Thể Tôn

Chương 413: Ý niệm không gian




Lưỡi kiếm bốn màu mà Hư kiếm bạo phát hung mãnh chém lên long đầu cự long màu lam, lưỡi kiếm bốn màu khiến cho nham thạch xung quanh cấp tốc bị đẩy lùi, hình thành một tầng đất chân không, Lôi Cương vốn lĩnh ngộ được thức thứ ba mươi lăm trong đầu lúc còn trên tiểu đảo, bây giờ khi đối mặt với nguy cơ này, Lôi Cương đã không thể không dùng đến, một thức này đã khiến cương khí và nội kình trong kinh mạch Lôi Cương toàn bộ tiêu hóa đến cùng kiệt, Lôi Cương hư nhược nhìn long đầu cự long, nhanh chóng uống vào mấy ngụm hỗn mộc kim phù, chuẩn bị tiếp tục bay xuống phía dưới. Tuy nhiên, điều khiến Lôi Cương kinh sợ chính là, phía sau lại truyền đến tiếng long ngâm, Lôi Cương chỉ cảm thấy hắn xuất hiện trong một không gian màu lam.

Lúc nãy Khai Thiên thức thứ ba mươi lăm đã chém lên long đầu của lam long nhưng lưỡi kiếm không hề dừng lại trên long đầu cự long lấy một giây mà xuyên qua lam long chém lên nham thạch ở phía sau, chớp mắt bạo phát, khiến biển nham thạch xung quanh chấn động không thôi, lam long này dường như chỉ là một đạo hoan ảnh, công kích thế nào cũng không thể kích trúng nó. Sau đó, cự long ngâm lên một tiếng nuốt lấy Lôi Cương.

Lôi Cương bị cự long nuốt vào thì trong lòng thoáng run, trong đầu vang lên tiếng cười hiểm của đại trưởng lão.

- Lão phu muốn xem thử, ở bên trong thủy long mà lão phu lĩnh ngộ ra ngươi có còn cuồng ngạo được nữa hay không.

Giọng của đại trưởng lão đem theo sự phẫn nộ tột cùng, chỉ hận không thể ngũ mã phân thây Lôi Cương ra mà thôi.

Lôi Cương triệu hết ra cả lồng bàn thạch lẫn cốt lân giáp, sắc mặt âm trầm nhìn vách tường màu lam ở bốn phía, khóe miệng hiện nụ cười lạnh, một lần nữa tế ra Trùng Diên trong tay, Lôi Cương thôi động Trùng Diên, Trùng Diên này nhanh chóng biến to ra, sau cùng cao đến trăm trượng nhưng vẫn không có cách nào phá vỡ được không gian màu lam, Lôi Cương thoáng kinh, thu hồi Trùng Diên, tế ra Hư kiếm, điên cuồng chém lên vách tường.

- Khục khục .......... không có tác dụng đâu, ngươi đã tiến nhập vào bên trong thần long được ngưng kết thành từ thủy long chi lực mà lão phu lĩnh ngộ được, cũng chính là không gian ý niệm của lão phu, trừ phi tu vi của ngươi cao hơn lão phu còn không thì sẽ không thể kích vỡ được nó, ngươi cũng không cần phải thử kích vỡ nó nữa, khục khục.

Tiếng cười hiểm ác của đại trưởng lão vang lên, một hình người nhỏ màu lam xuất hiện trước mặt Lôi Cương, hai mắt hư ảo nhìn Lôi Cương.

- Không gian ý niệm?

Lôi Cương trong lòng phát run, tỉ mỉ xem xét không gian màu lam thì phát giác ra không gian màu lam này là do lam vân cuồn cuộn tổ thành, như một không gian mông lung, đột nhiên Lôi Cương nhớ đến không gian bốn màu lúc hắn ở Lôi Kiếm thôn gặp được sư tôn Thái Huyền, lẽ nào, sư tôn Thái Huyền cũng không gian ý niệm của một cường giả nào đó sao? Chỉ có điều không gian ý niệm giam giữ sư tôn cao cấp hơn nơi này không biết bao nhiêu đẳng cấp nữa, sau khi nhanh chóng suy nghĩ, hai mắt Lôi Cương dịch chuyển lên trên người hình người nhỏ màu lam ở trước mắt.

Thần hồn? Tim Lôi Cương đập mạnh một cái, một ý nghĩ to gan xuất hiện trong đầu Lôi Cương, liền đó trên khóe miệng Lôi Cương xuất hiện một tia cười ngụy dị, một hình người nhỏ bốn màu từ Nê Hoàn cung bay ra, hai tay hai chân của hình người nhỏ đó mỗi bên đều có một con thần long màu sắc khác nhau quấn quanh, ngụy dị vô cùng.

Hình người nhỏ bốn màu này chính là thần hồn của Lôi Cương, thần hồn của Lôi Cương vừa xuất thì hình người màu lam kia hơi biến sắc mặt, mục quang mang chấn kinh trừng trừng nhìn thần hồn của Lôi Cương.

Hình người nhỏ bốn màu nhìn thần hồn của đại trưởng lão, khóe miệng hơi nhếch lên, trầm giọng quát một tiếng, hình người nhỏ bốn màu hóa thành một đoàn quang mang bốn màu, quang mang bốn màu lại cấp tốc biến ảo bay về phía hình người nhỏ màu lam, hình người nhỏ màu làm lùi lại sau vài bước, trên mặt hiện lên vẻ cố kị, thế nhưng trong lòng đại trưởng lão lại tự tin thập phần, lão là cương thánh địa giai, thần hồn cường đại vô bỉ, mặc dù thần hồn của tiểu bối này kì quái đặc biệt nhưng đại trưởng lão không cho rằng thần hồn của Lôi Cương có thể tạo thành uy hiếp gì với lão. Nhìn quang đoàn bốn màu đang bay đến, đại trưởng lão ngược lại muốn xem thử thần hồn của tiểu bối này có thể làm gì được lão.

Trong lúc đại trưởng lão không hề chống cự thì đóa mây bốn màu cấp tốc bao bọc lấy thần hồn đại trưởng lão, chính ngay lúc đó sắc mặt đại trưởng lão đại biến, nhìn hình người nhỏ lúc trước còn phát ra quang mang bốn màu thánh khiết thế mà giờ đây đã hoan hóa thành hơn mười cái đầu lâu đen thui hiểm ác lao đến cắn nuốt lão. Đại trưởng lão vội vàng gia trì thêm một lồng cương khí cho thần hồn của lão, trong lòng chấn kinh nhìn đầu lâu hiểm ác đang cắn về phía lồng cương khí của lão, chẳng khác nào một lệ hồn.

- Làm sao có thể.

Nhìn lồng cương khí càng lúc càng nhạt, đại truởng lão kinh hoảng, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được, dường như không tin thần hồn của Lôi Cương lại có thể cắn nuốt được lồng cương khí của lão. Mục quang thần hồn đại trưởng lão lóe lên, sau cùng như nghĩ đến điều gì, chấn kinh nói:

- Tà đạo giả? Ngươi là tà đạo giả? Chỉ có thần hồn của tà đạo giả mới có năng lực cắn nuốt.

- Hừ!

Lôi Cương hừ lạnh một tiếng, đầu lâu màu đen lại càng nhiều thêm, lồng cương khí của đại trưởng lão bị vây kín mít. Tình cảnh như thế khiến đại trưởng lão vô cùng kinh khủng, bất kể thế nào lão cũng không ngờ được Lôi Cương lại là tà đạo giả, nhìn lồng cương khí bị cắn vỡ, đại trưởng lão hít vào một hơi lạnh, không gian màu lam nhanh chóng biến hóa, sau cùng ngưng kết thành một thần long màu lam, thần long màu lam này vừa xuất hiện đã há miệng phun ra mấy đoàn quang mang màu lam về phía đóa mây bốn màu do thần hồn của Lôi Cương hóa thành.

Lôi Cương chấn kinh, thần hồn cấp tốc quay về nội thể Lôi Cương, một lần nữa cảm nhận được nhiệt hỏa trong không khí, Lôi Cương biết hắn đã lùi ra khỏi không gian ý niệm của lão giả, hừ lạnh một tiếng, cấp tốc điên cuồng bay xuống phía dưới.lôi Cương định đến chỗ sâu nhất trong biển nham thạch rồi tìm một nơi kín đáo thi triển ẩn thân thuật rồi lại nghĩ cách trốn khỏi sự truy sát của đại trưởng lão.

Song mục thần long màu lam nhìn Lôi Cương bỏ đi, trong mắt cười lạnh không thôi, thần long cực đại lại nhanh chóng biến hóa, sau cùng thì biến thành cự kiếm màu lam dài đến trăm trượng, truy theo Lôi Cương, còn thần hồn đại trưởng lão thì đứng nguyên tại chỗ nhìn cự kiếm đang xạ về phía Lôi Cương.

Lôi Cương đang điên cuồng chạy trốn cảm nhận được uy hiếp từ phía sau, trong lòng cười khổ không thôi, lão giả này đúng là không chết không thôi.

Thật ra, lúc nãy sau khi Lôi Cương tiến nhập không gian thần hồn của đại trưởng lão thì sinh cơ của Lôi Cương đã nằm trong tầm khống chế của đại trưởng lão rồi, nhưng không gian ý niệm của đại trưởng lão vốn còn non trẻ chưa thành hình, hơn nữa lão không hiểu gì về ý niệm không gian, càng không biết được sự khủng bố của ý niệm không gian, trong ý niệm không gian của lão, lão chính là tồn tại của thần, khống chế tất cả. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao lúc đầu Thái Huyền ở trong không gian ý niệm Đạo Hư tranh đấu vô số năm cũng không có cách nào thoát được đến cuối cùng thì bị nó luyện hóa.

Sau khi bị thần hồn của Lôi Cương dọa khiếp, đại trưởng lão không nghĩ nhiều liền thả Lôi Cương ra khỏi không gian ý niệm cũng chính là mất đi cơ hội duy nhất để có thể đồ sát được Lôi Cương. Tốc độ của tiên kiếm cực đại màu lam còn nhanh hơi Lôi Cương đến mấy lần, trong lúc Lôi Cương đang còn khủng hoảng đã chém thẳng lên lưng Lôi Cương, lồng bàn thạch và cốt lân giáp làm sao có thể kháng cự lại lực công kích cường đại như thế cho được, chớp mắt vỡ nát, tiên kiếm cực đại màu lam sau khi xạ thẳng vào nội thể Lôi Cương thì lực trùng kích vẫn chưa biến mất mà đem theo Lôi Cương xạ thẳng xuống đất.

Nhìn Lôi Cương bị kích trúng, đại trưởng lão thở ra nhẹ nhõm, đây là lẫn đầu tiên đại trưởng lão gặp phải chuyện ngụy dị như thế trong suốt bao nhiêu năm qua, một tiểu tử cương tiên lại có thể bức hắn đến bước đường này, cự kiếm màu lam lúc trước nhập vào thần hồn chi lực của lão mang theo cả thủy long chi lực mà lão lĩnh ngộ được, lúc trước lão chính là dùng một chiêu này mà đánh cho một đối thủ cùng cấp của lão phải hồn bay phách lạc.

Nhìn vào một động khẩu đen ngòm ở dưới đáy biển nham thạch, thần hồn đại trưởng lão thám xuất, sau khi không cảm nhận được khí tức của Lôi Cương nữa thì hướng lên phía trên bay đi.

Sau khi thu hồi thần hồn, đại trưởng lão đột nhiên nhớ đến Hỏa Trập, trong lòng thầm than không ổn, thần thức lại lần nửa tản ra, quét đi khắp bốn phương tám hướng, thân hình cấp tốc dâng lên.

Lát sau, thân hình đại trưởng lão hiện diện trên bề mặt biển nham thạch, sắc mặt hơi ngây ra, nhìn phía trước có đến cả trăm tu luyện giả đang tụ tập thì sắc mặt có phần ngưng đọng. Trong đám người có vài tu luyện giả nhìn thấy đại trưởng lão thì trên mặt hiện lên ve vui mừng, vội vã bay đến, cung kính nói:

- Tham kiến đại trưởng lão!! Nguồn truyện: Truyện FULL

Tay phải của đại trưởng lão đã dài ra trở lại, nhưng toàn thân thì xơ xác thảm hại vô cùng, tóc bạc rụng đầy vai, chẳng còn chút nào phong phạm của một cao thủ lúc trước nữa cả. Sau khi nhìn năm người này, đại trưởng lão sắc mặt lạnh tanh, nói:

- Có nhìn thấy Hỏa Trập không?

Chần chừ một lát, đại trưởng lão lại nói:

- Có thấy người nào bay ra từ trong biển nham thạch không?

Năm người đồng thời nhìn lên thân hình rách nát thảm hại của đại trường lão rồi lại nghĩ đến dị động trong biển nham thạch lúc trước, đoán ra được gì đó, một nam tử trong đó cung kính nói:

- Đại trưởng lão, vẫn chưa tìm ra, chúng tôi nhận được tin tức của Thị sư đệ liền vội vã đến đây thì phát hiện ra dị động trong biển nham thạch nên liền đứng đây đợi, nhưng không thấy người nào bay ra từ trong biển nham thạch cả.

Khóe mắt đại trưởng lão giật giật mấy cái, sắc mặt âm trầm đáng sợ, nhìn năm người lạnh giọng:

- Các ngươi xem đủ chưa? Xem đủ rồi còn chưa đi tìm hỏa anh cho lão phu!!

Năm người toàn thân chấn động, hắng giọng, cung kính đáp:

- Vâng! Đại trưởng lão!

Sau đó năm người chia ra các hướng khác nhau bay đi.

Tiếp đó đại trưởng lão nhìn đám tu luyện giả đang vừa nhìn lão vừa bàn tán xông xao, trên mặt thoáng nghiêm, lạnh giọng nói:

- Ta chính là đại trưởng lão Hỏa Chiến của Hỏa Huyền tông, Cương Ma đã chết, Hỏa Tủy châu đang ở trong tay lão phu, nếu các ngươi ai muốn lấy được Hỏa Tủy châu thì tìm người này cho lão phu, bất cứ ai cung cấp được tin tức chính xác nào, lão phu sẽ trọng thưởng, nếu có thể bắt sống hắn lão phu sẽ thưởng cho một viên Hỏa Tủy châu! Hãy nhớ cho rõ, lão phu cần người sống, nếu kẻ nào khiến hắn tổn thương một sợi lông, lão phu sẽ không tha cho kẻ đó!!

Tiếp đó tay phải của đại trưởng lão phẩ ra, hiện ra hình ảnh của Hỏa Trập.

- Đại trưởng lão của Hỏa Huyền tông?

Hơn trăm tu luyện giả nghe xong tin này thì trong lòng đại chấn, ánh mắt hướng về Hỏa Chiến trở nên cung kinh vô cùng, nghe xong lời của Hỏa Chiến, bọn họ đồng thời nhìn về phía hình ảnh của Hỏa Trập, trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt, sau đó, từng người một cung kính rời đi.

Đại trưởng lão đứng trong không trung nhìn đám tu luyện gải rời đi, khóe miệng nhếch lên thành một tia tiếu ý, tìm hỏa anh, chỉ sợ không bao lâu sắp sẽ truyền đi khắp Dung Luyện giới, lão chỉ còn phải ngồi đợi tin tức mà thôi.

Hỏa Chiến không hề biết rằng, lời lão nói lúc này không bao lâu sau đã dẫn đến một thanh niên biến thái tìm đến Hỏa Huyền tông điên cuồng báo thù.