Thể Tôn

Chương 644: Cắn nuốt




Thần khí trong giới chỉ trữ vật của Đạo Hư cũng không ít, nhưng lần này ít nhất đã tổn thất mất ba món, điều này khiến Đạo Hư tiếc đứt ruột, những thần khí này Đạo Hư định thưởng cho hậu bối của Đạo gia, bây giờ lại bị tổn thất nhiều như thế, lôi vân đầy trời hội tụ lại thành thiên lôi, dưới sự thao động của Đạo Hư ngưng tụ lại thành một quyền khổng lồ đấm tới.

Đạo Hư lần nữa ngưng tụ ra một lồng chân khí, thiên lôi tụ hội, một đạo Lôi Long hiện lên, còn chưa chờ Lôi Long này kịp mở miệng gầm thét, một quyền cương ngạng oanh kích lên thân mình Đạo Hư, trực tiếp đánh hắn tiếp tục bắn bay đi.

Thất trọng kình liên tục khiến Đạo Hư phát điên, sau khi ổn định trên không trung, nhìn lại thấy lại có một quyền nữa đang muốn đánh tới, hắn cố nén đau, tức giận gầm thét, lúc này, Đạo Hư hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ, bị cự quyền của Lôi Cương đánh bay đến mấy lần khiến lửa giận trong lòng hắn hoàn toàn bộc phát, hắn thân là lão tổ của Đạo gia, là đệ nhất cường giả của Vô Thượng Giới, có bao giờ mà lại phải chịu nhục như thế này đâu cơ chứ? Cho dù là vô số năm trước khiêu chiến Quân Uy cũng không có rơi vào tình cảnh thế này, lần này, hắn định là sau khi lĩnh ngộ được Hỗn Độn Lôi Long Lực, lại đi khiêu chiến Quân Uy, hắn cũng mơ hồ biết được trên Vô Thượng Giới còn có những khác giới, khổ tu nhiều như vậy năm, mục đích chính là tiến vào một giới cao hơn đó, Đạo Hư đạt tới tầng thứ như hôm nay, mục đích theo đuổi không còn là quyền thế nữa, mà là thực lực, cường đại thực lực hơn.

Một tiếng rống giận vang lên, một Lôi Long dài vạn trượng hiện lên gầm thét đón đỡ cự quyền của Lôi Cương đang kích tới.

- Uỳnh uỳnh .........................

Bầu trời chấn vang, một làn sóng chấn động bạo vang ra khiến tu luyện giả trong vòng trăm vạn dặm rối rít, hoảng hốt chạy trốn, thiếu điều ở trong làn sóng chấn động đó trực tiếp hồn phi phách tán.

Đạo Hư trợn to song nhãn nhìn một kích ẩn chứa Hỗn Độn Lôi Long Lực của hắn phanh kích lên trên cự quyền của Lôi Cương tạo thành sóng chấn động, nhưng sau đó dung nhập vào trong cơ thể Lôi Cương.

- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hỗn Độn Lôi Long Lực vì sao đối với hắn vô dụng?

Đạo Hư hai mắt đỏ ngầu, nội tâm điên cuồng gào thét. Hai mắt hắn lần nữa cự nhiên co rụt lại, cự quyền kia lại lần nữa đánh tới.

- Lấn hiếp người quá đáng! !

Đạo Hư bật thốt lên, rống giận liên tục, một đạo Lôi Long lần nữa thoáng hiện, bất quá, đạo Lôi Long này ẩn chứa Tứ Hành dung hợp lực của Đạo Hư, cũng là không ngờ tới, cự quyền của Lôi Cương trực tiếp oanh kích lên trên Lôi Long, lực lượng cường đại khiếnLôi Long bạo vỡ, hóa thành sóng chấn động cường đại tịch quyển bốn phía, mặt đất rung chuyển, khói bụi mịt mù, linh khí ẩn chứa trong không gian hỗn loạn, cuồng bạo.

Bên trong phương viên trăm vạn dặm đã không còn bất kỳ người tu luyện nào khác nữa mà chỉ còn lại Đạo Hư cùng Lôi Cương lúc này đã trở thành khôi lỗi trận pháp.

- Bình!

Cự quyền lại một lần nữa oanh kích lên trên người Đạo Hư, Đạo Hư lại lần nữa bắn bay đi, chiến giáp do Hỗn Lôi Châu biến thành không ngừng sáng rỡ quang mang, cửu long gầm thét, ngăn cản một quyền này, Đạo Hư đã chuẩn bị tâm lý đón nhận thất trọng kình đánh thẳng vào, sau khi đỡ xong thất trọng kình, Đạo Hư nhìn chằm chằm cự quyền lại đang lần nữa đánh tới, nội tâm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lần nữa không tự chủ được bắn bay đi.

Cùng với lúc Đạo Hư bắn bay đi thì huyết vụ hiện lên đầy trời. Đạo Hư sắc mặt tái nhợt tựa như người sắp chết, nhìn một quyền đang kích tới, Đạo Hư nội tâm sợ hãi vạn phần, đã tăng lên đến bát trọng lực kình?

Cùng với việc hấp thu linh khí trong thiên địa thì việc dung hợp của Lôi Cương cùng cốt hài cũng tăng nhanh, lúc này đã đủ để phát huy ra bát trọng kính.

Đạo Hư dù rằng nội tâm tràn đầy giận dữ, nhưng lúc này sau khi bị bát trọng kính oanh kích thì hắn cũng cường hành tỉnh táo lại, ánh mắt âm trầm nhìn cự quyền đang đánh tới, Đạo Hư lấy từ trong giới chỉ trữ vật ra một viên đan dược, nuốt vào trong miệng, sắc mặt tái nhợt liền có chuyển biến tốt. Cảm thụ linh khí trên bầu đang tập kết vào trong cơ thể Lôi Cương, Đạo Hư nội tâm vừa sợ hãi lại vừa không hiểu.

Vì sao hắn có thể hấp thu linh khí như thế? Đạo Hư nội tâm kinh ngạc, bất luận là hắn suy đoán như thế nào đi chăng nữa, đều không thể ngờ được, Lôi Cương lấy chính bản thân mình làm khôi lỗi trận pháp, chuyện như thế, cho dù là ở Trận Tông cũng không thấy a.

- Bình ......................

Một quyền lần nữa oanh nhập vào trong cơ thể Đạo Hư, mà một quyền này lực lượng lại càng mạnh hơn so với trước, một quyền cơ hồ đem chiến giáp do Hỗn Lôi Châu ngưng tụ ra kích thành mảnh vỡ, cửu long không cam lòng gầm thét điên cuồng, Đạo Hư nội tâm sợ hãi không dứt, hắn cảm nhận được, lực lượng của một quyền này so với bát trọng kính lúc trước cường đại hơn đến gấp mười lần. Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ ................ Hắn đem bát trọng lực toàn bộ dung hợp lại thành nhất trọng? Đạo Hư nội tâm thoáng run, lúc này hắn đã không còn lấy chút chiến ý nào nữa rồi, ổn định thân mình xong, nhìn chiến giáp do Hỗn Lôi Châu ngưng tụ ra sắp bể tan tành, Đạo Hư không chút chần chừ hướng về phía Tây Bộ cuồng phi.

- Uỳnh!

Khi Đạo Hư mới bay chưa được mười dặm, một quyền nhanh như chớp, chấn vang chói tai kích lên trên người Đạo Hư, lúc này quang mang mà Lôi Cương khổng lồ gần trăm trượng phát tán ra cũng dần yếu đi, linh khí trong không gian cũng dần dần ngưng hội tụ. Tiên thạch trong đan điền cũng đã tiêu hao gần hết.

- Bình ..............

Một quyền oanh kích lên sau lưng Đạo Hư khiến chiến giáp do Hỗn Lôi Châu ngưng tụ thành bể tan tành, cửu long biến mất, Hỗn Lôi Châu trôi lơ lửng trong không trung, quang mang phát ra ảm đạm không dứt. Đạo Hư nội tâm kinh hãi, liếc nhìn một quyền lại lần nữa oanh kích tới, không có chiến giáp Hỗn Lôi Châu, hắn cũng không dám ngạnh kháng một quyền này, điều đó đủ để biến hắn mảnh thịt vụn.

Một lồng chân khí ngưng tụ ở toàn thân Đạo Hư, một món thần khí phòng ngự có hình dáng của một tấm thuẫn cấp tốc trở nên to lớn, tạo thành một bức tường cao trăm trượng, che chắn ở phía sau Đạo Hư, còn Đạo Hư thì cấp tốc cuồng phi.

- Bình!

Một tiếng vang thật lớn, bức tường cao hoàn toàn hóa thành mảnh vỡ, một quyền không còn ngăn trở oanh thẳng lên người Đạo Hư đang bay nhanh.

Một tiếng kêu thảm, thân thể trăm trượng của Lôi Cương cấp tốc thu nhỏ, cuối cùng khôi phục nguyên dạng, từ trên không trung rơi xuống.

Thân thể Đạo Hư biến thành huyết nhục bay đầy trời, Đạo Anh của hắn cũng hóa thành một đạo quang mang bay nhanh đi, hắn cũng không có chú ý tới trong một quyền cuối cùng của Lôi Cương mang theo một quang mang màu tím bay vào trong cơ thể hắn, đợi đến lúc Đạo Anh cuồng phi thì trong nháy mắt nuốt trọn luôn Đạo Anh của hắn.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Đạo Anh của Đạo Hư đang bay nhanh đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, một đạo quang mang màu tím chảy vào trong cơ thể hắn, điên cuồng cắn nuốt Hỗn Độn Lôi Long Lực ẩn chứa trong đạo anh của hắn, Đạo Anh hắn ở một cuyền cuối cùng cuối cùng của Lôi Cương đã thụ trọng thương, lúc này chỉ có thể nhìn chằm chằm, cảm thụ Hỗn Độn Lôi Long Lực trong Đạo Anh mất dần. Đạo Hư không khỏi hét thảm lên, đột nhiên, Đạo Anh của hắn ngưng tụ thành một tiểu Lôi long, tiểu Lôi long này phát ra khí tức cực kì kinh khủng, chính là Hỗn Độn Lôi Long Lực ngưng tụ mà thành. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Hống .....................

Đạo Hư gầm thét, phát hiện ra căn bản không có thấy bất kỳ vật gì, chỉ cảm thấy Hỗn Độn Lôi Long Lực trong cơ thể cứ thế mất đi, không cam lòng gầm thét, cuối cùng dần dần yếu bớt, rồi biến mất.

Đệ nhất cao thủ của Vô Thượng Giới Đạo Hư cứ như vậy chết đi một cách không minh bạch, đến cuối cùng hắn cũng không biết vì sao Hỗn Độn Lôi Long Lực lại biến mất, sau khi Đạo Hư biến mất, một đạo thân ảnh màu tím hiện lên, hướng về phía Lôi Cương rơi xuống bay đi. Chính là Lôi Hoàng.

Cuối cùng, Lôi Cương rơi xuống đất, liếc nhìn Hỗn Lôi Châu trong không trung, tay phải hắn phất ra, Hỗn Lôi Châu bay về vào trong tay Lôi Hoàng, Lôi Hoàng cũng nhắm hai mắt lại bắt đầu hấp thu lực lượng trong Hỗn Độn Lôi Long Lực của Đạo Hư.

Lôi Cương nằm trên mặt đất, cự chùy đã thu nhỏ lại nằm ở bên cạnh Lôi Cương, lúc này, Lôi Cương cũng không phải là thụ trọng thương, mà là do bố trí Ngũ Hành dung hợp trận pháp khiến Lôi Cương bị cắn trả, cần thời gian khôi phục.

Trong nháy mắt ba năm trôi qua, Lôi Hoàng vẫn ngồi xếp bằng ở bên cạnh Lôi Cương, lẳng lặng hấp thu Hỗn Độn Lôi Long Lực, một ngày nọ, thân hình Lôi Cương khẽ nhích động, mở hai mắt ra, liếc nhìn bầu trời, Lôi Cương chợt ngồi dậy, nhìn Lôi Hoàng, Lôi Cương trầm ngâm chốc lát, đem cự chùy thu hồi vào trong U Giới, sau đó liền tiến vào Hạo Huyền Lôi Phủ, điều đầu tiên mà Lôi Cương nghĩ đến chính là thời gian qua, Tử Vận có sao không.

Tiến vào trong không gian cấm bế, Lôi Cương cấp tốc chạy tới chỗ Tử Vận, khi Lôi Cương dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú về phía dưới, trên khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ thống khổ. Lúc này, Tử Vận cả người ngùn ngụt Hư Hỏa đứng ở nơi đó, nhìn chăm chú lên bầu trời, còn tiểu Hổ nằm ở bên cạnh nàng, Vân lão sau khi thấy Lôi Cương xuất hiện, cũng xuất hiện ở bên cạnh Lôi Cương, nhìn chăm chú vào Tử Vận ở phía dưới, lẩm bẩm nói:

- Hư Hỏa trong cơ thể nàng lại một lần nữa thiêu đốt, thời gian cũng không còn bao nhiêu nữa rồi.

- Xảy ra chuyện gì? Không phải là còn hơn mười năm sao?

Lôi Cương trầm giọng nói.

- Sự thần bí của Hư Hỏa, lão phu cũng không thể nói thấu, xem tình hình trước mắt, nàng kiên trì không được một năm nữa đâu. Lão phu đã cố hết sức giúp nàng áp chế. Lôi Huyền Thánh Thú cũng không thể ra sức thêm được nữa rồi.

Vân lão thở dài, lão nhìn Tử Vận như ngăn cản sự công kích của Hư Hỏa, sự kiên cường của Tử Vận khiến Vân lão cũng không muốn nghĩ đến việc Tử Vận sắp biến mất.

Sắc mặt Lôi Cương dần dần trở nên cứng ngắc, trái tim đau nhói khiến Lôi Cương chỉ cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Tử Vận, thân thể thoáng một cái, đi tới bên cạnh Tử Vận.

Tử Vận cảm nhận được Lôi Cương đi đến, vốn khuôn mặt trắng noãn không tỳ vết lúc này hiện lên một tia suy yếu cùng sắc mặt tái xám, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át giờ đây cũng tái nhợt, Tử Vận nhìn Lôi Cương, lộ ra một phần nụ cười, nói:

- Lôi Cương, chàng đã về rồi.

Nụ cười này tựa như một đóa hoa sắp khô héo vậy, lộ ra vẻ thê thảm cùng cực.