Triệu Uân trầm mặc, không khỏi nghĩ đến cách mẫu hậu đối xử với mình khi còn nhỏ.
Chỉ cần không có phụ thân ở cạnh thì mẫu hậu luôn rất dịu dàng và yêu thương hắn; nhưng hễ phụ hoàng xuất hiện là thái độ của người sẽ trở nên vô cùng kì lạ, vô cùng mâu thuẫn, như thể muốn gần gũi nhưng lại bị thứ gì đó ngăn cản.
Ngược lại, mẫu hậu càng tỏ ra như vậy thì phụ hoàng càng yêu chiều hắn hơn, hắn gần như cầu gì được nấy.
Nhiều năm qua, hắn vẫn không tài nào hiểu được vì sao mẫu hậu lại đối xử với mình bằng hai thái độ khác nhau như vậy. Cách đây một thời gian, hắn còn cho rằng đó là vì mình không phải con đẻ của mẫu hậu, nhưng nếu hắn thật sự không phải con đẻ thì đáng lí người nên tỏ ra yêu thương hắn ở trước mặt người khác, rồi đối xử lạnh nhạt với hắn ở chốn không người mới phải, nhưng người lại hành động hoàn trái ngược.
Mãi tới tận lúc này hắn mới biết được nguyên nhân thực sự.
“…. Đừng trách mẫu hậu cháu làm điều thừa thãi. Năm đó, lúc mẹ cháu biết chuyện này thì tức giận đến nỗi bị động thai, mất rất nhiều máu, Dương thái y khó khăn lắm mới giữ lại được cháu. Bẵng đến ngày lâm bồn, mẹ cháu đã đau ròng rã một ngày một đêm mới bình an sinh hạ bệ hạ, nhưng để làm được điều này thì mẹ cháu đã phải đánh đổi hơn nửa mạng sống, Dương thái y kết luận rằng tuổi thọ của con bé có hạn.”
“Mẹ cháu chỉ lo ngộ ngỡ mình không còn, bên cạnh tiên đế lại có người mới, bệ hạ còn nhỏ như vậy biết đi đâu về đâu đây? Cho nên, con bé mới nghĩ ra cách này.” Canh lão phu nhân thở dài nói.
Năm đó hôn quân không thể có được Từ Thị nên vẫn nhớ mãi không quên, sau này khó khăn lắm mới có được thì Từ Thị lại không còn, e rằng việc này sẽ khiến ông ta càng nhớ kỹ hơn, nếu không chưa đầy một tháng sau khi Từ Thị qua đời, ông ta đã chẳng ban chức vị cho phụ huynh của Từ Thị.
Triệu Uân vẫn lặng im không nói năng gì.
Mẫu hậu làm vậy là vì người đã hiểu rõ tình tình của phụ hoàng, tính đúng địa vị của Từ Thị trong lòng ông ấy, mọi việc đều được người tính toán rất khéo. Những năm qua, tuy hắn không có được sự giúp đỡ của sinh mẫu, nhưng sự thiên vị của phụ hoàng đối với hẳn thủy chung hơn hẳn những huynh đệ khác.
Lệ phi, người ở trong cung năm đó là sơ sót duy nhất trong kế hoạch của người, cho nên mới dẫn tới những rắc rối ngày hôm nay. Tuy nhiên, có lẽ là vì lúc đó mẫu hậu không hề coi Lệ phi là người ngoài!
Canh lão phu nhân thấy hắn im lặng, cũng không đoán được suy nghĩ của hắn, tuy là ruột thị nhưng dầu gì đã nhiều năm không gặp, tình cảm giữa hai bà cháu có sâu sắc đến đâu thì vẫn phải có chừng mực.
Bà suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đưa cuốn sổ giấu trong tay áo cho hắn: “Đây là cuối sổ tay của Dương thái y năm đó, bên trong ghi chép rất kĩ tình trạng sức khỏe của mẫu hậu cháu sau khi con bé mang thai.”
Triệu Uân nhận lấy, nhưng không hề mở ra xem mà chỉ nắm chặt trong tay.
Ở ngoài điện, Trình Thiệu Đường đứng lặng một chỗ cho tới khi nhìn thấy mẫu tử Canh gia rời khỏi thư phòng, cuối cùng chàng mới nghe thấy tiếng truyền triệu.
Chàng nện bước vững vàng đi vào hành lễ với Triệu Uân đang ngồi sau ngự án, nhưng thủy chung không nghe thấy tiếng bảo đứng, nên chàng chỉ đành quỳ một gối, không nhúc nhích.
“Trình Thiệu Đường, ngươi đã biết tội chưa?” Qua hồi lâu, chàng mới nghe được một tiếng khiển trách của Triệu Uân.
“Vi thần ngu dốt, xin bệ hạ nói rõ.”
Triệu Uân cười lạnh: “Ngươi chưa được triệu kiến đã xông vào cổng cung, dám che chở cho hai mẹ con phản nghịch trước mặt trẫm, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy mình không sai sao?”
Trình Thiệu Đường hơi ngẩng đầu: “Nếu vì chuyện tự ý xông vào cung thì vi thần biết tội. Nhưng vì chuyện cứu thái phi nương nương….. Nếu cho vi thần thêm một cơ hội nữa, vi thần vẫn sẽ chọn làm như vậy.”
“Càn rỡ! Trình Thiệu Đường, gan ngươi to thật thật đấy!” Triệu Uân đột nhiên vỗ lên ngự án, cả tiếng quát.
“Bệ hạ bớt giận, vi thần vẫn kiên trì cho rằng, dù thái phi nương nương tội đáng phải chết, cũng không nên là do bệ hạ đích thân ra tay. Bà ấy dầu gì cũng là phi tần của tiên đế, nếu dựa theo bối phận của dân gian thì bà ấy chính là thứ mẫu của bệ hạ.”
Triệu Uân lạnh lùng nói: “Một phụ nhân sống không biết điều như bà ta mà cũng xứng sao?!”
“Cho dù xứng hay không thì đây đều là sự thực.”
Triệu Uân lại cười lạnh một tiếng, song cũng không kì kèo với chàng về vấn đề này nữa. Hắn dựa vào ghế, nhìn chằm chằm chàng, từ tốn hỏi: “Mẫu tử họ Canh là ngươi mời tới à?”
“Tuy thanh giả tự thanh, nhưng tin đồn lan truyền trong dân chúng thật sự gây bất lợi cho bệ hạ, vì vậy vi thần mới tự làm theo ý mình, tới thành Thanh Châu mời Canh lão phu nhân tới đây.”
“Nói như vậy là ngươi cũng tưởng rằng Cô cũng tin lời đồn trong dân gian như Quý thái phi sao?” Triệu Uân lại hỏi.
Trình Thiệu Đường im lặng hồi lâu không đáp.
“Nói!” Thấy chàng không đáp, Triệu Uân sầm mặt xuống.
“Những chuyện xảy ra từ lúc bệ hạ đăng cơ đến nay vô tình đã chứng minh điều này, những lời tiên Lệ phi nương nương và Tề vương điện hạ chung quy vẫn làm ảnh hưởng tới bệ hạ, thậm chí khiến bệ hạ vô thức tin tưởng.” Trình Thiệu Đường đáp một cách dứt khoát.
“Nếu như thế, ngươi đã đưa cuốn sổ tay của Dương thái y cho Canh lão phu nhân?” Triệu Uân chậm rãi nói.
Tim Trình Thiệu Đương đập ‘thình thịch’, hai tay trong ống tay áo vô thức nắm chặt rồi buông lỏng, cuối cùng chàng vẫn thành thật đáp: “Đúng!”
“Quả nhiên là vậy, Trẫm không đoán sai, nói như thế thì lần này ngươi về kinh sớm là vì chuyện này?” Triệu Uân không mấy bất ngờ, hỏi tiếp.
Không đợi Trình Thiệu Đường đáp, hắn đã điềm nhiên nói tiếp: “Ngươi biết được thân thế của trẫm sau khi đọc xong cuốn sổ không biết từ đâu ra này, nhưng lại sợ việc này sẽ mang tới phiền phức cho mình, vì nó có liên quan tới bí mật của hoàng thất, nên ngươi mới dừng chân ở thành Thanh Châu, mời Canh lão phu nhân tới, định mượn tay bà ấy để nói cho trẫm biết nội tình năm đó.”
“Như vậy thì ngươi vừa có thể thoát thân, cũng vừa có thế để trẫm biết được chân tướng, trẫm nói có đúng không?”
Trình Thiệu Đường mặt mày tái mét, cúi đầu hồi lâu rồi mới đáp: “Bệ hạ nói không sai.”
“Từ xưa tới nay người biết càng nhiều thì càng chết sớm, nhất là khi đây còn là vụ bê bối không thể để người ngoài biết vì nó liên quan tới hoàng thất và nhà ngoại của trẫm. Mà trên đời này, chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn giữ kín bí mật.” Triệu Uân đứng lên khỏi ngai vàng, thong dong bước tới trước mặt Trình Thiệu Đường, nhìn chàng mấp máy môi như thể muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Không có gì để nói có nghĩa là những lời ban nãy của hắn đã nói trúng suy nghĩ của Trình Thiệu Đường.
Triệu Uân cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải trẫm biết ngươi làm thế là vì trẫm, lại nể tình ngươi mấy lần cứu giá có công thì trẫm sẽ không tha cho ngươi!”
“Tạ bệ hạ ban ơn.” Trình Thiệu Đường lập tức tạ ơn, coi như dừng lại chuyện này.
“Mà ngươi cũng đừng vui mừng vội, Triệu Dịch đã dẫn tàn binh trốn ra đảo lánh nạn; các tranh chấp trong trung nguyên vẫn chưa được dẹp yên; Trấn Ninh hầu, Trấn Quốc tướng quân lần lượt bị thương, vì thế trong thời gian ngắn không thể tiếp tục dẫn binh đánh trận. Song, một ngày chiến loạn chưa được giải quyết thì dân chúng vẫn phải trôi giạt khắp nơi, việc này thật sự không hề có lợi cho triều đình.”
“Trẫm cho ngươi ba năm, trong ba năm này nếu ngươi không thể dẹp yên phân tranh, trẫm sẽ tính sổ từng chuyện với ngươi, đến lúc đó ai cầu xin cũng vô ích.”
Trình Thiệu Đường thưa vâng không chút do dự: “Thần nhất định sẽ cố gắng hết sức, để san sẻ cùng bệ hạ!”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, vài hôm nữa trẫm sẽ hạ chỉ!” Triệu Uân lại ngồi xuống ngai vàng, không nhìn chàng nữa mà bắt đầu lật xem cuốn sổ kia.
Trình Thiệu Đường vẫn hơi do dự, chàng muốn hỏi hắn định xử lý mẫu tử An vương thế nào, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì đành thôi.
Quý thái phi và người trong dòng tộc của bà ta nổi lên tâm tư bất chính đã rõ như ban ngày, nên xử lý như thế nào còn tùy vào ý muốn của bệ hạ, với thân phận hiện giờ của mình quả thực không nên nhiều chuyện nữa.
Chỉ tiếc cho An vương điện hạ tuổi còn nhỏ mà lại bị sinh mẫu liên lụy. Sau khi chứng kiến nhìn những hành động trước đó của hắn thì trong lòng mọi người đều tỏ tường một điều, dù bệ hạ có ý định tha thứ cho hắn, e rằng hắn cũng sẽ chủ động cầu xin được chịu tội chung với Quý thái phi.
Mấy hôm sau, tân đế hạ chỉ xử lý nghiêm khắc phe Quý thái phi với mưu đồ cướp ngôi, những quan viên tham gia vào chuyện này đều bị đeo gông bỏ tù, không thì xử trảm, xét nhà hoặc lưu đày.
Trong hơn một năm này, các triều thần lại lần nữa được trải nghiệm cảm giác khủng hoảng khi có một con dao treo lơ lửng trên đầu mình, ai cũng sợ một khắc sau con dao đó sẽ rơi xuống.
Cổng chợ bán thức ăn ở phố tây một lần nữa máu chảy thành sông, chẳng mấy chốc ai cũng trở nên hoang mang lo sợ.
Ở trong cung, mẫu tử Quý thái phi và An vương lại được tân đế xử lí khoan hồng, mẹ thì chỉ bị giáng xuống làm thái tần, con thì chỉ bị giáng xuống làm quận vương.
Cho dù là như vậy thì tiền quý thái phi, nay là thái tần luôn cảm thấy tân đế không có ý tốt, nhất định còn có nhiều thủ đoạn độc ác đang chờ đợi mình, ngay cả trong đêm khuya bà ta cũng cảm thấy cổ mình bị ai đó bóp nghẹn, bóp đến nỗi bà ta choàng tỉnh, sờ vào cái cổ thoáng cảm giác đau đớn của mình. Vì thế mà bà ta càng tin chắc vào ý nghĩ ‘tân đế có ý đồ xấu’ dẫn tới hoang mang khiếp sợ tột độ, thần trí bất giác cũng trở nên rối loạn.
Đêm nay, bà ta lại choàng tỉnh từ cơn ác mộng, vừa gào thét vừa xua tay: “Cút đi, đừng giết ta, đừng giết ta….”
Cung nữ trực đêm ở gian ngoài nghe thấy tiếng động thì vội vã đẩy cửa đi vào, thấy bà ta tóc tai bù xù, chân không đi giày, hai tay vung loạn như người điên tựa hồ đang xua đuổi thứ gì đó.
Các cung nữ vội vàng tiến lên khuyên giải, nhưng không biết bà ta lấy sức mạnh từ đâu mà ngay cả hai cung nữ cũng không kéo nổi bà ta, ngang nhiên bị bà ta đẩy ra, sau lại trơ mắt nhìn bà ta mặc trung y chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, đến cả Lăng Ngọc cũng biết thái tần nương nương trong cung điên rồi.
“E rằng triều đình và dân chúng lại có cớ để nói bệ hạ rồi….” Nàng thở dài thườn thượt.
Thái tần điên không sao cả, quan trọng là cho dù bà ta điên cũng không ngừng nói những câu như là ‘đừng giết ta’, ‘hắn là hôn quân, hôn quân giết người không chớp mắt’, cho dù hoàng hậu nương nương đã ngăn chặn tin này truyền ra, nhưng làm sao có thể thật sự che đậy được.
Tuy các quan lại sợ hãi trước những thủ đoạn của tân đế, nhưng vẫn luôn có một số người lén phàn nàn. Song, dù cố tình hay vô ý thì cuộc thảo luận về ‘hôn quân’ trong dân gian vẫn chưa từng ngừng lại.
Trình Thiệu Đường cũng rất đau đầu vì chuyện này, danh tiếng của tân đế quả thực là càng ngày càng sa sút, ít nhất là trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào có thể bỏ được cái danh ‘hôn quân’ này.
Nhưng có vẻ tân hoàng lại chẳng hề bận tâm đ ến những lời bàn luận này của dân chúng, hắn vẫn ban bố các ý chỉ tiến hành luận công ban thưởng cho Trấn Ninh hầu, Trấn Quốc tướng quân cùng các tướng lĩnh đã rút khỏi chiến trường vì bị thương, trong khi chiến loạn ở các nơi vẫn chưa được dẹp yên. Trong đó, Trấn Ninh hầu được tấn làm Ninh quốc công, Trấn Quốc tướng quân phong làm Bình Dương hầu.
Còn người có công lớn nhất trên chiến trường Tây Nam như tiền Định Viễn tướng quân Trình Thiệu Đường lại không hề được nhắc đến trong chiếu chỉ, điều này khiến cho đám người Trình Thiệu An, Lăng Đại Xuân và tiểu Mục cảm thấy vô cùng bất bình.
“Dù không có công lao cũng có khổ lao chứ, chưa kể đại ca còn là người có công lớn nhất, biết là thả Tề vương đi là sai, nhưng công cứu giá còn đó, mà phạt thì cũng phạt rồi, cũng coi là xí xóa rồi chứ. Nhưng còn đại công trong trận đánh Tây Nhung thì sao? Dẫu không thể phong hầu phong tước như hai vị kia, thì chí ít cũng phải được nhắc tới như một đại tướng quân chứ, đúng không?” Tiểu Mục tức tối nói.
“Phải đấy, đại ca phải nếm mật nằm gai lâu như vậy, đến cuối cùng chẳng những không có được lợi ích gì, mà ngay cả chức vị Định Viễn tướng quân ban đầu cũng mất luôn. Ôi chao, tấm hoành phi của phủ Định Viễn tướng quân chưa treo được bao lâu, còn mới toanh ra đấy mà đã bị người ta lấy xuống.” Trình Thiệu An phẫn nộ tiếp lời.
Lăng Đại Xuân thì không nói gì, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt hắn giống hệt họ.
“Bệ hạ tự có chủ kiến của ngài ấy, cái gì nên có thì ắt sẽ có và ngược lại, dù mọi người có ở đây bất bình cũng chẳng có ích gì đâu.” Trình Thiệu Đường đã sớm chuẩn bị tinh thần, nên cũng không quá để tâm.
Nhưng lúc chỉ còn hai phu thê, Lăng Ngọc nhận ra điều bất thường nên hỏi với vẻ ngờ vực: “Chàng đang giấu mọi người chuyện gì phải không?”
“…..Nàng đang ám chỉ chuyện gì?” Trình Thiệu Đường cân nhắc từng chữ rồi hỏi.
“Ý chỉ của bệ hạ.” Lăng Ngọc nói thẳng ra.
“Bệ hạ giao cho ta trọng trách bình định phân tranh trong vòng ba năm, chắc không lâu nữa sẽ cho người mang ý chỉ xuất chinh tới.” Trình Thiệu Đường cũng không giấu nàng.
“Lại phải xuất chinh? Chàng chỉ là một hiệu úy bát phẩm cỏn con, còn xuất chinh làm gì nữa? Chẳng lẽ ngài ấy định để chàng đi làm binh hậu cần à?” Lăng Ngọc bất mãn la lên.
“Nếu ngài ấy để ta đi làm binh hậu cần thì cũng đành vậy, dầu sao sấm chớp hay mưa móc thì cũng là ân huệ của vua, ngoài việc lĩnh chỉ tạ ân ra thì ta còn có thể làm gì được chứ?” Trình Thiệu Được cảm thấy buồn cười, giang tay ra và nói với vẻ bất lực.
Lăng Ngọc tức tối mà nện một phát vào chồng quần đã được gấp gọn gàng: “Đúng là không để người ta được sống yên mà!”
Sau khi suy nghĩ một hồi, nàng bỗng cảm nhận được điều bất thường: “Không đúng, nếu làm binh hận cần thì ngài ấy cần gì phải nói cho chàng ba năm để bình định phân tranh?”
Trình Thiệu Đường cười ha hả, ôm chặt nàng vào lòng, hôn mạnh lên má nàng một cái rồi pha trò: “Chắc là lần này binh hậu cần lên nắm quyền!”
Lăng Ngọc hờn dỗi nện chàng một cái: “Ăn nói xà lơ.”
“Tiểu Ngọc, thời gian không còn nhiều rồi, sao chúng ta không tranh thủ thời gian sinh cho bé Đá một đệ đệ hoặc muội muội?” Ngay sau đó, Trình Thiệu Đường thủ thì vào tai nàng, hơi thở ấm áo phả vào tai làm nàng run rẩy, chẳng mấy chốc cả người đã mềm nhũn.
“Chàng, chàng lại vậy rồi!” Nàng vừa ngượng vừa bực mà trừng mắt nhìn chàng.
Cái người đáng ghét này, biết rõ tai là nơi mẫn c ảm nhất của nàng nên mỗi lần nổi ý xấu là lúc nào cũng bắt đầu từ đó, làm nàng không có cách nào phản kháng.
Trình Thiệu Đường nở một nụ cười đắc chí, nhân tiện đẩy nàng ngã lên giường, kéo màn giường xuống, che lại cảnh xuân kiều diễm bên trong.
Một canh giờ sau, Lăng Ngọc nằm lì trên giường với cơ thể bủn rủn mệt mỏi, người bên cạnh thì hài lòng thỏa dạ ôm lấy nàng, bàn tay to lớn vuốt mái tóc dài đen bóng của nàng.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa ‘cộc cộc cộc’, xen lẫn tiếng gọi của bé Đá: “Cha, mẹ, cha ơi, mẹ ơi….”
“Dậy mau dậy mau, con trai tới rồi!” Lăng Ngọc giật nẩy người, ngọ nguậy toan đứng dậy, nhưng Trình Thiệu Đường lại ôm nàng chặt hơn, không cho nàng cựa quậy.
“Hoảng cái gì, nàng tính nuôi không mấy nha đầu bên cạnh nàng à?” Trình Thiệu Đường điềm nhiên nói.
Vừa dứt lời, nàng quả nhiên nghe thấy tiếng dỗ dành dịu dàng của Thanh Đại, nhưng cũng phải vất vả lắm mới dụ được thằng bé rời đi.
Lăng Ngọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó nàng lại tức giận nện lên ngực chàng: “Đều tại chàng cả đấy, chắc giờ người trong phủ đều biết chúng ta làm gì trong phòng giữa ban ngày ban mặt.”
“Ta và nàng là phu thê danh chính ngôn thuận, sợ gì chứ.” Trình Thiệu Đường lơ đãng nói.
Lăng Ngọc bực bội, một lát sau, nàng nhìn chàng bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Nàng nhìn ta như thế làm gì?” Trình Thiệu Đường lấy làm khó hiểu, sau đó mặt chàng đau nhói lên vì bị Lăng Ngọc véo mạnh một cái.
“Xem ra là Trình Thiệu Đường thật rồi, không phải giả mạo.” Lăng Ngọc ra chiều nghiêm túc.
Trình Thiệu Đường dở khóc dở cười, xoa chỗ vừa bị nàng nhéo đau, hờn mát nói: “Nàng nghĩ bậy gì thế!”
Lăng Ngọc chống cằm lên đôi bàn tay đang đan trước ngực chàng rồi nhìn chàng cười híp mắt: “Ai bảo chàng thay đổi nhiều như thế chứ! Trước đây chàng chỉ là một khúc gỗ không biết lãng mạn là gì, dù ban đêm hoan hảo cũng trơ cái mặt ra, đâu có dám làm loạn giống như hôm nay.”
“Xem ra chàng ở trong quân phải nhịn dữ lắm!” Nói đến đây, nàng không khỏi bật cười.
“Đi lính ba năm, nhìn lợn nái cũng thành con gái, lời này nói thật không sai!”
Trình Thiệu Đường cười phá lên, sau đó trở mình, đè nàng dưới thân.
“Chàng muốn làm gì?” Tiếng cười tắt ngúm, Lăng Ngọc hốt hoảng che lại cổ áo của mình rồi nhìn chàng đầy cảnh giác.
“Ta nhịn lâu lắm rồi, bên cạnh lại có một tiểu nương tử yêu kiều mỹ mạo không thua Điêu Thuyền, không tranh thủ sao được.” Trình Thiệu Đường cười khẽ, nói xong, chàng cúi người xuống, chặn những lời nàng chưa kịp nói lại.
Vương Thị hớn hở dặn nhà bếp chuẩn bị canh để bồi bổ cơ thể, hai tay chắp lại, nói lẩm bẩm: “Xin Quan Thế Âm phù hộ cho nhà thằng lớn sớm hoài thai.”
“Hoài thai là gì ạ?” Bé Đá cắn miếng điểm tâm, tò mò hỏi.
“Là có thêm đệ đệ hoặc muội muội cho bé Đá đó, cháu thích đệ đệ muội muội không?” Vương Thị dỗ bé,
Bé Đá đảo chòng mắt tròn xoe, một lúc sau mới lớn tiếng trả lời: “Không thích!”
“Vì sao không thích, đệ đệ muội muội có thể chơi cùng cháu!” Vương Thị ngân người, vội vàng dỗ dành.
Bé Đá quệt vụn bánh dịnh bên môi, nhảy tót từ trên ghế thái sư xuống, vỗ cái mông nhỏ rồi nói: “Cháu không thích! Đệ đệ muội muội sẽ tranh hết điểm tâm, tranh hết đồ chơi, còn tranh cả cha và mẹ của cháu nữa. Cháu đâu có ngốc, không thèm đâu!”
Dứt lời, Vương Thị còn chưa kịp lên tiếng khuyên nhủ, nó đã chạy tót đi, làm vương Thị ở phía sau chỉ biết thở dài.
Các quan viên cũng lấy làm khó hiểu trước ý chỉ ban thưởng của tân đế, nhưng lại nhanh chóng bị thu hút bởi một việc khác, đó chính là sự trở lại của nhà ngoại tân đế – Canh phủ từng hiển hách một thời.
Dũ tướng gia qua đời đã lâu, đương gia hiện tại là đích trưởng tử của ông. Song, lần đầu gặp vị Canh đại lão gia này khiến các triều thần không khỏi giật mình, cảm thấy mặt người này thật quen mắt, khi họ nhìn kĩ hơn thì thoáng cảm thấy có nét giống bệ hạ.
Câu nói ‘cháu ngoại giống cậu’ của Canh lão phu nhân ngày đó lại được người ta nhắc lại, chẳng mấy chốc khắp nơi lại dấy lên suy đoán về thân thế của của tân đế.
Có người nói cháu ngoại giống cậu, điều này chứng tỏ bệ hạ thực sự là con ruột của Hiếu Huệ hoàng hậu; có người lại nói rằng ai nuôi con thì nó giống người đấy, bệ hạ được Hiếu Huệ hoàng hậu nuôi nấng nên có nét giống người nhà họ Canh cũng không có gì lạ; còn có người cho rằng chẳng giống chút nào, âu chỉ là một lời nói dối trắng trợn.
Những tin đồn khác nhau lan truyền ngày càng gay gắt, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý nên chẳng ai chịu nhường ai, nhưng lạ thay, Triệu Uân lại giống như không biết gì về những cuộc bàn luận của triều thần và dân chúng, nói trắng ra là hắn chưa từng quan tâm.
Nhưng không lâu sau, hướng thảo luận của dân chúng lại thay đổi, có người cho rằng bệ hạ không để ý tới là vì muốn thanh giả tự thanh; có người lại nghĩ rằng tân đế biết mình không thể ngụy biện nên mới bịt tai trộm chuông.
Trong cuộc tranh luận nảy lửa có người chỉ ra rằng, bệ hạ chưa từng để ý tới những lời chỉ trích từ đến dân chúng và triều đình, chứng tỏ là ngài có một tấm lòng cao thượng, rộng rãi vô tư!
Lời này vừa xuất hiện đã khiến cho vô số người ngẫm nghĩ lại, cuối cùng ai cũng cảm thấy có lý.
Nhưng cho dù là vậy thì thời gian qua đi, những tin đồn về việc tân đế không phải huyết mạch của hoàng thấy đã không còn đáng tin như lúc đầu.
Mà lúc này trong ngự thư phòng, Triệu Uân đang nhìn Triệu Tuần lắp bắp đọc sách, hoàng hậu thì ngồi bên cạnh thở dài não nề.
Hôm qua thằng bé còn đọc vanh vách cho mình nghe, giờ đọc trước mặt phụ hoàng của nó lại trở nên như thế này.