Thể Tôn

Chương 625: Hư hoả




Lôi Cương vẫn bay nhanh, chỉ có điều, đầu óc hắn hết sức hỗn loạn. Tạm thời hắn đã để Trận U Tuyết đi vào Hạo Huyền Lôi phủ. Giờ tâm trạng hắn hết sức rối bời, chưa nói đến chuyện khi Trận U Tuyết biết được hắn muốn cầu hôn với Chỉ San sẽ như thế nào, nhưng Lôi Cương hết sức lo lắng bởi thực lực của Vô Thượng giới đã vượt ngoài những gì hắn dự đoán. Cho dù hắn có thể luyện chế được phân thân hành thuỷ và hành kim thì sẽ thế nào đây? Nếu như không hoàn toàn lĩnh ngộ được hai hành này, thực lực của hắn sẽ không tăng được là bao. Vân lão đã nói chỉ cần dung hợp được hai hành, thực lực của hắn sẽ có thay đổi lớn. Nhưng Lôi Cương e rằng để dung hợp được hai hành này, việc lĩnh ngộ càng khó hơn a. Khẽ thở dài, hắn quyết định sẽ đạt được long lực của hành thuỷ và hành kim trước, rồi mới thử dung hợp hành thuỷ và hành kim. Nếu vẫn không dung hợp được, thì hắn chỉ còn cách càng cẩn thận hành sự hơn nữa. Hơn nữa, mối thù của thể tu cũng nên từ từ giải quyết. Cao thủ ở Vô Thượng giới nhiều như mây, có rất nhiều cao thủ hắn không thể thắng được dễ dàng gì a.

Chuyện của Quân gia lần này có thể nói đã cho Lôi Cương một bài học.

Cố gắng kìm nén cảm xúc phức tạp trong lòng, Lôi Cương chợt ngừng chân, nhìn về phía đông. Một lúc lâu sau, ánh mắt hắn dần trở nên phức tạp, hắn nói tha thiết:

-Trong lòng ta thực chỉ có Chỉ San sao? Nàng biến mất rồi sao? Rốt cục nàng đã đi đâu rồi? Tử Vận!

Trong lòng hắn hết sức phức tạp. Vốn dĩ, hắn tưởng trong lòng mình chỉ có mình Chỉ San, cứ đinh ninh Tử Vận chỉ còn là quá khứ, nhưng khi nghe nói nàng đã biến mất, Lôi Cương bất thần lo lắng không yên. Bao chuyện trước đây đều hiện lên trước mắt hắn, tình cờ gặp nàng, tình cờ kết bạn, chuyện trên đỉnh núi cao. Tất cả đều hiện hữu trong lòng hắn.

-Tử Vận. Nàng giờ đang ở đâu?

Lôi Cương lẩm bẩm nói.

Trung Xu giới, trong một hẻm núi bí ẩn cách Kiếm Cương môn không xa.

Trong hẻm núi này có một cái ao không lớn, nhưng quanh năm hàn khí lạnh buốt phủ kín mặt ao. Nơi đây chính là nơi Lôi Cương đã từng nhìn trộm Tử Vận. Đến giờ đã hơn vạn năm trôi qua, nhưng cái ao vẫn như xưa, dường như thời gian không tồn tại nơi đây.

Một nữ tử mặc y phục tím ngồi trong ao. Nàng nhắm nghiền mắt, nhưng gương mặt vẫn hết sức xinh đẹp, khiến người nhìn mà say đắm. Một làn sương màu đen nhàn nhạt mơ hồ ẩn hiện, càng làm người thiếu nữ thêm phần yêu dị.

-Phốc…

Nữ tử đang ngồi xếp bằng chợt phun một ngụm máu tươi. Nàng mở mắt, gương mặt nhợt nhạt, nhưng lại không chút quan tâm đến nguyên nhân vì sao bản thân thổ huyết, cứ mãi nhìn vào miệng hẻm núi trước mặt, trầm tư suy nghĩ.

-Đã bao nhiêu năm qua rồi, Lôi Cương, chàng còn nhớ nơi chúng ta gặp nhau hay không? Có lẽ chàng đã quên lâu rồi, biết đâu chàng cũng đã quên cả ta. Biết đâu chúng ta sẽ không có ngày gặp lại nữa.

Người nữ tử đang ngồi xếp bằng chợt lẩm bẩm nói, giọng nói yếu ớt, đau đớn.

Nàng chậm rãi đứng lên, xiêm y bị nước thấm ướt càng làm lộ thân người tuyệt mĩ. Nàng nhìn phía trước, khe khẽ thở dài. Nàng chậm rãi đến cạnh một khối đá bên bờ, ngồi xuống. Nhìn khối đá, nàng bất thần ngẩn ngơ. Một lúc lâu sau, nàng mới nói:

-Lôi Cương, chàng có còn nhớ lúc trước chàng thả ta ở đây không?

Gương mặt xinh đẹp, hoàn mỹ của nàng thoáng ửng đỏ, có điều nét ửng đỏ cũng nhanh chóng biến đi. Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn miệng hẻm núi, lẩm bẩm nói:

-Lôi Cương, chàng có còn quay lại đây nữa không? Hư hoả trong cơ thể ta ngày càng không thể khống chế được nữa rồi. Cái lạnh giá của thời tiết đã không còn áp chế được hư hoả nữa. Ta…Ta đã chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Ta ước gì chàng có thể đến thăm ta một lần, ta ước gì chàng có thể nhớ mãi nơi này, nơi chúng ta gặp nhau. Tiếc là cảnh còn mà người thì đã mất rồi.

Một giọt nước mắt từ khoé mắt người nữ tử lăn qua má, hoá thành hạt ngọc, rơi trên tảng đá.

Không biết đã qua bao lâu, người nữ tử tuyệt mỹ vẫn mãi nhìn cửa hẻm núi. Nàng chậm rãi đứng lên, toàn thân dường như không còn chút sức lực nào nữa. Toàn thân nàng bao phủ một luồng sát khí nhàn nhạt, tựa như tử khí bao quanh.

Người nữ tử này chính là Tử Vận.

-Tiểu hổ.

Tử Vận nhẹ giọng la lên, giọng nói của nàng yếu ớt nhưng vẫn trong trẻo như trước.

-Ngao…

Một tiếng ngao vang lên. Một con mãnh thú chẳng khác loài cọp thông thường là bao từ trên trời bay tới. Lông mao con cọp này có màu tím như tia chớp, đỉnh đầu nó có một cái sừng to bằng nắm tay. Rất nhiều tia chớp bao vây lấy cái sừng của nó, dường như cái sừng này có chứa lôi hành lực tối cao vậy. Con cọp này chính là con tiểu hổ Tử Vận thu được trong Chí bảo. Những năm gần đây, ngoài vẻ ngoài ngày càng tím của nó thì đỉnh đầu của con tiểu hổ này rất giống với Tiểu Giác!

-Tiểu hổ, chỉ có ngươi mới mãi mãi là bạn của ta.

Tử Vận nhẹ nhàng xoa trán tiểu hổ, chậm rãi cưỡi lên lưng nó. Nàng thấp giọng nói:

-Tiểu hổ, đưa ta đến chỗ hắn đi.

Tiểu hổ gầm nhẹ một tiếng, hoá thành một luồng ánh sáng màu tím, biến mất. Lần nữa nó hiện ra đã ở một nơi nào đó phía sườn tây Kiếm Cương môn.

Qua hơn một vạn năm, Kiếm Cương môn đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng góc phía sườn tây này vẫn giữ nguyên như trước, dù rằng căn phòng nơi đó đã hư hỏng ít nhiều. Một luồng sáng màu tím vừa hiện lên trên trời, Tử Vận và tiểu hổ đã xuất hiện. Nàng ngồi trong rừng cây phía sườn tây, nhìn rừng tùng bên dưới, ngây người. Dường như nhìn thấy thứ gì đó bên dưới, Tử Vận dần ngơ ngẩn, nhớ lại.

-Lôi Cương, nếu như còn có thể gặp chàng ở đây thật tốt biết bao? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tử Vận lẩm bẩm nói. Nàng chợt biến sắc, một làn khí đen sì đột nhiên toát ra từ người nàng. Tử Vận khẽ run lên, máu tươi tràn ra trên khoé miệng. Gương mặt nàng càng lúc càng nhợt nhạt. Nàng uể oải lau máu trên miệng. Nếu người nào chú ý, chắc chắn sẽ nhận ra trong máu có cả màu đen nữa.

-Lôi Cương, chàng đang ở đâu? Ta chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa để tìm chàng rồi. Ta chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Nếu phải chết trước mặt chàng, chi bằng để chàng cứ nhớ mong đến ta là hơn.

Tử Vận mấp máy đôi môi xinh đẹp khẽ nói. Đôi môi nàng giờ đã dần thâm đen.

Tử Vận đắm mình trong ao lạnh giá là để trấn áp hư hoả, nhưng lần này nàng đến Trung Xu giới chủ yếu là muốn nhớ lại những kỷ niệm đẹp đã có ở nơi này, dù rằng hồi ức này đã chẳng còn nữa.

Làn khí đen lượn lờ quanh Tử Vận bất ngờ nhanh chóng ngưng tụ lại, tạo thành một ngọn hoả diễm màu đen. Gương mặt Tử Vận nhợt nhạt, tiểu hổ đứng bên cạnh chợt nhiên rống giận. Từng luồng lôi điện từ sừng nó phát ra, tấn công hoả diễm do làn khí đen kia hoá thành.

Mây đen trên trời liên tục kéo đến, tiếng sấm rền vang. Lôi điện sáng loè. Mỗi lần tiểu hổ gầm lên là một lần thiên lôi trên trời giáng xuống, tấn công ngọn hoả diễm màu đen sì.

Đến khi ngọn hoả diễm màu đen sì lại hoá thành khí, tiểu hổ mới dừng lại. Đám mây đen trên trời cũng dần tan đi. Các cao thủ Kiếm Cương môn cũng giật mình tỉnh giấc, ngự kiếm bay tới. Tử Vận và tiểu hổ đã bỏ đi tự bao giờ.

Trong hẻm núi, Tử Vận ngồi trên một khối đá. Tiểu hổ ghé sát bên người Tử Vận, không ngừng kêu lên ô ô, dường như nó rất lo lắng cho nàng.

-Tiểu hổ, ngươi đừng đau lòng. Hiện tại ngươi còn quá nhỏ, không thể trấn áp hư hoả trong người ta được. Có lẽ đây cũng là số mệnh a.

Tử Vận nhẹ nhàng vuốt ve lông mao của tiểu hổ. Nàng vẫn nhìn chằm chằm miệng hẻm núi, than thở.

-Ô…ô…

Móng vuốt của tiểu hổ khẽ cào Tử Vận, mắt nó đầy vẻ đau đớn.

-Nếu như…Nếu như ta còn có thể gặp mặt chàng một lần nữa, thì tốt biết bao? Nhưng tu vi của ta đã chẳng còn là bao, ta sắp không chống chịu nổi hư hoả nữa rồi.

Tử Vận nhìn chằm chằm phía trước, lẩm bẩm nói. Trong mắt nàng không còn nước mắt nữa, cũng không có sự sợ hãi, chỉ thuần tuý là những hồi ức mà thôi. Dần dần, khuôn mặt Tử Vận chợt đỏ ửng, dường như nàng đang nhớ đến một chuyện rất hạnh phúc.

Tiểu hổ đang ghé sát người vào Tử Vận, chợt nhiên ánh mắt sáng rực, dường như nó phát hiện điều gì đó, vội vàng cào cào xiêm y Tử Vận. Tiểu hổ nhìn trời, thoáng trầm tư.