Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 38: Tương lai khó dự báo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lăng Ngọc bị Trình Thiệu Đường lay dậy, nàng mơ màng mở mắt, nghe thấy chàng nói khẽ: “Nàng mau dậy rửa mặt rồi chúng ta lên đường.”

Nàng ngáp một cái, vẫn còn ngái ngủ mà dựa vào ngực chàng, thì thào hỏi: “Trời còn chưa sáng kìa, còn tối thế mà đã lên đường rồi sao?”

Trình Thiệu Đường hiếm khi thấy bộ dạng mè nheo không muốn dậy của nàng, chàng khẽ cười, kề vào tai nàng nói nhỏ: “Nàng vẫn không muốn dậy à? Con trai đang cười nàng kìa.” Hơi nóng phải vào vành tai khiến nàng đưa tay lên dụi, lúc quay mặt sang, quả nhiên trông thấy bé Đá đang nghiêng đầu nhìn mình bằng ánh mắt tò mò.

Nàng giật bắn, lập tức tỉnh táo lại. Nhìn xung quanh, Triệu Uân và Chử Lương cũng đã dậy, bọn họ đều đang nhìn về phía nàng.

Nàng lập tức mặt đỏ tía tai, nhân lúc không ai để ý mà trừng mắt nhìn Trình Thiệu Đường vẫn đang cười tỉnh bơ, thấy vậy nàng khẽ nói: “Sao chàng không gọi thiếp dậy sớm hơn?”

“Ta thấy nàng ngủ say quá nên không nỡ đánh thức.” Trình Thiệu Đường trả lời đầy bất lực.

Lăng Ngọc nhanh nhẹn chỉnh trang lại búi tóc và quần áo, dùng nước chàng lấy về để rửa qua mặt, bấy giờ mới nói: “Được rồi, chúng ta xuất phát thôi!”

Trình Thiệu Đường gật đầu, sau đó đi về phía Triệu Uân, kính cẩn xin ý kiến: “Điện hạ, có thể lên đường hay chưa?”

Triệu Uân ‘ừ’ một tiếng, đang định đứng lên thì bất cẩn chạm vào miệng vết thương, hắn đau đến nỗi hít một hơi lạnh, sắc mặt chẳng mấy chốc đã tái nhợt.

‘Chủ tử cẩn thận!’ Chử Lương vươn tay toan đỡ hắn, nhưng vết thương trên người hắn còn nặng hơn Triệu Uân, cử động mạnh như vậy, miệng vết thương khó khăn lắm mới khép lại cứ thế mà rách ra.

Trình Thiệu Đường vội vàng tiến lên, định giúp bọn họ kiểm tra vết thương nhưng Triệu Uân cắn răng, trầm giọng nói: “Không cần, không chết được, vẫn nên nhanh chóng lên đường đi!”

Chử Lương cũng không quan tâm đ ến vết thương của mình mà gật đầu nói: “Ta cũng không sao, rời khỏi đây trước rồi hẵng nói, ngộ nhỡ người của bọn họ lại đuổi tới thì rắc rối to.”

Trình Thiệu Đường thấy bọn họ vẫn cố chấp như vậy thì không nhắc đến chuyện này nữa, chàng chỉ nói: “Cách đây gần nhất có một thị trấn gọi là trấn Long Loan, chúng ta ra roi thúc ngực thì đi khoảng hai khắc là tới (*). Vào trấn có thể mua chút lương khô và thuốc trị thương, xe ngựa đã vỡ tan tành, mà hai người còn có vết thương. Theo như thảo dân thấy, chi bằng chúng ta thuê một con thuyền xuôi dòng Nam Lăng Hà Nam đi qua Ung Châu rồi đến Kinh thành, không biết điện hạ thấy sao?”

(*) Hai khắc: 30p

Triệu Uân cau mày trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vuốt cằm nói: “Như vậy cũng được.”

Mặc dù đi đường thủy hơi chậm, nhưng đường này sẽ an toàn hơn rất nhiều. Mặc dù hắn tỏ ra không sao, nhưng chỉ có bản thân hắn biết rằng, vết thương trên người hắn quả thực không thích hợp để lặn lội đường xa, nếu đã phải điều dưỡng thì chẳng thà tận dụng cơ hội đi đường thủy rồi dưỡng thương trên thuyền.

Lăng Ngọc nghe xong ba từ ‘trấn Long Loan’ thì mặt lập tức biến sắc.

Chẳng phải kiếp trước thái tử chết ở trấn Long Loan sao? Vì cái chết của hắn mà bao nhiêu quan viên của các huyện, châu, phủ của trấn Long Loan không giữ nổi mũ cánh chuồn, nghe nói chỉ trong một đêm mà nơi đó máu chảy thành sông.

Tuy kiếp này có thêm hai biến số là nàng và Trình Thiệu Đường, nhưng có thể suôn sẻ vượt qua ‘vùng đất chết’ này không thì nàng quả thực không biết.

Nghĩ đến đây, nàng cuối cùng vẫn không nén nổi lo lắng mà nói: “Lỡ như đám người kia phục kích ở trấn thì sao? Chúng ta há chẳng phải tự chui đầu vào lưới ư? Nếu bọn họ có thể đoán được tình hình của chúng ta, chi bằng….”

Triệu Uân đưa mắt nhìn nàng, nàng vô thức co lại sau lưng Trình Thiệu Đường, sau đó thầm khinh bỉ sự vô dụng của bản thân.

Lúc này mọi người đều đang ngồi chung một chiếc thuyền, chẳng lẽ hắn còn có thể ăn thịt được mình chắc?

“Những gì nàng nói bọn ta đều biết, nhưng nếu không tiếp tế, e rằng chúng ta cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.” Trình Thiệu Đường xoa đầu nhi tử đang ôm hai chân của mình, rồi bế thằng nhóc lên và nói tiếp: “Hơn nữa, dù chúng ta có thể chịu được nhưng sợ rằng bé Đá không thể.”

Lăng Ngọc nhìn con trai đã không còn có sức sống như hôm qua, nàng đau lòng khôn xiết, lập tức sửa lời: “Chàng nói đúng, vậy chúng ta đi trấn Long Loan thôi!”

Triệu Uân đưa mắt nhìn nàng lần nữa.

Phụ nhân này….. e rằng hoàn toàn không biết cái gì gọi là ‘quân thần cương’.(*)

(*) Quân thần cương: mối quan hệ giữa vua tôi. Đặt vua lên đầu, tôi làm theo ý vua, phục tùng mệnh lệnh, không nói hai lời.

Nhưng Chử Lương vẫn hơi do dự: “Chủ tử, ngộ nhỡ bọn họ thật sự phục kích…”

“Ta có một người bạn chí cốt sống ở trấn Long Loan, nếu điện hạ và Chử thống lĩnh không yên tâm thì chúng ta có thể không vào trấn, cứ để ta liên lạc với người đó, nhờ hắn thuê giúp một con tàu và mua chút lương khô cùng thuốc men.”

“Không cần rắc rối như vậy, chuyện gì phải đến cũng sẽ đến, chúng ta cứ làm theo kế hoạch ban đầu, vào trấn mua đồ trước, sau đó thuê thuyền xuôi nam đến thành Ung Châu rồi về kinh.” Triệu Uân nói dứt khoát như thế làm cho Chử Lương còn nhiều điều muốn nói cũng phải nhịn lại.

Có kết luận, mọi người không còn chần chừ nữa, thu dọn hành lí xong thì nhanh chóng lên xe ngựa, Trình Thiệu Đường vẫn giữ vai xa phu như cũ.

Bé Đá ủ rủ dựa vào lòng mẹ, ỉu xìu hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà sao? Con nhớ bà nội và tiểu thúc lắm rồi.”

Lăng Ngọc nhẹ nhàng xoa mặt con, dịu dàng nói: “Bé Đá không thích ở cùng cha mẹ à?”

“Thích ạ, nhưng con cũng thích bà nội và tiểu thúc.”

“Cha mẹ sẽ đưa con đến một nơi rộng lớn đẹp đẽ chơi mấy ngày, sau đó chúng ta sẽ mua thật nhiều đồ đẹp mang về cho bà nội và tiểu thúc, được không?” Lăng Ngọc dỗ dành con.

Bé Đá chớp chớp mắt, nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Dạ….”

Một lúc sau, bé đếm ngón tay mật mạp: “Còn phải mua thật nhiều thật nhiều bánh ngọt, cho ông ngoại bà ngoại, cữu cữu, di mẫu, biểu tỷ, còn cả bà Tôn, Thôi thúc thúc….”

“Được, bé Đá nói gì tì là đấy, mẹ đều nghe theo con.” Lăng Ngọc cười ôm lấy con.

Triệu Uân lạnh lùng nghe hai mẹ con nói chuyện, hắn chỉ nghĩ rằng phụ nhân này đúng là nói dối không chớp mắt. Đương nhiên, lừa trẻ con cũng rất bài bản.

Trình Thiệu Đường đang đánh xe ngựa, nghe thấy câu nói sau cùng của thê nhi, dù trong lòng có âu sầu đến đâu cũng không khỏi nở nụ cười.

Hắn nghĩ bụng, dù có phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình, thì cũng phải bảo vệ được hai mẹ con nàng.

Đang mải suy nghĩ, con ngựa đang phi nước đại bỗng nhiên cất tiếng hí dài, hắn còn chưa kịp phản ứng thì hai chân trước của nó đã khuỵu xuống đất, sau đó theo quán tính mà trượt một đoạn dài.

“Là dây cản ngựa!” Chử Lương hét lớn, rồi kéo Triệu Uân nhảy lên không, tránh cho bị văng khỏi xe ngựa.

Trình Thiệu Đường còn phản ứng nhanh hơn hắn, khi tuấn mã hí dài chàng đã ném phắt dây cương, bế mẹ con Lăng Ngọc còn chưa kịp hoàn hồn nhảy ra khỏi xe ngựa.

Lúc hai chân tiếp đất, đột nhiên có năm tên áo đen cùng lúc tấn công tới, trong đó có bốn kẻ vây quanh chủ tớ Triệu Uân, người còn lai chĩa kiếm về phía Trình Thiệu Đường.

Trình Thiệu Đường né được một kiếm của hắn, rồi lại đón lấy một mũi kiếm sắc bén lia tới, trong lúc hai bên đang giao chiến, đường núi yên ắng vang lên một loạt tiếng binh khí giao nhau ‘choang choang choang’.

Lăng Ngọc ấn mặt nhi tử vào lòng mình, sau đó ôm con trốn vào một nơi an toàn, rồi nơm nớp nhìn về phía Trình Thiệu Đường đang giao đấu với người mặc đồ đen, thỉnh thoảng còn cảnh giác mà nhìn xung quanh, chỉ sợ đối phương bỗng nhiên xông về phía mình.

“Cẩn thận!” Thấy trường kiếm của kẻ mặt đồ đen sắp đâm vào yết hầu của Trình Thiệu Đường, Lăng Ngọc sợ đến nỗi hét toáng lên, nhưng trong một nhoáng, nàng đã nhìn thấy kẻ mặt đồ đen bị đánh mạnh vào bụng, ngã thẳng xuống đất, vùng vẫy nhiều lần nhưng không sao bò dậy được.

Nàng vừa mới thở phào thì chợt thấy Chử Lương bỗng nhiên từ trên không hạ xuống, tay nhấc kiếm lên, tên áo đen vừa bị Trình Thiệu Đường đánh ngã xuống đất rên không ra tiếng bởi cổ họng đã bị người ta cắt qua, máu tươi b ắn ra tứ phía, tắt thở hoàn toàn.

Nàng há hốc mồm, như sắp ngừng thở, máu toàn thân như thể sắp đông lại, đồng tử không ngừng co lại vì sợ hãi.

Giết, giết người rồi…

Hôm qua lúc bọn nàng bị truy sát thì trời đã tối, mà nàng phải trốn tránh khắp nơi, mặc dù cũng biết bên cạnh  nhiều người ngã xuống, mùi máu tươi nồng nặc khắp nơi, nhưng chưa bao giờ như thời khắc này, khi nàng phải tận mắt nhìn một người bị cắt yết hầu, đi đời trong nháy mắt.

“Lòng dạ đàn bà!” Chử Lương lau vết máu của người mặc đồ đen vừa chết trên thanh kiếm của mình, sau đó liếc nhìn sắc mặt sa sầm của  Trình Thiệu Đường, ‘xoẹt’ một phát, tra trường kiếm vào vỏ.

Trình Thiệu Đường mím chặt cánh môi mỏng, hai tay vô thức nắm chặt lại.

“Ngơ ra ở đó làm gì? Còn không mau đến đây giúp xử lý thi thể? Chẳng lẽ định để đống thi thể này nằm trên đường à?” Thấy chàng chỉ đứng yên bất động, Chử Lương không vui quát.

Tim Trình Thiệu Đường đập dồn dập, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, vừa xoay người đã bắt gặp gương mặt trắng bệch của nương tử, trong mắt chàng lóe lên tia không đành lòng nhưng nhanh chóng cúi đầu xuống, sau đó nhanh chóng cùng Chử Lương dọn dẹp dấu vết của trận chiến.

Xe ngựa đã không còn, ngựa lại bị thương, sau khi gặp phải trận mai phục này, Chử Lương tỏ ý không nên tiếp tục đến trấn Long Loan nữa.

Trình Thiệu Đường không nói không rằng, như thể không nghe thấy Chử Lương thuyết phục Triệu Uân.

“Ý ta đã quyết, cứ dựa theo kế hoạch mà làm. Yên tâm, lần này mỗi nơi bọn họ chỉ phái đi năm người, giờ người trong tay bọn họ đã không đủ nên tạm thời không có năng lực tiến hành ám sát lần nữa, đi thôi!” Triệu Uân vẫn kiên trì nói.

Chử Lương bất lực, chỉ đành chấp nhận.

Trình Thiệu Đường coi như không nghe thấy, chàng chỉ vuốt v e con ngựa bị thương, kiên nhẫn băng bó vết thương cho nó, sau đó cắt dây cương trên người nó đi, thấp giọng nói: “Xin lỗi nha, e rằng ta và ngươi phải chia tay ở đây rồi, ngươi phải bảo trọng….”

Lăng Ngọc cắn nhẹ cánh môi, nhìn vẻ buồn bã trên gương mặt chàng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hoang mang.

Bọn họ, thật sự có còn mạng để tới kinh thành sao?

“Đi thôi! Dù có thế nào, ta cũng phải bảo vệ mẹ con nàng an toàn!” Trình Thiệu Đường đón lấy nhi tử từ trong lòng nàng, nắm chặt lấy tay nàng như thể hứa hẹn.

“Thiệu Đường, chàng phải nhớ rằng, chỉ khi chàng còn sống thì mẹ con thiếp mới có cơ hội sống sót. Cho nên, đừng bao giờ nghĩ rằng lấy cơ thể của mình để bảo vệ mẹ con thiếp khỏi tổn hại.” Lăng Ngọc nắm chặt tay chàng, nhẹ gióng nói.

“…….. Ta hiểu rồi.” Thật lâu sau, lâu đến nỗi nàng tưởng rằng chàng sẽ không trả lời nữa, cuối cùng lại nghe được chàng khẽ nói.

Triệu Uân liếc nhìn đôi phu thê rồi buông ống tay áo xuống để che đi cánh tay trái bị thương, không thèm để ý cánh tay đang vươn ra dìu hắn của Chử Lương, dẫn đầu đi về phía thi trấn.

Chử Lương vội vàng nối gót theo sau.

Trình Thiệu Đường ôm nhi tử, dắt tay nương tử đi theo sau bọn họ, suốt quãng đường đến thị trấn chìm trong im lặng.

Đầu tiên, chàng dẫn thê nhi đi ăn sáng đơn giản ở một sạp mì ven đường, nhìn nhi tử ăn đến ngon lành, nương tử ăn như hổ đói mà mắt chàng trở nên tĩnh mịch, lòng đầy những lo lắng.

Dù vô tình hay cố ý thì sau lần hộ tống thái tử về kinh này, mai sau chàng muốn thoát thân sợ rằng cũng không dễ. Nếu chỉ có một mình thì chàng sợ gì sống chết, nhưng chàng chỉ sợ cuối cùng vợ con bị liên lụy.

“Sao chàng còn không ăn? Ăn nhanh còn đi thuê thuyền chứ!”  Thấy chàng ngồi thẫn thờ mãi mà không cầm đũa, Lăng Ngọc vội hối, nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn nhỏ giọng nói: “Chuyện đã đến nước này, cứ đi bước nào tính bước nấy vậy! Nhưng dù có thể nào cũng không thể để bụng đói. Chàng không biết đó thôi, đói bụng là cảm giác khó mà chịu đựng nổi trên thế gian này.”

Trình Thiệu Đường giật mình, ngay sau đó nghiêm túc gật đầu, tỏ ý tán thành: “Nàng nói đúng lắm!”

Chàng ‘xì xà xì xụt’ ăn sạch bát mì, rồi lại ăn tiếp phần mà nhi tử không ăn hết. Chàng đang ăn thì chợt thấy Triệu Uân ở bàn đối diện đang chau mày, đôi đũa trong tay khuấy đảo mì trong bát, phải một lúc sau mới miễn cưỡng ăn vài gắp rồi lại đặt đũa xuống.

“Chẳng biết có giữ được mạng không mà còn dám ngồi đấy kén ăn? Người giàu đúng là quái đản!” Tiếng làu bàu của Lăng Ngọc vang lên bên tai, Trịnh Thiệu Đường quay mặt sang, nhìn nàng với ánh mắt không tán thành.

Bấy giờ Lăng Ngọc mới phát hiện ra mình đã vô tình nói ra lời trong lòng, nàng nhìn hắn cười khép nép, Trình Thiệu Đường lắc đầu đầy bất lực, khẽ nói: “Nàng đó…”

“Tiểu Mục có phải bạn chí cốt ở trong trấn mà chàng nhắc tới không?” Lăng Ngọc bỗng nhiên nhớ tới lời chàng nói ban nãy, vội hỏi.

Trình Thiệu Đường gật đầu: “Sau khi tiêu cục không còn, tiểu Mục đã đến trấn Long Loan, hiện giờ đệ ấy đang làm công dài hạn cho phủ viên ngoại trong trấn.”

“Nếu tiểu Mục ở đây thì nhờ đệ ấy thuê thuyền sẽ dễ dàng hơn, nhưng chỉ sợ vị kia chưa chắc đã đồng ý.” Lăng Ngọc nhỏ giọng nói.

Đương nhiên Trình Thiệu Đường biết ‘vị kia’ trong lời nàng nói là chỉ thái tử Triệu Uân: “Là do ta suy xét không chu toàn.”

Triệu Uân còn không cho phép bọn họ thông báo cho những người đi theo hắn, huống hồ là một tiểu Mục chưa từng gặp mặt, không rõ nội tình, về chuyện này thì đúng là hắn đã nghĩ quá đơn giản.

Chàng đoán rằng, thái tử đa nghi như thế, hoặc là bản tính của hắn vốn vậy, hoặc là chuyến này bị ám sát là do người ta phản bội.

Nhưng dù là bất kì nguyên nhân nào, e rằng bây giờ ngoài Chử Lương có thể thề chết đi theo ra, thái tử cũng sẽ không tin ai nữa.

Hoặc là hắn cũng miễn cưỡng được lọt vào phạm vị ‘tạm thời có thể tin được’ của thái tử, bởi dù gì trên tay ngài ấy còn có hai con tin là người nhà của hắn!

Nhóm người mua lương khô dùng trên đường đi, Chử Lương đến tiệm thuốc bốc ít thuốc, Trình Thiệu Đường thì nhờ sự chỉ dẫn của ông chủ tiệm mì đã tìm được một đôi phu thê trung niên cho thuê thuyền.

Khi bọn họ ổn định ngồi trên thuyền, Lăng Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi an toàn rời khỏi trấn Long Loan, liệu thái tử có tính là đã thoát khỏi con đường chết ở ‘trấn Long Loan’ không?

Bé Đá lần đầu được đi thuyền, vui đến nỗi chạy đi chạy lại trên bông tàu, không còn vẻ ủ rũ của mấy hôm trước.

“Trẻ nhỏ tính quên nhanh, chỉ cần ăn no là sẽ chẳng có phiền não gì cả.” Lăng Ngọc than thở, sải bước bắt lấy thằng nhóc đang chảy nhảy tung tăng.

“Tiểu nương tử phải trông con cẩn thật đấy, chúng ta sắp khởi hành rồi!” Thuyền phu trung niên cười dặn dò.

Lăng Ngọc cười cảm ơn ông, sau đó ôm lấy con trai đang vũng vẫy về bên cạnh Trình Thiệu Đường ngồi.

Trình Thiệu Đường nắm nhẹ cánh cánh tay nhỏ của nhi tử, nghiêm mặt nói: “Không được nghịch nữa!”

Thằng nhóc bĩu môi lầm bầm vài tiếng, cũng không dám làm loạn nữa.

“Chúng ta đi cả đêm không về, chắc người nhà lo lắng lắm, đáng lẽ lúc nãy chúng ta nên nhờ người mang thư về cho họ mới đúng.” Lăng Ngọc nói thầm.

Trình Thiệu Đường thở dài, khẽ nói: “Đợi đến thành Ung Châu ta sẽ tìm cách gửi thư về nhà, chỗ này không tiện ở lại lâu.”

Trình Thiệu Đường liếc nhanh qua hai chủ tớ Triệu Uân hiện giờ đang băng bó vết thương, nói nhỏ: “Vừa nãy ta đã nghĩ ra cách nhờ tiểu Mục rồi.”

Lăng Ngọc ngạc nhiên, nét vui mừng chưa kịp hiện rõ trên mặt đã nhanh chóng được nàng dằn xuống, thay vào đó là ánh mắt tán thưởng dành cho chàng.

Trình Thiệu Đường bế con lên đùi mình, để mặc thằng nhóc nghịch bàn tay của mình.

“To quá đi! Cha ơi, sau này khi lớn con cũng muốn có ban tay to giống người!” Thằng nhóc đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay của cha, sự đối lập giữa hai bàn tay rất rõ ràng, bé kêu lên vui sướng khiến Triệu Uân và Chử Lương không tự chủ được mà nhìn sang.

Trình Thiệu Đường vờ như không thấy, chàng khẽ cười rồi véo má nhi tử, Lăng Ngọc ở cạnh cười nói: “Nếu sau này con không kén ăn, ăn ít đồ ngọt thì sau này lớn lên nhất định sẽ giống như cha. Nếu vẫn kén ăn, vậy thì không chắc đâu.”

Thằng nhỏ buồn rầu nhăn đôi mày nhỏ, một lúc sau lấy dũng khí đập nồi dìm thuyền mà lớn tiếng nói: “Được! Sau này con sẽ không kén ăn nữa, mẹ cho con ăn gì con sẽ ăn cái đấy!”

Trình Thiệu Đường cười ha ha, nắm lấy cánh tay mũm mĩm của con trai: “Nam tử hán đại trượng phu, phải nói được làm được nghe chưa.”

Thằng nhóc khảng khái vỗ ngực, dõng dạc nói to: “Nói được làm được ạ!”

Lăng Ngọc mỉm cười nhìn hai cha con họ, càng nhìn tim càng thắt lại, bởi nàng nghĩ đến một vấn đề khiến nàng hết sức đau đầu.

Nhi tử học động tác hào khách giang hồ này từ ai? Trong nhà đã có một ‘kẻ sĩ trung thành’ khiến nàng ngày đêm lo lắng rồi, ngộ nhỡ mai này lại có thêm một ‘tiểu sĩ trung thành’ nữa thì chẳng phải nàng đã sầu càng sầu sao?

Triệu Uân lạnh lùng quan sát cuộc đối thoại của gia đình họ, một lát sau, hắn cười khẩy một tiếng và nói: “Gia đình này chẳng những to gan mà còn lạc quan.”

Rõ ràng vừa nãy còn tuyệt vọng đến nỗi không còn thiết sống, chớp mắt đã cười nói vui vẻ.

Chử Lương bất giác mỉm cười: “Điện hạ nói chí phải!”

Người như vậy chẳng phải càng tốt sao?

Triệu Uân lại hừ lạnh, thản nhiên liếc  hắn một cái: “Ngươi cũng nên xử lý vết thương của mình cho tốt đi.”

“Vâng!” Chử Lương khom người làm lễ, sau đó lui ra bên cạnh xử lý vết thương của mình.

“Rất đau phải không ạ? Lần trước cháu bị mẹ đánh vào mông cũng rất đau luôn ấy ạ.” Giọng nói trong trẻo của trẻ con bỗng nhiên vang lên, hắn ngẩng đầu lên thì trông thấy gương mặt nhỏ nhắn đầy lo sợ.

“Không đau.” Hắn nhanh chóng băng bó vết thương, thấy đôi phu thê đã không còn ở trong khoang thuyền, ngay cả chủ tử cũng ra ngoài boong hóng gió, hắn biết thằng nhóc này nhân lúc cha mẹ không để ý mà chạy tới đây.

“Cháu có thể sờ kiếm của chú không ạ?” Thằng nhỏ chỉ tay vào trường kiếm của hắn, hỏi với vẻ chờ mong.

Chử Lương do dự một lát, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không được.”

“Dạ…….” Bé Đá hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng phấn chấn trở lại, bé nói: “Cha cháu, Thôi ba bá cũng có thanh kiếm to và dài như thế này nè, Thôi bá bá bảo đợi bao giờ cháu lớn, bác ấy sẽ tặng cháu một thanh như vậy.”

Chử Lương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trước mắt, sắc mặt cũng bất giác dịu xuống, hắn không khỏi khàn giọng hỏi: “Cháu tên là gì? Năm nay mấy tuổi rồi?”

“Cháu tên là Đá ạ, năm nay cháu ba tuổi rồi!” Thằng nhỏ đắc chí giơ ba ngón tay bé xíu lên.

Chử Lương không nhịn được cười, xoa đầu bé và nói: “Đá là nhũ danh, tên của cháu thì sao?”

Bé Đá ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt to tròn chớp chớp.

“Đúng là đồ ngốc, đến cả tên mình mà cũng không biết.” Triệu Uân không biết đã đi vào từ lúc nào, sau khi nghe thấy câu nói của thằng bé thì hừ một tiếng, sau đó ngồi xuống, vẫy tay với cậu nhóc: “Cháu lại đây.”

“Cháu còn lâu mới ngốc!” Bé Đá tức giận trừng mắt với hắn, sau đó chạy ‘bình bịch’ ra ngoài: “Cha ơi, mẹ ơi….”

Triệu Uân lần đầu bị người ta ngó lơ, nhất thời thẫn thờ, đến khi trông thấy thằng nhỏ chạy ra ngoài mới nói với vẻ không thể tin nổi: “Có phải lúc nãy nó trừng ta không? Đúng là láo lếu! Sao nào? Định chạy ra ngoài mách cha mẹ chắc?”

Chử Lương phì cười, nhưng sợ hắn thấy thì càng bực hơn nên vội vàng cúi đầu để che giấu.

Triệu Uân sầm mặt hơn dỗi một lát, hắn càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng là hổ lạc đồng bằng.

Khi Lăng Ngọc và Trình Thiệu Đường dẫn nhi tử đi vào thì phát hiện ra sắc mặt của thái tử điện hạ ngày càng u ám, nhưng hai vợ chồng cũng không để trong lòng, bởi bọn họ cũng hiểu rõ tính tình của hắn vốn quái gở sẵn.

Triệu Uân thấy thế thì sắc mặt càng u ám hơn, khuôn mặt anh tuấn đen như kiểu có thể nhỏ được ra mực.

Chử Lương vẫn cúi vờ như không thấy.

Sắc trời ngày càng tối, thuyền cũng đã bình yên chạy hơn nửa ngày, trái tim siết chặt của Lăng Ngọc cuối cùng cũng được thả lỏng.

Nửa đêm lúc nghỉ ngơi, Trình Thiệu Đường và Chử Lương thay nhau gác đêm, vì trên người Chử Lương có vết thương nên Trình Thiệu Đường chủ động thay hắn gác nửa đêm sau.

Hai phu thê nằm trên giường nghe tiếng thuyền rẽ nước rào rào, dù Lăng Ngọc đã rất buồn ngủ, nhưng không biết vì sao lại không ngủ nổi.

“Những năm qua ở bên ngoài, chàng có từng giết người không?” Nàng chợt nhỏ giọng hỏi.

Trình Thiệu Đường lắc đầu.

“Cũng đúng, giết người chẳng phải chuyện gì vui.” Lăng Ngọc lẩm bẩm.

Trình Thiệu Đường biết nàng đang nghĩ đến chuyện xảy ra trong hai ngày này, thật ra chàng cũng luôn nghĩ đến nó, vì thế chua chát nói: “Không giấu gì nàng, những chuyện xảy ra suốt hai ngày qua cũng khiến ta cảm thấy mạng người vô cùng quan trọng gì đó, giết người đền mạng gì kia, hay luật pháp hoàn toàn là chuyện cười!”

Lăng Ngọc trầm mặc.

Mạng người rẻ mạt như vậy đối với một người chấp hành luật pháp như chàng mà nói quả thực là một chuyện vô cùng khó chấp nhận.

Thế nhưng, thế đạo này chẳng phải là thế sao? Thiên tử phạm tội cũng giống dân thường, ai tưởng thật thì người ấy thua.