Thể Tôn

Chương 554: Huyền viêm chi hỏa




Lôi Cương lơ lửng trên không nhìn Sư Đề ở phía dưới, lộ ra vẻ vui mừng. Hắn không hề nghĩ một kích này có thể đánh gục được Sư Đề. Dù sao, Sư Đề là thần thú, và sức mạnh của gã không thể bị một kích này bắn gục được. Chỉ có điều, khiến cho Lôi Cương ngạc nhiên chính là, Sư Đề đứng trên mặt đất không hề chống lại, mà lại có một động tác kỳ lạ.

Trong lúc đó, đột nghiên một luồng khí tức mênh mông từ trong cơ thể Sư Đề tỏa ra, hai tay gã chợt duỗi thẳng ra, vung theo một nửa vòng tròn, như thể muốn xé rách hư không. Quyền kình của Lôi Cương rất nhanh, nhưng động tác của Sư Đề tức thời lại giống như nước chảy. Sau khi vẽ ra một nửa vòng tròn, Sư Đề chợt khom lưng lại, song chưởng vỗ mạnh xuống mặt đất. Trong nháy mắt, Sư Đề cũng biến hình thành thú, một tiếng hổ khóc vang vọng trời đất.

Trong nháy mắt, quyền kình đánh về phía Sư Đề, mặt đất cũng chợt chấn động, một cái khe đen sì lớn lan ra từ mặt đất, giống như từng kẽ nứt. Mà lúc này, ở phía chân trời chợt vang lên tiếng sét đánh, cả trời đất như thể bị xé rách trong nháy mắt, một làn uy áp khổng lồ từ trên trời giáng xuống.

- Bang bang, bịch…

Một tiếng nổ dữ dội không ngừng vang lên, chỗ Sư Đề đứng, bụi đất cuồn cuộn nổi lên bốn phía giống như mây dông phía chân trời. Lôi Cương phải lùi lại mấy chục thước, mới chống lại được làn uy áp mạnh mẽ này. Lúc này, sắc mặt hắn biến sắc, vô cùng trang nghiêm. Hai ngọn lửa màu trắng trong măt kia càng bốc cháy dữ dội. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Đòn công kích thật mạnh!

Lôi Cương lẩm bẩm nói, nhìn về phía dưới. Sau khi bụi đất bay hết, một cái hố lớn lan rộng ra xung quanh đến cả ki-lô-mét, hiện ra trong tầm nhìn của Lôi Cương. Ngay lập tức, một con sư tử màu trắng, toàn thân bốc lên ngọn lửa màu trắng, dài cỡ mười trượng ngửa mặt lên trời, nhìn Lôi Cương chăm chú, rồi phát ra một tiếng gào. Một ngọn lửa lớn ở trong miệng sư tử lóe lên, bắn về phía Lôi Cương.

Ngọn lửa màu trắng này so với Sư Đề phun ra lúc trước càng kinh khủng hơn, tạo cho Lôi Cương một cảm giác nguy hiểm rất mạnh. Lôi Cương nhảy lên phía trước, tay phải ngưng tụ thành quyền, nhanh chóng xẹt qua bầu trời, rồi quay lại phóng vào ngọn lửa màu trắng một quyền.

- Ầm!!

Lôi Cương vốn cho rằng một quyền của mình có thể đánh tan ngọn lửa này, nhưng khi sức mạnh toàn thân hắn ngưng tụ trong hữu quyền đánh về phía ngọn lửa màu trắng, thì nó lại càng bùng lên một cách kỳ lạ hơn. Uy lực bộc phát này vượt quá sức tưởng tượng của Lôi Cương, một sóng chấn động màu trắng truyền ra bốn phía khiến cho cả trời đất sáng lóa. Vừa lúc, Lôi Cương đang ở gần ngọn lửa màu trắng, lực hủy diệt mạnh này như thể đủ để xé rách cơ thể hắn, đánh bay hắn ra ngoài.

- Graooo…

Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, khiến cho đám thần thú xung quanh đều giật mình kêu lên. Nhưng bọn chúng không đến đây. Trong đám thần thú với nhau, có một quy tắc không thành văn, nếu thần thú đang chiến đấu không đồng ý, thì những thần thú đứng ngoài xem cuộc chiến, thì sẽ bị cho là ngư ông đắc lợi, và sẽ bị các thần thú tấn công điên cuồng.

- Graooo…

Một tiếng long ngâm vang lên phía chân trời, cơ thể Lôi Cương bị thứ lực lượng đó gây ra một vết thương lớn. Hắn phải biến thành hình rồng, rồi gào lên một tiếng, huyền hỏa trên mặt đất điên cuồng hướng về phía vết thương của Lôi Cương. Vết thương nhanh chóng liền lại, một con bạch long dài đến năm mươi trượng hiện ra trên bầu trời, oai phong lẫm liệt, khí tức bên ngoài của nó so với huyền hỏa tỏa ra từ mặt đất lại càng mạnh hơn.

Đã biến hóa thành bản thể mười trượng, Sư Đề nhìn Lôi Cương trên không trung, chiến ý trong mắt gã không hề giảm mà còn tăng thêm. Gầm nhẹ một tiếng, hai chân sau của Sư Đề bỗng nhảy về phía trước, bay lên trên không trung. Một ngọn lửa màu trắng lại phun ra, bản thể của gã cũng bám ở phía sau ngọn lửa mà vọt tới chỗ Lôi Cương.

Những tia sáng trong mắt Lôi Cương lóe lên, lửa trắng toàn thân hắn cháy bùng bùng, một ngọn lửa màu trắng từ trong mồm hắn phun ra. Ngọn lửa này hấp thu huyền hỏa ngưng tụ phía dưới, uy lực có chút siêu phàm. Sau khi đã từng nếm qua uy lực của ngọn lửa màu trắng do Sư Đề phun ra, Lôi Cương tạm thời không dám tới gần gã, mà lại lùi lại mấy chục thước, nhìn ngọn lửa do mình phun ra và của Sư Đề chạm vào nhau. Nhưng điều khiến cho hắn khiếp sợ chính là, ngọn lửa do hắn phun ra cũng không làm cho ngọn lửa của Sư Đề nổ, mà lại bị nhập vào trong đó một cách kỳ lạ, khiến cho ngọn lửa do Sư Đề phun ra trở nên lớn hơn, rồi bùng nổ về phía Lôi Cương.

- Rống…

Một tiếng hồ gầm lại vang lên, giọng nói của Sư Đề lại vang lên trong đầu Lôi Cương:

- Lôi Cương, hãy cẩn thận, đây là chiến kỹ thứ hai của Liệt thiên Viêm sư mà ta được truyền thừa. Tên là huyền viêm chi hỏa, là bản mệnh huyền hỏa của Liệt Thiên Viêm sư.

- Bản mệnh huyền hỏa?

Trong lòng Lôi Cương nhảy dựng lên. Nếu là bản mệnh của tiên thú tấn công, thì hắn phải xốc lại tinh thần để đối mặt. Chợt, hai mắt Lôi Cương lộ ra một tia nóng rực, cơ thể hắn đột nhiên lao lên phía trước để thăm dò. Cơ thể khổng lồ năm mươi trượng được huyền hỏa vây quanh, huyền hỏa bên ngoài cũng nhập vào trong. Lúc này, Lôi Cương giống như huyền hỏa vì đại, vọt tới chỗ ngọn lửa của Sư Đề. Trên đường bay đi, huyền hỏa vĩ đại năm mươi trượng nhanh chóng giảm dần đi, khi đã thật sự đụng vào Sư Đề, thì nó chỉ còn là một quầng huyền hỏa có đường kính một thước.

- Ngao…

Sau khi ngọn lửa bám theo, Sư Đề vẫn liên tục gầm nhẹ, rồi nó bay điên cuồng về phía sau.

- Bịch…

Lại là một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một sóng chấn động hết sức nóng rực cuộn sạch cả bốn phía. Sư Đề cũng bị sóng chấn động ném bay lên. Huyền viêm chi hỏa của gã vốn vô cùng mạnh mẽ, vậy mà Lôi Cương lại dũng cảm dùng thân thể huyền hỏa của mình áp chế để trở thành đòn tấn công. Điều này khiến cho Sư Đề kinh hồn bạt vía. Mặc dù không biết làm sao đòn công kích của Lôi Cương lại như thế, nhưng một mối nguy hiểm làm cho gã lạnh cả người, cho nên mới dựa vào va chạm để tránh một kích trí mạng của Lôi Cương rồi chạy đi.

Uy lực của một kích này mạnh mẽ khiến cho trời đất biến sắc. Một tiếng nổ như tiếng sấm vang lên không dứt phía chân trời, ngay cả ở giữa của Hỏa Phần và các tiên thú xung quanh đều cảm thụ được luồng chấn động kinh khủng này, rồi đều quỳ xuống đất, run rẩy. Những đệ tử của Khí Tông đang săn thú ở ngoài cũng run người, rồi bỏ chạy tán loạn. Những dị động liên tiếp ở Hỏa Phần những năm gần đây đã khiến bọn chúng mấy lần kinh hồn bạt phía bỏ khỏi nơi này, điều này làm cho những đệ tử Khí Tông về sau không có mấy người dám vào phạm vi Hỏa Phần thêm nữa.

Sau khi va chạm, Lôi Cương bay ngược ra trăm mét, rồi mới dừng lại trên không trung, hình rồng cũng từ từ hiện ra. Nhưng, lúc này, toàn thân màu trắng của nó lộ ra vài vết nứt. Nếu Lôi Cương vẫn còn thân thể máu thịt, thì có lẽ, lúc này, người đã sớm đầy máu rồi. Cho dù như vậy, toàn thân Lôi Cương tỏa ra ánh sáng khi mạnh khi yếu, nhưng ngọn lửa màu trằng bốc cháy trong hai mắt lại mãnh liệt hơn. Hai mắt đảo qua bốn phía, nhìn về phía Sư Đề khoảng ki-lô-mét đang lơ lửng trên không trung, hắn gầm nhẹ một tiếng, rồi lại bay về phía gã.

Lôi Cương phát hiện ra điểm yếu hình rồng của mình, trừ tốc độ ra, thì Lôi Cương căn bản không biết ở trong trạng thái này làm thế nào để có được công kích mạnh mẽ. Hắn vốn có thể biến hóa thành hình người để chiến đấu, nhưng hắn muốn phát huy sức mạnh hình rồng của mình. Nói chung, thần thú biến hóa thành hình người, thì sức lực thật sự đã yếu bớt đi nhiều, có nghĩa là, chỉ có bản thể của thần thú mới có thể phát huy được sức lực cực mạnh của chúng. Lôi Cương mặc dù là người, nhưng thân thể của hắn cũng là hình rồng, uy lực của nó có lẽ cần phải biến thành hình thú! Đánh với Sư Đề một trận, vô tình, Lôi Cương kiểm soát thuần thục hình rồng.

Sư Đề vẫn chưa kịp bình tĩnh lại thì lại hoảng hồn, phát ra một tiếng gầm nhẽ, âm thanh của gã vang lên trong đầu Lôi Cương:

- Lôi Cương, không đánh nữa, không đánh nữa.

Nhưng thấy Lôi Cương phóng tới đầy khí thế, Sư Đề nổi giận gầm lên một tiếng, một ngọn huyền viêm chi hỏa lại được phun ra, cơ thể to lớn của gã ngửa mặt lên trời mà gào thét, âm thanh thấu đến tận chân trời. Khe nứt trên mặt đất tỏa ra huyền hỏa chợt bất động, một làn linh khí thuộc tính hỏa tinh thuần tràn về phía Sư Đề.

Con ngươi của Lôi Cương co rụt lại, nhưng tốc độ của hắn vẫn không hề giảm, chợt trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, cơ thể chia làm hai, tách ra cho đến khi thành một bạch long cỡ một trượng chạm vào huyền viêm chi hỏa. Cơ thể Lôi Cương cũng quấn lấy huyền viêm chi hỏa, gào lên rồi tới cạnh chỗ Sư Đề, đuôi của con rồng kèm theo một âm thanh chấn động nổ vang trong không khí, rồi quét ngang qua chỗ Sư Đề.

Sư Đề không mảy may tìm cách lẩn tránh, như thể gã không nhìn thấy Lôi Cương quét qua. Gã vẫn gầm lên, phía trên ngưng tụ thành một đám mây mù màu trắng. Những đám mây mù này như thể muốn thiêu đốt huyền hỏa, rồi đột nhiên gã há miệng ra, huyền hỏa trong không trung điên cuồng chui vào trong cơ thể. Trong nháy mắt, cái đuôi rồng của Lôi Cương quét qua chỗ Sư Đề, gã liên thục gào thét, toàn thân cũng phát ra ánh sáng nóng rực, khiến cho trời đất lại sáng chói. Nội tâm Lôi Cương run lên, mặc dù cái đuôi rồng sắp đánh tới, nhưng trong lúc này, hắn phải nhanh chóng bay ra, bởi vì, hắn cảm nhận được một mối nguy chết chóc.

Sư Đề bộc phát ra ánh sáng màu trắng, rồi lại đột nhiên ngưng tụ thành một cái con hổ lớn cỡ trăm trượng. Trên trán của con hổ này có một chữ màu đỏ "Vương". Chữ này tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Tại đây, sau thời khắc sáng chói kỳ dị, một tiếng giống như tiếng thần thú rống vang lên trong trời đất. Miệng rộng của con hổ lớn hé ra, rồi đớp nhanh về phía Lôi Cương.

Mặc dù tốc độ của Lôi Cương đã nhanh tới cực điểm, nhưng con hổ đó vẫn nhanh hơn, rồi ngay lập tức, nuốt cả người Lôi Cương.