Thể Tôn

Chương 65: Trận chung kết




Trong dãy núi của Luyện Khí tông...

Tử Vận ngồi xếp bằng trên mặt đất, chiếc váy màu tím buông xõa. Trên mặt đất, mây mù lượn lờ dưới chân giống như một tấm thảm khiến cho người ta có cảm giác giống như tiên cảnh.

Tử Vận nhìn lên lồng ngực của Lôi Cương. Làn da màu đồng của hắn cùng với cơ thể cường tráng, cộng thêm cả chỗ vết thương nhìn rõ cả xương trắng. Lúc này, vết thương của hắn đã gần như hồi phục, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, nằm yên trong lòng ngực Tử Vận. Bàn tay mềm của nàng nhẹ nhàng xoa gương mạt kiên cường của Lôi Cương.

- Tại sao ngươi phải liều mạng như vậy? Để ngươi chiếm đoạt vị trí số một cũng là để bồi dưỡng cái tâm cường giả của ngươi. Nếu như chỉ vì Khai Thiên, cho dù ngươi đứng thứ mấy, ta cũng đều có thể giúp ngươi lấy được.

Âm thanh của Tử Vận giống như một con gió, thoảng qua.

- Có lẽ ta đã có lỗi. Mọi người đều từ từ lớn lên. Ta không nên kích thích để người có được tâm của cường giả ngay lúc này. Có lẽ, ta đang làm một chuyện trong mơ. Thực lực của gia tộc ta cho dù ai cũng không thể lay chuyển. Cho dù thế nào, ta cũng không thể trốn thoát khỏi vận mệnh của mình. Hai người chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau, nếu cố gắng ở cùng một chỗ chỉ khiến cho cả hai phải chịu đau khổ. Không bằng để cho một mình ta chịu đựng là được rồi.

Tử Vận tự thì thào đối với bản thân. Ánh mắt của nàng tràn ngập một sự cô đơn, khiến cho người ta phải đau đớn. Rồi thoáng cái, ánh mắt cô đơn lại trở nên chết lặng.

Giường như Lôi Cương bị cảm xúc của Tử Vận cảm nhiễm mà khẽ xoay người đưa tay ôm lấy thắt lưng của nàng, mặt thì áp vào bụng của Tử Vận.

Tử Vận cứng người, hai mắt chớp chớp rồi một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt Lôi Cương.

Lôi Cương giật mình, từ từ mở hai mắt ra. Nhìn vóc dáng quen thuộc cùng với mùi thơm độc đáo, mà hắn mừng rỡ. Lôi Cương vội vàng nhắm mắt lại ôm chặt hơn một chút. Đột nhiên, hắn chợt mở mắt ra, rút hai tay lại mà sờ má mình. Cảm nhận được giọt nước mắt trên má, Lôi Cương vội vàng ngồi dậy, hai tay đỡ lấy má của Tử Vận mà nói:

- Tử Vận! Nàng làm sao vậy?

Sự đau khổ dồn nén bao năm vào lúc này chợt vỡ òa. Những giọt nước mắt giống như hạt châu liên tục rơi xuống khiến cho lòng Lôi Cương thắt lại. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tử Vận. Tử Vận giật mình, ánh mắt có chút gì đó không chấp nhận nhưng rồi từ từ nhắm mắt lại, để mặt cho Lôi Cương hôn.... Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng tất cả dường như đều ngưng lại trong khoảng khắc này.

Trên đỉnh núi đang chìm trong mây mù đột nhiên vang lên một tiếng động...

Lôi Cương đột nhiên mở mắt, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu của Tử Vận mà run người. Tay phải của hắn chẳng biết từ lúc nào đã đặt lên trên...gò ngực nhô cao của Tử Vận. Lôi Cương trừng mắt nhìn hai trái đào tiên trong bàn tay mình, mà như không tin nổi vào mắt. Hẳn có thể cảm nhận rõ sự mềm mại từ đôi tay của mình.

- A...

Đột nhiên, Tử Vận hé cái miệng nhỏ nhắn mà rên lên một tiếng, gương mặt đỏ ửng.

Lôi Cương nhanh chóng rụt tay lại giống như kẻ trộm mà nhìn Tử Vận. Tim hắn đập thình thịch, trong lòng xuất hiện một thứ cảm giác không thể nói ra được bằng lời.

Hơi thở của Tử Vận trở nên dồn dập, gò ngực phập phồng liên tục. Tử Vận không chỉ có gương mặt xinh xắn mà ngay cả thân hình cũng hoàn mỹ. Nhìn nàng, bất cứ một người đàn ông nào cũng phải cảm thấy nóng người.

Đã bao giờ, nàng bị một người khác chạm vào như vậy đâu. Đặc biệt, cái cảm giác tê dại vừa rồi khiến cho Tử Vận không nhịn được phải rên lên một tiếng nho nhỏ. Tử Vận trừng mắt nhìn Lôi Cương, gương mặt ửng hồng khiến cho hắn nhìn như si như say.

- A!

Đột nhiên, Lôi Cương nghĩ tới điều gì đó vội vàng nhảy dựng lên rồi nhìn xuống biển mây mà ôm lấy Tử Vận rồi nói:

- Tử Vận! Trận chiến của ta với Ngộ Đạo, chắc là ta thắng. Chỉ cần đánh bại Ma Vân là ta có thể vào Tàng thư các của Luyện Khí tông để tìm kiếm Cương Kỹ.

Gương mặt ửng hồng của Tử Vận từ từ biến mất. Nhìn biểu hiện của Lôi Cương, nàng mỉm cười nói:

- Ừm! Bọn họ đang đợi trận đấu của ngươi. Chúng ta đi thôi.

Lôi Cương gật đầu, trong lòng vẫn không quên được cái cảm giác vừa rồi. Dường như cái cảnh hôm nay sẽ không bao giờ quay lại...

Tại khu vực diễn ra đại hội giao lưu ở Luyện Khí tông, đám đệ tử đều tĩnh tu, chờ đợi trận chiến cuối cùng. Ma Vân ngồi xếp bằng trên lôi đài, dốc hết sức hồi phục, chuẩn bị cho trận chiến kế tiếp.

- Tại sao Lôi Cương vẫn còn chưa đến? Chẳng lẽ hắn bỏ qua trận đấu này?

Một tên đệ tử không chờ nổi nữa mà lên tiếng hỏi.

- Hừ! Ngươi biết cái gì? Lôi Cương bị thương nặng như vậy tất nhiên là phải cần thời gian để hồi phục. Chỉ là không biết bao lâu nữa thôi.

- Ta thấy không cần phải so sánh. Sư huynh Ma Vân chắc chắn sẽ chiếm được vị trí số một.

- Hừ! Chưa tới phút cuối, chưa thể khẳng định được.

Những câu bàn luận của đám đệ tử, Ma Vân dường như cũng không nghe thấy, mà lẳng lặng chờ đợi Lôi Cương. Thực lực của Lôi Cương khiến cho y có chút mong đợi.

Đúng lúc này, giữa không trung chợt xuất hiện hai bóng người. Tất cả đám đệ tử đều nhìn lên không mà không giấu được sự kích động.

Lôi Cương hạ xuống lôi đài còn Tử Vận thì bay lên trên vách đá. Mấy vị tông chủ cùng với đám trưởng lão đều nhìn về phía Tử Vận với sự kinh ngạc. Còn sắc mặt Thanh Đạo tử thì tái mét. Nếu như không phải để ý tới thể diện của Đạo Môn thì Thanh Đạo tử đã đưa đệ tử Đạo Môn về từ lâu rồi.

- Trận chung kết của đại hội giao lưu trên Trung Xu giới bây giờ bắt đầu.

Hỏa Đức cao giọng quát lên một tiếng. Ngay lập tức, một đạo kết giới bao phủ lôi đài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đám đệ tử kích động nhìn chằm chằm thân hình Ma Vân đang từ từ đứng lên trên lôi đài.

- Đánh bại hắn! Lôi Cương! Đánh bại hắn...

Đan Thần nhỏ giọng quát. Mà gương mặt Luyện Hư cũng trở nên nghiêm túc, hơi lo lắng mà nhìn lên lôi đài.

Ma Vân nhìn Lôi Cương rồi lên tiếng:

- Ngươi đã hồi phục xong chưa? Nếu không thì có thể chậm lại.

Mặc dù Ma Vân được dự đoán là người chiếm vị trí số một nhưng y cũng muốn danh chính ngôn thuận đánh bại Lôi Cương.

Lôi Cương cảm thấy có chút tốt đẹp đối với Ma Vân liền lên tiếng:

- Đã hồi phục tốt lắm.

Cả Ma Vân và Lôi Cương cùng lấy ra trọng kiếm của mình. Ma Vân liếc mắt nhìn thanh Hư Kiếm của Lôi Cương rồi cười nói:

- Ta đến đây.

Nói xong, thân hình hắn chợt bùng nổ. Một cái bóng đen cực lớn quét ngang ngời Lôi Cương. Kiếm khí sắc bén xé rách không khí, phát ra tiếng động.

Trong đại hội giao lưu lần này, đây là lần đầu tiên, Ma Vân công kích trước. Đối mặt với Lôi Cương, có thể nói Ma Vân hết sức nghiêm túc.

Lôi Cương cũng vậy. Trận chiến lúc trước với Ma Vân, Lôi Cương biết thanh trọng kiếm trong tay y không kém hơn Hư Kiếm là bao niêu. Một chiêu kia mặc dù nhìn như hết sức đơn giản, nhưng nội kình và cương khí trong cơ thể hắn cũng vẫn khởi động, hội tụ vào thanh Hư Kiếm trong tay phải. Thanh kiếm ngăm đen chợt tỏa ra kiếm quang sắc bén.

Một tiếng động vang lên, khiến cho kết giới dao động.

- Khai Thiên! Thức thứ tám.

Sau cú va chạm, Lôi Cương vẫn không lùi lại mà thừa thắng xông lên. Hắn gầm lên một tiếng nho nhỏ. Ánh sáng của Hư Kiếm tỏa ra càng lúc càng mạnh. Thanh kiếm nặng ngàn cân chém ngang người Ma Vân. Đồng thời, kiếm khí mãnh liệt tỏa ra từ trong Hư Kiếm cũng làn về phía đối phương. Sắc mặt Ma Vân vẫn thản nhiên, đột nhiên nhảy lên cao rồi chém một kiếm xuống.

- Cấm Ma cương trảm! Thức thứ chín.

Y gầm lên một tiếng nho nhỏ. Hai đạo kiếm khí sắc bén va chạm với nhau tạo ra một gợn sóng tản ra xung quanh. Lớp đá trên lôi đài nổ tung, đá vụn bay đầy trời.

Đám đệ tử mở to mắt mà nghe những tiếng động vang lên trong kết giới. Chỉ thấy hai bóng người trên lôi đài liên tục bay lên hạ xuống, va chạm với nhau.

Sau khi trải qua mấy trận khổ chiến trong đại hội giao lưu, nội kình và cương khí trong kinh mạch của Lôi Cương càng thêm mạnh hơn. Thức thứ tám của Khai Thiên đã không còn làm bớt nhiều cương khí trong kinh mạch của hắn nữa.

Hai mũi kiếm va chạm với nhau. Lôi Cương đột nhiên di động, xuất hiện ở bên cạnh Ma Vân. Thanh Hư Kiếm ẩn chứa kiếm quang rực rỡ đâm về phía đối phương. Gương mặt Ma Vân giật giật, vung trọng kiếm ngăn cản một đòn của Lôi Cương.

Thanh Hư Kiếm của Lôi Cương chợt tuột khỏi tay mà chém về phía Ma Vân. Trong nháy mắt, quyền phải của hắn vung lên, đánh thẳng về phía Ma Vân đang ngăn cản Hư Kiếm.

Một tiếng sắt thép va chạm vang lên. Hư Kiếm bị đánh bay. Tuy nhiên, gương mặt Ma Vân cũng cứng lại khi cảm nhận được ở bụng đau nhói. Ma Vân đột nhiên cảm nhận được sự đau đớn của Ngộ Đạo trước đây. Một quyền đó khiến cho máu huyết trong người y như trào lên. Thực sự không biết ngộ đạo kia làm thế nào mà lấy thân mình yếu ớt có thể chịu được lực lượng mạnh như vậy mà vẫn còn sống.

Ma Vân gầm nhẹ một tiếng. Hai mắt đỏ như máu. Bộ trang phục màu đen của y chợt nổ tung để lộ thân thể săn chắc, không kém hơn Bạo Lực bao nhiêu.

Đúng lúc này, Lôi Cương rút Hư Kiếm đang cắm trên đất mà gầm lên:

- Khai Thiên thức thứ chín.

Kết giới bao phủ lôi đài rung chuyển mạnh mẽ. Ma Vân cảm nhận được sự uy hiếp, hai mắt của hắn đột nhiên trở nên đỏ thẫm.

- Thú xuất.

Trong cơ thể Ma Vân đột nhiên vang lên một tiếng thú rống. Bên ngoài thân thể của y chợt xuất hiện một làn khói rồi nó ngưng tụ lại thanh một cái chiến giáp màu đen. Trên ngực chiến giáp xuất hiện một con mãnh thú đang há to mồm, mắt lóe ra ánh sáng, dường như đang sống. Nhìn toàn thể nó hết sức giữ tợn khiến cho người ta có cảm giác âm trầm.

"Uỳnh..." Thanh kiếm của Lôi Cương chém lên lưng Ma Vân. Bộ chiến giáp ngăm đen chợt dao động rồi vang lên một tiếng thú rống. Một con mãnh thú từ trong chiến giáp chui ra, nuốt chửng lấy Hư Kiếm.

"Graoooo..." Một tiếng thú rống lại vang lên. Con mãnh thú lại mở cái mồm đỏ như máu của nó ra mà nuốt chửng Lôi Cương... Tử Vận ở trên vách đá liền bật dậy, lạnh lùng mà nhìn xuống lôi đài.