Thể Tôn

Chương 200: Kim Linh




- Đó là sư phụ của Ngu Đao? Không phải tu vi của Ngu Đao bị phế hay sao? Mà sư tôn của hắn dường như cách đây mười vạn năm đã hồn phi phách tán. Chẳng lẽ... - Địch Ngược đột nhiên run người, ánh mắt trở nên âm trầm, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ lão già Ngu Đao hồi phục tu vi là nhờ hắn?

Ánh mắt thản nhiên của Địch Ngược từ từ trở nên ngưng trọng, lẩm bẩm nói:

- Sắp tới thời điểm cái khe mưa bão sấm chớp yên tĩnh rồi. Có lẽ cần phải nhờ lão già Ngu Đao này hỗ trợ. Xem ra...việc này lão phu phải tự mình đi một chuyến.

Đoàn Long Lân...

Lúc này, thôn trang của đoàn Long Lân đã có sự thay đổi. Đám ác nhân sống sót sau tai nạn đều giảm bớt sự khát máu và kiêu ngạo. Mà sau trận chiến đó, đoàn Long Lân quân số rút xuống chỉ còn gần một nửa. Lúc này, tổng cộng chỉ khoảng ba trăm người. Nhưng ba trăm người đó không người nào không phải là cường giả Cương Quân, Đạo Quân. Vốn lúc trước thôn trang do những tảng đá to tạo thành thì bây giờ nhìn tề chỉnh hơn, thấp thoáng có dáng dấp của một thôn trang bình thường.

Tất cả đám ác nhân của đoàn Long Lân đều đang ngồi xếp bằng quanh ngọn bảo tháp trên đỉnh núi để tu luyện. Lúc này, người cầm đầu đoàn Long Lân vẫn là Quách Kỳ Vân và Luyện Huyền. Mà đoàn long lân cũng bắt đầu từ một nhóm ác nhân từ từ chuyển thành thôn trang chính quy, bắt đầu nộp phí dụng với thành Địch Ngược để cầu sự bình an.

Lôi Cương chết đi khiến cho đoàn Long Lân như mất đi người thân thiết. Cả hai người Quách Kỳ Vân và Luyện Huyền đều cố gắng giữ vững tinh thần xử lý chuyện của đoàn Long Lân. Không có Lôi Cương không có nghĩa là họ không có điểm tựa. Việc đột nhiên xuất hiện mọt vị thanh niên tóc đen khủng bố như vậy khiến cho đám cao thủ của đoàn Long Lân yên tâm hơn một chút. Nhưng bọn họ cũng hiểu được, người thanh niên đó từ nay về sau cũng không có liên quan tới đoàn Long Lân. Bởi vì Cương Ma không còn.

Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân mặc dù không chấp nhận sự thật Lôi Cương đã chết. Hai người xử lý chuyện của đoàn Long Lân nhưng trong lòng cả hai lại có một suy nghĩ không thể nào hiểu nổi đó là xử lý mọi chuyền cho tốt, chờ hắn trở về.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt đã được trăm năm. Huyết Ngục rộng lớn không còn thấy những người đi lại. Gần như tất cả đều chìm vào tu luyện.

Khoảng cách cái khe mưa bão sấm chớp yên tĩnh cũng sắp tới. Đến lúc đó chính là sự khảo nghiệm tu vi của mỗi một người tu luyện trong Huyết Ngục. Cường giả sống sót còn kẻ yếu thì bị biến mất. Đó cùng là hướng đi cuối cùng của người tu luyện trong Huyết Ngục.

Ba mươi năm. Chỉ còn ba mươi năm nữa chính là khoảng cách yên tĩnh trong một ngàn năm của cái khe mưa bão sấm chớp. Bầu không khí trong Huyết Ngục hết sức cô đọng. Ngay cả trong thành Địch Ngược và mười thôn trang lớn cũng vậy.

Thôn Ngu Gia.

Thôn Ngu Gia cũng chịu sự ảnh hưởng của cái khe mưa bão sấm chớp. Toàn bộ Thôn Ngu Gia không còn sự náo nhiệt như cách đây trăm năm, có rất ít người đi bộ trên đường.

Sau trong thôn Ngu Gia, một gã thanh niên tóc đen ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền chìm vào tu luyện.

Đột nhiên, người thanh niên tóc đen từ từ mở mắt, yên lặng nhìn về phía trước mà lẩm bẩm:

- Thể tu quyết có thể đột phá chắc là phần sau còn có bí quyết. Đáng tiếc là sư tôn...

Nhưng ngay lập tức ánh mắt người thanh niên tóc đen lóe lên rồi lẩm bẩm nói:

- Tại sao ta cứ có cảm giác sư tôn chưa rời đi? Chẳng lẽ...sư tôn chưa chết? Nếu đúng như vậy thì sư tôn đi đâu?

- Hừ! Lão thất phu Địch Ngược tưởng rằng Ngu Đao ta tốt như vậy sao? - Ngu Đao hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc bén từ từ biến mất rồi lại chìm vào tu luyện.

Rừng Thôn Ma.......

Cùng lúc đó, ở một thế giới khác xa trong Hỗn Độn...

Thế giới này có tên là Mộc Thần giới. Đây là một giới thuộc hệ Mộc trong ngũ hành giới của Hỗn Độn. Ở đây linh khí thuộc tính Mộc nồng đậm hơn xa các giới khác rất nhiều.

Mộc Thần giới có một môn phái từ xa xưa tên là Thần Tông. Địa vị của Thần Tông ở Mộc Thần giới giống như thành Địch Ngược trong Huyết Ngục. Thế lực của Thần Tông bao phủ khắp cả Mộc Thần giới, nằm ở trung tâm. Nơi đây là điểm tập trung của toàn bộ linh khí thuộc tính Mộc của Mộc Thần giới. Đây cũng là một nguyên nhân mà vô số năm qua, Thần Tông có thể đứng vững ở vị trí số một trên Mộc Thần giới.

Năm nay đối với Ngũ Hành giới trong Hỗn Độn là năm diễn ra thịnh hội giao lưu cứ năm nghìn năm tổ chức một lần. Người tham gia thịnh hội phải có tuổi thấp hơn một nghìn, tu vi không được vượt qua Thể Hoàng. Thịnh hội giao lưu lần này được Thần Tông của Mộc Thần giới tổ chức.

Cho tới hôm nay, gần như toàn bộ các tông phái trên Ngũ Hành giới đều tập trung ở Thần Tông.

Lúc này, Thần Tông không có sự yên tĩnh như trước mà vô cùng náo nhiệt. Đông đảo người tu luyện đi lại trên các con đường của Thần Tông.

Đệ tử thiên tài của các đại môn phái trong năm giới tụ tập ở đây. Cả đám đều có một sự kiêu ngạo. Mặc dù không nói ra bằng lời nhưng trong ánh mắt người nào cũng có sự khinh thường và kiêu ngạo không thể giấu được. Nhưng trong số đệ tử thanh niên cũng có những người khác biệt.

Bên ngoài Thần Tông, trong dãy núi trùng điệp, nơi một ngọn núi có một gã thanh niên tóc đen đang nằm trên mặt đất mà nhìn lên trời. Miệng hắn ngậm một cây rơm. Gương mặt người thanh niên tuấn tú, ánh mắt sáng ngời nhưng đôi mày kiếm lại hơi nhướng lên như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Rất lâu sau, người thanh niên thở dài rồi từ từ ngồi dậy sau đó lập tức nhắm mặt, dùng thần thức tìm hiểu. Cuối cùng, gương mặt hắn xuất hiện một nụ cười rồi biến mất. Khi xuất hiện, trong tay người thanh niên đã bắt được một con thỏ. Người thanh niên áo trắng nhìn con thỏ lẩm bẩm nói:

- Không ngờ tới Mộc Thần giới là có được món ăn thôn quê như thế này.

Đột nhiên, nét mặt người thanh niên thay đổi, trong mắt toát lên một sự thương cảm.

Một lúc sau, người thanh niên ngồi xếp bằng trên mặt đất, cầm trong tay một cái que gỗ. Cái que xiên qua một vật gì đó đen thui đang bốc lên một làn khói mỏng. Nhìn kỹ có thể thấy đó là con thỏ trắng lúc trước. Người thanh niên áo trắng rất quen thuộc với chuyện nướng thức ăn. Ánh mắt gã đang nhìn chằm chằm con thỏ bị nướng đen rồi bất chợt thất thần. Thật lâu sau, người thanh niên thở dài rồi vung tay phải, ném con thỏ bị cháy đen vào không trung.

- Hi hi! Đạo hữu! Nếu đã làm ra thì sao lại vất đi. Kim Linh ta muốn ăn, không biết đạo hữu có thể tặng cho ta được không? - Một âm thanh nho nhỏ chợt vang lên.

Người thanh niên áo trắng khẽ nhíu mày nhìn thiếu nữ mặc một cái váy màu vàng đang đứng trên không trung. Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu của nàng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Cái mũi nhỏ yêu kiều cùng với đôi môi anh đào, gò mà ửng hồng khiến cho nàng thật quyến rũ. Người thanh niên áo trắng ngây người nhìn thiếu nữ có tên Kim Linh một lúc rồi mới tỉnh táo lại, nói:

- Vậy đạo hưu cứ cầm đi.

- Hi hi! Không có công không thể hưởng thụ. Nếu Kim Linh ta cầm con thỏ nướng của ngươi thì khiến cho ngươi phải mất công. Không biết đạo hữu là người của giới nào? - Thiếu nữ Kim Linh cũng không có ý định bỏ đi. Đôi mắt trong veo mở to nhìn người thanh niên áo trắng. Nét ửng hồng trên gò má cũng từ từ lan ra khắp cả khuôn mặt.

Người thanh niên áo trắng nhìn Kim Linh một lúc nhưng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn lên trời rồi lại chậm rãi nằm xuống. Hắn tiện tay ngắt một cọng cỏ dại cắn trên môi. Ánh mắt ngơ ngẩn nhìn lên trời.

Kim Linh kinh ngạc nhìn người thanh niên. Rất ít người gặp nàng lần đầu tiên mà có thể bình tĩnh đến vậy. Kim Linh quan sát người thanh niên một lúc lâu sau rồi kinh ngạc, nói:

- Đạo hữu! Không ngờ ngươi lại có thể chất ba thuộc tính.

Ánh mắt ngơ ngẩn của người thanh niên đột nhiên sững sợ bật dậy nhìn thiếu nữ áo vàng chằm chằm rồi nói với giọng lạnh lungfg: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Ngươi là ai?

Trước khi tới Thần Tông, sư tôn đã tăng thêm vào người gã một đạo kết giới. Sư tôn còn nói thể chất ba thuộc tính của mình có thể nói là khiến cho người ta phải kinh hãi nhưng không ngờ là bị cô gái này liếc mắt đã nhận ra.

- Hi hi! Đạo hữu có gì phải nóng nảy?

Ánh mắt của Kim Linh không giấu được sự hứng thú nhìn người thanh niên áo trắng. Rồi ngay lập tức, nàng xuất hiện bên cạnh gã.

Người thanh niên chỉ cảm thấy một mùi thơm ập tới khiến cho gã không tự chủ được mà hít một hơi thật sâu. Nhanh ánh mắt sắc bén của hắn vẫn không hề biến mất.

- Những chuyện kỳ lạ trên thế giới có nhiều lắm. Kim Linh sinh ra đã có sự mẫn cảm với ngũ hành. Vì vậy mà phát hiện cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc. Chỉ có điều, trong những năm gần đây, đây là lần đầu tiên Kim Linh gặp được một người có thể chất ba thuộc tính. - Âm thanh của Kim Linh nói càng lúc càng to, chẳng thèm để ý tới ánh mắt sắc bén của người thanh niên.

- Đạo hữu! Ngươi tên là gì? - Kim Linh nhìn vào mắt người thanh niên mà hỏi.

Người thanh niên áo trắng hừ lạnh một tiếng chỉ nhìn Kim Linh chằm chằm rồi ngồi xuống.

- Ngươi không nói? Vậy Kim Linh sẽ đi nói cho sư tôn biết người có thể chất ba thuộc tính. Tới lúc đó, sư tôn chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng. Khi đó, Kim Linh cũng sẽ biết tên ngươi. - Kim Linh nghiêm trang nhìn người thanh niên mà nói.

- Ngươi...

Người thanh niên hít một hơi cố gắng kìm chế cơn giận trong lòng, trừng mắt nhìn Kim Linh. Rất lâu sau, người thanh niên áo trắng mới nói:

- Tiên Đạo giới! Tiên Đạo tông! Lôi Ma.