Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 125: Ai về chỗ nấy




Tuy Lăng Ngọc cũng từng nghĩ đến kết cục này, nhưng khi nó thật sự xảy ra vẫn khiến nàng có cảm giác khó tả.

Mặt Lăng tú tài tái mét, cả người nhìn trông già đi mấy tuổi, miệng lẩm bẩm: “Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!”

Châu Thị ôm Lăng Bích lau nước mắt, nhưng Lăng Bích nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Có thể để ta gặp hắn lần cuối không?”

Lăng Đại Xuân đáp: “Chắc là được, để đệ đến hình bộ hỏi giúp tỷ.”

“Cũng được, làm phiền đệ rồi.”

“Người nhà với nhau nói những lời này làm gì.”

Bên ngoài cửa sổ, nước mắt Đường Nha không ngừng lăn dài, cuối cùng nối đuôi nhau chảy xuống.

“Tỷ tỷ, họ đang nói về cha sao?” Bé Hổ kéo ống tay áo của con bé, khóc nức nở hỏi.

“Không có cha, chúng ta đã không có cha từ lâu rồi, chỉ có mẹ thôi.” Đường Nha nhẹ nhàng lau đi những dòng nước mắt của bé Hổ, nói với giọng khàn khàn.

“Dạ.” Bé Hổ đưa tay lên lau mắt: “Đệ biết rồi, chúng ta không có cha, chỉ có mẹ.”

Lúc Lăng Ngọc từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hai tỷ đệ đang lau nước mắt cho nhau thì không khỏi dừng bước lại.

Dẫu ngày đó Lăng Bích không kể cho nàng nghe việc Lương Hoài Thăng đã đối xử với hai đứa nhỏ như thế nào, nhưng sau khi Đường Nha và bé Hổ đến phủ Trấn quốc công, nàng chưa từng nghe hai tỷ đệ chúng nhắc tới cha mình, vì thế mà nàng cũng biết rằng, hẳn là trong suốt hai năm qua hai đứa nó cũng chẳng nhận được bao nhiêu tình thương từ cha mình.

Cuối cùng Lăng Bích vẫn tới đại lao thăm Lương Hoài Thăng sắp bị xử trảm, Lương Hoài Thăng vừa trông thấy nàng xuất hiện đã nhào vội vàng nhào tới, nắm chặt lấy ống tay áo của nàng: “Nàng mau đi tìm Trình Thiệu Đường, cầu xin hắn cứu ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết….”

Lăng Bích để mặc hắn lắc lư mình, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc nào: “Phán quyết đã được ban ra, chẳng ai có thể thay đổi được.”

“Không, Trình Thiệu Đường có thể, hắn là Trấn quốc công, là thần tử thân tín của bệ hạ, chỉ cần hắn muốn thì nhất định có cách thuyết phục bệ hạ thay đổi ý chỉ.” Lương Hoài Thăng đầu bù tóc rối, trong mắt, trên mặt đầy vẻ điên khùng.

“Chớ nói quân không nói chơi, mà muội phu cũng phải tuân theo thánh chỉ, dù đệ ấy thật sự có bản lĩnh này thì ta cũng sẽ không để đệ ấy chọc giận bệ hạ vì chuyện của ngươi, từ đó làm hỏng tiền đồ của đệ ấy.” Lăng Bích dửng dưng trả lời.

“Nàng nói với vẩn gì vậy? Nếu ta chết rồi, Đường Nha và bé Hổ phải làm sao? Không có phụ thân, một phụ nhân như nàng làm sao có thể chèo chống gia đình, sau này ba người làm sao mà sống?” Lương Hoài Thăng nói như một kẻ điên.

“Đường Nha và bé Hổ? Ngươi còn mặt mũi mà nhắc tới chúng sao? Ngày đó, khi ngươi dung túng hai huynh muội Đỗ Thị hãm hại Đường Nha, sao không nghĩ tới nó là nữ nhi ruột thịt của ngươi? Mỗi lần ngươi nghe lời gièm pha của Đỗ Thị mà xử phạt bé Hổ, ngươi có từng nghĩ tới nó cũng là nhi tử ruột thị của ngươi không?!” Vừa nghe thấy hắn nhắc tới đôi nhi nữ, mặt Lăng Bích thoắt cái tràn đầy căm hận.

“Đó là, đó là lỗi của con đ ĩ Đỗ Thị kia, là ả ta, còn cả huynh trưởng của ả ta, nếu không phải tại hai huynh muội họ, gia đình chúng ta vẫn sẽ hạnh phúc mỹ mãn như trước đây. Đúng rồi, đều là lỗi của họ, đều là lỗi của họ!” Lương Hoài Thăng điên cuồng nói.

“Đúng, đây đều là lỗi của ngươi khác, ngươi không sai, ngươi mãi mãi là Lương đại nhân trời quang trăng sáng, đều là hai huynh muội họ ép ngươi giấu ruộng đất của dân chúng đi, là họ ép ngươi ăn của đút lót, tất cả tội nghiệt mà ngươi phải gánh chịu đều là do người khác ép ngươi làm.” Lăng Bích trào phúng nói.

Không đợi hắn đáp lời, nàng đã gằn giọng nói tiếp: “Năm đó, bốn người trong một gia đình buôn da ở nơi khác tới đã chết như thế nào, rương châu báu trong két bí mật ở thư phòng của ngươi từ đâu có có, ngươi tưởng là ta không biết sao? Trái tim của ngươi đã trở nên tăm tối từ lâu rồi, ngươi không sợ báo ứng, nhưng ta sợ, nhưng điều ta sợ nhất vẫn là báo ứng của ngươi sẽ giáng xuống hai đứa con ta!”

Nói đến đây, nàng hất mạnh bàn tay đang nắm chặt mình của Lương Hoài Thăng ra dưới ánh mắt khiếp sợ của hắn, sau đó lạnh lùng nói: “Hôm nay ta tới đây là để đãi ngươi ăn bữa cơm cuối cùng, cũng coi như vẹn nghĩa phu thê chúng ta, không để ngươi thành quye đói trên đường xuống hoàng tuyền.”

“Nàng nói cái gì?! Đường xuống hoàng tuyền gì chứ?”

Lăng Bích không thèm đếm xỉa tới hắn nữa, bày rượu và thức ăn trong khay ra rồi đẩy vào cửa lao.

“Là ngươi, là ngươi đã giở trò, ngươi muốn để Trình Thiệu Đường dồn ta vào chỗ chết có phải không? Con đàn bà độc ác này!!” Lương Hoài Thăng đá văng rượu và đồ ăn trên đất đi, đột nhiên tóm lấy cổ tay của Lăng Bích rồi nghiến răng nghiến lợi nói.

Lăng Bích bị hắn nắm đau, cực lực giãy giụa: “Buông tay, buông tay!”

“Con đàn bà độc ác, nhất định là ngươi đã giở trò, con đà bà độc ác!!”

“Buông ta ra, buông tay!”

…….

Trong khi hai người đang giằng co, cai ngục nghe thấy tiếng động lạ bèn đi vào: “Ầm ĩ cái gì, đây là nơi mà các ngươi có thể làm loạn sao?”

Lăng Bích nhân cơ hội này thoát khỏi bàn tay của hắn, cầm khay cơm trống không lùi lại vài bước, khi đã trốn ở nơi an toàn mới cất tiếng nói: “Tất cả chuyện này đều do ngươi gieo gió gặt bão nên chẳng thể trách ai được, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nuôi nấng bé Hổ thành người, dạy nó đạo lý làm người, để nó trở thành một nam tử hán đội trời đạp đất, không cần quá xuất chúng, kiếp này chỉ cần nó làm người đường đường chính chính là đủ rồi, đừng như cha của nó, rơi vào kết cục bị vạn dân thoá mạ!”

Nói tới đây, nàng nhìn hắn một lần cuối rồi xoay người, sai bước rời đi.

“Con đàn bà độc ác kia, quay lại đây cho ta, con đàn bà độc ác, con đàn bà độc ác!!” Tiếng kêu gào xé lòng của Lương Hoài Thăng vang lên phía sau nàng, nhưng nàng lại vờ như không nghe thấy, càng bước càng nhau, cuối cùng thì cất bước chạy khiến những tiếng kêu gào kia bị bỏ lại ở phía sau.

Trình Thiệu Đường trở về phủ sau khi Lương Hoài Thăng bị xử tử. lúc này Lăng Bích đã tới pháp trường liệm thi thể của Lương Hoài Thăng, chuẩn bị chọn ngày mang hai đứa nhỏ về quê an táng hắn.

“Tỷ tỷ quyết định ba ngày nữa lên đường về quê, cha mẹ và Đại Xuân ca cũng về cùng ba mẹ con tỷ ấy.” Lăng Ngọc nói với giọng rầu rĩ.

Trình Thiệu Đường ‘Ừ’ một tiếng, đưa tay xoa lên phần bụng đã hơi gồ lên của nàng, dịu dàng hỏi: “Hôm nay bé Gỗ có quấy nàng không?”

“Hôm nay hầu như con đều rất ngoan, chỉ những lúc bé Đá và bé Bùn tới nó mới hoạt bát hơn, chắc nó cũng biết ca ca tỷ tỷ đang đùa với mình!” Lăng Ngọc nhẹ nhàng trả lời.

“Có thể thấy hai huynh muội chúng nó sau này sẽ là một ca ca, tỷ tỷ tốt.” Trình Thiệu Đường cười khẽ.

Lăng Ngọc cũng cườ, nhưng bất giác nhớ tới tỷ tỷ của mình khiến nàng không khỏi thở dài: “Cũng không biết sau này tỷ tỷ có dự định gì không.”

Trình Thiệu Đường không tiện tiếp lời nàng, chỉ rũ góc áo.

May mà Lăng Ngọc cũng không quá bận tâm tới chuyện này, dẫu sao chuyện đã thành ra như vậy, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải đối mặt với nó, chỉ là nàng xót cho Đường Nha và bé Đá, chúng còn nhỏ như vậy đã mất cha, cũng không biết mẹ của Lương Hoài Thăng có đổ cái chết của nhi tử mình lên đầu Trình Thiệu Đường hay không, liệu tỷ tỷ và hai đứa nhỏ có bị ảnh hưởng hay không.

“Lẽ nào nàng không cảm thấy lần này ta làm có chút quyết tuyệt quá sao?” Một lát sau, nàng bỗng nghe thấy Trình Thiệu Đường hỏi mình.

Nàng giật mình, nói ngay: “Bệ hạ đã nói là sẽ trừng trị nghiêm khắc, dù có là tội tương đối nhẹ thì cũng sẽ thành tội nặng. Hơn nữa, sợ rằng bệ hạ còn có ý định giết gà dọa khỉ để làm gương cho người khác, vì thế sao ngài ấy có thể dễ dàng tha cho hắn chứ!

Trình Thiệu Đường không ngờ nàng sẽ nói những lời như vậy nên không khỏi có chút kinh ngạc.

“Nàng nói không sai, vốn dĩ ta chỉ phán hắn tội tịch thu tài sản và lưu đày, nhưng bệ hạ lại đích thân hỏi tới vụ án này rồi sửa án thành lập tức chém. Hành động lần này của ngài ấy quả thực có ý giết gà dọa khỉ.”

Lăng Ngọc sửng sốt: “Cho nên lập tức chém là bệ hạ ngự bút phê?”

Trình Thiệu Đường gật đầu.

Chiếu theo luật pháp, tội của Lương Hoài Thăng không nhất định phải bị chém đầu, chỉ là hắn ta không may mắn, đâm ngay cào mũi giáo, Khải Nguyên đế đang phiền lòng vì chuyện  đo đạc ruộng đất triển khai không mấy thuận lợi, ai dè hắn lại đâm vào đúng lúc này, nên đương nhiên sẽ không có kết cục tốt.

Lăng Ngọc nhất thời không biết phải nói gì. Nàng không ngờ phán quyết này do chính Triệu Uân đưa ra.

“Nàng đừng nghĩ nhiều, với những chuyện hắn đã làm thì chém đầu cũng không phải oan uổng. Trước đây Hoàng đại nhân nói với ta hắn chỉ bị Đỗ sư gia kia lừa gạt, nhưng thật ra không phải thế, hai người này đã cấu kết với nhau làm việc cấu. Hôm đó Hoàng đại nhân nói như thế là vì liêng dè quan hệ của Lương Hoài Thăng và ta, nên mới lẩn tránh vấn đề.”

“Thiếp đương nhiên tin tưởng chàng. Nếu tội của hắn không đến mức phải chết, cho dù bệ hạ không chịu tha cho hắn thì chàng nhất định sẽ dùng lý lẽ đấu tranh để giữ lại mạng cho hắn.” Lăng Ngọc nhẹ giọng nói.

Trình Thiệu Đường cảm thấy lòng mình như thể có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.

Tuy chàng không để tâm người ngoài nhìn mình như thế nào, nói mình tàn nhẫn độc ác giết người như ngóe ra sao, nhưng chàng lại rất coi trọng cách nhìn của người nhà, nhất là người cùng chung chăn gối với mình. Nếu nàng không thể hiểu được mình, chàng không chắc sau này mình có thể kiên trì bước tiếp được hay không.

May mắn thay, nàng đều hiểu.

Chàng khẽ thở dài, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán nàng: “Ta biết nàng lo lắng cho cha mẹ, đợi ngày họ lên đường, ta và nàng sẽ cùng đi tiễn họ một đoạn.”

“Nếu hôm đó chàng rảnh rỗi, có lẽ chúng ta có thể đổi đường đi chùa Tưởng Quốc một chuyến, nghe nói bây giờ Tề vương phi, không, Triệu phu nhân đang ở Từ Ân đường của Vinh huệ trưởng công chúa, biết đâu chúng ta lại gặp nhau.” Lăng Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói.

Nhưng vừa nói dứt câu, nàng lại hỏi một cách mơ hồ: “Nếu chúng ta đi gặp Triệu phu nhân, có khi nào sẽ ảnh hưởng xấu tới chàng không?”

Trình Thiệu Đường không đồng ý với suy nghĩ của nàng: “Nàng cũng coi thường bệ hạ, coi thường người trong hoàng thất quá đấy. Nếu không có sự ngầm đồng ý của bệ hạ, trưởng công chúa có to gan tới đâu cũng không dám thu nhận đám người Triệu phu nhân.”

Mặc dù Tề vương đã bị biếm làm dân thương, nhưng hai đứa con mà hắn để lại vẫn chảy dòng máu của hoàng thất Triệu Thị, nhất là thằng bé Triệu Nhuận, chẳng có cách nào tốt hơn ngoài việc nuôi nấng nó trong tầm mắt của mình.

Có lẽ Triệu phu nhân cũng hiểu được điều này nên ngày nó mới đồng ý dẫn ba mẹ con trắc phu nhân theo.

Lăng Ngọc vỡ lẽ, một lúc sau mới do dự hỏi: “Bệ hạ làm thế là vì không yên tâm hai đứa nhỏ kia ư?”

“Cũng không phải là bệ hạ không yên tâm, chỉ là người như bệ đã quen với việc nắm tầm kiểm soát mọi việc trong tay. Những hoàng tử mà tiên đế để không lâu nữa cũng sẽ lần lượt chuyển ra ngoài cung ở, nhất là An vương đã đến độ tuổi chọn phi.”

Thật ra mấy năm nay, Khải Nguyên đế đã không còn đề phòng những đệ đệ khác mẹ của mình nữa, bởi hưans đã biết rõ thân phận của mình, trên đời này đã không còn thứ gì có thể đe dọa đến hắn nữa, đương nhiên sẽ rộng lượng với các hoàng đệ hơn.

Nghe chàng nói vậy, Lăng Ngọc hiểu Triệu Uân thật sự đã buông bỏ được gông xiềng của thân thế, vì vậy mà hành động cũng không còn cố kỵ nữa. Song lại chẳng biết thế này rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Ngày tiễn gia đình Lăng tú tài và ba mẹ con Lăng Bích vê quê, Lăng Ngọc dậy từ sáng sớm, được Trình Thiệu Đường hộ tống ra tới tận ngoài thành để tiễn bọn họ lên đường, giờ phút chia xa mọi người lưu luyến nói câu tiễn biệt.

“Chăm sóc mình thật tốt, giờ con không chỉ có một mình, làm sao chịu được mệt, vẫn nên về sớm đi!” Châu Thị kéo tay nàng lo lắng dặn đi dặn lại.

“Con biết rồi, mọi người cũng phải giữ gìn sức khỏe, đi sớm về sớm.”

Châu Thị mỉm cười, không trả lời nàng.

Lần này về quê, phu thê bà chưa chắc đã quay lại kinh thành, hai người cũng có tuổi rồi, cảm thấy quê hương mới là nơi thích hợp nhất với mình. Lá rụng về cuội, đại khái là như vậy.

Bên kia, hai cha con Lăng tú tài và Lăng Đại Xuân cũng đang dặn dò Trình Thiệu Đường, chẳng ai nhắc tới vụ án của Lương Hoài Thăng nữa, cũng chẳng nói nửa lời trách móc.

Trình Thiệu Đường cảm thấy xúc động, thật ra chàng vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị người nhà ngoại trách móc, nhưng hiện thực lại khác hoàn toàn suy nghĩ của chàng, chẳng những không có một ai nói chàng làm sai, mà ngay cả một câu chất vấn cũng không có.

Nhìn xe ngựa chở người nhà đi xa dần, cho đến khi hóa thành một chấm mực đen và biến mất thì Lăng Ngọc mới thở dài một tiếng, cùng Trình Thiệu Đường đi đến chùa Tưởng Quốc.

Sau khi phu thê ra khỏi chính điện chùa Tưởng Quốc, vì đau đáu tình hình hiện giờ của Triệu phu nhân Tào Tinh Nhiễm mà Lăng Ngọc cố tình đi tới Từ Ân đường, nơi cách chùa Tưởng Quốc một bức tường.

Nào ngờ, lúc đi trên đường núi vắng vẻ, đột nhiên có một vị hoà thượng lao như điên tới, luôn miệng niệm: “Đế tinh rơi xuống, tướng tinh dị quỹ, hỗn độn lưỡng thế, các quy kì vị.”(*)

(*) Hiểu nôm na là sao hoàng đế rơi xuống, sao tướng quân đi chệnh khỏi quỹ đạo, khiến hai đời trở nên hỗn loạn, mỗi người đều trở về vị trí ban đầu của mình.

Lăng Ngọc biến sắc, đồng thời nghe thấy tiếng quát của Trình Thiệu Đường: “Hòa thượng to gan!”

“Sư phụ sư phụ, sao người lại chạy lung tung rồi, nếu để người ta…… Ôi trời ơi, là Trấn quốc công và phu nhân đây mà!” Một nam tử trung niên gầy nhom, trông có chút phong thái đạo sĩ đuổi tới, nhận ra hai người lại nhớ tới những lời bậy bạ mà hòa thượng già nói thì không khỏi hốt hoảng.

“Hóa ra là Tái bán tiên!” Lăng Ngọc cũng nhận ra đối phương, người này chính là Tái bán tiên dạo trước được Vương Thị mời tới phủ Trấn quốc công để hợp bát tự cho Trình Thiệu An và Tô Ngưng San, không biết hắn ta đã từ huyện Thanh Hà tới kinh thành tự lúc nào.

“Quốc công gia, sư phụ tha xưa nay điên điên khùng khùng, tất cả mọi người trong chùa đều biết ông chỉ nói những lời vớ vẩn, ngài rộng lượng, đừng so đo với  ông ấy.” Tái bán tiên nắm chặt cổ tay của hòa thượng điên để tránh ông lão lại chạy lung tung, sau đó trơ mặt nói với Trình Thiệu Đường.

“Đế tinh rơi xuống, tướng tinh…… ô ô ô….” Vừa dứt lời, hòa thượng điên lại tiếp tục lẩm bẩm, Tái bán tiên sợ đến nỗi lấy tay bụm chặt miệng của ông, không để ôm nói thêm nữa.

Mặt Trình Thiệu Đường u ám, nhìn hắn ta với ánh mắt sắc lẹm: “Ngươi có biết chỉ dựa vào những lời ông ta nói ban nãy đã đủ để chôn sống tất cả tăng nhân trong chùa Tưởng Quốc không!”

“Quốc công gia khai ân, Quốc công gia khai ân! Bình thường sư phụ sẽ không nói lung tung như vậy đâu, cũng chẳng biết hôm nay tại sao lại như vậy nữa…. Quốc công gia khoan hồng rộng lượng, xin ngài hãy bỏ qua cho sư phụ ta một lần, ta sẽ không bao giờ để ông đấy nói linh tinh nữa!” Tái bán tiên run lên trước cái nhìn sắc lạnh của chàng, nhưng vẫn dũng cảm nói.

Bấy giờ Lăng Ngọc mới hoàn hồn sau cơn khiếp sợ, nàng nắm nhẹ lấy tay chàng, dịu giọng nói: “Chẳng qua chỉ là một hòa thượng điên nói năng bậy bạ, chàng cần gì phải so đo với lão. Hơn nữa, mặc dù lão ta nói láo, nhưng chẳng phải vẫn nói là ‘hỗn độn lưỡng thế, các quy kì vị’ sao?

“Từ thủa khai thiên lập địa đến nay, vật đổi sao rời, trăng tròn rồi lại khuyết, nước đầy rồi lại vơi, lại có câu, khổ tận cam lai. Có thể thấy cuộc đời có lúc thăng có lúc trầm. Ngay cả trong bóng tối cũng có vận mệnh của nó, cho nên, cho dù là hỗn đọn thì cuối cùng vẫn ai về chỗ nấy, chứng tỏ đây chính là thiên đạo.”

Trình Thiệu Đường trầm ngâm một lát, cuối cùng từ tốn nói: “Các người đi đi!”

Tái bán tiên như trút được gánh nặng, vội vàng nói cảm ơn, sau đó cương quyết kéo hòa thượng điên vội vàng rời đi.

Lăng Ngọc thở phảo nhẹ nhõm, quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt trầm ngâm suy tư của Trình Thiệu Đường.

“Sao chàng nhìn ta như vậy?” Nàng lấy làm khó hiểu.

“Chẳng phải trước giờ nàng không tin những lời vận số huyền học kia ư? Sao bây giờ lại nói đâu ra đấy thế?”

Lăng Ngọc mỉm cười: “Ngũ hành bát quái, mệnh lí huyền học tự có đạo lí tồn tại của chúng, chúng ta không thể phủ định hoàn toàn, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì thiếp vẫn tin chắc rằng vận mệnh nằm trong tay chính mình. Chỉ là, ông trời là người định đoạt giới hạn của thành tựu, và chỉ có bản thân mỗi người mới là người quyết định giới hạn cuối cùng của gian khổ.”

Trình Thiệu Đường cười ha ha: “Nói có lý lắm!”

Tuy vừa có một sự việc xen giữa, nhưng đôi phu thê vẫn nắm chặt tay nhau cùng nhau bước tiếp. Một lát sau, ở cách họ không xa, Lăng Ngọc trông thấy Ánh Liễu đang ngồi xổm trước mặt một bé trai chừng bốn năm tuổi, dịu dàng giúp cậu bé sửa sang lại quần áo.

Tuy rằng cách một khoảng, nhưng Lăng Ngọc vẫn nhận ra đứa bé đó chính là nhi tử của Triệu Dịch, cũng chính là thái tử mà Triệu Dịch sắc phong sau khi đăng cơ ở kiếp trước.

Ánh Liễu giúp con trai kau tay, dịu dàng nói: “Được rồi, con về đi, đừng để mẫu thân và muội muội đợi lâu.”

Triệu Nhuận ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay nhỏ kéo lấy mẹ: “Mẹ ơi, chúng ta cùng về đi.”

Ánh Liễu mỉm cười đồng ý, vừa xoay người đã trông thấy hai bóng hình quen thuộc ở cách đó không xa.

Ánh Liễu trông thấy đôi bích nhân từ phía xa thì vẻ mắt có chút hoảng hốt, qua hồi lâu, nàng nhìn bọn hộ làm phúc lễ, sau đó mới dắt tay nhi tử đi vào cổng lớn của Từ Ân đường.

“Nàng còn muốn đến thăng Triệu phu nhân nữa không?” Trình Thiệu Đường thôi không nhịn nữa mà quay sang hỏi nàng.

“Không cần nữa, thiếp thấy bây giờ các nàng đang sống rất tốt, chúng ta cần gì phải quấy rầy sự yên tĩnh của họ” Lăng Ngọc lắc đầu.

Hỗn độn lưỡng thế, ai về chỗ nấy. Có lẽ, đây mới là kết cục chân chính.