Thể Tôn

Chương 198: Bị giết




- Đoàn Ỷ Thiên?

Sự âm trầm trên gương mặt Ngu Đao từ từ biến mất. Ánh mắt chỉ còn sự thù hận, quay đầu nhìn nét mặt tái nhợt nhưng vẫn không giấu được sự kích động của Dị Thiên mà nhíu mày rồi lạnh lùng nói:

- Dị Thiên! Đoàn Ỷ Thiên ở đâu?

Dị Thiên đang kích động tới mức run rẩy nghe thấy Ngu Đao hỏi liền quay đều chỉ về phía nhóm ác nhân đang hôn mê và tuyệt vọng ở xa.

Gương mặt Ngu Đao giật giật. Rồi trong chớp mặt một thanh đoản đao có khắc những văn tự cổ xưa từ trong người lão xuất hiện. Ngu Đao rống lên một tiếng dữ dội. Trong nháy máy đoạn đao xuất hiện trong tay lão rồi Ngu Đao vọt lên không trung. Một lưỡi đao như dài tới cả nghìn trượng từ trong đoản đao xuất hiện.

"Rầm rầm..." Những thanh âm đinh tai nhức óc vang lên cùng với núi sụp đất lở, trời đất biến sắc. Công kích khủng bố khiến cho vị trí của đoàn Ỷ Thiên xuất hiện một cái vực sâu dài tới nghìn trượng. Hơn một ngàn tên ác nhân trong nháy mắt tan vào hư vô.

Chỉ với một đạo có thể tạo ra một cái vực sâu như thế thì cần phải có tu vi và lực lượng kinh khủng tới mức độ nào?

Cùng một thời gian, ở thành Địch Ngược một nam tử trung niên mặc bộ trang phục lộng lẫy đang ngồi tĩnh tu chợt mở mắt. "Là ai? Là ai có thể đột phá giam cầm bao nhiêu năm?" Mà mấy lão già không xa vị trí của nam tử trung niên đó cũng cùng mở mắt, không giấu được sự kinh ngạc.

Ở cực bắc của Huyết Ngục, một gã đại hán mặc bộ da hổ, nét mặt khôi ngô cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Đông rồi lẩm bẩm nói:

- A! Sao...sao có thể như vậy?

Ở phía Tây Nam của Huyết Ngục, một lão nhân đang ngồi xếp bằng trong một ngọn núi lớn. Bao nhiêu năm qua, lão vẫn chưa từng mở mắt thì tới lúc này cũng phải mở mắt, lẩm bẩm:

- Xem ra không phải là không thể phá được sự giam cầm. Mà là do tu vi của lão phu còn chưa đủ sâu.

Ngay lập tức, lão nhân lại chìm vào trong tu luyện.

Trong cả Huyết Ngục có rất nhiều người từ trong tu luyện tỉnh lại mà khiếp sợ.

Ngu Đao lạnh lùng nhìn đoàn Ỷ Thiên biến mất rồi quay sang nhìn Dị Thiên mà nói với giọng lạnh lùng:

- Nói đi! Rốt cuộc thì sự tình thế nào?

Ngu Đao cũng không phải là kẻ chỉ cắm đầu vào tu luyện mà không hiểu biết chuyện trên đời. Nếu chỉ là trận chiến giữa hai đoàn trong Huyết Ngục thì không thể nào dẫn ra được nhiều cường giả thậm chí đều nổi danh trong Huyết Ngục như vậy.

Ánh mắt Dị Thiên hơi sững sờ rồi chỉ biết cười khổ mà nói:

- Ngu Đao lão ca! Ngươi nói xem trong Huyết Ngục ai có thể mời được chúng ta?

Gương mặt Ngu Đao ngẩn ra rồi hai mắt khép lại, im lặng không nói. Đột nhiên Ngu Đao mở mắt, sát khí tỏa ra dàn dụa rồi biến mất.

- Ngu Đao lão ca! Nhớ là khoảng cách cái khe mưa bão sấm chớp yên lặng không còn lâu đâu. - Dị Thiên lo lắng hét to. Rồi lão bất đắc dĩ nhìn xung quanh. Cuối cùng lão nhìn trưởng lão của thành Địch Ngược đang tái nhợt mặt mày, miệng có dấu máu mà lắc đầu:

- Cần gì chứ? Lão già Địch Ngược kia đã biến mất. Tên tiểu tử Địch Tàn làm cho thành Địch Ngược mù mịt như vậy. Ôi chao! Hy vọng Ngu Đao lão ca đừng có nổi điên. Nếu không, cho dù Địch Ngược có xuất hiện cũng không làm được chuyện gì.

Dị Thiên suy nghĩ một chút rồi bay về miền trung của Huyết Ngục, lão để lại phía sau nhưng cao thủ đang run rẩy.

Đám ác nhân của đoàn Long Lân nhìn vực sâu trước mặt mà cơ mặt giật giật như không thể tin được vào cảnh tượng trước mắt mình. Có điều, đám ác nhân cũng biết mạng mình đã được bảo vệ.

Trong rừng Thôn Ma của Huyết Ngục...

Một tia sáng năm màu đột nhiên xuất hiện nơi chân trời, nhanh chóng xuyên vào trong rừng.

"Graooo...' Đám linh thú trong rừng Thôn Ma cảm nhận được hơi thở của tia sáng đó đều ngửa mặt lên trời mà gầm rống.

Sâu trong rừng Thôn ma, lúc này, mười vị lão nhân tập trung lại một chỗ. Ánh mắt người nào cũng ngưng trọng nhìn một người và một thú đang ở giữa.

Người đó chính là Lôi Cương bị mọi người nghĩ là hồn bay phách lạc. Mà con thú đó cũng là tiểu Giác. Lúc này, tiểu Giác đang mở to đôi mắt nhỏ, nhưng trong mắt không còn có linh khí như trước. Ánh mắt của nó đầy sự quan tâm nhìn Lôi Cương đang bị thương nặng, toàn thân đầy máu tươi nằm bên.

Khi Đồ Cuồng nổ tan xác. Tiểu Giác bị thương nặng, đồng thời bị vụ nổ đẩy bay ngược về phía sau. Nhưng nó nhanh chóng chui vào trong kết giới, bao bọc lấy Lôi Cương rồi phóng về phía rừng Thôn Ma. Mặc dù tiểu Giác xuất hiện đúng lúc nhưng cơn sóng chấn động vẫn quét được qua người Lôi Cương. Mà với tu vi Cương Vương địa giai của Lôi Cương làm sao có thể chịu nổi việc tự bạo của Đồ Cuồng có tu vi Cương Quân thiên giai? Nếu như không phải thân thể Lôi Cương rất mạnh, tiểu Giác lại bao bọc kịp thời thì hắn đã không còn tồn tại nữa.

- Thái gia gia! Xin người cứu lấy phụ thân. - Tiểu Giác nhìn lão nhân có mái tóc đen bên cạnh mà nói với giọng thều thào.

Ánh mắt lão nhân nhìn tiểu Giác một cách ôn hòa rồi gật đầu nói với đầy sự quan tâm:

- Tiểu Giác! Gia gia sẽ cố hết sức.

Nhưng sâu trong đôi mắt của lão nhân cũng có một chút gì đó bất đắc dĩ. Lão không ngờ được Lôi Cương và tiểu Giác gặp phải một kẻ tự nổ bản thân khiến cho ảnh hưởng tới cả thần hồn. Như tiểu Giác hết sức quái dị, cũng không bị thương nặng tới mức như Lôi Cương. Nhưng Lôi Cương lại... Lão nhân kinh ngạc nhìn Lôi Cương. Gặp phải Cương Quân thiên giai tự nổ mà thần hồn vẫn không mất . Trong khi đó cho dù là Cương Quân hoàng giai cũng chỉ có một con đường chết. Hơn nữa, thần hồn của kẻ này rất quái dị, thần trí của lão cũng không thể chui vào trong Nê Hoàn cung.

Tiểu Giác nghe lão nhân nói, sự lo lắng cũng bớt đi một chút. Nó liền nói nhỏ:

- Gia gia! Tiểu Giác đi nghỉ ngơi trước.

Ngay lập tức thân mình chỉ to bằng con chó nhỏ của tiểu Giác hóa thành một vầng ánh sáng năm màu rồi tan biến vào trong không gian.

Đợi tiểu Giác biến mất, lão nhân áo đen cau mày lại nhìn mấy vị lão nhân khác rồi nói:

- Không ngờ được, hắn lại bị thương nặng thế này. Lời nói của cây sinh mệnh....

- Hừ! Đã nói trước là đừng làm khó hắn nhưng các ngươi vẫn muốn như thế. Giờ thì tốt rồi! Truyền nhân của cây sinh mệnh đã bị người làm thương nặng. Nếu như có sự bảo vệ của chúng ta thì làm sao hắn có thể bị như vậy? - Một lão già có mái tóc đổ lên tiếng đầy sự bất mãn.

Trong lòng bọn họ, cây sinh mệnh chẳng khác nào cha mẹ. Nếu không có cây sinh mệnh thì không có bọn họ. Vì vậy mà với lời dặn của cây sinh mệnh, bọn họ thề cho dù phải chết cũng hoàn thành.

Một vì lão nhân áo xanh đứng bên cạnh lão nhân tóc hồng trừng mắt nhìn lão mà nói:

- Minh Diễm! Nếu chúng ta bảo về hắn ngay từ đầu thì làm sao mà hắn có thể trưởng thành? Đến lúc đó, lại tạo ra một kẻ không coi ai ra gì, kiêu ngạo thì chính là chúng ta hại hắn. Hắn là truyền nhân của cây sinh mệnh nên chúng ta phải suy nghĩ cho hắn. Hơn nữa, lão phu thấy hắn cũng không phải là một người bình thường nên cần phải có thêm nhiều sự kích thích.

Lão nhân Kim Viêm lạnh lùng liếc mắt nhìn Minh Diễm rồi nói:

- Cái ân của cây sinh mệnh đối với chúng ta, cho dù chúng ta có chết cũng phải hoàn thành. Nếu có thể, lão phu lại làm cho cả vạn vạn linh thú, tiên thú ở đây nghe sự điều khiển của hắn. Nhưng lúc này, hắn còn không đủ khả năng để điều khiến thứ đó. Nếu cho quá nhiều thì có hại cho hắn. Lúc này không phải là thời điểm thảo luận việc đó. Nê Hoàn cung của hắn có chút quái dị. Thần thức của lão phu không thể chui vào đó dược. Các ngươi thử xem có vào được không. Nếu ảnh hưởng tới thần hồn thì...ôi chao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ngay lập tức, cả chín vị lão nhân cùng thả thần thức. Trong chốc lát, bọn họ cùng lắc dầu. Vị lão nhân áo xanh, kinh ngạc nói:

- Thật quái dị! Một thứ lực lượng thần bí cản trở thần thức của lão phu. Thần thức của hắn đúng là có điều bí mật.

- Hừ! Người mà cây sinh mệnh coi trọng sao có thể là kẻ bình thường? - Lão nhân áo hồng chậm rãi nói.

- Lam Thủy! Dùng linh khí thuộc tính Thủy của ngươi bao phủ lấy hắn. Lão Thụ! Dùng linh khí thuộc tính mộc của ngươi và Lam Thủy bao phủ toàn thân hắn. Tốt nhất là lưu động trong cơ thể hắn để hồi phục Cương Anh và thân thể bị thương. Còn về thần hồn thì phải dựa vào hắn. - Kim Viêm nhìn Lôi Cương rồi nói một cách chậm rãi.

Một vị lão nhân áo lam cùng với lão nhân áo nâu cùng gật đầu. Hai làn ánh sáng từ trên người hai lão nhân tản ra, bao phủ lấy Lôi Cương.

Mà Kim Viêm cũng từ từ đứng lên nhìn về phía cây sinh mệnh lẩm bẩm nói:

- Thành Địch Ngược? Có phải là thế lực mà tên hậu bối đầu tiên đi vào rừng Thôn Ma lập ra hay không?