớt hải đuổi theo Trình Thiệu Đường.

Hắn ở phía xa trông thấy Trình Thiệu Đường đi vào một hang núi khuất nẻo thì cũng vội vàng theo sau, nào ngờ mới đi đến cửa hang đã nghe thấy tiếng khóc nôn nóng tự trách của nữ tử truyền ra, thỉnh thoảng còn có cả tiếng trẻ nhỏ gọi cha.

Tim hắn siết chặt, rảo bước vào trong thì trông thấy Trình Thiệu Đường đang tựa vào người Lăng Ngọc bất tỉnh nhân sự.

“Tẩu tử, Trình đại ca!”

Lăng Ngọc nghe thấy tiếng gọi thì nhìn sang, nhận ra ngay là tiểu Mục: “Đệ mau tới, chàng bị thương rất nặng, trên người toàn máu thôi, song ta lại chẳng mang theo thuốc…”

“Tẩu tử không cần lo lắng, chỗ đệ có thuốc.” Chử Lương vừa an ủi, vừa cùng Lăng Ngọc hợp lực nâng Trình Thiệu Đường đến nơi sạch sẽ, sau đó bắt đầu kiểm tra vết thương trên người chàng.

Trên ngực, vai trái, cánh tay, sau lưng, hay trên chân Trình Thiệu Đường hoặc là bị sưng tấy, chảy máu, hoặc là bị bầm tím; một số chỗ bị thương do kiếm, có chỗ bị thương do trúng quyền, có chỗ thị bị thương do đá, thật sự có thể nói là thương tích chồng chất, nhìn thấy mà đau lòng.

Lăng Ngọc cắn mạnh cánh môi mới khiến bản thân không đến nỗi khóc ra tiếng, nhưng tầm mắt dần trở nên mơ hồ, nàng giơ tay lau loạn xọa, đôi môi mím chặt, cẩn thận giúp chàng làm sạch vết thương.

Đến cả tiểu Mục, hai tay của hắn cũng phải run lên khi bôi thuốc cho chàng.

Bé Đá cũng trông thấy vết thương trên người cha mình, cái miệng nhỏ nhắn chề xuống như thể muốn khóc, như thể muốn nhào tới, nhưng cuối cùng chỉ biết đứng đó tủi thân.

Khi cả hai cùng nhau di chuyển Trình Thiệu Đường và chủ tớ Triệu Uân đang bị thương nặng lên con thuyền lúc tới của bọn họ thì trời đã quang mây lặng gió, cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa.

Lăng Ngọc cố gắng đè nén nỗi sợ hãi để cùng tiểu Mục chôn cất đám sát thủ, mỗi tên sát thủ đều chết theo những cách khác nhau làm đôi tay đào hố của nàng run mãi không ngừng.

Không phải nàng chưa từng thấy người chết, nhưng chưa bao giờ thấy kiểu chết nào đáng sợ như vậy, nhất là một tên sát thủ trong số đó, cổ mềm oặt, rõ ràng là bị người ta bẻ cổ mà chết.

Phải có sức mạnh đáng sợ đến nhường nào mới có thể bẻ gãy cổ của người ta đây!

Tiểu Mục trầm mặc xử lý nốt cỗ thi thể cuối cùng, sau đó buộc chiếc thuyền con của mình vào chiếc thuyền lớn của đám người Trình Thiệu Đường, không khỏi quay đầu nhìn lại ngôi làng hoang vắng đang dần chìm vào tĩnh lặng, khuôn mặt dần trở nên nặng nề.

Khi Lăng Ngọc trở về với sắc mặt tái nhợt thì trông thấy nhi tử đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Trình Thiệu Đường vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, bàn tay nhỏ nhắn thỉnh thoảng vươn ra chạm nhẹ gương mặt mang đầy vết thương của cha, dường như sợ cha đau nên bé chỉ dám chạm nhẹ một cái rồi rụt tay về ngay.

“Bé Đá…..” Nàng cất giọng khàn khàn.

Thằng nhỏ nghe thấy giọng nói của mẹ thì chạy một mạch đến ôm chân nàng, rầu rĩ gọi: “Mẹ ơi!”

Lăng Ngọc ôm con rồi ngồi xuống, bé Đá dựa vào nàng, líu ríu hỏi: “Bao giờ cha mới tỉnh lại vớ bé Đá hả mẹ?”

“Cha đang rất mệt, con để cha ngủ nhiều một chút được không?”

“Dạ….” Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu.

Con càng ngoan ngoãn nghe lời thì Lăng Ngọc càng xót xa, nhớ đến những khiếp sợ mà con phải trải qua trong những ngày gần đây là nàng lại cảm thấy buồn, đau lòng cùng hối hận.

Đáng lẽ hôm ấy nàng không nên đưa con ra ngoài, nếu không dẫn con đi, có lẽ bấy giờ con đang yên ổn ở nhà, sẽ không giống bây giờ, đi theo nàng để rồi phải chịu biết bao lo sợ hãi hùng.

“Bé Đá có sợ không?” Nàng khẽ nói.

Thằng bé gật đầu rồi lại lắc đầu, ôm cổ nàng nũng nịu nói: “Có cha, có mẹ, con không sợ!”

Lăng Ngọc thở dài ôm bé một lúc, rồi mới nhỏ giọng dặn: “Mẹ đi làm đồ ăn cho cha, cho các vị thúc bá và bé Đá ăn nhé, con ngoan ngoãn ngồi đây chăm sóc cha, đừng chạy lung tung nhé, được không?”

“Vâng!” Bé Thạch Đầu gật đầu đánh rụp, lanh lảnh đáp.

Con thuyền bọn họ đang dùng chính là chiếc thuyền của đôi phu phụ giả kia, tuy nó đã trải qua một trận bão, trong khoan thuyền thì lộn xộn, nhưng vì không gian của nó đủ rộng, thuận tiện cho mọi người dưỡng thương cho nên Lăng Ngọc và tiểu Mục vẫn quyết định sử dụng chiếc thuyền này.

Tiểu Mục đã kể với nàng rằng, vợ chồng người lái đò thật đã bị đám sát thủ này giế t chết. Nghe xong, nàng im lặng hồi lâu không thốt nên lời.

Nếu nói đám sát thủ kia có chết cũng không đền hết tội, song đôi phu phụ lái thuyền kia thì sao? Bọn họ đã làm sai điều gì? Đây rõ là cuộc tranh giành của con cháu hoàng thất, nhưng người chịu hậu quả lại là những người dân vô tội, giống như dân chúng phải chạy đựng chiến loạn ở kiếp trước, giống như đôi vợ chồng lái thuyền chết oan ở kiếp này.

Nàng vô thức nhìn sang bên Triệu Uân vẫn còn đang hôn mê, vị thái tử đoản mệnh này đáng lẽ đã phải chết vào thời điểm này ở kiếp trước.

Nếu như kiếp này hắn có thể bảo vệ được mạng sống và thành công lên ngôi, thì hắn sẽ mang đến cho dân chúng điều gì?

Sau khi con thuyền dần dần ổn định, tiểu Mục dành chút thời gian đi thăm ba người đang bị thương, chơi đùa với bé Đá một lát, lúc hắn bước từ trong khoang thuyền ra thì tình cờ gặp Lăng Ngọc trên boong thuyền, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi một điều vẫn luôn khiến hắn phiền não.

“Tẩu tử, hai người kia rốt cuộc là ai? Vì sao các tẩu lại ở cùng với bọn họ?”

Hôm đó Trình Thiệu Đường chỉ vội vàng nhờ người chuyển tin cho hắn, để hắn giúp họ báo tin bình an về nhà, chứ không hề nói rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nói bây giờ có việc gấp phải làm, tạm thời không tiện quay về vân vân.

“Còn nữa, vì sao lại có nhiều sát thủ đuổi giết bọn họ như vậy? Có phải bọn họ đã phạm phải tội gì không? Đệ nhìn ra được những sát thủ kia ai cũng võ công phi phàm, có thể điều động được nhiều sát thủ như thế, người phía sau ắt không phải kẻ đầu đường xó chợ!”

Lăng Ngọc im lặng hồi lâu, sau cùng vẫn lắc đầu, nói: “Những vấn đề này đệ vẫn nên đợi bọn họ tỉnh lại rồi hẵng hỏi! Ta chỉ có thể nói với đệ rằng bọn họ không phải người mà chúng ta có thể chọc vào, tốt hơn hết là nên cẩn thận trong mọi việc.”

Tiểu Mục nhìn nàng với vẻ khó hiểu, song cũng không hề gặng hỏi.

Trình Thiệu Đường là người đầu tiên tỉnh lại, vừa mở mắt đã phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, chỉ cần cử động thì sẽ k1ch thích đến vết thương trên người, đau đến nỗi chàng không khỏi nhíu mày.

Chàng nằm yên trên giường chờ cơn đau qua đi, sau đó hơi nghiêng đầu, trông thấy Lăng Ngọc đang nằm cạnh gối mình mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Dường như cảm nhận được gì đó, chẳng mấy chốc Lăng Ngọc đã chậm rãi mở mắt ra, trong nháy mắt bắt gặp ánh mắt đau lòng của chàng.

“Chàng tỉnh rồi?!” Lăng Ngọc vừa mừng vừa sợ, không ngờ chàng lại tỉnh sớm hơn dự kiến như thế.

Cũng cùng lúc đó, Trình Thiệu Đường mới biết mình đã hôm mê một ngày một đêm, hơn nữa tình hình của hắn vẫn còn tốt chán, chủ tớ Triệu Uân đến giờ còn chưa tỉnh.

“Đại phu nói không hề nguy hiểm tới tính mạng, chỉ vì bọn họ bị thương quá nặng nên e rằng tạm thời chưa thể tỉnh lại, thế nhưng cũng không cần quá lo lắng, thể trạng của hai người rất tốt, lại là người tập võ, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại thôi.” Lăng Ngọc thấy chàng lo lắng cho chủ tớ Triệu Uân đã hôn mê lâu thì vội vàng giải thích.

Trình Thiệu Đường trầm mặc một lát, bấy giờ mới thở dài hỏi: “Đây là đâu?”

“Đây là một trang viên nằm trong phạm vi quan lý của trấn Lạc Bình, tiểu Mục thuê riêng một tiểu viện để tiện cho các chàng dưỡng thương.” Ngừng một lát, sợ chàng vẫn không vui, Lăng Ngọc vội nói tiếp: “Vết thương của các chàng quả thức quá nghiêm trọng, trên thuyền có nhiều bất tiện, đây cũng là ý của thiếp, thiếp muốn để mọi người nghỉ ngơi thật tốt trước khi lên đường.”

Trình Thiệu Đường nhìn nàng thật lâu, bỗng nắm lấy tay nàng, cất giọng khàn khàn: “Xin lỗi vì đã để nàng phải lo nghĩ!”

Sống mũi Lăng Ngọc chua xót, định bảo sau nàng chàng dừng bỏ rơi mẹ con nàng như lần này nữa, nhưng lời đến đầu môi đã bị nàng nuốt xuống, nàng nắm lấy tay chàng để nó nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt mình.

Nói những lời đó thì có ích gì chứ, dù hiện giờ chàng có thành tâm đồng ý, nhưng đến thời khắc mấu chốt, chàng thật sự sẽ khoanh tay đứng nhìn, thấy chết không cứu sao? Nếu chàng làm thế thật thì đã không phải ‘kẻ sĩ trung thành’ mà nàng biết rồi.

Nàng quả thực đã gả cho một người như vậy, nàng phải biết trước điều đó mới đúng.

Khoảng sau giờ trưa ngày hôm sau, Triệu Uân và Chử Lương đều lần lượt tỉnh lại.

Tuy từng cơn đau nhức ập đến, nhưng đôi mắt của Triệu Uân lại ánh lên sự kích động và mừng rỡ.

Hắn vẫn còn sống! Hắn không chết! Hắn vẫn còn sống khỏe mạnh!

Sự phát hiện này đã làm hắn vô cùng kích động, cũng khiến không thèm để ý vết thương đang đau đớn trên người.

Không có chuyện gì khiến hắn vui sướng hơn là chuyện hắn còn sống.

“Chủ tử, ngài….” Chử Lương thấy nét mắt kỳ lạ của hắn thì nhìn cơn đau trên ngường, lo lắng gọi.

“Ta không sao, ngươi không cần lo lắng!” Triệu Uân cắt ngang lời hắn, ngay sau đó trông thấy một nam tử xa lạ dìu Trình Thiệu Đường bị thương nặng chậm rãi tiến vào.

Hắn lập tức dấy lên lòng cảnh giác, định muốn chộp lấy trường kiếm, nhưng lại vớ vào khoảng không, trên giường của hắn không hề có thanh kiếm mà hắn thường mang theo bên người.

“Hắn ta là ai? Vì sao lại ở cùng ngươi?!” Hắn nhìn Trình Thiệu Đường bằng ánh mắt sắc lẹm, sầm mặt quát.

“Chủ tử, vị này là….” Chử Lương ở cạnh định giải thích, nhưng chưa nói hết câu đã bị hắn cắt lời.

“Ta không hỏi ngươi!”

Khi hắn cất tiếng hỏi tiểu Mục, trái tim Trình Thiệu Đường thoáng chùng xuống.

Tuy lần này may mà có tiểu Mục kịp thời đến cứu mạng bọn họ, nhưng sự xuất hiện của tiểu Mục xét đến cùng vẫn là vì hắn đã âm thầm liên lạc với đệ ấy mà không cho hai chủ tớ Triệu Uân biết.

Mặc dù mục đích khi ấy của hắn chỉ là mong tiểu Mục thay hắn báo bình an cho người nhà, để bọn họ không cần vì nhà hắn mà lo lắng mất ăn mất ngủ, nhưng trong mắt một người đa nghi như Triệu Uân mà nói, hành động lần này của mình chẳng khác nào là phản bội.

“Điện hạ…” Chử Lương muốn nói đỡ cho họ vài câu, nhưng Triệu Uân lại lạnh lùng lườm xéo hắn: “Im ngay! Cô không hỏi ngươi, ngươi không được lắm lời!”

Hắn lập tức im bặt, thở dài nhìn về phía trình Thiệu Đường, ý bảo hắn tự mình cầu phúc đi.

“Đệ ấy là huynh đệ vào sinh ra tử của thảo dân, họ Mục tên Mục(*), lần gặp phải sát thủ này may mà có đệ ấy tới cứu giúp kịp thời, thảo dân mới giữ được cái mạng này.” Trình Thiệu Đường bĩnh tĩnh đáp.

(*) Họ Mục穆 tên Mục 牧. Đều có âm Hán Việt là Mục.