Thể Tôn

Chương 67: Lôi




Khi Lôi Cương tỉnh lại thì đã được mười ngày. Có rất nhiều đệ tử của các tông môn đã trở về. Dù sao đối với việc ban thưởng đối với họ mà nói thì cũng chỉ có thể nhìn, mà không thể chạm tới, chẳng bằng trở về tu luyện. Điều khiến cho mọi người kinh ngạc đó là Ma Luyện môn cũng đã trở về. Sự thất bại của Ma Vân, Ma Luyện môn ở lại cũng chẳng có ý nghĩa. Một bộ Cương Kỹ ngũ phẩm đối với Ma Luyện môn mà nói chẳng đáng quý trọng.

Chỉ duy nhất có tông chủ Ngự Kiếm của Kiếm Cương môn là vô cùng kích động. Đã bao năm rồi, Kiếm Cương môn mới có thể đoạt được vị trí số một trong thi đấu giao lưu. Số lần có thể nói là trên đầu ngón tay. Mà vốn Ngự Kiếm cũng chẳng nghĩ lại có được vị trí thứ nhất.

Nhất thời, cái tên Lôi Cương truyền khắp cả Trung Xu giới. Vô số đệ tử thuộc lớp thanh niên đều lấy hắn làm mục tiêu. Đặc biệt khiến cho người ta để ý chính là thanh kiếm to của hắn lại càng được nhiều người ưa thích. Vì vậy mà ngay lập tức liền xuất hiện những đệ tử đeo những thanh kiếm to màu đen.

Lôi Cương lẳng lặng nằm trong phòng ở Luyện Khí tông. Hắn mở mắt nhìn hai gương mặt đang vui mừng kích động của Đan Thần và Luyện Hư.

Còn Đao Đồ và Âm Lệ cũng muốn ở lại nhưng ba người Cương Kiếm tử thấy Lôi Cương đoạt giải quán quân nên trong lòng đầy suy nghĩ. Bọn họ cũng không có thể diện ở lại Luyện Khí tông, lại càng không dám để lộ cho tông chủ Xích Kiếm biết. Vì vậy mà sau khi tỷ thí chấm dứt liền dẫn đám đệ tử về tông môn.

- Ha ha! Đúng là cái mệnh nhỏ mạnh mẽ. Cuối cùng thì cũng tỉnh lại rồi a.

Đan Thần nhìn thấy Lôi Cương mở mắt mà vui sướng hét lên.

- Ngươi đã tỉnh!

Âm thanh của Luyện Hư vẫn lạnh lùng như trước. Tuy nhiên, trong mắt lại cho thấy y đang rất kích động.

Lôi Cương cảm thấy ấm áp, nhìn quanh rồi lên tiếng hỏi:

- Tử Vận đâu?

- Ôi chao.... Ngươi vừa tỉnh là nghĩ ngay tới nữ nhân chứ không phải huynh đệ. Đệ muội chưa khỏi cho ngươi cũng không biết đi đâu.

Đan Thần cười mắng, ánh mắt của gã đầy sự hâm mộ. Gã không ngờ cái tên này lại có được báu vật như vậy. Nếu Đan Thần mà có được diễm phúc như vậy làm sao lại không để ý cho được.

Lôi Cương gật đầu, trong lòng cảm thấy lo lắng. "Có lẽ.. Tử Vận chỉ ra ngoài một chút mà thôi." Lôi Cương tự an ủi mình.

- Đi ra ngoài một chút...dẫn người đi lĩnh thưởng. Khà khà! Tàng thư các và Tàng Bảo các cùa Luyện Khí tông có thể nói là tập trung rất nhiều linh khí trên Trung Xu giới a.

Đan Thần nói đầy kích động. Tàng Bảo các của Luyện Khí tông? Chẳng cần phải nghĩ cũng biết trong đó có những thứ như thế nào.

Bị Đan Thần lôi kéo, nhất thời Lôi Cương cũng không nghĩ xem Tử Vận đi đâu liền gật đầu rồi ra khỏi phòng.

- Lôi Cương sư huynh đã tỉnh?

Một gã đệ tử mặc trang phục của Kiếm Cương môn nhìn thấy Lôi Cương liền vội vàng chào hỏi.

Lôi Cương liếc mắt nhìn tên đệ tử đó rồi cười nhạt mà gật đầu.

Trên đường đi rất nhiều đệ tử của Kiếm Cương môn đều chào hỏi đối với Lôi Cương. Đây là chuyện mà trước đó chưa bao giờ có. Điều đó khiến cho Lôi Cương cảm thấy hơi thích thú. Kiếm Cương môn chờ Lôi Cương tỉnh lại nên cũng không rời đi.

Dưới sự hướng dẫn của Luyện Hư, Lôi Cương và Đan Thần đi vào sâu trong Luyện Khí tông. Ở đó có hai ngọn kiến trúc cao chót vót. Bên trái là Tàng Thư các, còn bên phải là Tàng Bảo các. Mấy năm qua, đây là nơi đặt các thứ pháp bảo, Cương Kỹ mà các vị tiền bối của Luyện Khí tông tìm được. Trước cửa của hai tòa kiến trúc có hai vị lão nhân già nua đang ngồi xếp bằng, chẳng khác gì hai pho tượng đá.

- Đệ tử Luyện Hư dẫn người đứng đầu của đại hội giao lưu là Lôi Cương tới để lĩnh thưởng. Thỉnh hai vị sư tổ mở cửa cho Lôi Cương.

Luyện Hư tới trước cánh cửa của Tàng Thư các rồi cung kính nói với hai lão nhân.

Cả hai lão nhân cùng mở mắt, ánh mắt đục ngầu nhìn Luyện Hư hết sức ôn hòa. Chợt cả hai nhìn về phía Đan Thần và Lôi Cương. Sau khi quan sát Lôi Cương một chút, cả hai cùng bắt pháp quyết, cánh cửa to của Tàng Thư các từ từ mở ra. Luyện Hư quay đầu nhìn Lôi Cương rồi nói:

- Vào đi.

Lôi Cương gật đầu, tim đập thình thịch. Khai Thiên...có tàn thức ở đây hay không? Trong ánh mắt ao ước của Đan Thần và ánh mắt đánh giá của hai vị lão nhân, Lôi Cương như bước trên mây mà đi vào trong cánh cửa.

Sau mấy thời thần, Đan Thần đi tới đi lui trước của Tàng Thư các mà lẩm bẩm:

- Đã ba canh giờ rồi. Lôi Cương tại sao vẫn còn chưa ra?

Luyện Hư nhìn Đan Thần rồi nói:

- Lôi Cương cần phải có thời gian lựa chọn cương kỹ cho chính mình. Nên cần phải mất thời gian.

Trong Tàng Thư các...

Đứng trong gian phòng có chữ Thổ, Lôi Cương ngây người đứng im. Không có! Trong cả năm gian phòng đều không có. Lôi Cương bắt đầu từ phòng có chữ Kim tới phòng có chữ Thổ đều không thấy Khai Thiên. Trong các phòng Cương Kỹ ngũ phẩm, đạo thuật ngũ phẩm có rất nhiều. Nhưng Lôi Cương chỉ để ý tới Khai Thiên mà thôi. Cuối cùng, Lôi Cương đem chút hy vọng còn lại ký thác vào phòng có chữ "Vô..."

Sau nửa canh giờ, Lôi Cương đã tới tận cuối của căn phòng chữ Vô. Hắn đi qua đi lại tới ba lần nhưng cũng không thấy bất kỳ một chữ Khai Thiên nào. Đại hội giao lưu lần này, Lôi Cương chủ yếu là đến vì những thức còn lại của Khai Thiên. Vậy mà bây giờ ở trong Tàng Thư các lại không tìm thấy khiến cho Lôi Cương cảm thấy không chấp nhận được.

Đúng lúc Lôi Cương định rời khỏi thì chợt nhìn thấy một cái quang cầu. Quang cầu đó có màu tím. Lúc trước, Lôi Cương cũng chỉ nhìn qua xem có Khai Thiên hay không cũng không để ý kỹ. Nhưng lúc này, khi ánh mắt hắn lướt qua quang cầu màu tím đó liền hơi sững sờ. Hai mắt hắn híp lại, trong lòng khẽ run nhẹ.

- Tử Hồn thí thần trảm! Lôi.

Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc. Lôi? Tại sao lại có thuộc tính này? Lôi Cương có thể thấy được rất nhiều Cương Kỹ mang thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ nhưng cũng không có cương kỹ thuộc tính Lôi. Trung Xu giới chẳng phải phân chia Ngũ Hành hay sao? Tại sao lại có thêm một cái thuộc tính Lôi thế này? Điều này khiến cho Lôi Cương cảm thấy hết sức kinh ngạc. Hơn nữa, bộ Cương Kỹ này cũng không nói có mấy phẩm. Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương liền vươn tay phải rồi điểm lên trên quang cầu.

"Xoẹt..." Một tiếng động giống như tiếng chớp vang lên. Từ trong quang cầu Tử Hồn thí thần trảm hóa thành một tia chớp chui qua tay phải của Lôi Cương rồi xuống thẳng tới chân phải.

Chân phải của Lôi Cương vang lên những tiếng động mạnh. Hắn cởi giầy ra liền phát hiện con tiểu long màu tím bên chân phải của mình hiện lên. Vô số những văn tự màu tím bao phủ quanh người tiểu long.

- Đây là...

Lôi Cương líu lưỡi, kinh ngạc mà nhìn tiểu long mà tím. Có điều khiến cho hắn cảm thấy thất vọng là trong lúc còn chưa kịp quan sát kỹ thì con tiểu long màu tím lại chui vào trong da thịt rồi biến mất. Lôi Cương ngẩng đầu nhìn lên quả cầu thì thấy Tử Hồn thí thần trảm trong đó đã biến mất.

- Khi nhận được Cương Kỹ chẳng phải là bản thân còn phải từ từ hấp thu, tại sao lần này lại chui thẳng vào trong chân của mình? Còn mình thì như không được cái gì thế này?

Lôi Cương cảm thấy thắc mắc, từ từ đi ra khỏi căn phòng chữ Vô.

Khi Lôi Cương xuất hiện ở cửa, Đan Thần vội vàng bước tới hỏi:

- Lôi Cương! Ngươi lựa chọn Cương Kỹ gì? Là mấy phẩm? Thất hay là lục phẩm? A! Lục phẩm cương kỹ chính là tiên kỹ đấy.

Từ nhất đến ngũ phẩm là Cương Kỹ. Từ lục đến thất phẩm là Tiên kỹ. Còn bát, cửu phẩm là thần kỹ.

Đan Thần mải nói nên không để ý tới gương mặt xấu hổ của Lôi Cương. Hắn nói với Đan Thần:

- Ta lựa chọn Cương Kỹ không có phẩm cấp...

Đan Thần đang kích động chợt sững người mà nhìn Lôi Cương đang cười. Nụ cười của hắn ở trong mắt Đan Thần có chút gì đó như hết sức ngây ngô. Đan Thần vỗ vỗ vai Lôi Cương rồi nói:

- Ngươi có lầm không? Tiên kỹ lục phẩm không chọn ngươi tìm Cương Kỹ không có phẩm cấp làm gì?

Luyện Hư cũng kinh ngạc nhìn Lôi Cương, ánh mắt có chút tiếc nuối.

- Ngươi chọn Cương Kỹ có tên là gì? Không ngờ tên ngốc này không chọn lục phẩm tiên kỹ mà lại chọn thứ không có phẩm cấp.

Đan Thần thất vọng nói.

Lôi Cương mỉm cười, biết Đan Thần nghĩ tốt cho mình. Hắn suy nghĩ một chốt rồi nói:

- Hình như có tên là Tử Hồn thí thần trảm.

- Tử Hồn thí thần trảm? Chưa từng nghe thấy. Ôi chao! Đáng tiếc! Đáng tiếc quá. Đi! Chúng ta tới Tàng Bảo các. Lần này ngươi đừng lãng phí. Cơ hội thế này trên Trung Xu giới chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Đan Thần suy nghĩ rồi kéo Lôi Cương đi về phía Tàng Bảo các.

Luyện Hư đi theo sau, có điều thi thoảng y lại quay đầu lại, kinh ngạc mà nhìn hai vị tiền bối của Luyện Khí tông đang ngồi xếp bằng ở hai bên của Tàng Thư các. Vừa rồi khi Lôi Cương nói ra mấy chữ Tử Hồn thí thần trảm, sắc mặt hai vị tổ sư đều thay đổi. Đôi mắt đục ngầu có chút khiếp sợ. Tuy nhiên điều đó chỉ thoáng qua khiến cho Luyện Hư tưởng như nhìn nhầm.

Đi tới Tàng Bảo các, Luyện Hư cung kính nói với hai vị lão nhân:

- Đệ tử Luyện Hư dẫn theo..... Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Chưa kịp nói xong, cả hai vị lão nhân cũng bắt thủ quyết. Cánh cửa lập tức từ từ mở ra. Gương mặt lạnh lùng của Luyện Hư có chút xấu hổ. Còn Đan Thần đứng bên nở nụ cười:

- Ngươi phải mở to mắt. Luyện Khí tông có rất nhiều tiên khí. Hãy tìm cho được một thanh tiên khí đấy... Ha ha..

Lôi Cương đi vào trong Tàng Bảo các mà không có nhiều hứng thú như khi đi vào Tàng Thư các. Đối với linh khí, tiên khí, Lôi Cương cũng không có nhiều hứng thú. Bước chân vào Tảng Bảo các, trước mặt hắn chợt sáng ngời. Lúc trước ở bên ngoài đại môn nhìn vào bên trong chỉ có toàn bóng đêm nhưng khi bước qua cửa, Lôi Cương dường như bước tới một cái đại điện nhiều màu rực rỡ. Cả ba mặt của đại điện có xếp rất nhiều những cái giá với vô số pháp bảo, linh khí được xếp đặt chỉnh tề. Ở giữa đại điện có một ngọn núi nhỏ toàn là vật phẩm. Lôi Cương nhìn qua thì thấy hình như là tài liệu luyện khí.

Lôi Cương từ từ bước tới một cái giá trước mặt. Nhìn những thứ đặt trên giá, hắn thầm kinh ngạc. Ở trong này, linh khí từ cấp một tới cấp ba cực ít. Mà cấp một gần như là không có. Cấp bốn có mấy trăm cái. Cấm năm cũng có khoảng chừng trăm cái. Đúng là Luyện Khí tông, linh khí cấp bốn, cấp năm không ngờ lại nhiều đến thế. Cuối cùng, Lôi Cương kinh ngạc nhìn về phía một tấm bảng đề hai chữ "Tiên khí" mà mở to mắt. Nhìn thanh kiếm khổng lồ màu đen đặt trên đó, suy nghĩ của hắn trầm xuống bởi sát khí nồng đậm của nó. Trên chuôi của thanh kiếm đó không ngờ lại có một con dị thú kỳ quái. Nó kết hợp với thân kiếm ngăm đen mà tạo thành hình dạng của một con thú khổng lồ. Nhìn thanh kiếm đó, Lôi Cương cảm thấy hơi quen. Suy nghĩ kỹ một chút, Lôi Cương nhớ tới trên trang phục của đệ tử Ma Luyện môn cũng có thêu một con dị thú giống hệt như thế này.

Nhìn qua một chút nhưng Lôi Cương cũng không có ý định cầm lấy nó. Hắn rất hiểu thực lực của mình. Cho dù hắn có thể lấy được vị trí số một trong đại hội giao lưu nhưng cũng không cuồng vọng tới mức có thể động tới tiên khí. Cho dù có nó thì hắn cũng không có khả năng bảo vệ. Chỉ sợ tin tức trong tay hắn có tiên khí truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị đuổi giết cho tới chết thì thôi. Lôi Cương lại nhìn một cây trượng bằng mộc đặt song song với thanh kiếm mà tự hỏi. Không biết đây có phải là tiên khí hay không?

Đột nhiên, Lôi Cương giật mình, từ từ nhìn về phía đống vật thể chất cao như núi phía sau...