Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 11: 11: Mối Nguy





Trans: Nàng fish.
Sau khi tiễn Trình Thiệu Đường, Lăng Ngọc và Trình Thiệu An hồ hởi chuẩn bị cho quán chè, hai người làm việc vô cùng hăng hái, kẻ thì mua nguyên liệu, người thì bày biện, thu dọn đồ đạc, ngay cả Vương Thị cũng cất công lên trấn trên mời ‘Tái bán tiên’ tính ngày lành tháng tốt để mở hàng.
Đến ngày mở bán hàng, Lăng Ngọc và Vương Thị đều dậy từ sáng sớm, chuẩn bị đầy đủ mọi như như bánh nướng, canh đậu xanh, nước chè,….

Trình Thiệu An không yên tâm nên đi kiểm tra xe đẩy (**) trong nhà một lượt; bát chè, thìa canh cũng đếm lại vô số lần, ngay cả băng ghế nhỏ cũng lau tới lau lui mấy lần.
Đến khi ba người hợp lực chuẩn bị tươm tất mọi thứ, phía Đông đã xuất hiện những vệt trắng bạc.
Lăng Ngọc lau mồ hôi trên trán, nhìn vẻ mặt phấn khởi mong chờ của Trình Thiệu An mà lòng thầm nghĩ, hắn toàn làm những việc không đáng tin cậy khiến nàng không sao yên tâm được.

Chẳng qua bà mẫu không chịu để nàng đi cùng, nếu không thì nàng nhất định sẽ theo dõi hắn thật kĩ, có vậy nàng mới yên tâm được.
“Đại tẩu, mọi thứ đều chuẩn bị xong hết rồi, không bỏ sót thứ gì cả, sau khi đi ra là có thể xuất phát rồi.” Trình Thiệu An vuốt bàn tay, hứng khởi nói.
Lăng Ngọc mím môi, vẫn không kìm được mà dọa dẫm: “Đệ phải làm việc thật nghiêm túc cho ta, mồm miệng nhanh nhẹn chút, cười nhiệt tình vào, dù là khách lớn hay khách nhỏ cũng phải niềm nở mời chào, nếu dám thái độ hoặc giở trò với khách làm lỡ việc buôn bán, ta sẽ kể chuyện năm đệ năm tuổi vẫn đái dầm ra giường, năm bảy tuổi đệ tham ăn suýt nữa bị bắt cóc, năm tám tuổi đệ cởi truồng bị chó đuổi cho Xảo Dung biểu muội!”
Mặt Trình Thiệu An biến sắc: “Sao tẩu biết những chuyện này? Đại ca nói cho tẩu đúng không? Đừng mà đừng mà, đệ sẽ coi mỗi người bọn họ như tổ tiên mà cung phụng, được chưa? Bà cô ơi!”
“Ai là bà cô của đệ hả!” Lăng Ngọc phỉ phui lời hắn nói, liếc mắt thì trông thấy Vương Thị đã ra khỏi phòng, nàng vội vàng nở nụ cười thân thiết: “Đi đường cẩn thận nhé, Đại tẩu đợi tin tốt của đệ!”
“Con hổ biết cười(*).” Trình Thiệu An lẩm bẩm, xong rồi cũng cảm thấy áp lực hơn.
(*) Nham hiểm, kiểu miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm.

“Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi! Vợ lão đại này, ta đã chăn gà rồi, bây giờ cũng sắp đến lúc bé Thạch Đầu dậy, con mau về phòng xem đi.” Vương Thị xoa xoa tay, dặn dò Lăng Ngọc.
“Mẹ yên tâm, mọi chuyện trong nhà có con lo!” Lăng Ngọc thưa.
Thật ra nàng muốn đi theo cơ, chỉ tiếc là người xưa nay không có chủ kiến như Vương Thị, lần này lại từ chối khá kiên quyết, bảo nàng ở nhà chăm sóc nhi tử, làm việc nhà.
Lăng Ngọc không còn cách nào nên đành phải đồng ý.

Thật ra, có bà mẫu đi theo Trình Thiệu An thì nàng cũng yên tâm hơn rồi, chí ít cũng coi như có người theo dõi đệ ấy.
Thấy hai mẹ con họ đã đi khỏi nàng mới đóng cổng vào.

Về đến phòng, nàng trông thấy bé Thạch Đầu đã dậy, thằng bé ngồi ngu nga ngu ngơ trên giường, bàn tay nhỏ bé đang dụi mắt, thấy nàng đi vào thì vội vàng vươn cánh tay múp míp như củ sen về phía nàng và gọi: “Mẹ ơii….”
Lăng Ngọc mỉm cười tiến tới bế con, sau khi rửa mặt thay quần áo cho bé, nàng bón bé ăn cháo ngô đã nấu xong trước đấy.
Bây giờ cậu nhóc đã có thể đi được vài bước mà không cần người lớn đỡ, nhưng bước đi vẫn không quá vững vàng, chân bước loạng choạng như chú vịt con, có lúc đi được vài bước đã ngã dập mông xuống đất, song, cậu nhóc không hề khóc mà nhìn về phía người lớn bằng ánh mắt vô tội, nếu không thấy ai tới bế mình, bé sẽ lập tức dùng cả tứ chi, bò tới trước mặt người ta, khiến người ta không thấy cũng không được.
Vì trong lòng đang vướng bận chuyện làm ăn nên Lăng Ngọc liên tục bị kim đâm trúng mấy lần, cuối cùng nàng chỉ đành đặt khung thêu xuống, quay người lại, đúng lúc bắt gặp bé Thạch Đầu đang cầm con hổ vải nhét vào mồm.
Nàng vội vàng lấy lại, véo mặt cậu nhóc và khiển trách: “Thằng nhóc thối, thứ này không ăn được đâu.”
Bé Thạch Đầu cười hi hi với nàng, cất giọng lanh lảnh gọi: “Mẹ ơi!”
Lăng Ngọc chưa kịp đáp lại, bé lại vỗ bàn tay nhỏ bé và gọi: “Cha ơi!”
“Con nhớ cha sao? Bây giờ cha con đang ở một nơi cách chúng ta rất xa đó!”

“Biểu cữu mẫu có nhà không?” Hai mẹ con đang vui đùa, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gọi của Kim Xảo Dung, Lăng Ngọc ôm nhi tử đi mở cửa: “Xảo Dung biểu muội đấy à? Mau vào đây.

Mẹ ta ra ngoài rồi, bây giờ không có nhà, muội tìm ta có chuyện gì không?”
“Cũng không phải chuyện gì quan trọng, mẹ muội bảo muội tới hỏi biểu cữu mẫu xem còn thừa nhiều chỉ thêu không, muội muốn mượn một chút về dùng.” Giọng nói của Kim Xảo Dung dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước mùa thu liếc sang, như thế nó cũng biết nói chuyện.
Dù kiếp trước đã chung sống với nàng ta vài năm, nhưng Lăng Ngọc vẫn cảm thấy cô nương này đầu thai vào bụng của phụ nhân nhà nông là một sai lầm, khí chất dịu dàng thấu xương này còn giống tiểu thư nhà giàu hơn tiểu thư nhà giàu chân chính, nàng ta nên được nuôi trong khuê phòng, quần áo bưng đến tận tay, cơm bưng tới tận miệng, lúc nhàn rỗi thì cắm hoa, chế hương, chứ không phải may vá để kiếm sống như bây giờ.
“Vừa khéo mấy hôm trước ta vừa mua, nếu muội phải dùng thì cứ mang về dùng trước đi!”
“Vậy cũng được ạ, muội mượn dùng trước, rồi hôm khác lại mua cái mới cho tỷ.” Kim Xảo Dung nhận lấy chỉ thêu mới toanh.
“Nay muội thêu được mấy cái khăn rồi?” Lăng Ngọc hỏi đại một câu.
“Còn một cái nữa là đủ mười cái ạ, đợi gom được mười cái muội sẽ mang vào thị trấn bán để đổi lấy chút tiền.”
Lăng Ngọc biết rõ nàng ta may vá rất khéo.

Đời trước, sau khi Trình Thiệu An đi, chị em dâu hai người phải ra ngoài làm thuê ngắn hạn để kiếm tiền lo cho gia đình, Kim Xảo Dung ở nhà thêu thùa, tiện thể chăm sóc bà mẫu đau ốm, hai người phân công hợp tác, dần dà cũng trải qua khoảng thời gian khó khăn lúc đầu.
Tuy nhiên, có lẽ cũng vì khoảng thời gian kia thật sự quá gian khổ, cộng thêm bị tướng công vứt bỏ trước đấy, hoặc là vẫn còn nguyên nhân nào đó khác, cuối cùng Kim Xảo Dung cũng không thể chịu đựng được nữa, vào ngày dân chúng khắp thành ăn mừng ngày sinh của Hoa Thần nương nương, nàng ta giống như tướng công Trình Thiệu An của mình, mang theo tiền bạc trong nhà rời đi.
Trách nàng ta không? Lăng Ngọc tự vấn lòng mình rằng nàng cũng đâu phải thánh nhân, đương nhiên là trách nàng ta, thậm chí còn có cả hận.

Thế nhưng, đời này nàng không hề nghĩ rằng mình sẽ chia rẽ nhân duyên của nàng ta và Trình Thiệu An, mọi việc đều thuận theo tự nhiên.

Dẫu sao, ai có thể cam đoan được rằng, đời này Trình Thiệu An cưới người khác thì người đó nhất định sẽ tốt hơn Kim Xảo Dung? Lòng người là thứ dễ dàng thay đổi, nay thuận mắt, còn tương lai thì sao?
Dù sao đời trước Kim Xao Dung cũng cùng nàng trải qua vài năm gian khổ, đời này đổi thành một người khác chắc gì đã tốt hơn?
*****
Trình Thiệu An và Vương Thị trở về còn sớm hơn dự đoán của Lăng Ngọc, nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt hai người, đôi mắt Lăng Ngọc lập sáng lên.
“Bán hết đồ rồi ư?” Nàng khó tin hỏi.
“Bán hết rồi, bán hết rồi, đến cả một bát canh đậu xanh cũng bán hết sạch!” Trình Thiệu An đang lau mồ hôi trên trán, gò má đỏ ửng vì phơi nắng, nhưng nụ cười lại hết sức xán lạn, trả lời rành mạch rõ ràng.
“Đúng thế, bán hết sạch rồi, vừa mới dỡ đồ xuống đã có một vị khách qua đường tới mua băm cái bánh và hai bát canh đậu xanh, chưa đến buổi trưa mà đồ đã bán được một nửa, bọn ta bận đến nỗi chân không chạm đất.

Sau buổi chiều thì có một thương đội tới, một đống người nhao nhao đòi mua, nên chẳng mấy chốc đồ đã bán hết sạch!” Vương Thị không kiềm chế được niềm vui trong lòng.
Trận chiến mở màn thắng lợi vang dội khiến cho tảng đá đè nặng trong lòng Lăng Ngọc cuối cùng cũng hạ xuống, nàng mỉm cười đón hai người vào phòng: “Mau vào trong phòng nghỉ ngơi đi, để con rót cho hai người chén nước.”
“Đại tẩu, hôm nay bán được tổng cộng bốn trăm sáu mươi bảy đồng, dựa vào giao ước, đây là hai trăm tám mươi mốt đồng của tẩu.” Ngó thấy Vương Thị đã vào phòng nghỉ ngơi, Trình Thiệu An nhanh chóng chia chỗ tiền kiếm được hôm nay ra, đưa cho Lăng Ngọc phần thuộc về nàng.
“Đệ tăng giá à?” Lăng Ngọc lấy làm bất ngờ, mọi thứ được nàng tự tay chuẩn bị, giá tiền cũng đã được thương lượng từ trước, nàng tính sơ qua, dù có bán hết tất cả thì nhiều nhất cũng chỉ kiếm được hơn ba trăm đồng thôi.
Trình Thiệu An cười hề hề: “Đại tẩu, đệ nghĩ rồi, có thể chúng chỉ bán được lúc mới đầu thôi, chắc chẳng bao lâu nữa cũng sẽ có người tới góp gió, đến lúc đấy việc làm ăn của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, đã thế thì chi bằng nhân lúc chỉ có gia đình chúng ta, chúng ta cứ mạnh dạn kiếm một khoản tiền.”
“Không ngờ đệ cũng có chút đầu óc làm ăn đấy.” Lăng Ngọc hiếm khi khen hắn.
Điều này nàng đã nghĩ tới từ lâu, dù cuộc làm ăn này có tốt hay không thì đều không thể làm lâu dài.


Hiện giờ nàng chỉ muốn kiếm một khoản tiền để chuyển khỏi nơi này trước khi chiến loạn tới, theo như nàng tính thì chỉ còn bốn năm nữa là tới ngày ấy.
Trình Thiệu Đường vẫn là người kiếm tiền chính trong nhà, nhưng mà nhiều tiền cũng phải kiếm, ít tiền cũng không thể để vuột.
Trình Thiệu An ngại ngùng gãi đầu.
Thúc tẩu hai người vui mừng vì chiến thắng giòn giã trong ngày đầu, cũng sôi nổi thảo luận xem ngày mai nên làm thêm bao nhiêu đồ, song, Trình Thiệu Đường đang ở xa vạn lại gặp phải mối nguy lớn nhất từ trước tới nay.
Nghề áp tiêu từ trước tới nay luôn chú trọng hòa khí sinh tài, nếu thật sự gặp phải một toán cướp hay tên trộm thì họ cũng sẽ thương lượng để cố gắng tránh khỏi một trận xô xát.

Nếu đến mức bất đắc dĩ, họ cũng sẽ không làm hại đến mạng người, cùng lắm chỉ là bỏ chút máu vào để rung cây dọa khỉ.
Trình Thiệu Đường đã sớm biết chuyến áp tiêu này sẽ không dễ dàng, càng biết rõ rằng đám thổ phỉ trên con đường Xích Châu không phải cây đèn cạn dầu, nhưng hắn lại không ngờ là đối phương không hề đếm xỉa tới đạo nghĩa giang hồ, chúng ra tay vô cùng hung ác, đó là sự tàn ác như thế ‘Chỉ cần cướp được đồ, chém sạch người cũng không sao cả’.
“Con mẹ nó, ông đây liều mạng với các ngươi!” Tống Siêu là một người nóng nảy, vốn vẫn còn nương tay, nhưng sau vài lần liên tiếp bị đối phương suýt nữa chém trúng đầu trúng gáy thì cuối cùng cũng nổi cáu, hắn vung quan đao (**) đùng đùng nghênh chiến.
Trình Thiệu Đường tức nghẹn, né được một đao hung hiểm đâm thẳng vào đầu và mặt, sau đó hắn đâm kiếm ra, đối phương cũng lập tức vung đao nghênh đón, hai người tức thì tấp vào đánh nhau.
Đường Tấn Nguyên và ba tiêu sư khác phụ trách bảo vệ rương tiêu, bốn người nghênh chiến với đám sơn phỉ càng lúc càng nhiều nên sớm đã có chút chật vật, Tống Siêu và Trình Thiệu Đường có ý tiến đến giúp đỡ, nhưng không cách nào thoát thân được, chỉ đành vừa tiến vừa lùi, cố gắng đến gần họ từng chút một.
“Để đồ lại!” Đường Tấn Nguyên lớn tiếng quát, Trình Thiệu Đường đang tranh đấu nghe được mà thót tim.

Thấy thế, Trình Thiệu Đường đánh ra một chiêu giả, sau đó nhân lúc đối phương né tránh mà tung người bay vút về phía Đường Tấn Nguyên, định giành lại rương tiêu sắp bị bọn chúng cướp mất.
“Bang” một tiếng vang cực lớn, trong lúc hai bên đang tranh giành, chiếc hòm mà một người có thể ôm nổi bỗng nhiên nện xuống đất, chiếc hộp tức khắc vỡ tan tành, làm thứ được đựng bên trong cũng lộ ra.
“Đá?!!” Mọi người đang tranh giành rương hàng đồng thanh lên tiếng, ngay cả Trình Thiệu Đường cũng trợn tròn hai mắt, nhìn vài cục đá trong rương với vẻ không thể tin nổi.
Cho nên, thứ bọn họ trăm đắng ngàn cay bảo vệ, hôm nay còn liều cả mạng sống để giành về lại chính là mấy cục đá này?!.