Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 10: Quả phụ (2)




Bỗng nhiên tuyết rơi. Ngoài đình Bích Phù tuyết trắng phủ dày, như sương như muối, đi về phía nam là Vạn Xuân Đình, phải đi qua một Tuyết hiên đỏ thẫm, hai bên đường trồng thương bách cổ hòe, dọc đường điểm xuyết mấy bồn cây kỳ thạch. Có gió rét luồn vào trong đình, làm áo choàng của Tiêu Ngư lay động, tua rua rủ xuống nhẹ nhàng lắc lư.

Vào độ tuổi thanh xuân của nữ tử, tuổi trẻ mỹ lệ, dung mạo tiên diễm, thân hình tinh tế thướt tha, thật ra có chút mong đợi Đế Vương, giờ phút này trên mặt lại không một chút ấm áp.

Tiêu Hoài nhíu mày một cái.

Làm phụ thân, tất nhiên cảm thấy nữ nhi của mình ngày thường đẹp mắt nhất, nhưng bình tĩnh mà xem xét, dung mạo Tiêu Ngọc Chi cũng là thượng thừa... Không khỏi phản ứng. Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, Tiêu Hoài cảm thấy, nếu như danh hiệu sau này hết hiệu lực, cũng không sao. Ông cũng không hy vọng Tiêu gia và hoàng gia có liên quan gì.

Tiêu Hoài muốn mở miệng, đã thấy Đế Vương nhìn mình.

Sau đó cong môi, chậm rãi nói: " Vậy mà trẫm không biết, khi nào Tiêu ái khanh lại thêm một nữ nhi?"

Tiêu Hoài liền chắp tay đáp lời, giải thích nói: "Thần chỉ có một độc nữ, đây là... Là chất nữ của thần."

Tiêu Ngọc Chi đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy lạnh cả người. Nàng ta không biết ý của Hoàng Thượng, thế nhưng nàng ta rõ ràng có thể cảm giác được, y không thích mình. Nhất thời trên mặt không thể nặn ra nụ cười, không biết nên làm sao bây giờ. Luống cuống đứng đấy, đầu hướng về đại bá phụ và Hoàng Thượng... Nhưng Đại bá phụ cũng không nói gì nữa.

Hoàng Thượng cúi đầu tiếp tục chơi chim chóc, cũng không như trước, muốn đích thân tặng tước điểu này cho Tiêu cô nương.

Tiêu Hoài không hiểu, nhưng cũng không phải không có có nhãn lực, ông hỏi thăm ý của Đế Vương: "Thần... Nên đưa chất nữ về trước?"

"Ừm."

Thấy Hoàng Thượng gật đầu, Tiêu Hoài mới nhìn Tiêu Ngọc Chi. Mà Tiêu Ngọc Chi nước mắt lưng tròng nhìn vị Đế Vương lãnh cảm với mình, có chút không bỏ, Tiêu Hoài nói với nàng ta một tiếng, nàng ta mới chậm rãi đi theo ra khỏi Bích Phù đình.

Trên hành lang, Tiêu Ngọc Chi đỏ vành mắt, nức nở mở miệng nói: "Đại bá phụ, ta..."

Tiêu Hoài là nam nhi mạnh mẽ, không thích nhìn nhất là cảnh cô nương rơi lệ, thế gian này có thể khiến ông từ một lời nghiêm nghị hóa thành nhu tình, cũng chỉ có tiểu nữ nhi thiên kiều trăm sủng trong nhà. Ông nhíu mày nói: "Đừng khóc. Đi về trước đi."

Tiêu Ngọc Chi cũng không có lá gan khóc sướt mướt trước mặt Đại bá phụ, đầu đỡ hơn rồi, đi theo tùy tùng trở lại bữa tiệc.

Tiêu Hoài quay đầu lại, nhìn Đế Vương trẻ tuổi nơi xa trong đình. Thấy một bóng dáng đang đi về phía ông, hình như muốn tìm ông.

Tiêu Hoài thấy người kia, liền đứng nguyên tại chỗ chờ. Lúc hắn tới thì cung kính nghiêng đầu hành lễ: "Tiêu đại nhân."

Là hoạn thần bên người Tân Đế Hà Triêu Ân.

Tể tướng quan thất phẩm, huống chi là thân bên cạnh Đế Vương? Tuy bên trong cùng phẩm cấp với Ban Hoài, nhưng cũng phải cho ông mấy phần tình mọn. Hà Triêu Ân đứng đấy, da trắng thanh tú, càng lộ ra vẻ trẻ tuổi, nhìn qua tính tình ôn hòa, thấy Tiêu Hoài cũng rất cung kính.

Tiêu Hoài cảm thấy có chút nghi vấn, thấy Hà Triêu Ân, liền hỏi: "Ban nãy đến tột cùng Hoàng Thượng có ý gì?"

Không giữ lễ tiết muốn gặp Ngọc Chi, thấy người lại lãnh lạnh nhạt đạm, chẳng hề nói một câu. Đừng nói là đối với vị hôn thê, dù đối với thần tử chi nữ, cũng không phải thái độ như vậy.

Hà Triêu Ân thấy Tiêu Hoài khôi ngô trầm ổn, cũng biết nghi hoặc trong lòng ông, mỉm cười nói: "Tiêu đại nhân còn nhớ đến lúc Tiêu Lục cô nương còn là Thái hậu, mang theo Tiểu Hoàng Đế bỏ trốn ở ngoài cung nửa tháng không?"

Chuyện này đương nhiên ông nhớ rất kỹ.

Tiêu Hoài gật đầu, trong thoáng chốc nghĩ tới gì đó, nhìn mãnh liệt về phía Hà Triêu Ân. Chỉ thấy Hà Triêu Ân nói tiếp: "Hôm đó, là Hoàng Thượng bắt Tiêu cô nương lên lưng ngựa, tự mình mang về cung..."

Nhất thời sắc mặt Tiêu Hoài trắng xanh.

...

Tiêu Ngư ngồi trên ghế nói chuyện cùng Tiêu Ngọc Cẩm. Tiêu Ngọc Cẩm thấy nàng cười ngọt ngào, phảng phất cũng không vì sự chênh lệch này mà cảm thấy khó chịu. Trong bụng nàng còn có chút bội phục, thật ra sợ rằng Lục muội muội mềm mại tức giận, sợ sẽ chịu không nổi một chút ủy khuất, bây giờ xem ra, là nàng xem thường nàng ấy rồi. Đã có năng lực buông rèm chấp chính, tất nhiên không đơn thuần là một tiểu cô nương.

Tiêu Ngọc Cẩm tự thẹn không bằng. Nàng có thể vì vong phu giữ đạo hiếu, cũng đã phải bỏ ra dũng khí cực lớn. Vừa mới bắt đầu thì không sao, về sau nghe một số người nói về nàng, có đôi khi trong lòng nàng cũng khổ sở.

Tốp năm tốp ba quý nữ tập hợp một chỗ, rồi chợt phát ra động tĩnh. Tiêu Ngư ngẩng đầu nhìn lại ——

Quả nhiên thấy Tiêu Ngọc Chi trở về.

Có người đi tới, hâm mộ nói chuyện cùng Tiêu Ngọc Chi, nhưng trên mặt Tiêu Ngọc Chi lại không có nửa phần vui mừng như vừa rồi, mặt cương cứng, bộ dáng tâm tình không tốt. Hỏi vài câu, thấy Tiêu Ngọc Chi lạnh lùng trả lời, những quý nữ này tự nhiên cũng hai mặt nhìn nhau, không dám hỏi nhiều.

Tiêu Ngọc Cẩm xem xét, quay đầu nhìn nàng nói: "Lục muội muội, thấy Ngũ muội muội có chút không đúng, chúng ta có nên qua xem sao không?"

Nàng không đi đấy. Tiêu Ngư  nói: "Muội không được, tỷ cũng biết muội và Ngũ tỷ tỷ xưa nay không hợp, nàng đang không vui nếu như muội đến, tất nhiên nghĩ muội đang chê cười nàng."

Quả thật là đạo lý này, Tiêu Ngọc Cẩm cũng không nói nhiều, do dự một lát, liền tự mình đi qua nhìn Tiêu Ngọc Chi. Dù sao nàng là tỷ tỷ, luôn luôn phải che chở muội muội.

Xuân Trà nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Ngư: "Cô nương, ngài nói... Vừa rồi Ngũ cô nương còn rất tốt, cười tựa như hoa, tại sao không lâu sau liền ỉu xìu vậy?"

Tiêu Ngư nắm chặt hai tay, nói: "Ta cũng không rõ."

Chuyện này làm sao nàng biết? Không lẽ Tân Đế thô lỗ trêu ghẹo Tiêu Ngọc Chi? Khả năng cũng không lớn, y sắp lập Tiêu Ngọc Chi làm Hậu, dựa vào tính tình Tiêu Ngọc Chi, nếu như Tân Đế không đứng đắn khi dễ nàng ta, xem chừng nàng cũng không phải biểu lộ như thế. Mà không giở ra một ít công phu chứ?

Lúc ngồi vào vị trí, Tiêu Ngọc Chi an vị bên cạnh Tiêu Ngư.

Bởi vì nàng ta đen mặt, quý nữ khác cũng không dám nói chuyện cùng nàng ta. Tiêu Ngọc Chi sắp làm Hoàng Hậu, các nàng đến lôi kéo làm quen là một chuyện, nhưng các nàng cũng xuất thân quý giá là tỷ muội nhỏ nhắn xinh xắn, không nên làm chuyện quá thấp kém.

Tiêu Ngư  tùy ý nhìn thoáng qua Tiêu Ngọc Chi.

Thấy nàng ta cởi áo choàng, y phục hoa mỹ trên người bại lộ hoàn toàn, y phục cùng nhan sắc nổi bật lên nàng màu da trắng nõn, nhìn gần, có thể nhìn thấy hốc mắt của nàng ta có chút phiếm hồng. Tiêu Ngư không nhìn nhiều, nàng không thích lắm khi nhìn thấy nàng ta khổ sở, thời điểm đang muốn thu hồi ánh mắt, trong lúc vô tình lại lướt qua eo nàng ta.

Tiêu Ngư sửng sốt.

Từ nhỏ đến lớn nàng đã mặc qua vô số y phục hoa lệ, đối với y phục tất nhiên có chút hiểu biết. Đồ án hoa mẫu đơn trên người Tiêu Ngọc Chi thêu thùa tinh xảo, giống như hoa thật, lại kéo hơn đóa trên lưng. Tầng tầng lớp lớp cánh hoa từ từ nở rộ ra bên ngoài, nhị hoa vàng nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy phấn hoa, là một bộ cung trang thêu đóa hoa mẫu đơn tươi đẹp nhất.

Nhưng hai bên hoa mẫu đơn có khe hở, không hợp hai làm một... Rõ ràng không vừa người.

Tiêu Ngư cảm thấy nghi ngờ, mà Tiêu Ngọc Chi bên cạnh, lại đang cảnh giác nhìn Tiêu Ngư, đợi lúc Tiêu Ngư dùng bữa, nàng ta mới hít một hơi thật sâu, một cái tay lặng lẽ đặt trên lưng, kéo váy sát lại gần hơn một chút.

Ba ngày qua Tiêu Ngọc Chi không làm sao dùng bữa ngon miệng, vì muốn mặc y phục vừa người. Nhưng băng dày ba thước không phải chỉ nhờ một ngày lạnh huống chi Tiêu Ngọc Chi vốn yểu điệu, làm thế nào có thể trong khoảng thời gian ngắn khiến eo nhỏ đi nhiều như vậy?

...

Lúc xuất cung đã rất muộn. Tiêu Ngư theo mẫu thân La thị lên xe ngựa, không biết Triệu Hoằng đã ở đó khi nào, nói đến tạm biệt nàng. Nàng cười sờ lên đầu của hắn, Triệu Huyên bên cạnh hắn khẽ vuốt cằm, nàng liền quay người theo La thị trở về phủ.

Lúc này Tiêu Ngọc Chi cũng không muốn nàng đi chung xe ngựa, Tiêu Ngư chỉ có thể hầu ở bên cạnh La thị.

Hai mẫu tử ngồi cùng một chỗ lúc, La thị vung rèm xe nhìn ra ngoài, thấy An Vương Triệu Hoằng giơ lên bàn tay nhỏ bé, hướng về chỗ hai người, còn có Kỳ Vương bên cạnh... La thị buông rèm xuống, nói với Tiêu Ngư: "Có Kỳ Vương chiếu cố An Vương, con có thể bớt lo."

Không phải sợ nàng thấy An Vương, liền muốn chạy đến phủ An Vương.

Tiêu Ngư cảm thấy có chút cảm xúc, thế gian này nhiều người dệt hoa trên gấm, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lác đác không có mấy ai, huống chi nguy hiểm lại dâng cao như vậy? Kỳ Vương này, trước kia nàng đã xem thường hắn. 

Tiêu Ngư nói: " Hoàng thất Đại Ngụy đã như vậy, người kia cũng sẽ không nhanh mất nước như thế."

Hoàng thất Đại Ngụy, đều là thiếu gia ăn chơi, kẻ bất tài, quan trường liên đới cũng là một mảnh chướng khí mù mịt. Thủng trăm ngàn lỗ như thế, mới bị Tiết Tặc thừa cơ mà vào.

Tiêu Ngư nói như vậy, thấy La thị muốn mở miệng, nàng cười nói: "Nữ nhi biết, lời này sẽ không nói lung tung bên ngoài."

La thị cười, cảm thấy mình quả thật đã suy nghĩ nhiều.

Nữ nhi này của bà thanh khiết thông minh, cũng không phải thiên kim tiểu thư kiêu căng. Không nói việc này nữa, vừa rồi Tiêu Ngư nói đến Kỳ Vương, dù sao Kỳ Vương ôn tồn lễ độ, không có giá đỡ Vương Gia, đối với phụ nhân như bà cũng rất tôn trọng. Trưởng bối đều thích hài tử lễ phép.

La Thị nói: "Nhìn số tuổi Kỳ Vương không nhỏ, cũng không biết lấy thê tử chưa?"

Kỳ Vương Triệu Huyên và Triệu Dục cùng tuổi, qua năm đã mười chín. Tiêu Ngư suy nghĩ nói: "Chuyện này con cũng không rõ..."

Cô mẫu nàng không thích Triệu Huyên, cho nên tiên đế đối với Hoàng Tử Triệu Huyên này cũng vô cùng không thích, mới thiếu niên đã đưa hắn lẻ loi một mình đến Thông Châu, chuyện về thê tử, cũng chưa từng quan tâm nhiều hơn:"... Nhưng, lấy tuổi tác Kỳ Vương, hẳn đã có thê tử."

La Thị cũng gật đầu, rất tán thành.

...

Tiêu Ngọc Chi trở về chỗ ở, Liễu thị mới lôi kéo nàng ta hỏi chuyện hôm nay. Rõ ràng vô cùng cao hứng tiếp nhận triệu kiến của Hoàng Thượng, tại sao khi trở về, liền thay đổi hoàn toàn thành bộ dạng khác.

Tiêu Ngọc Chi nhăn nhăn nhó nhó không chịu nói, dù sao chuyện này thật mất mặt.

Nhưng suy nghĩ lại, nếu ngay cả mẫu thân của mình cũng không thể nói, nàng ta còn có thể nói cho ai nghe đây? Cũng không thể để nàng ta cứ kìm nén như vậy được?

Tiêu Ngọc Chi cúi đầu, kể lại chuyện ở Bích Phù đình một năm một mười cho Liễu thị. Sau khi Liễu thị nghe xong, nghi ngờ nói: "Hoàng Thượng... Nói như vậy sao?"

Tiêu Ngọc Chi gật đầu. Cũng lạ thật, rõ ràng muốn gặp nàng ta, tại sao nói với Đại bá phụ đưa Tiêu Ngư đến? Bỗng nhiên Tiêu Ngọc Chi nghĩ tới điều gì đó, sợ hãi nắm lấy tay Liễu thị, vẻ mặt đưa đám nói: "Mẫu thân, người nói xem…. Có phải người Hoàng Thượng muốn cưới là —— "

"Sẽ không."

Tim Liễu thị đột nhiên nhảy một cái, rất nhanh phủ định ý nghĩ to gan này của Tiêu Ngọc Chi. Bà ta nói nghiêm túc: " Lục muội muội mặc dù là đích tôn nữ duy nhất, nhưng nàng đã gả cho người khác. Cưới một quả phụ, là nam tử, đều phải kiêng kị ba phần, huống chi là Đế Vương?"