Thể Tôn

Chương 382: Điên cuồng đoạt mệnh




Nhóm "Rống…" Một tiếng rít gào vang lên, toàn bộ mặt đất nứt ra. Chín người còn đang kinh ngạc, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái động lớn, một luồng gió từ trong động thổi ra khiến Lôi Cương cảm thấy buồn nôn. Lôi Cương kìm lại, lui về sau. Bọn Cửu Xá, Cửu Thắng trong nháy mắt công kích vọt tới hắc động.

Cường giả đạo thánh, cương thánh thiên giai oanh kích vào trong hắc động giống như ném đá xuống biển không tạo ra bất kỳ chấn động gì. Hắc động chậm rãi bay lên, cuối cùng hiện ra thành một cái miệng khổng lồ rộng đến trăm trượng.

"Lui!" Cửu Xá quát lớn, thân thể lập tức lui về phía làn sương mù.

Chỉ chốc lát sau, đại địa đột nhiên chấn động, đất đá và đá vụn trên mặt đất bắn ra bốn phương tám hướng, cắt không gian, phát ra tiếng xé gió. Một tiên thú khổng lồ hiện lên trước mắt Lôi Cương làm mặt đất phía trước bị lõm xuống rộng cả nghìn trượng. Toàn thân tiên thú tỏa ra màu vàng đất rực rỡ, thân thể giống như trái núi kéo dài về phía trước. Tiên thú có dáng dấp giống như con trâu, trên đầu có hai cái sừng to chừng năm trượng có mũi nhọn hướng ra phía sau. Hai chiếc sừng phát ra màu vàng đất, ánh hào quang hình thành từng cơn sóng hướng ra bốn phía khuếch tán đi. Tiên thú xuất hiện khiến vẻ mặt Cửu Xá trở nên nghiêm trọng.

"Cửu giai đỉnh Đại địa chi ngưu, sao lại gặp ở đây?" Giọng Minh đế vang lên trong đầu Lôi Cương, âm thanh cực kỳ nghiêm trọng và nghi ngờ.

"Phù.. ." Đại địa chi ngưu khò khè, âm thanh giống như sấm rền khiến lỗ tai Lôi Cương tê dại. Cương khí của hắn trong nháy mắt bị nghiền nát chỉ còn lại nội kình. Lôi Cương kinh hãi, Đại địa chi ngưu đáng sợ vậy sao? Bọn Cửu Xá cũng vậy, nhìn sắc mặt bọn họ có thể thấy được, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với Đại địa chi ngưu đáng sợ cỡ này.

Cặp mắt khổng lồ màu vàng đất của Đại địa chi ngưu chăm chú nhìn bọn Lôi Cương, trong mắt hiện ra hung quang, miệng hé ra trông giống hắc động thổi ra một luồng gió.

"Ngao…" Cái miệng rộng của Đại địa chi ngưu rống lên một tiếng, chấn động mạnh mẽ hóa thành ba đạo cường lực bắn tới bọn Lôi Cương. Mấy người hoảng hốt, đều tự mình cấp tốc phát ra một đạo cường khí, kiếm tiên trong tay phát ra ánh sáng mạnh mẽ tiếp đòn Đại địa chi ngưu.

"Đại địa chi ngưu là do dựa theo Đại địa chi nguyên mà sinh ra, trên đỉnh đầu Đại địa chi ngưu phòng ngự cực chắc chắn. Hơn nữa sức mạnh cũng cực kỳ đáng sợ, các ngươi không thể tấn công ở đó được. Việc hạ gục nó còn khó hơn lên trời. Cũng may thân thể Đại địa chi ngưu to lớn nên tốc độ di chuyển bị hạn chế. Các ngươi dốc toàn lực tấn công ở đây không phải là thức tỉnh các tiên thú khác xung quanh đây sao, khi đó toàn quân sẽ bị tiêu diệt." Minh Đế nghiêm giọng nói trong đầu Lôi Cương.

Lôi Cương kinh hãi, thần thú phòng ngự mạnh như vậy sao? Lúc này Lôi Cương không nghĩ ngợi gì, lớn tiếng quát: "Đây là Đại địa chi ngưu, sức phòng ngự ngang với hạ giai thần thú, các ngươi không thể chống lại đâu, toàn lực đi tới trước." Thanh âm của Lôi Cương làm bọn Cửu Xá giật mình tỉnh ngộ. Cả bọn tròn mắt ngây ngốc ra nhìn các vết công kích trên trán Đại địa chi ngưu phát ra hoa lửa mà không lưu lại bất cứ vết tích gì, trong lòng không khỏi hoảng hốt, không công kích nữa mà bay về phía trong.

Thế nhưng Đại địa chi ngưu làm sao có thể để bọn họ toại nguyện? Cái đầu to lớn của nó hướng bên trái Lôi Cương rống lên làm mặt đất phía sau mọi người dâng lên, hình thành một bờ tường đất ngăn lối đi của mọi người. Đại địa chi ngưu thần trí cực cao đã nhìn ra Lôi Cương là người chỉ huy của mười người. Từ miệng Đại địa chi ngưu phun ra một quả cầu ánh sáng mầu vàng đất rất lớn bắn về phía Lôi Cương.

Lôi Cương cấp tốc di chuyển, da đầu bỗng nhiên tê dại, một đòn trí mạng uy hiếp bao phủ toàn thân. Lôi Cương kinh hoàng, với tốc độ nhanh như tên bắn hắn bay đến trước bức tường đất, bay lên không trung. Thế nhưng quả cầu ánh sáng màu vàng đất cũng bay theo ngay sau Lôi Cương.

"Phụ thân, cẩn thận" Vẫn theo sau Lôi Cương, Tiểu Giác hét to, thân thể hóa thành ánh sáng sáu màu bao phủ lấy quả cầu màu vàng đất.

"Ầm …" Một tiếng trầm thấp vang lên, một đợt chấn động màu vàng đất lan truyền đi bốn phương tám hướng.

"Ngạo…" Tiếng tiên thú rít gào vang lên từ xa, khiến không gian vang lên tiếng ong ong, cả quả cầu màu vàng đất bị Tiểu Giác bao phủ tan ra, dường như bị hoà vào trong ánh sáng sáu màu vậy. Lần thứ hai Tiểu Giác xuất hiện bay theo Lôi Cương về phía trước. Lúc này sắc mặt Tiểu Giác có chút tái nhợt, thế nhưng hai mắt vẫn cháy bỏng.

"Tiểu Giác, ngươi không sao chứ?" Lôi Cương vừa chạy vừa truyền âm nói.

"Hì hì.., Phụ thân, những ánh sáng phun ra kia, bị Tiểu Giác hấp thụ cả rồi, ha ha. Nếu như có thể hòa tan thì tu vi của Tiểu Giác sẽ tăng không ít." Âm thanh của Tiểu Giác vang lên trong đầu Lôi Cương. Lôi Cương kinh ngạc, thế nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, bay về phía trước.

Trong lúc đó, mười người lướt qua tường đất cấp tốc bay về phía trước.

Thấy chín người đã đi xa, Đại địa chi ngưu trong mắt tràn đầy phẫn nộ thế nhưng cũng không đuổi theo mà đứng tại chỗ, cặp mắt nhìn về phía trước ẩn chứa vẻ sợ hãi.

Mọi người cảm nhận được Đại địa chi ngưu không đuổi theo sau thì thở phào nhẹ nhõm, thần thức khuếch tán, sau đó tập trung lại phía Lôi Cương.

Một lát sau, toàn bộ bảy người đã về đến chỗ Lôi Cương và Tiểu Giác. Sắc mặt mọi người trắng bệch, ánh mắt nghiêm trọng nhìn phía sau.

"Tiểu tử, ngọn núi này cũng phải cẩn thận, bay lên khoảng không phía trước chừng nửa thước. Khi đó sẽ không làm các tiên thú ẩn nấp xung quanh giật mình tỉnh giấc." Minh Đế tiếp tục nói.

"Ngao. . ." Lôi Cương đang có dự định đưa mọi người đánh xuống thì bất chợt phía trước có tiếng rít gào. Mặt đất phía trước đột nhiên rung chuyển kịch liệt. Tiếng rít gào hóa thành từng cơn sóng lan ra bốn phương tám hướng khiến không ít tiên thú xung quanh giật mình tỉnh giấc.

"Ngao ngao ngao. . ." Càng ngày càng có nhiều tiếng tiên thú gào thét, xung quanh trăm dặm mặt đất rung động kịch liệt, những cái đầu khổng lồ từ mặt đất nhô ra. Phía trước, một ngọn núi cao cũng ầm ầm rung chuyển.

"Chạy mau!!" Tiếng Minh Đế lo lắng vang lên trong đầu Lôi Cương. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, gầm nhẹ nói: "Tiến lên !!".

Thân thể hóa thành một đạo ánh sáng hướng phía trước lao tới. Bọn Cửu Xá biến sắc, đều tăng tốc độ đi tới phía trước. Bọn họ tại Cửu U giới đều là những nhân vật đứng đầu, thế nhưng khi tới trung tâm Đại địa cũng phải chạy trốn chật vật. Tuy rằng như vậy nhưng trong lòng bọn họ cũng không nghĩ tới buông tha Đại địa chi nguyên. Đi với tốc độ nhanh nhất, bọn họ hoá thành chín luồng ánh sáng hướng phía trước vọt tới. Tiểu Giác hoá thành một luồng ánh sáng bao phủ Lôi Cương. Bị Tiểu Giác bao phủ, Lôi Cương bay với tốc độ nhanh hơn, như sao chổi lao bắn về phía trước.

Lôi Cương cùng Cửu Xá, U Hoàn, Địa Viêm, Cửu Thắng bốn người như nhau bay ở phía trước đoàn, còn U Minh, Địa Chước, U Linh ở phía sau. Một cái đầu to lớn, diện mạo dữ tợn từ mặt đất trồi lên khiến Lôi Cương giật mình, thiếu chút nữa là đụng vào. Cái đầu vừa mọc lên chính là đầu tiên thú. Trong cơ thể Lôi Cương nội kình, cương khí cuộn trào mãnh liệt phát ra, cốt lân giáp nhanh chóng mở rộng. Thân thể Lôi Cương biến thành khổng lồ, cuối cùng cao lớn đến hai trượng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Toàn bộ sức mạnh Lôi Cương được phát động, lần thứ hai tăng tốc độ vượt lên trước bọn Cửu Xá. Phía sau bọn U Minh cũng mọc lên một cái đầu khác kết thành hai mặt bị uy hiếp. U Hoàn, Địa Viêm sắc mặt nghiêm trọng, giảm tốc độ, vội vã kéo U Minh và Địa Chước tới bên cạnh rồi tiếp tục bay đi. Cuối cùng một con rắn dài đến trăm trượng ngoi lên từ mặt đất, cái đầu to lớn nhanh như chớp lao đến cắn xé U Linh, thế nhưng thân thể U Minh giống như ảo ảnh trên không trung vài lần thoát khỏi sự công kích của con rắn.

Dọc đường đầy nguy hiểm, cũng may tiên thú phía trước không bị giật mình tỉnh giấc khiến mấy người có thể thở phào nhẹ nhõm. Lôi Cương nhanh chóng hạ mình xuống một ngọn núi phía dưới. Đi được khoảng nửa thước, Lôi Cương dừng lại nhìn về phía sau, thấy rất nhiều thân hình khổng lồ, tim đập mạnh, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Nhiều tiên thú Cửu giai đỉnh như vậy quả là đáng sợ.

"Rống rống. . ." Một tiếng rống vang lên. Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là những tiên thú này không đuổi theo bọn Lôi Cương mà cứ đứng tại chỗ rít gào, giống như ở đây mỗi một tiên thú thuộc về một vùng đất vậy. Vượt qua vùng này đến vùng khác lại gặp tiên thú khác điên cuồng tấn công.

Bọn Cửu Xá sắc mặt tái nhợt, chật vật đi tới bên cạnh Lôi Cương. Cả đám sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng. Có thể thấy được, đám tiên thú này khiến bọn họ cực kỳ sợ hãi.

"Minh Đế, đến Đại địa chi nguyên còn xa lắm không?" Hai mắt U Hoàn lóe sáng nghiêm trọng hỏi.

Lôi Cương hỏi Minh Đế một lúc rồi hạ giọng nói: "Khoảng chừng còn trên dưới nghìn dặm nữa".

Bảy người thân thể chấn động, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nếu như là ở Cửu U Giới, đối với bọn họ mà nói, nghìn dặm chỉ là chuyện chốc lát, thế nhưng ở Đại địa chi nguyên này nửa bước cũng khó đi.

Tiểu Giác đã biến thành người đứng trước mặt Lôi Cương, hai mắt nhìn thẳng vào ngọn núi ở phía sau, trong mắt đầy vẻ kinh nghi. Bọn Cửu Xá cũng nhìn Tiểu Giác bằng ánh mắt quái dị. Tiểu Giác hóa thành ánh sáng sáu màu trước mặt bọn họ khiến bọn họ hết sức kinh ngạc.

"Không xong rồi phụ thân, ngọn núi lớn này là một tiên thú." Tiểu Giác đột nhiên nói, ngữ điệu đầy vẻ nghiêm trọng.

Trong lòng Lôi Cương chấn động, quay đầu nhìn những ngọn núi thẳng tắp phía sau, nội tâm chấn động, cấp tốc bay đi về phía bên trái. Bọn Cửu Xá giống như hiểu ra điều gì cũng theo sát phía sau Lôi Cương.

"Ngao. . ." Một tiếng tiếng rít rả rích vang lên, sóng âm đáng sợ khiến khí huyết trong người Lôi Cương sôi trào. Dãy núi thẳng tới chân trời đột nhiên rung chuyển, một khối đá lớn rơi xuống, bụi bay khắp bầu trời.

Một con giao long màu vàng đất hiện lên trước mắt Lôi Cương, Lôi Cương đại chấn, tăng thêm tốc độ.

"Hô" Lần thứ hai Giao long phát ra tiếng gào thét, cùng với đó, nó liền phóng đầu về phía Tiểu Giác bên cạnh Lôi Cương cắn xé.

"Cửu Giai Đỉnh Đại địa chi xà, nhưng, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ hóa thành rồng!" Tiếng Minh Đế khiếp sợ vang lên trong đầu Lôi Cương.