Thể Tôn

Chương 640: Cơn giận thái cổ




- Tiểu tử! Lão phu cho ngươi nếm thử lực Hỗn độn lôi long mà ta mới lĩnh ngộ. Được chết dưới tay lão phu đó là vinh hạnh của ngươi. - Đạo Hư quát một tiếng. Tay phải lão chỉ về phía Lôi Cương như ẩn chứa một thứ quy luật nào đó khiến cho thiên lôi trong Lôi Táng nhanh chóng tập trung nơi tay phải của Đạo Hư, tỏa ra ánh sáng màu tím chói mắt.

"Graooo... " Một tiếng thần long gầm lên dữ dội. Thiên lôi tập trung nơi tay phải của Đạo Hư đột nhiên nổ tung về phía Lôi Cương. Cảm nhận được nguy hiểm, hắn nhanh chóng bay lên không, muốn tránh khỏi đòn công kích. Nhưng khi Lôi Cương chưa kịp bay lên không, con thần long đã lao về phía hắn khiến cho hắn không kịp ngăn cản. Cho dù Lôi Cương có phản ứng nhanh đến mấy thì cũng không kịp.

Đòn công kích đó mặc dù Đạo Hư chỉ khẽ phất ay nhưng uy lực của nó cũng khiến cho Lôi Cương kinh hồn táng đảm. Nó phá nát lớp bàn thạch, đồng thời cốt lân giáp và lớp kết giới màu vàng dao động mạnh. Cuối cùng kết giới cũng bị phá vỡ, oanh kích lên cốt lân giáp. Uy lực của đòn công kích khiến cho Lôi Cương bay ngược lên không trung, đồng thời cốt lân giáp xuất hiện một vết nứt. Lôi Cương kinh hãi cảm nhận có một đạo lực hủy diệt tuôn vào người. Mặc dù cuối cùng nó bị Lôi Hoàng hấp thu nhưng sự đau đớn đủ khiến cho hắn co giật rồi cốt lân giáp chui vào trong cơ thể.

- Ha ha! Đây là uy lực của Lực hỗn độn lôi long sao? Không uổng phí lão phu phải lĩnh ngộ nhiều năm như vậy. - Đạo Hư cười ha hả. Mới chỉ có một chút đã khiến cho Lôi Cương sau khi dung hợp bản tôn với ba phân thân bị thương như vậy thì uy lực thật sự khiến người ta sợ hãi. Lão nhìn Lôi Cương chằm chằm chẳng khác nào nhìn một người chết mà quát khẽ:

- Tiểu tử! Đáng nhẽ ngươi nên học chữ nhẫn. Ngày xưa Thái huyền không biết nhẫn nhịn, hôm nay ngươi cũng vậy. Nếu ngươi có chịu thêm vài ngàn năm, có lẽ lão phu cũng không thể đánh bại ngươi. Ha ha! Thể tu nhất mạch tử trước tới giờ vẫn luôn ngông cuồng. Hôm nay, lão phu sẽ cho ngươi nếm thủ một chút lực hỗn độn lôi long.

Lúc này, Đạo Hư vung tay lên không trung, hóa thành một nửa vòng tròn. Toàn bộ thiên lôi trong Lôi Táng nhanh chóng tập trung. Chẳng mất mấy hơi thở, một cái lốc xoáy khổng lồ. Ở trung tâm của lốc xoáy có một con lôi long khổng lồ xuất hiện. Đạo Hư gầm nhẹ một tiếng, con lôi long cũng gầm lên rồi mở miệng ra để đớp lấy Lôi Cương.

Lôi Cương có thể cảm nhận được Lôi Long khủng bố như thế nào. Một cây chùy nhỏ xuất hiện trong tay Lôi Cương. Hắn tự tin phân thân hệ Thổ sau khi dung hợp với hài cốt có thể ngăn cản, nhưng thần hồn của hắn thì không thể. Nếu cuối cùng thần hồn của hắn mất đi, rơi vào cảnh hồn bay phách lạc. Tiểu chùy vừa mới xuất hiện, hai tay Lôi Cương đánh mạnh vào nó.

"Graooo... " Một tiếng gầm giống như cự thú từ thời hồng hoang vang lên vọng khắp cả trời đất, khiến cho lôi long do thiên lôi mà Đạo hư tụ tập lại bị phá nát. Sắc mặt Đạo hư trắng nhợt, lui lại, khiếp sợ nhìn con thú khổng lồ bên cạnh Lôi Cương. Hơi thở của con thú tản ra chẳng khác nào một ngọn núi khiến cho trống ngực Đạo hư đập thình thịch. Đặc biệt là tiếng gầm trước đó còn làm cho máu trong người lão sôi lên. Mà tu vi của Đạo Hư bây giờ như thế nào? Khi lão đột phá lực Hỗn độn lôi long thì tu vi đã vượt qua đạo thần thiên giai.

Thực lực mạnh như vậy mà vẫn bị tiếng rống của con thú làm cho máu huyết sôi trào. Chiếc chùy này đúng là thánh khí của Viêm Long.

Tại Tử gia ở phía Đông của Vô Thượng giới, Tử Thí đang hồi phục sau trận chiến với Lôi Cương đột nhiên mở mắt ra rồi nhìn về phía Nam, lộ vẻ nghi hoặc:

- Tên tiểu tử đó lại dùng cái vật kinh khủng đó? Lần này hắn đánh với ai? Mà hơi thở tản ra kia lại là của Đạo Hư. Chẳng lẽ, hắn... Hắn đang chiến đấu với Đạo Hư?

Trong một cái tiểu viện của Vạn Tượng các ở phía Nam, một người đang đứng lẩm bẩm nói:

- Lão tổ Đạo Hư vừa mới xuất quan đã bị người khiêu chiến? Người đó là ai?

- Lôi Cương! - Một bóng người khác từ từ xuất hiện.

- Lôi Cương? - Người kia quay đầu lại, ánh mắt như không thể tin vào tai mình.

Trong lúc Đạo Hư đang kinh ngạc, con thú khổng lồ đột nhiên lao về phía Lôi Cương. Rồi một vầng ánh sáng ba màu vàng đất, nâu, trắng chói mắt tản ra. Sau khi ánh sáng biến mất, một bộ chiến giáp tỏa ra ánh sáng ba màu bao phủ lấy Lôi Cương. Nơi ngực hắn là một cái đầu, hai mắt dữ tợn nhìn Đạo hư ở phía trước.

- Thần khí thật khủng khiếp. - Đạo Hư kinh hãi. Có điều sâu trong ánh mắt xuất hiện một chút tham lam. Lão quát khẽ một tiếng, ánh sáng bốn màu lại lóe lên, tạo thành lớp chân khí bao phủ toàn thân. Đạo hư đối mặt với cây chùy của Nhất mạch Viêm Long đành phải hợp lực bốn hệ. Lão hết sức e ngại đối với hơi thở do con thú hồng hoang kia tản ra.

- Tiểu tử! Cố gắng phát huy để cho lão phu được thấy sự mạnh mẽ của bộ giáp này đi. - Đạo Hư tươi cười nhìn Lôi Cương.

Lôi Cương nhìn Đạo Hư chằm chằm, chân phải chợt bước lên trước một bước rồi trong không gian vang lên tiếng động.

Khi âm thanh đó vang lên, trong không gian đột nhiên dao động, hệ Thổ, Mộc và linh khí hệ Hỏa từ bên ngoài ngàn dặm nhanh chóng tập trung vào trong Lôi táng, chẳng khác nào một con rồng đang ập tới. Chỉ sau chừng năm hơi thở, trong Lôi táng tràn ngập tiếng cả vạn con rồng gầm rống.

"Hư không! " Hai chữ đó vừa mới vang lên, cả vạn long cùng gầm lên chui vào trong cánh tay phải của Lôi Cương, ngưng tụ thành một cánh tay khổng lồ, đánh về phía Đạo hư.

Cơ mặt Đạo hư hơi giật giật, trong lòng kinh hãi. Lão gầm nhẽ một tiếng rồi vung tay vẽ một vòng tròn vào hư không. Một con thần long bốn màu xuất hiện, lao tới nắm đấm phía trước. Đạo Hư đã quá coi thường chiến kỹ truyền thừa thứ hai của Viêm Long. Mặc dù lão vừa mới có lực hỗn độn lôi long tuy rằng có thể tự do điều động lực lôi hệ trong Lôi Táng nhưng "toái hư không" tập trung sức mạnh của cây chùy hóa thành sức lực của con mãnh thú hồng hoang. Do thực lực của Lôi Cương chưa thể phát huy được hết uy lực của cây chùy, nếu không thì một quyền này đủ khiến cho không gian vỡ nát.

Một quyền đó khiến cho thiên lôi trong Lôi Táng bị đẩy dạt sang hai bên, công kích con thần long do bốn hệ của Đạo hư ngưng tụ.

"Oành! " Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, không gian rung chuyển, tưởng chừng như bị phá nát. Mà uy lực của một quyền đó vẫn không biết mất, tiếp tục lao về phía Đạo Hư. Lão nhanh chóng rút lui lại. Đột nhiên, Đạo Hư chống chân phải về phía sau, đứng vững trong không trung rồi ngẩng đầu gầm nhẹ một tiếng. Toàn bộ thiên lôi trong Lôi táng như bị hút mất, tập trung lại thành một con lôi long dài vạn trượng công kích nắm đấm đó.

"Rầm... Rầm... Rầm... " Trong Lôi Táng liên tục vang lên những tiếng nổ khiến cho cả Vô thượng giới kinh hồn táng đảm.

Trong nháy mắt Lôi táng yên lặng lại tràn ngập thiên lôi, dường như ở đây mãi không bao giờ hết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Sâu trong Lôi táng, Đạo Hư lơ lửng trong không trung, nhìn chằm chằm về phía trước. Lúc này, lão chẳng hề có một chút mừng rỡ. Mặc dù lão đã thử được lực hỗn độn lôi long mạnh tới mức độ nào nhưng lão vẫn không thể tin vào mắt mình khi thấy ở phía trước lại hiện lên một bóng người. Lực hỗn độn lôi long không thể chiến thắng được hắn? Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ có mấy vạn năm ngắn ngủi mà còn mạnh hơn cả lão?

"Graooo... " Một tiếng long ngâm vang lên chấn động Lôi táng. Trong nháy mắt Lôi Cương hóa thành một con thần long dài tới cả ngàn trượng tỏa ra ngọn lửa hừng hực. Ngọn lửa đó vừa mới xuất hiện khiến cho Đạo Hư sửng sốt nhìn chăm chú con cự long trước mặt. Đạo Hư không thể tin được vào mắt mình. Chẳng lẽ hắn đã lĩnh ngộ được lực Hỗn độn Hỏa Long? Không thể nào như vậy được. Lão mất cả trăm vạn năm để lĩnh ngộ lực hỗn độn lôi long, làm sao mà trong vạn năm hắn có thể lĩnh ngộ? Đạo Hư nhìn chằm chằm Viêm Long do Lôi Cương biến thành.

Lúc này, Lôi Cương biến thành Viêm Long có chút khác biệt. Trên thân thể của hắn bao phủ một lớp chiến giáp, đôi mắt to nhìn Đạo Hư chằm chằm.

Lôi Cương bắt buộc phải sử dụng chiến kỹ truyền thừa thứ ba của Viêm Long mà lúc trước, phân thân hệ Hỏa đã lĩnh ngộ thành công trong Lôi phủ Hạo Huyền - Cơn giận thái cổ.