Thể Tôn

Chương 308: Tới Phụng Thiên




Nhóm Đứa nhỏ trong đan điền của Lôi Cương giống như có trí tuệ, nhìn về phía trước.

"Graooo..." Một tiếng long ngâm chợt vang lên trong Nê Hoàn cung của Lôi Cương. Bốn con thần long với màu sắc khác nhau từ trong Nê Hoàn cung bay ra, tập trung vào người đứa nhỏ màu tím trong Đan Điền. Nó từ từ đứng dậy để mặc cho bốn con thần long quấn quanh hai tay và hai chân của mình.

Lúc này, đứa bé hết sức quái dị. Mấy con tiểu long quấn trên hai tay và hai chân liên tục phát ra những tiếng long ngâm như về tới bản thể của mình.

Đột nhiên bốn con tiểu long từ từ chui vào trong hai tay và hai chân của đứa bé. Rồi đứa bé không ngờ hóa thành một tia sáng màu tím rồi biến mất.

Trong đầu Lôi Cương liên tục diễn luyện từ thức thứ nhất tới thức thứ ba mươi bốn của Khai Thiên. Nghĩ tới những hình ảnh trên mười sáu cây cột đá trong đại điện của Hạo Huyền Lôi phủ, Lôi Cương diễn luyện càng có cảm giác kỳ diệu... Hắn có cảm giác diễn luyện ba mươi bốn thức của Khai thiên như đang lĩnh ngộ những gì chân thực của Hỗn Độn.

Lôi Cương không biết rằng đứa nhỏ màu tím xuất hiện trên đầu, nó nhìn hắn đang diễn luyện mà trong mắt có sự khác lạ.

Sau khi Lôi Cương diễn luyện đủ từ thức thứ nhất tới thức thứ ba mươi tư của Khai thiên, thần thức của hắn gần như kiệt sức. Lôi Cương nhanh chóng thu hồi thần thức, ngồi trong sơn động. Mặc dù hắn không thực sự sử dụng Khai Thiên mà chỉ diễn luyện trong dầu nhưng cũng tiêu hao cương khí và nội kình rất nhiều. lúc này, Lôi Cương không dám tưởng tượng nếu thực sự thi triển từ thức thứ nhất tới thức thứ ba mươi tư của Khai Thiên sẽ khó khăn tới mức nào. Cương khí và nội kình trong cơ thể hắn chắc chắn là không thể duy trì được. Xem ra, bản thân muốn thực sự phát ra được uy lực của Khai Thiên thì cần phải nâng cao tu vi có đủ chân khí và nội kình để sử dụng.

Thở hắt một hơi, Lôi Cương ngồi xuống hồi phục cương khí và nội kình. Sau một lát, Lôi Cương mở mắt, nghi hoặc nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.

- Ai ở đây? - Âm thanh của Lôi Cương trở nên âm trầm. Tiếng của hắn vang vọng trong động mãi không mất. Một lúc sau, ánh mắt của Lôi Cương trở nên nghi hoặc, tại sao lúc trước khi hồi phục dường như nghe thấy có người nói? Lôi Cương dùng thần thức tìm kiếm nhưng trong phạm vi một dặm cơ bản không hề có một người nào. "Chẳng lẽ mình cảm giác sai?" Lôi nghĩ thầm rồi nhìn xung quanh sau đó lại chậm rãi nhắm mắt.

- Ngươi có biết điều ảo diệu nhật của Hỗn Độn từ xưa tới nay là gì không? - Trong hư vô đột nhiên vang lên âm thanh khiến cho Lôi Cương đang nhắm mắt chợt bừng tỉnh, nhanh chóng tản ra thần thức nhìn xung quanh rồi quát khẽ:

- Đạo hữu ở đâu sao lại trêu đùa tại hạ?

- Thứ ngươi vừa diễn luyện là Hỗn Độn nhưng lại không ẩn chứa sự ảo diệu của Hỗn Độn từ xa xưa. Chỉ có lĩnh ngộ được những gì tinh túy và ảo diệu của Hỗn Độn thì ngươi mới có thể phát huy được lực lượng mạnh nhất của Hỗn Độn. - Nhớ lại những gì mà âm thanh đó nói, Lôi Cương cảm thấy khiếp sợ. Bản thân hắn không hề cảm giác xung quanh có người, chẳng lẽ lại có người nào đó truyền âm? Nhưng cho dù là truyền âm thì hắn cũng có thể bắt được nhưng bây giờ am thanh đó đột nhiên xuất hiện không hề có dấu hiệu. "Chẳng lẽ tu vi của đối phương quá mạnh nên mình không thể tìm ra?"

- Nhớ kỹ, trong diễn luyện thì đồng thời ngươi cũng cần phải lĩnh ngộ nhưng gì tinh túy của Hỗn Độn chứ không phải chỉ có diễn luyện. - Âm thanh đó lại vang lên bất chấp Lôi Cương có để ý tới mức nào nhưng vẫn không thể cảm nhận được sự tồn tại của người đó.

Lôi Cương gọi cốt giáp ra rồi cảnh giác với xung quanh nhưng rất lâu sau, âm thanh đó không còn vang lên. Điều đó khiến cho hắn cảm thấy nặng nề, suy nghĩ xem người đó là ai mà lại nói với mình những điều khó hiểu như vậy? Ước chừng một canh giờ, Lôi Cương vẫn tiếp tục cảnh giác. Nhưng cuối cùng, hắn đành thu cốt giáp vào trong cơ thể, sắc mặt âm trầm ngồi ở đó mà suy nghĩ kỹ càng về những lời nói đó.

"Ảo diệu từ xa xưa của Hỗn Độn, diễn luyện phải đồng thời với lĩnh ngộ những gì thực tế của Hỗn Độn? Tại sao người đó lại nói với mình như vậy?" Đột nhiên, Lôi Cương giật mình. "Chẳng phải trước đó mình đang diễn luyện các chiêu thức của Khai Thiên đó sao? Chẳng lẽ bị người đó phát giác? Làm sao có thể như vậy? Mình chỉ diễn luyện trong đầu thì cho dù tu vi có cao tới mấy cũng không thể phát hiện được. Nhưng nếu không phải thì tại sao người đó lại nó như vậy? Chẳng lẽ là hắn?"

Lôi Cương nghĩ tới người sáng tạo ra Khai Thiên. Suy nghĩ thật lâu, Lôi Cương không phát hiện ra điều gì. Nhìn ánh sáng chiếu qua cửa động, hắn khẽ lắc nhẹ người rồi ra ngoài.

Lôi Cương bay về phía Tây. Hắn dự định lúc này đi tới Phụng Thiên, gia nhập vào đó để rèn luyện. Hơn nữa, trong lòng hắn cũng cảm thấy tò mò với Đại Địa chi nguyên nên muốn đi dọ thám. Nếu như câu nói kia của Lưu lão là đúng thì chắc chắn đó không phải là tin đồn vô căn cứ. Chỉ có điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy khó hiểu đó là tại sao Lưu lão không đi. Suy nghĩ một lúc, tốc độ của Lôi Cương tăng lên tới cực hạn giống như một cơn gió mà không nhìn thấy bóng người. Điều đó khiến cho rất nhiều người tu luyện cảm thấy khiếp sợ, tưởng như có cao thủ khó lường nào đó vừa đi qua.

Phụng Thiên ở phía Đông, cách trung tâm của Cửu U giới mười vạn dặm. Lôi Cương không biết về Cửu U giới nên chỉ tản thần thức rồi cứ thế bay về phía Tây.

Phi hành được một thời gian, tốc độ của Lôi Cương đột nhiên chậm lại. Nhìn mấy người trước mặt, hắn suy nghĩ một lúc rồi lại tăng tốc.

- Mấy vị đạo hữu hãy khoan đã. - Trong không trung đột nhiên vang lên câu nói khiến cho ba người tu luyện ở xa đều dừng lại, ngơ ngác nhìn xung quanh. Cuối cùng họ nhìn về phía Lôi Cương một cách cảnh giác. Một người nam tử trung niên nhìn Lôi Cương rồi nói:

- Đạo hữu! Có chuyện gì vậy?

- Tại hạ muốn gia nhập vào Phụng Thiên, có thể cho tại hạ biết vị trí của Phụng Thiên ở đâu không? - Lôi Cương tươi cười lên tiếng, tạo cho người ta một thứ cảm giác chất phác. Nhờ đó mà sự đề phòng của ba người kia giảm bớt. Người trung niên vừa mới mở miệng đánh giá Lôi Cương một cách cẩn thận rồi nói:

- Ngươi cũng muốn gia nhập vào Phụng Thiên? Ha ha! Vậy chúng ta cùng đi.

Lôi Cương sửng sốt, nụ cười càng thêm rạng rỡ, nói:

- Thế thì rất tốt.

- Đạo hữu! Chẳng lẽ ngươi không biết vị trí của Phụng Thiên? Trong cả Cửu U giới chắc không có người nào không biết. - Nam tử trung niên dường như cũng không bớt cảnh giác mà hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lôi Cương cười nhạt một tiếng, nói:

- Ta vẫn theo gia sư ẩn trong núi để tu luyện nên không biết gì về Cửu U giới. Vì vậy mới muốn nhờ các vị đạo hữu chiếu có cho.

- Có gì đâu. Tại hạ là Lý Lực! Sau này có lẽ sẽ là cộng sự của nhau. Đây là đại sư huynh Lý Mặc của ta, còn đây là sư đệ Lý Sư. - Một người trung niên đại hán khác có đôi mắt hổ lên tiếng.

Lôi Cương gật đầu nói:

- Tại hạ là Cương Ma. Sau này xin được ba vị đạo hữu quan tâm. - Lôi Cương thấy ba người đều có tu vi Cương Hoàng. Tính cách của Lý Lực sảng khoái khiến cho Lôi Cương nảy sinh hảo cảm.

Lý Mặc yên lặng liếc nhìn Lý Lực rồi nói:

- Không biết gia sư của đạo hữu là ai. Lý Mặc ta ở trong giới tán tu của Cửu U giới cũng có hiểu biết.

Lôi Cương vẫn nở nụ cười:

- Gia sư luôn thích ẩn trong núi, rất ít khi ra ngoài nên không có người nào biết.

Lý Mặc suy tư nhìn Lôi Cương rồi gật đầu nói:

- Vậy chúng ta nhanh chóng tới Phụng Thiên. Thời hạn thu đệ tử sắp tới rồi.

Lôi Cương gật đầu. Ngay sau đó, bốn người nhanh chóng bay đi.

Trên đường đi, Lôi Cương mới biết Phụng Thiên thu đệ tử chỉ có thời gian một tháng nhưng số lượng người được tuyển cũng không có nhiều hạn chế, cần nhất là tu vi từ Cương Quân trở lên. Hơn nữa, nghe đồn Phụng Thiên có một bảo tháp tu luyện cho đám đệ tử, nhờ đó mà khiến cho rất nhiều người tu luyện tới.

Lôi Cương thầm than. Phàm là các thế lực lớn đều nắm được nội tâm của những người tu luyện. Như thành Địch Ngược trong Huyết Ngục cũng vậy. Bảo tháp tu luyện khiến cho tốc độ tu luyện của mỗi một người nhanh hơn. Trong giới tu luyện, tu vi là trên hết, chỉ có tới một mức độ nhất định thì mới có thể sinh tồn.

Sau nửa ngày phi hành, cuối cùng thì bốn người cũng tới được Phụng Thiên.