Thể Tôn

Chương 822: Nghi vấn




Nữ tử trông giống hệt Tử Vận đó tùy ý tung ra công kích, không ngờ đã phá tan bàn thạch tráo của Lôi Cương, đánh lên cốt lân giáp. Cốt lân giáp rung lên dữ dội. Có thể nhìn ra, cốt lân giáp không chống đỡ nổi mấy chiêu nữa. Nhưng trong thời gian chưa đầy một hơi thở này, Lôi Cương đã sớm vào trong Thú Triều Tinh. Từng đạo ánh sáng từ bốn phía liên tiếp bắn về phía hắn.

Chưa đến mười hơi thở, cốt lân giáp của Lôi Cương đã vỡ vụn. Mấy đạo ánh sáng bắn về hắn, nhưng hắn không hề chống đỡ, bởi phòng ngự của nhục thể hắn mạnh hơn cả cốt lân giáp. Có điều bị những đạo ánh sáng như những thanh kiếm này bắn trúng, lưng hắn vẫn đau nhói như bị đâm vào tim. Lúc này hắn đã đến bên hồ nước ở giữa rừng rậm nơi Tử Vận ở. Khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp ngồi bàn tọa bên bờ hồ, toàn thân hắn chấn động, đứng trên không mà quên mất nữ tử đang truy kích phía sau mình.

- Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy đi đâu?

Tiếng quát lạnh lẽo vang lên, đồng thời một thanh hắc kiếm tỏa ra sương mù dày đặc phá không bắn về phía Lôi Cương. Cảm thấy nguy hiểm, toàn thân Lôi Cương rung mạnh, thân thể đột nhiên bay lên trước, rồi lại vụt xoay người đánh ra hai quyền. Quyền kình đầy uy lực va thẳng vào hắc kiếm. Sóng chấn động mãnh liệt điên cuồng khuyếch tán ra bốn phương tám hướng, khiến những cây lớn phía dưới bị ép về bốn phía, hình thành nên một hình tròn to lớn. Còn Tử Vân đang ngồi bên bờ hồ lúc này cũng vụt mở mắt, nhìn lên không trung. Khi nhìn thấy thân ảnh của Lôi Cương, thần sắc nàng trở nên mừng rỡ. Còn khi nhìn thấy nữ tử kia, nàng lại có vẻ hết sức kinh ngạc.

Lôi Cương ngăn lại xong, liền nhận ra nữ tử giống hệt Tử Vận vừa công kích mình kia lúc này đang nhìn Tử Vận với ánh mắt mờ mịt, và Tử Vận cũng vậy. Hai người đứng đó nhìn nhau, bầu không khí nhất thời trở nên quái dị.

- Ngươi… là ai? Tại sao ta lại thấy quen thuộc như vậy?

Tử Vận đột nhiên thấp giọng nói. Trí nhớ của nàng còn chưa hồi phục, nên cho rằng do mình đã mất trí nhớ.

Nữ tử trong không trung cũng nhìn Tử Vận, nói:

- Ngươi… ngươi là ai? Tại sao lại quen thuộc như vậy? Tại sao tim ta lại đau đớn như vậy? Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ta… ta là Tử Vận. Ta đã mất trí nhớ, không thể nhớ ra ngươi là ai. Nhưng ta biết, ngươi là người thân của ta.

Tử Vận nhẹ nhàng đáp, trong mắt không biết vì sao lại đã đầy nước mắt.

- Tử Vận… Tử Vận, mất trí nhớ rồi ư? Ta là ai? Ta là ai? Tại sao ta không còn nhớ gì những việc trước kia nữa? Chẳng lẽ ta cũng mất trí nhớ rồi sao?

Nữ tử đó lẩm bẩm, càng nói càng kích động, cuối cùng nàng ta như phát điên lên, khí thế mạnh mẽ trên người bạo phát ra, khiến thần thú xung quanh đều lần lượt nằm sạp xuống đất run lẩy bẩy.

- Không! Ta phải đi tìm lại trí nhớ của mình! Ta phải nhận ra ngươi, bởi vì, lòng ta đang đau đớn.

Nữ tử đó lại lẩm bẩm nói tiếp, rồi quay đầu bỏ đi nhanh chóng.

Nhìn nữ tử đó rời khỏi, trong lòng Lôi Cương cảm thấy hết sức kinh ngạc. Nhìn Tử Vận nước mắt lưng tròng, lòng hắn chợt thấy xót xa, liền vội vàng đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói:

- Tử Vận, sao rồi?

- Lôi Cương, muội… muội rất đau lòng. Nữ nhân đó là ai? Muội có thể cảm thấy đó là người thân thiết nhất của mình, nhưng muội… không còn nhớ gì nữa. Nàng ta rốt cuộc là ai mà nhìn rất giống muội? Rốt cuộc là ai?

Tử Vận tựa trên ngực Lôi Cương, đau khổ rơi lệ, thân thể mềm mại khẽ run rẩy, nước mắt thấm ướt cả ngực hắn.

- Tử Vận, không sao đâu. Rồi muội sẽ nhớ ra thôi. Sau này muội sẽ nhớ ra mà.

Lôi Cương vỗ nhẹ vai Tử Vận, dịu dàng nói. Lòng hắn lúc này có chút ngưng trọng. Hắn đã lờ mờ đoán ra thân phận của nữ tử này. Ban đầu, Tử Vận từng nói, để tìm cách giúp nàng áp chế hư hỏa, mẫu thân nàng đã đi đâu không rõ tung tích. Mà với thực lực của Tử Gia, nếu còn ở Thất Giới thì chắc chắn đã tìm thấy rồi. Chằng lẽ, nữ tử này chính là mẫu thân của Tử Vận? Nhưng tại sao lại không còn chút ký ức nào như vậy? Hơn nữa, tu vi của nàng ta thật khủng khiếp, không ngờ đã đạt đến cường giả đại tôn, mà vì sao nàng ta lại muốn bắt mình?

Mọi thứ đều làm Lôi Cương chìm vào trong suy ngẫm. Nhất thời, lòng hắn có phần trở nên trầm trọng. Hắn vốn cho rằng Cổ Hoang đã là kẻ địch lớn nhất rồi, vậy mà lúc này lại xuất hiện thêm kẻ thần bí khác. Hắn nhìn ra được, người đó rất có khả năng chính là mẫu thân của Tử Vận, cũng không phải kẻ chủ mưu, chẳng qua chỉ là một con cờ mà thôi. Hơn nữa, từ lời nói và biểu cảm của nàng ta, thì nàng ta đã mất trí nhớ rồi. Vậy rốt cuộc là ai đang tìm mình?

Lôi Cương thấy hơi nặng nề, nhưng rồi nhanh chóng ép mình quên đi. Lúc này, hắn chỉ muốn toàn tâm toàn ý ở bên Tử Vận.

- Vận nhi, chúng ta ra ngoài được không? Hơn nữa, Chỉ San cũng đã sinh con cho ta, tên nó là Lôi Mặc. Nó cũng đến Thánh Giới Hồng Hoang rồi.

Lôi Cương cùng Tử Vận ngồi bên hồ, khẽ nói. Trong lòng hắn không hề muốn kéo Tử Vận vào việc này, nhưng sự xuất hiện của nữ tử kia làm hắn có chút không yên tâm về việc để Tử Vận ở lại đây.

- Muội muội Chỉ San sao?

Tử Vận nhìn Lôi Cương, rồi chìm vào trong hồi ức. Nhưng trong lòng nàng không hề có chút gì không vui. Hiện giờ, nàng chỉ có thể nhờ vào ký ức mà Lôi Cương từng thuật lại. Nàng cũng nghe ra được việc giữa Chỉ San và Lôi Cương. Tuy rất muốn độc chiếm Lôi Cương, nhưng nàng cũng hiểu rõ, trong tình huống này, bản thân mình không thể từ chối Chỉ San được. Nàng không thể ích kỷ như vậy.

- Ừ, Hư Nhi cùng mấy đồ đệ của ta đều đang ở Tây Tháp Tinh. Muội cũng đến đó được không?

Lôi Cương khẽ đáp.

Tử Vận trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới lắc đầu, đáp:

- Lôi Cương, muội không muốn biến thành gánh nặng của huynh. Muội sẽ ở đây tu luyện chăm chỉ, muội biết huynh có tâm sự, cũng biết huynh đang lo lắng cho muội, nhưng muội có kế hoạch của mình. Huynh hãy đi hoàn thành việc của mình, muội không thể trở thành gánh nặng của huynh được. Muội muốn nhớ lại mọi việc trước kia, được không? Hơn nữa, muội cảm thấy, nữ tử đó sẽ còn đến. Nàng ta sẽ không làm hại muội, nàng ta là người thân của muội, sẽ không hại muội đâu.

Lôi Cương chăm chú nhìn Tử Vận. Thấy thần sắc kiên định đó của nàng, lòng hắn nhói đau. Hắn khẽ nói:

- Nhưng người đó hình như cũng mất trí nhớ rồi. Nếu nàng ta gây tổn thương đến muội thì làm thế nào? Mà thời gian tới ta lại không thể ở bên muội được. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Không sao đâu, sư tôn đã cho muội một cái lệnh bài. Nếu xảy ra chuyện gì, thì sư tôn sẽ đến. Huynh không cần lo, cứ đi hoàn thành xong việc của mình đi. Lôi Cương, muội thật sự không muốn trở thành gánh nặng của huynh! Thật đấy.

Tử Vận lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

Lôi Cương thầm thở dài. Dù có mất trí nhớ hay không, Tử Vận vẫn đều luôn thấu hiểu tâm ý người khác. Lôi Cương không muốn để Tử Vận khó xử. Hắn vuốt mái tóc đẹp của nàng, khẽ gật đầu.

Thời gian đoàn tụ trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua một tháng. Lôi Cương cũng biết đã đến lúc hắn phải đi tìm tà hồn cổ. Gánh nặng trên vai khiến hắn không thể ở bên Tử Vận lâu hơn được.

- Lôi Cương, hãy hứa với muội, bất kể thế nào, huynh cũng phải bình an trở về, dẫn Hư nhi, Thải nhi, Mặc nhi cùng về, được không?

Tử Vận dựa lên ngực Lôi Cương, nhỏ nhẹ nói, trong mắt tràn đầy vẻ lưu luyến không muốn rời. Ở với hắn càng lâu, Tử Vận càng không muốn rời xa hắn. Nhưng nàng biết, Lôi Cương có việc hắn phải làm, nàng không thể làm lỡ việc của hắn.

- Ừ, ta sẽ bình an về gặp muội.

Lôi Cương ôm chặt thân thể mềm mại của Tử Vận, kiên định đáp.

Hai người lưu luyến nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Lôi Cương thở dài, nói:

- Vận nhi! Ta phải đi. nàng ở đây đợi ta về.

- Dạ!

Tử Vận gật đầu. Trong ánh mắt lưu luyến của Tử Vận, Lôi Cương chầm chậm bay lên, rồi lao nhanh về phía trên.

Tử Vận đứng đó, nhìn lên bầu trời, thần tình tràn đầy đau khổ và lưu luyến.

Lôi Cương không biết rằng, hắn rời khỏi Thú Triều Tinh không lâu sau, một bóng dáng yêu kiều liền nhanh chóng tiến vào trong Thú Triều Tinh.