Thể Tôn

Chương 555: Nhất mạch viêm long




- Rầm rầm…

Một tiếng nổ liên tục, như thể trời đất nổi trận lôi đình vang lên. Xung quang chỗ "luận bàn" đầy vết nứt, thần thú xung quanh cũng đều gào thét. Cơ thể Lôi Cương nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.

Ở chỗ sâu bên trong Hỏa Phần, có một ngọn núi lớn cỡ nghìn trượng. Ngọn núi này tỏa ra ngọn lửa màu trắng rừng rực, giống như một ngọn núi bằng huyền hỏa. Lôi Cương và Sư Đề tạo ra chấn động, khiến cho chỗ này nhiều năm qua chưa từng có chuyển động, trở nên lung lay. Không ít đá vụn trên ngọn núi nhanh chóng rơi xuống. Ngọn lửa trên ngọn núi lớn cũng điên cuồng bốc lên trên đỉnh ngọn núi cao, hình thành hai quả cầu lửa khổng lồ khiến cho người ta có ảo giác rằng hai quả cầu lửa này giống như là hai con mắt của ngọn núi lớn. Một làn uy áp khổng lồ tỏa ra từ ngọn núi lớn, rồi khuếch tán ra phía trước. Ở sâu bên trong Hỏa Phần, mấy trăm thần thú đều cảm thụ được làn uy áp kinh khủng này liền kêu lên, rồi nằm im trên mặt đất không dám động đậy.

Bốn chân đạp trên không trung, Sư Đề nhìn vào một cái hố lớn ở phía trước, trong mắt gã hiện lên vẻ lo lắng. Gã không nghĩ tới việc đẩy Lôi Cương vào chỗ chết, nhưng do Lôi Cương lại tấn công điên cuồng, nên gã đã dùng chiến kỹ truyền thừa thứ ba của Liệt Thiên Viêm sư nhất mạch, chứ lại không nghĩ tới việc gây ra những chấn động như vậy. Khi lLiệt Thiên Viêm sư đang tìm Lôi Cương khắp nơi, thì chợt toàn thân y run lên dữ dội, nhanh chóng rơi xuống, rồi thu hẹp lại thành một trượng, nằm sấp trên mặt đất run rẩy, không dám nhúc nhích. Trong lòng y vô cùng kinh sợ, run rẩy nói:

- Thật không nghĩ tới…vậy mà cũng làm hắn tỉnh giấc.

Chỉ có điều khiến cho Liệt Thiên Viêm sư thở phào nhẹ nhõm, chính là, uy áp kinh khủng này chẳng qua chỉ dừng lại trên người y chốc lát, rồi lại tiếp tục lan rộng đi.

Luồng uy áp này dừng lại trong chốc lát cách chỗ Sư Đề khoảng trăm mét, thì đột nhiên khởi động trên không trung. Linh khí thuộc tính hỏa xung quanh, huyền hỏa trên mặt đất điên cuồng tập trung trên bầu trời, tạo thành một vòng xoáy. Vòng xoáy này nhanh chóng mở rộng thêm ra, nếu lúc này, Sư Đề quan sát kỹ, thì tất nhiên sẽ thấy ở giữa vòng xoáy này có một người nhỏ cỡ nắm tay. Người nhỏ bé đó có màu trắng, nếu không quan sát kỹ thì sẽ rất khó nhìn thấy.

Ở sâu trong Hỏa Phần, ngọn núi lớn đang im lìm đột nhiên run rẩy, nó tỏa ra uy áp, rồi chợt ngưng tụ lại, rồi hóa thành một bàn tay vô hình trong không gian và hướng về chỗ Sư Đề đang cách chỗ vòng xoáy khoảng trăm mét mà đè gã xuống. Bàn tay này vô cùng lớn, nhưng lại ẩn chứa uy áp dồi dào, khiến cho toàn thân Sư Đề đang ở xa trăm mét cũng run rẩy, bất chấp cả cảm giác không thở được, gã điên cuồng bay về phía trước.

Một chưởng đánh về phía tiểu nhân màu trắng, khiến cho linh khí thuộc tính hỏa và huyền hỏa đang điên cuồng tập trung về phía tiểu nhân đột nhiên bị chặn lại, rồi rơi xuống. Tiểu nhân màu trắng đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở hai mắt, tay phải hắn chìa ra, còn linh khí thuộc tính hỏa và huyền hỏa đang bị uy áp của bàn tay áp chế đột nhiên điên cuồng chui vào hắn. Trong nháy mắt, huyền hỏa, linh khí thuộc tính hỏa ở mười dặm xung quanh điên cuồng tụ tập.

Trong một khoảng thời gian ngắn, mười dặm xung quanh nhanh chóng lan ra tới trăm dặm, cuối cùng tới nghìn dặm. Tốc độ tập trung của linh khí và huyền hỏa này nhanh như chớp, trong nháy mắt đã tập hợp xung quanh tiểu nhân màu trắng. Khi bàn tay khổng lồ ấn xuống, bóng người nhỏ bé dó chìa tay phải ra, biến thành một ngón tay, rồi chỉ về bàn tay khổng lồ trên không trung đang đè xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Rầm ầm…

Trong không gian vang lên một tiếng nổ kỳ lạ, mặt đất hiện ra một dấu bàn tay lớn, chỉ riêng uy áp của bàn tay hạ xuống cũng đã đè lên mặt đất mười thước, có thể thấy rõ là rất kinh khủng. Ngay khi bóng người nhỏ màu trắng chỉ tay, huyền hỏa đột nhiên tập trung xung quanh hắn, hóa thành một ngón tay cực kỳ lớn, từ từ hướng về phía bàn tay kia.

- Bang bang, bịch!!

Trong chốc lát nơi ngón tay chỉ ra và bàn tay va chạm, cả bầu trời đều vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, mặt đất phía dưới xuất hiện một cái hố lớn đến trăm dặm, ven cái hố lớn là những vết nứt bắt đầu lan rộng ra bốn phía.

Cũng may mà thần thú xung quanh cảm nhận được mối nguy lớn nên đều chạy trốn cả, nếu không, thần thú ở trong vòng một trăm dặm chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, dẫn đến kết cục trọng thương.

- Ngao…

Ở sâu bên trong Hỏa Phần có một tiếng hét thảm vang vọng tới tận khí tháp tầng năm. Làn khí tức khổng lồ khiến cho đệ tử của Khí Tông ở tầng năm vô cùng hoảng sợ. Theo như âm thanh phát ra thì biết được rằng nó từ Hỏa Phần truyền đến, điều này khiến cho không ít các đệ tử của Khí Tông không dám đặt chân đến gần Hỏa Phần, thậm chí còn có nhiều các đệ tử của Khí Tông còn tìm một chỗ đóng cửa không dám xem. Những năm gần đây, di động liên tục xảy ra ở Hỏa Phần đã khiến cho các đệ tử của Khí Tông sợ hãi, mỗi lần họ đều cắn răng mạo hiểm sinh mệnh của mình để dấn thân vào hiểm nguy. Nhưng lần này, âm thanh thảm thiết lại vang lên ở khí tháp tầng năm nơi các đệ tử của Khí Tông sinh sống, khiến cho bọn họ lại càng không dám đi lên phía trước.

Bàn tay cực lớn kia bị chạm vào ngón tay, liền nhanh chóng rụt vào sâu bên trong Hỏa Phần, cuối cùng chui vào trong ngọn núi lớn. Hai con mắt lớn của ngọn núi này ngưng lại thành huyền hỏa, rồi nhanh chóng tan ra, cuối cùng hóa thành huyền hỏa trên ngọn núi lớn, bốc cháy đùng đùng. Ngọn núi lớn cũng bình yên trở lại.

Tiểu nhân màu trắng lạnh lùng nhìn chỗ sâu bên trong của Hỏa Phần, ánh mắt hắn hiện ra một ánh sáng kỳ lạ, sau đó hắn ngồi xếp bằng trên không trung, rồi tiếp tục hấp thu huyền hỏa trong không gian. Thần thú ớ bên ngoài nghìn dặm đã sớm trốn chạy, không nói đến uy áp lúc trước đã làm họ sợ mà cho dù có quay lại, thì toàn bộ huyền hỏa trong vòng nghìn dặm cũng đã biến mất.

Cứ như vậy đến khi qua một năm, huyền hỏa và linh khí thuộc tính hỏa cứ liên tục tập trung điên cuồng mới bắt đầu trở nên yên ả. Nhưng ở chỗ tiểu nhân màu trắng đã là một bạch long trăm trượng đang lơ lửng ở trên không, bạch long ấy chính là Lôi Cương. , Dưới chiến kỹ thứ ba được truyền thừa của Sư Đề thân thể huyền hỏa của Lôi Cương tan ra khắp trời, nhưng không chết, mà bị trọng thương. Lôi Cương quá coi thường sự mạnh mẽ của nhất mạch Liệt Thiên Viêm sư. Huyết mạch của Sư Đề cũng không thuần khiết, nhưng lại có thể phát huy được sức mạnh như vậy, thì có thể thấy được nhất mạch Liệt Thiên Viêm sư khủng khiếp đến thế nào. Nhưng, Lôi Cương có Hỏa Hoàng tương trợ, muốn chết cũng khó. Cuối cùng, ở sâu bên trong Hỏa Phần, uy áp kinh khủng công tới, Hỏa Hoàng bèn ngưng lại thành một ngón tay để loại bỏ đòn tấn công kia, đồng thời còn khiến cho thần hồn của thần thú mạnh mẽ kia bị trọng thương, phải đi chìm vào tu luyện.

Lúc này, Hỏa Hoàng đã rơi vào giấc ngủ mê mệt. Mặc dù, tiên thú mạnh mẽ kia bị thương nặng, nhưng Hỏa Hoàng cũng bị thương không kém. Dù sao, Hỏa Hoàng vẫn còn ở trong giai đoạn trưởng thành, sau khi giúp Lôi Cương ngưng kết ra thân thể huyền hỏa, thì nó cũng rơi vào giấc ngủ say.

Thời gian một năm qua đi trong chớp mắt, Sư Đề đã trở lại gần Lôi Cương. Gã ghé vào cái khe nứt, hai mắt phức tạp nhìn Lôi Cương lơ lửng ở trên trời, gã thầm than, mình đã sử dụng chiến kỹ truyền thừa thứ ba, vậy mà không khiến cho Lôi Cương bị thương nặng, trái lại còn trở nên mạnh mẽ hơn. Sư Đề không biết đến sự tồn tại của Hỏa Hoàng, cho nên cho rằng, lúc này thấy Lôi Cương đang tu luyện, nên gã không muốn quấy rầy hắn. Song, điều khiến cho gã nghĩ mãi không ra chính là, uy áp mạnh mẽ và một kích hủy thiên diệt địa kia, rốt cuộc, xuất hiện thế nào. Điều khiến cho gã tin tưởng là vì Lôi Cương, có lẽ đánh chết hắn cũng là điều khó khăn. Sư Đề hiểu được, thần thú ở chỗ sâu bên trong mạnh mẽ gần như chỉ cần một suy nghĩ trong đầu rằng cũng có thể tiêu diệt gã.

Sau khi đạt tới thần giai, thì chệnh lệch về sức mạnh trong mỗi một cấp độ có thể nói là một trời một vực.

Lúc này, không phải Lôi Cương đang ngủ say, cũng không phải là đang tu luyện, mà là đang lĩnh ngộ, có lẽ là tiếp nhận truyền thừa. Sau khi bị chiến kỹ truyền thừa thứ ba của Sư Đề chiếm đoạt, thì giọt máu đỏ trong thần hồn của Lôi Cương vỡ tan. Dịch máu kia vốn là huyết mạch của Hỏa Giao, trong đó ẩn chứa một tổ tộc truyền thừa của y, mà truyền thừa chỉ có thể đột phá thành thần thú, thì sau đó mới có thể bắt đầu, vậy mà Lôi Cương lại được thuận lợi như vậy. Mặc dù Hỏa Giao không phải là rồng, nhưng lại có một phần của nguồn gốc rồng, vì thế ẩn chứa trong huyết mạch của nó chính là chiến kỹ rồng.

Lúc này, Lôi Cương đang ở trong cảnh giới mà không có cách nào để nói được. Huyết mạch trong đầu hắn bị nghiền nát thì trong phút chốc, đột nhiên trong đầu lại có thêm rất nhiều thứ. Nhưng mấy thứ này huyền bí quá mức, nên chỉ có thể khiến cho hắn từ từ mà lĩnh ngộ.

- Nhất mạch viêm long!!

Thân thể hỏa giao của Lôi Cương dĩ nhiên vốn thuộc về nhất mạch viên long, nhưng điều khiến cho hắn hơi thất vọng chính là, huyết mạch này cũng không thuần khiết. Sau khi hắn đã kiếm tra sơ qua, thì phát hiện ra chỉ có ba chiến kỹ. Nhưng khi Lôi Cương đang lĩnh ngộ chiến kỹ thứ nhất, thì trong lòng hắn vô cùng xúc động.

Mặc dù huyết mạch không thuần khiết, nhưng từ chiến kỹ truyền thừa, Lôi Cương có thể rút ra rằng, nhất mạch viêm long này mạnh mẽ, có lẽ còn hơn cả nhất mạch Liệt Thiên Viêm sư.

Truyền thừa chiến kỹ đầu tiên của viêm long tên là: Sấm sét!!