Thể Tôn

Chương 785: Tiểu Cương




Thời gian trôi qua, đến khi sát hạch kết thúc, Lôi Hư hết sức lo lắng. Y không thấy Lôi Mặc đâu! Nghĩ đến việc Lôi Mặc có thể chết trong lần sát hạch này, lòng y đau đớn. Mặc dù là cùng cha khác mẹ, lại lần đầu tiên gặp nhau, nhưng dù sao bọn họ cũng cùng chung huyết mạch. Y đứng lên, cơ thể hơi run rẩy nhìn về phía trước, gần như không có tưởng tượng nổi bộ dạng của Lôi Cương sau khi biết chuyện sẽ như thế nào.

Trong kết giới, người có cùng mối lo lắng như Lôi Hư chính là bốn người Ngu Đao. Bốn người bọn họ dựa vào kinh nghiệmnhiều năm qua, cùng trải qua trận sát hạch này. Mặc dù có chút vất vả, nhưng bọn họ đã sống sót, có điều không ai vui mừng cả. Lúc này, bọn họ gần như đã hết hi vọng, không thấy Lôi Mặc đâu, điều này chắc chắn còn đau khổ hơn cả việc giết chết họ. Lôi Mặc là do bọn họ đưa đến, là cốt nhục của Lôi Cương, cũng chính bọn họ đã nhìn gã lớn lên, tình cảm giành cho hắn hết sức sâu đậm. Với lại, Lôi Mặc gặp chuyện mới là chuyện quan trọng. Điều này khiến bọn họ không dám tưởng tượng ra sẽ đối mặt với sư tôn Lôi Cương như thế nào.

Đúng lúc này, Lôi Cương đến thành Vẫn Tinh. Nhìn thấytu luyện giả ở khắp nơi, hắn lẩm bẩm nói:

- Càng ngày càng nhiều người vào Tây Tháp tinh. Chắc hẳn trong đó có rất nhiều người đến vì truyền thừa của Đạo Hoang?

Hắn đột nhiên cảm thụ được mấy luồng khí tức quen thuộc, thần thức hắn lộ ra. Ban đầu, hắn sửng sốt, rồi lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ. Lôi Cương nhanh chóng biến thành một cái bóng hiện ra bên cạnh bốn người Ngu Đao, không chút tiếng động khiến bốn người kia không hề nhận ra sự có mặt của hắn.

-Ngu Đao, Quân Thắng, Thủy Vô, Hoàng Diệu Tông, sao bốn người các ngươi lại tới Thánh giới Hồng Hoang?

Một tiếng nói ngạc nhiên, vui mừng chợt vang lên, khiến bốn người Ngu Đao giật mình, cùng vui mừng. Bọn họ cùng nhìn lại Lôi Cương với cơ thể vạm vỡở phía sau.

-Sư tôn!

-Sư tôn!

-Chủ nhân!

Bốn người bọn họ cùng hô lên, âm thanh vang dội, khiến không ít tu luyện giả xung quanh đều quay đầu nhìn. Khi thấy đám người Ngu Đao thì lộ ra vẻ châm biếm, nhưng khi thấy diện mạo của Lôi Cương thì cực kỳ khiếp sợ. Sắc mặt của một gã nam tử lạnh lùng trong đám người đó cứng đờ, sau khi thấy dung mạo của Lôi Cương thì gã chấn động, rồi vẻ mặt dần dịu xuống , lẳng lặng nhìn Lôi Cương.

-Lôi Cương, đúng là Lôi Cương!

Là Lôi Cương một quyền đánh chết hộ pháp Thiết Tiệm!

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hơn mười vạn tu luyện giả trong kết giới và ngoài kết giới đều khiếp sợ, ánh mắt họ sáng rực. Có kẻ tôn kính, cũng có kẻ kèm theo vẻ đố kỵ nhìn về phía Lôi Cương.

Lúc này, Lôi Hư vốn đang ngồi xếp bằng trên tường thành, chợt biến mất. Lần nữa xuất hiện, y đã ở trong kết giới, đau đớn và thống khổ nhìn Lôi Cương, mấy lần định mở miệng, nhưng không dám nói ra điều trong lòng.

Lôi Cương nhìn Lôi Hư, nói:

-Hư nhi, tới đây, vi phụ giới thiệu với ngươi, đây là đại đệ tử Ngu Đao của vi phụ….

-Sư tôn!

Ngu Đao nghe thấy vậy thì đôi mắt đỏ hoe, ắc mặt đờ đẫn không đành lòng, nhìn Lôi Cương đầy thống khổ.

-Làm sao vậy?

Lôi Cương nghi hoặc nhìn Ngu Đao. Với tính cách của Ngu Đao, lão sẽ không cắt ngang lời hắn, chẳng nhẽ xảy ra chuyện gì? Lôi Cương nghi hoặc nhìn qua đám người Quân Thắng. Khi thấy sắc mặt bọn họ đều gần như giống nhau, hắn giật mình, chẳng nhẽ Chỉ San đã xảy ra chuyện? Lôi Cương hít một hơi thật sâu, vẻ tươi cười trên khuôn mặt cũng cứng nhắc rồi mất hẳn. Sau khi tới Thánh giới Hồng Hoang, hắn vẫn thường xuyên nghĩ tới Chỉ San, nhưng hắn hiểu rõ hắn phải mạnh mẽ, đủ mạnh để trở lại Thất giới, mạnh để đưa Tử Vận và Lôi Hư, Lôi Thải cùng quay lại Thất giới. Lúc này thấy sắc mặt của mấy người Ngu Đao, sắc mặt hắn tái nhợt. Lôi Cương tái mặt, gắng kìm nén tình cảm trong lòng, thấp giọng nói:

-Làm sao vậy, rốt cuộc làm sao vậy? Chỉ San đã có chuyện gì đúng không?

Hai mắt Lôi Cương như điện nhìn bốn người Ngu Đao.

-Không phải! Sư tôn, sư mẫu, nàng vẫn khỏe mạnh.

Ngu Đao lắc đầu, cắn chặt răng, cúi đầu nói.

-Vậy tại sao các ngươi lại như vậy?

Lôi Cương nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, nói.

Lúc này, trên khuôn mặt đám tu luyện giả xung quanh đều lộ ra vẻ khiếp sợ, Lôi Hư đúng là con trai của Lôi Cương sao?? Tin này, trong nháy mắt, làm cho tất cả tu luyện giả trong kết giới đều khiếp sợ. Mặc dù, trong số đó, có rất nhiều đệ tử vừa mới tham gia sát hạch, nhưng trước khi tham gia sát hạch, bọn họ đều kiểm tra tình trạng của Tây Tháp tinh trước rồi. Hai cái tên Lôi Cương, Lôi Hư đã sớm lưu truyền ở Thánh giới Hồng Hoang, tuy mọi người đều đoán Lôi Cương và Lôi Hư có quan hệ với nhau, nhưng không ai nghĩ tới hai người lại là phụ tử.

-Sư…sư tôn, chúng tôi có lỗi với người.

Ngu Đao đau đớn kêu lên một tiếng, rồi quỳ xuống đất, ba người Thủy Vô cũng không chần chừ đều quỳ xuống.

Lôi Cương nhướng mày, trầm giọng quát:

-Đứng lên, có chuyện gì thì nói đi.

-Sư tôn…Lôi Mặc, gã…gã cũng tham gia sát hạch, nhưng giờ sát hạch đã xong, mà gã…gã vẫn chưa ra.

Ngu Đao hít một hơi thật sâu, sau đó hai mắt đỏ hoe, vô cùng đau khổ nói.

-Lôi Mặc? Lôi Mặc là ai?

Lôi Cương nghi ngờ nhìn bốn người. Lúc này, trong lòng hắn cảm nhận được một cảm giác bất an, buộc hắn phải thở dốc.

-Sư tôn, sau khi người rời đi, sư mẫu Chỉ San, nàng liền…nàng liền có tin vui. Lôi Mặc, là con trai của người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ngu Đao nói.

Cơ thể vạm vỡ của Lôi Cương run lên dữ dội, trong nháy mắt, sắc mặt tái mét. Hắn lùi lại vài bước, khuôn mặt đờ đẫn, gần như dữ tợn, khàn giọng nói:

- Ngươi nói…Lôi Mặc là con trai do Chỉ San sinh ra? Là con trai của Lôi Cương ta?

-Đúng!

Ngu Đao không dám nhìn về phía Lôi Cương.

Lôi Cương có nằm mơ cũng không nghĩ tới Chỉ San lại sinh con cho mình, nhưng điều này trong nháy mắt lại làm hắn đau khổ. Hắn còn chưa từng gặp mặt con trai, mà giờ nó lại chết ở trong sát hạch sao? Chuyện này chẳng khác nào là một tia sấm sét giữa trời quang khiến hắn nhất thời như mê muội. Một luồng khí thế mạnh mẽ vô cùng kinh khủng phóng lên cao, không gian rung động dữ dội. Trong nháy mắt, kết giới bao phủ sát hạch bị phá tan. Hơn mười vạn tu luyện giả bên trong và bên ngoài kết giới đều biến sắc, như thể có một ngọn núi Thái Sơn bỗng chốc đè nặng trong lòng bọn họ, khiến bọn họ không thở nổi. Đám người kinh hãi lùi lại, khiếp sợ nhìn khí thế dữ dội như trận hồng thủy của Lôi Cương.

Lôi Cương nắm chặt song quyền, hai mắt đỏ ngầu, trong cơ thể phát ra âm thanh tựa như sấm sét. Sắc mặt hắn dữ tợn, hắn nhìn Ngu Đao, nói:

- Nó tên là Lôi Mặc, đúng không?

Bốn người Ngu Đao cùng gật đầu, còn sắc mặt Lôi Hư cũng trắng bệch, sợ hãi nhìn Lôi Cương. Y phát hiện ra tu vi của Lôi Cương đã mạnh hơn trước đây vô số lần, khiến y vừa khiếp sợ, vừa vui mừng, lại vừa đau khổ, có thể nói mừng vui xen lẫn.

Trong đám người, một gã nam tử lạnh lùng chợt đi ra. Hai mắt gã nhìn Lôi Cương chằm chằm, không hề bị khí thế bộc phát kinh khủng của Lôi Cương ngăn cản mà bước từng bước lại chỗ hắn.

-Khi sinh gã ra, sư mẫu nói, muốn gã trở thành một người không ai biết đến, nên mới gọi gã là Lôi Mặc.

Ngu Đao khàn giọng nói.

-Lặng lẽ không tiếng tăm, lặng lẽ không tên, Lôi Mặc!

Hai mắt Lôi Cương gần nhưđỏ ngầu, hắn vô cùng thống khổ, lẩm bẩm nói. Nỗi đau nhói trong lòng làm hắn gần như không có cách nào thở được. Hắn chợt cảm thấy trời đất đang yên bình bỗng biến sắc, tứ lược toàn thân hắn khuếch tán, hắn vẫn chưa cảm thụ được. Lúc này, hắn ngơ ngác đứng im tại chỗ, ánh mắt chết lặng nhìn bốn người Ngu Đao.

Gã nam tử lạnh lùng kia chạy tới sau lưng Lôi Cương. Gã đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn thân thể vam vỡ cao lớn của Lôi Cương, khóe miệng khẽ nhếch cười. Nỗ lực bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu lần sinh tử, nỗi thống khổ mấy năm nay, tại giờ khắc này khiến gã hiểu rằng tất cả đều đánh giá.

Chìm trong nỗi thống khổ vô tận, Lôi Cương căn bản không cảm thụ được có người đến phía sau hắn. Llúc đó, ánh mắt Lôi Hư sắc bén nhìn chằm chằm gã nam tử lạnh lùng.

-Lôi Mặc đã chết, là ai đã giết chết nó?

Một lúc lâu sau đó, trong hai mắt Lôi Cương đột nhiên bắnra sát khí. Hắn lớn tiếng quát, âm thanh như sấm rền vang lên trong không gian.

-Tiểu Cương, ngươi thực sự đã thưởng thành, mà gã cũng không hề chết.

Đúng lúc này, gã đàn ông lạnh lùng phía sau Lôi Cương đột nhiên lên tiếng. Khuôn mặt dữ tợn của Lôi Cương lại trở nên cứng nhắc, toàn thân hắn run lên dữ dội, hai mắt tròn xoe, gần như không tin vào tai mình. Hắn quay đầu lại, tâm trạng cực kỳ xúc động.

Trên thế giới này, chỉ có một người gọi hắn như vậy, chỉ có Lôi Ma!