Thể Tôn

Chương 77: Tăng tiến




Lôi Cương chỉ cảm thấy toàn thân như đang có ngàn vạn con kiến đang chui vào trong xương cốt của mình. Sự đau đớn từ trong xương tủy khiến cho Lôi Cương đang hôn mê, giật mình tỉnh lại. Hắn cắn chặt răng, hít một vài hơi rồi nhìn làn da đang đỏ hồng của mình. Hắn nhịn đau rồi điên cuồng đấm xuống đất.

"Rầm...rầm...rầm..." Núi rừng yên tĩnh chợt vang lên những tiếng động dữ dội. Đột nhiên, những tiếng động biến mất. Lôi Cương ngây người nhìn bản thân cùng với những cái hố to mấy mét trên mặt đất. Từ lúc nào, thân thể hắn có nguồn sức mạnh lớn đến vậy? Lôi Cương đang kinh ngạc chợt run người, nhảy dựng lên mà nhìn xung quanh...

"Không chết? Mình chưa chết? U Thiên đâu? Chẳng lẽ U Thiên bỏ qua cho mình? Sao có thể như vậy?" Đánh chết Lôi Cương cũng không thể tin được rằng U Thiên sẽ bỏ qua cho hắn. Nhưng tại sao hắn vẫn còn sống và tu vi lại tăng lên như vậy? Chẳng lẽ gia gia của tiểu Phần quay lại cứu hắn? Lôi Cương nghĩ nát óc cũng không ra lý do. Nhưng hắn đoán được chắc chắn là có người cứu mình. Còn đó là ai thì hắn không thể nào nghĩ ra được.

- Ôi chao! Mặc kệ. Có thể sống là tốt rồi. A! Tu vi Luyện Cốt của mình không ngờ lại đạt tới được thiên cấp? Không phải...

Thần thức của Lôi Cương chìm vào trong cơ thể rồi ngạc nhiên khi phát hiện ra cốt tủy của hắn không ngờ lại tỏa ra ánh sáng màu hồng. Có chuyện gì thế này? Chẳng lẽ lúc trước....

- A!

Lôi Cương đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, đau đớn ngã xuống đất. Hắn co quắp người, thân thể run rẩy, nét mắt tái nhợt. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu xuất hiện khắp người. Co giật chừng nửa canh giờ, cơn đau từ trong xương tủy mới từ từ biến mất. Lôi Cương mềm nhũn nằm trên mắt đất, khuôn mắt tái nhợt và hoảng sợ mà nhìn lên trời.

Suốt nửa ngày, Lôi Cương không động đậy lấy một cái, vừa từ từ hồi phục cương khí đã hao hết trong thân thể, vừa lo lắng cơn đau lại xuất hiện. Thần thức của hắn chui vào trong cơ thể chợt phát hiện, xương cốt lúc trước tỏa ra ánh sáng màu hồng thì bây giờ đã biến mất. Tuy nhiên nhìn xương tủy của hắn giống như miếng ngọc tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Hắn có thể cảm thấy thân thể tràn trề sức lực. Quá vui sướng, Lôi Cương quên mất cơn đau lúc trước mà nhảy dựng lên.

Đột nhiên, Lôi Cương cứng đờ người, mồ hồi trên trán lại ứa ra.

Hắn hít một hơi rồi quá đau đớn mà ngã xuống đất, ngất đi. Mặc dù đã hôn mê, nhưng thân thể Lôi Cương vẫn co giật, hơn nữa lại còn tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

Trong cơ thể của hắn lúc này có một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Kinh mạch rất nhỏ nhưng lúc này như bị một thứ lực lượng vô hình kéo căng mà từ từ to lên. Cương khí và nội kình trong kinh mạch tăng lên nhanh chóng. Sau khi kinh mạch to bằng ngón tay cái mới dừng lại. Cương khí và nội kình trong kinh mạch cũng tăng lên mấy lần. Quan trọng hơn là khi to lên, cương khí và nội kình tiêu hao lại hồi phục. Trong đan điền của hắn, cương khí và nội kình cuồn cuộn chảy vào, giống như có một nguồn sức mạnh vô hình đang hấp thu. Từ từ, trong đan điền xuất hiện một cái hạt cát. Một lúc sau, hạt cát từ từ to dần cho đến khi bằng ngón tay út mới dừng lại. Trên hạt cát đó, hai màu vàng nhạt và màu xanh nhạt mỗi thứ chiếm một nửa.

Thời gian từ từ trôi qua, Lôi Cương nằm dưới tán cây, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt. Đột nhiên, hắn mở mắt. Từ trong mắt lóe lên một tia sáng, rồi bật người dậy.

- A!

Lôi Cương kêu lên một tiếng sợ hãi khi thấy bản thân có thể đứng trên không trung. Lôi Cương hoảng sợ mà nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. "Tại sao lại thế này? Tại sao mình lại có thể đột nhiên lơ lửng? Tu vi của mình làm sao có thể tăng vọt?" Thần thức của Lôi Cương từ từ chui vào trong đan điền quan sát hạt châu mà gương mặt kích động chuyển sang đỏ hồng.

- Cương thể...cảnh giới Cương Thể...mình đã đạt tới cảnh giới Cương Thể? Cảnh giới Cương Thể còn có tên là cảnh giới Cương Đan. Trong đan điền của mình không ngờ lại có Cương Đan? Mình đã đạt tới Cương Thể? Không đúng. Tại sao Cương Đan lại còn có màu vàng nhạt? Chẳng lẽ....

Lôi Cương nhìn vào bên trong mà khiếp sợ, rơi từ trên không xuống đất. Ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn lên không trung. "Luyện Cân sơ kỳ...không ngờ mình đã đạt tới Luyện Cân sơ kỳ."

Lôi Cương đứng phắt dậy, lấy Hư Kiếm. Hai tay hắn nắm chặt Hư Kiếm rồi từ từ nhắm mắt. Đột nhiên, hắn hét to:

- Khai Thiên thức thứ mười hai.

Cương khí trong cơ thể nhanh chóng dồn vào trong Hư Kiếm. Gân cốt toàn thân Lôi Cương bắt đầu cử động, nội kình tràn ngập trong từng bắp thịt.

"Rầm...rầm...rầm..." Một tiếng nổ long trời lở đất vang vọng trong khi rừng rậm, khiến cho một số phi điểu cùng với linh thú sợ hãi.

- Khai Thiên thức thứ mười hai. Mình có thể xuất ra được thức thứ mười hai.

Lôi Cương vô cùng mừng rỡ. Hắn quan sát trong kinh mạch thì phát hiện thấy cương khí trong kinh mạch chỉ tiêu hao có một nửa. Lôi Cương cố gắng kìm chế niềm vui lại từ từ nhắm mắt lại nghĩ tới thức thứ mười ba của Khai Thiên.

- Khai Thiên thức thứ mười ba.

Lôi Cương gầm lên một tiếng. Một lưỡi kiếm từ trong Hư Kiếm phóng ra cực mạnh. Cái hố trên mặt đất lại một lần nữa bị đánh cho sâu hơn, dài hơn. Đất đá bên dưới như biến thành những thanh kiếm sắc bắn lên không trung tạo ra những tiếng động xé gió.

Gương mặt Lôi Cương ửng hồng, nhìn xuống cái hố dưới đất mà hít một hơi thật sâu. Hắn từ từ nhắm mắt lại, trong đầu suy nghĩ về thức thứ mười bốn.

Đột Nhiên, Lôi Cương mở mắt rồi quát lên:

- Khai Thiên thức thứ mười bốn.

"Vù..." Một tiếng động vang lên, thanh Hư Kiếm trong tay hắn bay đi còn bản thân Lôi Cương thì hết sức mà nằm trên mặt đất. Nhìn thanh Hư Kiếm đang cắm trên mặt đất, Lôi Cương cười khổ. Xem ra hắn đã quá mức. Cương khí và nội kình trong cơ thể đã gần như hết sạch vậy mà hắn vẫn chưa phát hiện ra.

Sau khi hồi phục, Lôi Cương lại thử phát ra thức thứ mười bốn của Khai Thiên thì nhận thấy cho dù có dùng cương khí và nội kình thế nào cũng không thể được. Tuy nhiên, hắn cũng không cảm thấy buồn. Tu vi tăng nhiều như vậy cũng đủ khiến hắn cảm thấy mỹ mãn.

Sau khi thở ra một hơi, Lôi Cương nằm dưới tán cây mà nhìn lên trời, trong lòng không biết đang nghĩ đi đâu.

Thực ra sự tăng tiến của Lôi Cương lần này có liên quan rất nhiều tới Sinh Tử đan. Có thể nói vừa rồi, hắn bị Khải Chấn đánh cho bị thương nặng, nên phát huy được toàn bộ hiệu quả của Sinh Tử đan. Sức thuốc như tìm được chỗ phát tiết khiến cho tu vi của Lôi Cương tăng lên. Có điều, Lôi Cương mặc dù đạt tới cảnh giới Cương Thể nhưng cũng có thể nói là chưa đạt tới. Cương đan trong cơ thể phần lớn đều do dược lực của Sinh Tử đan ngưng tụ lại mà thành. Nhưng sự công kích của Lôi Cương cũng....

- Cái tâm của cường giả. Mình phải trở thành cường giả, nắm vận mệnh của mình trong tay.

Trải qua chuyện vừa rồi, Lôi Cương từ từ có một sự ham muốn đối với lực lượng. Trước kia, tâm nguyện của hắn đó chỉ là đoàn tụ với ca ca. Còn bây giờ, Lôi Cương đã hiểu trước khi gặp được ca ca thì nhất định phải còn sống. Mà để còn sống được thì cách tốt nhất đó là nâng cao thực lực. Lôi Cương chợt nghĩ tới Tử Vận...nếu...nếu...hắn có được thực lực tuyệt đối thì có thể...sống cùng với Tử Vận ở một chỗ được không? Nghĩ tới Tử Vận, gương mặt của Lôi Cương có chút say mê.

Thật lâu sau, Lôi Cương tỉnh lại, đeo Hư Kiếm lên lưng rồi rời đi.

Lúc trước, Lôi Cương đang ở giữa Bắc Phệ. Mà đối với chuyện xảy ra trước đó, Lôi Cương cũng không dám nghĩ tới. Bản thân hắn còn sống là tốt rồi. Trên đường đi ra ngoài, Lôi Cương cũng không hề phát hiện ra một con linh thú. Dường như chúng đều trốn đi hết. Lôi Cương không biết rằng trận chiến lúc trước đã khiến cho đám linh thú hoảng sợ mà bỏ chạy. Có lẽ, cái tên cấm địa Bắc Phệ chẳng lâu nữa sẽ không còn. Nhìn cảnh tượng xung quanh im ắng, Lôi Cương chợt nghĩ tới tiểu Phần. Mặc dù ở với tiểu Phần trong một khoảng thời gian ngắn nhưng Lôi Cương đã coi đó như là đệ đệ của mình. Đặc biệt là quyết định của tiểu Phần lúc đấy khiến cho Lôi Cương cảm động. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lôi Cương đi thẳng về hướng thành Vạn Đạo. Trong tay hắn có một viên thú hạch của linh thú bậc bốn trong phẩm nên có thể đi nâng cao cấp bậc của Hư Kiếm. Lôi Cương nhận ra lúc sử dụng thứ thứ mười ba và mười bốn của Khai Thiên, Hư Kiếm không còn phù hợp. Có lẽ sau khi sức nặng của nó tăng lên, uy lực sẽ lớn hơn nữa.

Tới lúc này, hắn vẫn chưa có phản ứng của cường giả Cương Thể nên vẫn đi bộ như trước.

Bước vào thành Vạn Đạo, dòng người vẫn tấp nập như trước. Lôi Cương có thể nghe thấy mọi người xung quanh đang bàn tán về Bắc Phệ. Có lẽ, trận chiến trước đó khiến cho rất nhiều cường giả cảm nhận được.

Trên đường đi tới thành Vạn Đạo, Lôi Cương hy vọng tông sư Cổ Đạo vẫn còn ở đó.