Thể Tôn

Chương 79: Khải Thiên báo thù




Sau khi Lôi Cương ra ngoài liền thấy người trung niên lúc trước đã đứng đó đợi sẵn. Nhìn thấy Lôi Cương đi ra, ánh mắt y sáng ngời. Mà bên cạnh y lúc này có một vị nam tử trung niên mập mạp, ánh mắt cũng y như vậy.

- Đạo hữu! Thế nào?

Người trung niên nam tử thấy Lôi Cương đi ra liền mở miệng hỏi.

- Ừm! Mọi chuyện rất tốt. Đa tạ.

Lôi Cương nói một cách thản nhiên.

- Ha ha! Đây là bổn phận của chúng ta. Tiểu huynh đệ. Không biết ngươi có còn thú hạch của linh thú cấp bốn hay không? Chỉ cần ngươi ra giá, tiểu Vạn tượng các sẽ dốc hết sức thỏa mãn nhu cầu của ngươi.

Người trung niên ăn mặc đẹp đẽ nở một nụ cười hiền lành khiến cho người ta có một thứ hảo cảm.

Lôi Cương lắc đầu, nói:

- Ta cũng chỉ có một viên.

Sâu trong đáy mắt người đó có chút thất vọng nhưng y vẫn nở nụ cười rồi lấy ra một cái lệnh bài màu vàng to bằng bàn tay mà nói:

- Tiểu huynh đệ! Sau này nếu như có thú hạch cấp bốn thì hãy chiếu cố tới tiểu Vạn Tượng các ta trước. Tiểu Vạn tượng các chúng ta trải khắp tất cả Trung Xu giới, mỗi châu đều có phân hội. Mà giá cả của tiểu Vạn tượng các cũng không để cho ngươi thất vọng. Ta là chưởng quỹ của tiểu Vạn tượng các ở thành Vạn Đạo, tên là Vạn Kim. Ngươi gọi ta là Vạn lão ca được rồi.

Lôi Cương gật đầu thản nhiên, nhìn lệnh bài một chút rồi cho vào trong giới chỉ.

- Vạn lão ca! Sau này nếu có nhất định sẽ tới tiểu Vạn tượng các.

- Tốt! Tốt!

Vạn Kim nở nụ cười rồi gật đầu. Sau đó, y khách khí đưa Lôi Cương ra khỏi tiểu Vạn tượng các. Mà người trung niên họ Lý ở bên cạnh thì cảm thấy khó hiểu và kinh ngạc. Một tên tiểu tử may mắn nhặt được một viên thú hạch mà lại được chưởng quầy coi trọng như vậy, hơn nữa lại còn cấp lệnh bài khách quý cấp Kim cho hắn.

Tiểu Vạn tượng các có mặt ở khắp nơi trên Trung Xu giới, hơn nữa, thời gian cũng không ít hơn các thế lực lớn bao nhiêu, thực lực phải nói là hết sức thần bí. Cho dù là bảy đại môn phái cũng không dám động tới. Một thương hội lâu đời như vậy không thể không có chỗ dựa chắc chắn và thực lực hùng hậu. Mà tiểu Vạn tượng các chia thành các loại thẻ cấp bạc, cấp vàng và cấp tím. Để có được thẻ bạc thì ít nhất cần phải có mười vạn trung phẩm linh thạch. Mà thẻ vàng thì cho dù linh thạch cũng khó có thể có được. Mà có lẽ ngay cả trưởng lão của Kiếm Đỉnh môn cũng chỉ có thể có thẻ vàng mà thôi. Về phần thẻ tím thì có lẽ chỉ có những người đứng đầu các thế lực lớn mới có.

Sau khi tiễn Lôi Cương ra khỏi trung tâm giao dịch, nụ cười trên gương mặt Vạn Kim từ từ biến mất. Y liếc mắt nhìn Lý ca rồi sờ sờ cái bụng to của mình mà cười nói:

- Thế nào? Lý Tài! Ngươi rất thắc mắc tại sao ta lại tặng thẻ Vàng cho hắn?

Lý Tài gật đầu.

- Ngươi cho rằng hắn chỉ may mắn nhặt được một viên thú hạch trung phẩm cấp bốn thôi hay sao?

Vạn Kim cươi ha ha, ánh mắt tràn ngập sự cơ tri.

Lý Tài suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Đại chưởng quỹ! Chẳng lẽ với tuổi của hắn mà có thể giết được linh thú cấp bốn?

Vạn Kim chớp chớp mắt rồi nói:

- Vì sao Trung Xu giới rộng như vậy mà chỉ có mỗi mình hắn là chó ngáp phải ruồi? Hơn nữa, tuổi của hắn còn chưa vượt quá hai mươi. Cảnh giới Cương Thể mà tuổi chưa quá hai mươi thì đó là người như thế nào?

Gương mặt của Vạn Kim xuất hiện một sự mong đợi. Nói xong, y từ từ rời đi.

Có đến nửa ngày, Lý Tài vẫn chưa tỉnh táo lại.

Chưa tới hai mươi tuổi mà đạt tới cảnh giới Cương Thể? Thực sự có một thiên tài kinh khủng như vậy hay sao?

Hư Kiếm đã được nâng cấp, Lôi Cương cũng đạt được mục đích của mình. Bước tiếp theo, hắn tính toán tiếp tục rèn luyện nâng cao thực lực. Ra khỏi cửa phía Đông của thành Vạn Đạo, Lôi Cương đi thẳng về phía Đông. Khi thấy có ít người, Lôi Cương không nhịn được lấy Hư Kiếm bắt đầu khởi động thân thể. Lúc này, cầm Hư Kiếm nặng hai ngàn cân, Lôi Cương phải cố hết sức. Mỗi bước chân của hắn đều để lại một dấu chân thật sâu.

Nhẹ nhàng vuốt ve những hình thù quái dị trên thân Hư Kiếm, Lôi Cương có cảm giác Hư Kiếm như không biết sức nặng tăng lên gấp bội mà dường như có chút gì đó quái dị. Có điều, Lôi Cương cũng không biết sự quái dị đó ở đâu ra. Nhìn viên tinh thạch màu tím đã trở lại bình thường, Lôi Cương chợt nghĩ tới một câu nói cuối cùng của Cổ Đạo:

- Tiểu hữu! Hãy dụng tâm giao tiếp với thanh kiếm của ngươi đi. Có lẽ...ngươi sẽ có được rất nhiều điểm tốt.

- Đúng rồi! Không biết bây giờ, Hư Kiếm trở thành linh khí cấp mấy?

Tới lúc này, Lôi Cương mới nhớ tới lúc trước vẫn chưa hỏi Hư Kiếm đạt tới cấp mấy. Khi ở Luyện Khí tông, hắn nghe Luyện Hư nói rằng nó đã đạt tới cấp ba. Vậy thì lần này có thể tăng lên hay không?

Đột nhiên, Lôi Cương dừng lại, quay đầu nhìn về sau có mấy bóng người đang phóng đến. Trong mắt hắn xuất hiện sát khí.

- Khà khà! Tìm ngươi mấy tháng không ngờ ngươi dám xuất hiện ở thành Vạn Đạo.

Một tiếng cười âm độc vang lên. Năm gã trung niên phóng tới gần. Người đi đầu đúng là người thanh niên mà hắn đã gặp trong Bắc Phệ...Khải Thiên. Sau khi bị đốt cháy, tới hôm nay Khải Thiên đã khỏi hẳn, trở lại như cũ.

Trong thời gian qua, Khải Thiên lúc nào cũng tìm kiếm Lôi Cương và tiểu Phần. Sau khi bị Lưu lão giáng cho một cái tát mà bay đi, Khải Thiên không biết sau đó xảy ra chuyện gì, lại càng không biết mấy lão quái vật của Khải gia cũng tới đó. Mà Khải Thiên là người có thù phải báo. Sau khi trở về vẫn luôn ghi hận Lôi Cương và tiểu Phần suýt chút nữa thì hủy đi dung mạo của y. Đây là điều mà y không thể chấp nhận. Vì vậy mà Khải Thiên lợi dụng thế lực của mình ở thành Vạn Đạo tìm kiếm Lôi Cương. Cho tới hôm nay, khi tìm được, Khải Thiên liền chạy tới đây. Để cho chắc chắn, Khải Thiên giấu diếm gia gia của mình dẫn đệ tử tinh anh của Khải gia định giết chết Lôi Cương.

Lôi Cương lạnh lùng nhìn Khải Thiên rồi nói:

- Ngươi muốn gì?

- Ha ha! Thế nào? Ngươi nói gì? Bắt lấy hắn.

Khải Thiên đột nhiên quát. Năm gã trung niên ở bên cạnh cùng chuyển động, lấy ra linh kiếm mà tấn công Lôi Cương.

Lôi Cương sầm mặt lại nhìn năm người trung niên đang lao tới nhưng không hề cảm thấy một chút uy hiếp. Hắn liên tục cười lạnh. Bản thân hắn còn chưa tìm thứ để thử uy lực của Hư Kiếm sau khi thực lực tăng lên thì lúc này lại có mấy tên dẫn xác đến. Sau trận đánh ở Bắc Phệ, suy nghĩ của Lôi Cương đã có một sự thay đổi kinh người. Đặc biệt là do thực lực kém khiến cho bản thân phải rơi vào sự tuyệt vọng khiến cho tâm lý non nớt của Lôi Cương từ từ biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng. Nếu Khải Thiên đã cố tình như vậy thì hắn cũng chẳng cần gì phải ẩn nhẫn.

Hai tay Lôi Cương nắm chặt Hư Kiếm. Trong nháy mắt khi năm người lao tới, cương khí trong kinh mạch của Lôi Cương chợt cuồn cuộn dồn vào Hư Kiếm. Hắn bước về phía trước một bước, rồi gầm lên trong đầu:

- Khai Thiên! Thức thứ mười hai.

Một lưỡi kiếm từ trong Hư Kiếm bắn ra ngoài.

Thanh Hư Kiếm cũng hướng về phía năm người trong không trung mà chém một cái.

Dưới một kiếm đó, ba gã trung niên bay ngược về phía sau. Vòng cương khí bảo vệ của họ bị phá nát trong nháy mắt. Cả ba tái nhợt đứng trên không trung, ánh mắt khiếp sợ nhìn Lôi Cương. Hai gã trung niên còn lại không nằm trong phạm vi công kích của Lôi Cương tiếp tục đánh tới phía sau lưng hắn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Cảm nhận được hai đạo công kích rất mạnh đang tới, sắc mặt Lôi Cương sầm xuống. Chân phải của hắn dậm mạnh xuống đất rồi nhảy lên không trung tránh né. Thanh Hư Kiếm trong tay hắn giống như một con rắn, đâm thẳng về phía người trung niên ở phía trước.

Tên trung niên đó không ngờ tốc độ của Lôi Cương lại nhanh như vậy, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau mình. Nét mặt y trở nên nghiêm trọng, cương khí cuồn cuộn tản ra tạo thành một cái vòng phòng ngự bảo vệ toàn thân.

"Oành!' một tiếng động vang lên, thanh Hư Kiếm chém thẳng lên vai người trung niên. Mặc dù không phá vỡ được vòng cương khí bảo vệ nhưng với sức mạnh thân thể cùng với hai ngàn cân của Hư Kiếm đánh cho tên đó chui thẳng vào lòng đất. Sắc mặt Lôi Cương đột nhiên thay đổi, gầm nhẹ trong lòng:

- Khai Thiên! Thức thứ mười ba.

Hắn đột nhiên xoay người, Hư Kiếm chém ngang về phía sau. Người trung niên đang chuẩn bị công kích tới lưng của hắn biến sắc, mở to mắt mà nhìn thế công kích mạnh mẽ đang chém ngang về phía mình.

"Phanh phanh" hai tiếng động vang lên, vòng bảo vệ cương khí bị phá nát. Mũi kiếm rạch vào bụng người trung niên khiến cho máu tươi và nội tạng trong cơ thể trào ra. Tên trung niên đó bay ngược về phía sau, rơi mạnh xuống đất không biết sống chết thế nào.

Ba gã trung niên còn lại đều khiếp sợ nhìn người trung niên đang nằm trên mặt đất. Ngay lập tức, ánh mắt họ tràn ngập sát khí mà lao về phía Lôi Cương.

Khải Thiên đứng ở xa, mở to mắt mà nhìn người trung niên đang nằm trên mặt đất. Gương mặt y hoàn toàn tái nhợt, không thể tin được vào mắt mình. Lúc trước, y có thể bóp chết tên tiểu tử vậy mà bây giờ tại sao hắn lại trở nên kinh khủng như vậy? Đây đều là tinh anh của Khải gia, tu vi hoàn toàn đạt tới cảnh giới Cương Thể. Quan trọng hơn là y tự ý dẫn họ ra ngoài nên gia gia của y cũng không biết. Vậy mà bây giờ, một người không biết sống chết thế nào, một người bị thương nằm trong lòng đất. Nghĩ tới cơn giận của gia gia, Khải Thiên chợt run rẩy.

Đột nhiên, y ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Lôi Cương.

"Chết! Hắn nhất định phải chết."