Mùi đồ ăn thơm nức của tửu lầu xộc vào mũi của Lăng Ngọc, nàng nuốt nước miếng ừng ực và cảm thấy bụng mình càng lúc càng đói, đôi chân vô thức tiến lên một bước, cho đến khi bả vai của nàng bị va trúng một nam tử đang say mèn.
Bấy giờ nàng mới chợt bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu tránh sang một bên và nhìn ba đồng xu(**) trong lòng bàn tay, cuối cùng chỉ đành thở dài.
Cứ sống như vậy thì không ổn chút nào! Ba đồng xu chỉ có thể mua được nhiều nhất là ba cái bánh bao chay, mà một đứa bé mười tuổi như tiểu Thạch Đầu có thể ăn vèo hết ba cái, chưa kể trong nhà còn có một bà mẫu đang ốm liệt giường.
(*) Bà mẫu: Mẹ chồng.
Nàng day thái dương, lẳng lặng cất đi ba đồng xu, rồi hạ quyết tâm dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải tìm được công việc để làm trước, việc gì cũng được, ít nhất có thể giải quyết vấn đề ấm no rồi tính tiếp.
Có chân có tay lại còn trẻ, kiểu gì cũng không đến nỗi chết vì đói.
Vả lại, trước kia nàng đã vượt qua hoàn cảnh khó khăn nhất, nên nàng tin rằng lần này cũng không phải ngoại lệ.
“Đại muội tử, có muốn tới đây ăn một bát mì Dương Xuân không? Ba đồng một bát bao no nhé.
” Một phụ nhân trung niên bán mì Dương Xuân trên phố cười hề hề mời chào.
Lăng Ngọc dừng bước, tuy có chút chần chừ nhưng cuối cùng vẫn hỏi thẳng: “Ba đồng một bát à, nhưng ta chỉ cần canh không cần mì, có thể không lấy tiền không?”
Đối phương không ngờ rằng nàng sẽ hỏi câu này, sau một phút ngớ ra, người nọ bắt đầu quan sát nàng một lượt.
Mấy năm nay Lăng Ngọc dẫn theo một già một trẻ khốn khổ mưu sinh, nên từ lâu nàng đã quăng hết những thứ quá xa xỉ đối với nàng như tự tôn tự ái và thể diện lên chín tầng mây, vì thế lúc này nàng cũng khá thản nhiên trước ánh mắt của bà chủ.
Bà chủ nhìn nàng một lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Không lấy tiền, ngồi xuống đi!”
Lăng Ngọc vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị chửi bị đuổi đi, nhưng không ngờ rằng hôm nay ra cửa lại gặp được quý nhân, khiến nàng trong phút sửng sốt không biết nên nói gì mới tốt.
“Sao thế? Không muốn hả?” Bà chủ tức giận hỏi.
“Muốn chứ muốn chứ, quá muốn ý chứ!” Động tác của Lăng Ngọc cực nhanh, nàng chọn một chỗ ngồi gần với bà chủ nhất, rồi dán mắt vào bát canh mì đang tỏa ra hơi nóng trên tay đối phương, đôi mắt như thể đang tỏa sáng.
Sau khi bà chủ đặt bát canh trước mặt nàng, nàng cũng không sợ canh nóng mà bưng bát lên húp ‘xì xà xì xụp’ vài ngụm và cảm thấy đây là bát canh mì ngon nhất trong cuộc đời của mình.
Húp liên tục được nửa bát canh, nàng mới phát hiện ra trong bát còn có mì, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để khiến lòng nàng tràn đầy cảm kích.
Chỉ có những người đang trên đà tuyệt vọng mới có thể cảm nhận được sâu sắc lòng tốt của người khác, dù nó chỉ là một chút cũng quý giá biết bao, huống chi nàng còn là người đã hai lần bị chính người thân của mình đẩy đến tình thế tuyệt vọng.
Nàng bịn rịn đặt bát tô to trống không xuống, liếm cánh môi, vẻ mặt hiếm khi cảm thấy không được tự nhiên.
“Không đủ hả? Không đủ thì tự mình tới múc.
” Bà chủ vừa chào mời xong một khách khác thấy thế bèn nói.
“Không ạ, đủ rồi đủ rồi, đa tạ đại tỷ!” Nếu không phải vẫn còn dự định sau đó thì Lăng Ngọc nhất định sẽ mặt dày mày dạn uống đến no mới thôi, chẳng qua là…
Bà chủ vẫn hơi nghi nghi, nhìn ngang nhìn dọc cũng không cảm thấy rằng người này chỉ uống một bát canh là có thể no ngay.
Lăng Ngọc hắng giọng, đang định mở lời thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng tranh cãi ở đằng trước.
“Há có lý ấy, đụng hỏng đồ của ta, chưa đền mà muốn chạy sao?!”
“Đền? Ngươi có biết vị đang đứng trước mặt ngươi là ai không? Đó chính là cháu trai của lão gia nhà họ Lưu, người được đương kim thánh thượng mở lời khen ngợi, chớ nói xô đổ mấy cái bánh này của ngươi, cho dù ngài ấy có san bằng cả con phố này cũng không ai dám ừ hử nửa tiếng!”
Lăng Ngọc nhìn sang thì thấy sạp bán bánh nướng đằng trước đang loạn cả lên, một tên đầy tớ trẻ tuổi đang giẫm chân lên những chiếc bánh nướng rơi tung tóe trên mặt đất, hắn còn cố tình nghiền mạnh chân vài cái, phía sau hắn là một nam tử mặc quần áo lộng lẫy có vẻ mặt hết sức kiêu căng.
“Lưu gia gì đó giỏi lắm sao? Ngay cả thằng cháu nhà bọn họ cũng hung hăng càn quấy như vậy!” Một vị khách gần bàn khẽ hỏi, đến cả Lăng Ngọc cũng bị khơi dậy lòng hiếu kì, vểnh tai lên lắng nghe bọn họ thì thào bạn luận.
“Ngươi là người từ nơi khác đến à? Bảo sao đến cả việc Lưu gia được Hoàng đế mở lời khen ngợi mà cũng không biết.
”
“Suy cho cùng, Lưu gia này cũng có phần may mắn, bọn họ chẳng qua chỉ cho Hoàng hậu nương nương một miếng ăn khi ngài rơi vào cảnh khốn đốn, nào ngờ lại nhận về một phúc báo (*) vinh quang đến vậy!”
(*) Phúc báo: Phúc báo của một người chính là quả báo tốt đẹp đến với người đó có nguyên nhân xuất phát từ một hành vi lương thiện trong quá khứ.
Nhìn thấy đôi chủ tớ đụng vào sạp hàng của người ta rồi nghênh ngang bỏ đi, ông chủ của sạp bánh nướng dù phẫn nộ nhưng không dám nói gì, Lăng Ngọc thầm lắc đầu, nhìn qua chỗ khác.
Khi dân chúng nghèo khổ gặp phải đám ‘quý nhân’ như vậy, trừ than thân trách phận hẩm hiu ra thì còn có cách gì đâu.
Nàng nhìn xung quanh, những tiếng bàn tán vẫn xì xào rôm rả.
“Thì chả thế, nhưng ai ngờ rằng, một nha đầu nghèo khổ trong tay mẹ mìn, sau này…chậc chậc, mộ tổ của nhà lão Liễu bốc khói xanh thật rồi!”
(*)Theo phong thủy, mộ tổ tiên bốc ra khói xanh mang điềm báo tốt.
“Thôn Liễu gia xuất hiện một vị Hoàng hậu nương nương làm sống lưng của mọi người trong thôn thẳng hơn những người khác.
”
“Lão già họ Liễu kia ngày xưa nghèo đến nỗi không có gì ăn, bây giờ thì lại trở thành quốc trượng, cả nhà đều sống trong phủ trạch lớn ở kinh, cả ngày được ăn ngon uống đã, chẳng biết năm đó lúc ông ta bán nữ nhi đi có từng nghĩ đến mình sẽ có cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay không.
”
“Xời, thế đã là gì! Bây giờ á, ngay cả con sông mà Hoàng hậu nương nương từng giặt đồ lúc bé, đến cái sọt trúc mà ngài từng cõng trên lưng, cái chậu gỗ từng dùng, con đường núi từng đi, hay quả dại từng ăn….
đều giống như khảm vàng lên vậy.
”
“Đúng là sinh nhi không bằng sinh nữ mà!” nghĩ đến thôn Liễu gia ‘một người đắc đạo, gà cho thăng thiên’ này khiến bao người không ngừng cất tiếng cảm thán.
Nữ tử xuất thân trong một gia đình làm nông nghèo khó bỗng chốc trở thành Hoàng hậu nương nương – mẫu nghi thiên hạ, được Hoàng đế độc sủng, nhi tử thân sinh còn được sắc phong làm Thái tử, phú quý to lớn này, chớ nói ‘gà chó’, e rằng đến cả con gián con kiến nhà bọn họ cũng kiêu ngạo hơn nhà người khác rất nhiều.
“Đây chính là ‘cùng là người nhưng vẫn mệnh khác nhau!” Bà chủ cũng không nhịn được mà cảm thán một câu, nói xong quay ra nói đùa với Lăng Ngọc: “Nếu như nhà các ngươi cũng từng làm giống như lão gia nhà họ Lưu kia, thì nay sẽ được nương nương ban ân và cũng chẳng nghèo đến mức không có tiền ăn một bát mì nữa.
”
Lăng Ngọc cũng cười và đáp: “Ôi dồi chẳng cần người nói, năm đó nam nhân chết giẫm nhà ta vì bảo vệ nương nương nên mới chết đấy.
”
“Chao ôi, đây còn là ơn cứu mạng này! Đại muội tử, e rằng nhà các ngươi cũng sắp được sống những ngày tháng giàu sang rồi.
” Bà chủ cười ha ha.
“Lúc Thánh thượng vẫn là vương gia, ngài còn từng khen nam nhân chết giẫm nhà ta là kẻ sĩ trung thành đấy!” Lăng Ngọc lại nói thêm một câu.
“Hahaha, ngươi biết nói giỡn ghê!” Mọi người xung quanh phá lên cười, ai cũng không coi lời nàng nói là thật.
Lăng Ngọc cười nhún vai.
Đầu năm nay thì ra nói thật chẳng ai tin!
Chỉ là, nàng cũng không còn lòng dạ nào mà nói nhiều, nghĩ đến trong nhà còn có một già một trẻ đang đói bụng, nàng căng da mặt nói với bà chủ: “Mì Dương Xuân ba đồng một bát bao no, chỗ này ta có ba đồng, đại tỷ gói cho ta một bát đủ để người trưởng thành ăn no.
”
Sau cùng nàng cúi gằm mặt xuống, giọng nói càng ngày càng nhỏ và dần dần trở nên lí nhí như tiếng muỗi, vì cảm giác chột dạ và nỗi xấu hổ đã rất lâu rồi không xuất hiện.
Bà chủ ngạc nhiên mấp máy môi, lát sau, bà lại thở dài lần nữa và nói: “Ngươi đợi chút.
” sau đó lập tức làm mì.
Thấy đối phương không hề từ chối yêu cầu hoang đường của mình, Lăng Ngọc càng thêm hổ thẹn.
Nếu thái độ của đối phương ác liệt một chút thì nàng còn cảm thấy dễ chịu, dù sao mấy năm qua nàng cũng đã bị rất nhiều người xem thường, bị nhiều người chửi rủa, nhưng đối phương lại không hề nói nửa câu khó nghe, dù biết làm thế sẽ lỗ vốn nhưng vẫn cam lòng chịu thiệt.
Nàng bỗng thấy mũi mình cay cay, vội vàng quay mặt sang chỗ khác để che giấu đôi mắt sóng sánh và vành mắt đã bắt đầu ửng đỏ của mình.
Đột nhiên, một bóng người quen thuộc nhưng có chút xa lạ xuất hiện ở trước mắt nàng, thoạt đầu nàng sứng sốt, ngay sau đó không dám tin mà dụi mắt, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, khi đối phương chậm rãi xoay người lại thì khuôn mặt quen thuộc nọ hiện ra rõ ràng trước mắt nàng, nàng bỗng dưng hét lớn: “Trình Thiệu An, ngươi là tên tiểu tặc đáng chém nghìn đao, mau trả lại tiền cho lão nương!”
Người nọ có vẻ bị tiếng gầm rú của nàng dọa cho sợ phát khiếp, lúc thấy nàng lao về phía mình như một cơn gió, cộng thêm đã nhìn được rõ dung mạo của nàng, sau phút giật thót tim, hắn quả quyết quay người sải bước bỏ chạy.
“Trình Thiệu An, ngươi đứng lại cho lão nương!!” Người mà Lăng Ngọc nguyền rủa suốt năm năm trời cuối cùng cũng lộ diện, nàng điên tiết mà dùng hết sức bình sinh để đuổi theo.
“Này, đại muội tử, mì của ngươi này!!” Bà chủ đã gói mì xong thấy nàng chạy đi như một cơn gió thì vội đuổi theo vài bước, toan gọi nàng lại, song lại phát hiện ra chỉ trong nháy mắt người trước đó vẫn còn ở đây đã không thấy bóng dáng đâu.
“Đúng là một người kì lạ.
” Nàng lắc đầu.
Nói về Lăng Ngọc, nàng kìm nén sự tức giận và không ngừng đuổi theo, mấy năm qua mang theo một già một trẻ đi lang bạt khắp nơi để kiếm sống đã giúp nàng luyện được đôi chân dẻo dai bền bỉ, dù đã đuổi theo nửa con phố lớn cũng không bị thở gấp.
Thấy người phía trước hốt hoảng đến nỗi không chọn đường lớn mà lao người vảo hẻm, nàng vẫn đuổi theo mà không cần suy nghĩ.
“Trịnh Thiệu Ân, ngươi là tên súc sinh, ngay cả số tiền đại ca ruột của mình dùng mạng để đổi lấy mà ngươi cũng trộm mất, mẫu thân ruột mà ngươi cũng không lo, ngươi còn có mặt mũi mà sống tiếp à…ngươi….
a….
” Thấy đối phương bị đuổi đến độ thở hồng hộc, tốc độ càng lúc càng chậm, nàng tăng tốc toan đuổi tới thì bỗng nhiên chân bị trượt, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị ngã ngửa ra sau.
Một tiếng ‘bịch’ vang lên, sau gáy đau nhức như bị một vật sắc nhọn gì đó đâm vào, đau đến nỗi nàng rên không ra tiếng.
Đời ta coi như xong!
Trước khi chút ý thức cuối cùng hoàn toàn biến mất, nàng chỉ kịp than một câu trong đầu.
————
Lăng Ngọc mơ màng mở mắt ra, trước mắt hiện ra một khoảng tối đen, nàng sờ ván giường cứng ráp dưới người, nghĩ thầm: Chẳng lẽ ai đó tốt bụng đã đưa ta về nhà sao?
Một lát sau, khi ánh mắt từ từ thích nghi với bóng tối, nàng đã có thể lờ mờ nhìn rõ cách bài trí trong phòng, cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà nàng luôn cảm thấy cách bài trí của căn phòng này hơi giống với ngôi nhà ở thôn Trình gia của nàng, nhưng ngôi nhà đó đã sớm bị thiêu rụi trong chiến loạn rồi kia mà.
Đột nhiên nghĩ đến những chuyện trước khi mình mất đi ý thức, nàng bỗng thấy hoảng hốt, lập tức sờ ra sau đầu, đừng nói là vết thương mà ngay cả cảm giác đau đớn cũng không có.
Nàng vẫn kiên trì véo hết chỗ này lại vỗ chỗ khác trên người mình, thế nhưng không có một chút khác thường nào cả.
Nàng nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác kì lạ rất khó tả.
Khi nàng đang định rời giường châm đèn để nhìn cho rõ hơn, thì bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng vang lên trong màn đêm yên tĩnh, chẳng mấy chốc cửa phòng bị người ta đẩy ra vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’ khe khẽ.
Trái tim nàng lập tức thắt lại, bàn tay lần xuống dưới gối lại phát hiện ra bên dưới trống không, con găm mà nàng hay đặt dưới gối đã không cánh mà bay.
Lúc đầu nàng còn có thể giữ được bình tĩnh nhưng sau khi không tìm được con dao găm thì bỗng trở nên luống cuống.
Bà mẫu ốm đau nhiều ngày, đến nay vẫn chưa xuống được giường; nhi tử Thạch Đầu không bao giờ thức dậy vào nửa đêm; vậy thì kẻ lẻn vào nhà lúc này chắc chắn là kẻ xấu.
Nàng sợ hãi bước xuống giường, ngay cả giày cũng không kịp đi đã nhanh chóng vụt ra sau tủ và phát hiện một chiếc ghế dài trước bàn, thế là nàng bất chấp tất cả cầm nó lên, mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen đang di chuyển trong phòng, khi bóng đen càng lúc càng gần nàng, nàng đột nhiên nâng băng ghế lên đập vào đầu bóng đen.
img
(**) đồng xu nè.