Thể Tôn

Chương 178: Ngu Đao




"Hay lắm! Thanh kiếm của ngươi rất tốt! Tuy rằng hồn đao đã không còn được nguyên vẹn, thế nhưng khí thế cùng linh khí vẫn có thể chống đỡ được." Lão nhân nhìn hư kiếm, chậm rãi nói.

Lôi Cương thở ra một hơi, vội vã thu hồi hư kiếm, che giấu sự khiếp sợ, gật đầu nói: "Tiền bối, thanh đoản đao này quả thực rất mạnh!"

"Ha hả, ngày sau kiếm của ngươi cũng có thể đạt đến trình độ như vậy, nhớ kỹ, dùng máu của ngươi để nuôi dưỡng, sẽ khiến kiếm của ngươi cùng ngươi mạnh lên! Càng làm cho ngươi thuận buồm xuôi gió hơn" lão nhân đột nhiên nói một cách kỳ quái.

Lôi Cương nghe thấy mà chấn động, dùng máu huyết để nuôi dưỡng hư kiếm? Trâm tư một lát, Lôi Cương trịnh trọng, nhìn lão nhân, trầm giọng nói: "Đa tạ tiền bối chỉ giáo."

"Ha hả, ngươi hà tất phải tạ ơn ta, tất cả đều là một chữ duyên. Ở huyết ngục, tài năng là ở trình độ, thì cao nhất là ba người a! Lão phu chính là một trong ba người đó." Lão nhân chậm rãi cười nói, lập tức sắc mặt nghiêm trọng nói: "Người thanh niên, ngươi khiến lão phu cảm nhận vô cùng rõ ràng rằng ngươi có năng lực rất cao, đúng không?"

Lôi Cương khó hiểu nhìn về phía lão nhân, không đợi Lôi Cương trả lời, lão nhân lại nói tiếp: "Sử dụng hết công lực của ngươi đánh lão phu một quyền xem?"

Sắc mặt Lôi Cương trở nên kỳ lạ, tuy rằng lão nhân nói mình có khả năng, thế nhưng nhìn lão nhân thân thể đã hỏi còng, tu vi lại bị phế toàn bộ, Lôi Cương vô cùng lo lắng, liệu lão nhân có thể đỡ được một quyền của mình hay không. Bất quá, Lôi Cương biết, nếu như lão nhân mở miệng nói như vậy mà mình cự tuyệt, như vậy hội chọc giận lão nhân. tuy rằng tu vi của lão nhân đã bị phế toàn bộ, thế nhưng Ngạo khí cùng tâm tình của lão cũng sẽ không mất. Nếu như mình cự tuyệt lại hóa thành coi thường lão.

Lôi Cương gật đầu, lập tức hít vài ngụm lãnh khí, đột nhiên, thân thể biến mất, lần thứ hai hiện ra thì một quyền đã đặt trên bụng lão nhân với tốc độ nhanh như sấm chớp. Thế nhưng điều khiến Lôi Cương kinh ngạc chính là, thân thể lão nhân như ngọn thái sơn, không hề di chuyển một bước. "Quả nhiên rất mạnh" Lôi Cương thấp giọng nói thầm.

"Ha ha, người thanh niên, khổng phải lão phu đã nói rồi sao? Không kể toàn bộ tu vi bên ngoài đã bị phế, lão vẫn còn rất mạnh sao, cứ xuất hết toàn lực của ngươi ra đi!" Lão nhân nói hết sức nghiêm túc.

Lôi Cương gật đầu, một nguồn nội kình và cương khí cuộn trào mãnh liệt tụ trên song quyền, hữu quyền đột nhiên phát ra tia sáng màu vàng, màu xanh, lần nữa đánh vào bụng lão nhân.

Khuôn mặt lão nhân khẽ động, thế nhưng thân thể như trước vẫn vững như thái sơn. Lôi Cương kinh hãi cực độ, lão nhân này quả thực vô cùng đáng sợ a.

Khuôn mặt lão nhân không đổi sắc, nhìn về phía Lôi Cương, thở dài nói: "Lẽ nào lão phu đã thực sự già rồi sao, khiến ngươi không dám xuất ra toàn lực?"

Sắc mặt Lôi Cương hơi đổi, hai mắt nhìn lão nhân, cảm nhận được sự cô đơn phiền não trong mắt lão, hắn liền thấp giọng nói: "Tiền bối, xin hãy chuẩn bị cho tốt!"

Hai mắt lão nhân sáng ngời, khuôn mặt thoáng vui mừng, nhìn về phía Lôi Cương nói: "Hảo! Hảo! Người thanh niên, hãy sử dụng toàn lực của ngươi đi!!"

"Ầm…" Trong cơ thể Lôi Cương phát ra tiếng rống của mãnh thú, khí thế ầm ầm phát ra, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn. Lúc đầu lão nhân có sự mong đợi thế nhưng sau đó chuyển thành kinh ngạc, rồi chuyển sang khiếp sợ, không thể tin được vào mắt mình khi nhìn thấy lân giáp màu đồng của Lôi Cương. Thấy song chưởng Lôi Cương ầm ầm lao về phía mình nhìn chẳng khác gì hai cánh tay của Thái Thản cự viên khuôn mặt lão thay đổi nhanh chóng, sự tự tin lúc trước cũng dao động.

"Hát!!" Lôi Cương cao giọng quát lên, một tiếng nổ lớn vang lên trong gian phòng, hữu quyền khổng lồ ầm ầm bạo động khiến không gian trong phòng cũng phát ra tiếng sấm rền cộng hưởng.

"Oanh!!" Toàn bộ gian phòng đều ầm ầm lay động, nếu như không phải gian phòng có kiến trúc kỳ lạ chỉ sợ đã sập rồi, cái bàn trong phòng nát tan bắn ra tứ phía, mặt đất nứt ra, cánh tay Lôi Cương đánh thẳng lên bụng lão nhân. Lần đầu tiên khuôn mặt lão nhân tái nhợt, vàng vọt, lập tức phun ra một búng máu tươi, bay về phía sau, thằng thối lui tới góc tường mới ngừng lại. Mà góc tường bị lão nhân chạm phải, liền sập xuống.

"Rầm rầm…" Toàn bộ kiến trúc ầm ầm sập xuống.

Bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai, cả Thôn Ngu Gia đều ầm ầm vang động, nguyên bản cửa hàng đã xuất hiện một kẽ nứt thật lớn. Không ít người đã tập trung lại kinh nghi nhìn gian phòng ầm ầm đổ sập xuống.

Đợi đến khi bụi tan hết, Lôi Cương đã khôi phục lại hình người, toàn thân bám đầy bụi, hai mắt lo lắng nhìn lão nhân trước mặt. Thoáng cái hắn đã ở bên lão nhân, đỡ lấy lão nhân, lo lắng nói: "Tiền bối… Không việc gì chứ!"

"A a!! Ngươi đã làm gì Ngu gia gia thế?" Một tiếng thét chói tai, sắc bén vang lên, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trước mặt Lôi Cương, một tay đẩy Lôi Cương ra, nhìn lão nhân đầy lo lắng, giọng khẽ run nói: "Ngu gia gia, người không sao chứ?"

Lão nhân trừng mắt nhìn Lôi Cương, một câu cũng nói không nên lời, mà Huân nhi nhận ra lão nhân đã bị trọng thương, thét to: "Người đâu, mau bắt người này lại!"

Xung quanh càng lúc càng nhiều người, có người nghe được lời nữ tử áo đỏ nói, liền xuất hiện ở bên cạnh, thấy lão nhân toàn thân nhếch nhác, trong mắt cả đám lập tức xuất hiện sát khí, định bắt Lôi Cương.

"Chờ một chút!" Lão nhân vẫn đang trừng mắt nhìn Lôi Cương, đột nhiên mở miệng quát lớn, lời nói đầy vẻ uy nghiêm, khiến mấy tên nam tử trung niên dừng lại, quay đầu nhìn về phía lão nhân. Một nam tử trung niên mặc áo tím đột nhiên xuất hiện, lập tức vài lão nhân tử y khác cùng xuất hiện, thấy lão nhân cả người nhếch nhác, khóe miệng có vết máu, cả đám lo lắng, hai mắt trở nên cực kỳ sắc bén, toàn bộ cùng vây quanh lão nhân, tên nam tử trung niên áo tím lo lắng nói: "Sư tôn, người làm sao vậy?"

"Ngu lão ca, là ai đả thương người?"

"Là ai, ra đây!" Một lão nhân tóc hồng chợt quát lên, cả người phát ra khí thế đáng sợ, đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhìn chằm chằm Lôi Cương, sát khí phát ra khiến Lôi Cương thầm kinh hãi, thối lui mấy bước.

"Vô sỉ, lão phu còn chưa có chết!!" Lão nhân thấy sắc mặt Lôi Cương đại biến đồng thời lui lại, liền gầm lên, trừng mắt nhìn lão nhân tóc hồng

"Bảo mọi người rời đi. Người thanh niên, lại gần lão phu!" Lão nhân đẩy lui mọi người đang quan tâm đến lão, tới trước mặt Lôi Cương, thấp giọng nói, hai mắt vô cùng nồng nhiệt cùng khiếp sợ, thanh âm tràn ngập vẻ tiều tụy nhưng lại có vài phần kích động. Lão nhân kéo Lôi Cương đi vào một gian phòng phía đối diện, liền đó quát gia nhân trông coi cửa hàng giữ cửa. Từ trong gian phòng, lão nhân nói vọng ra.

"Ai dám nghe trộm, ai dám quấy rối, lão phu sẽ trục xuất hắn khỏi Thôn Ngu Gia!!" Thanh âm như sấm, uy nghiêm đến cực điểm, mà sắc mặt lão nhân áo tím cùng nam tử trung niên trở nên quái dị, nhìn nhau, đầy vẻ khó hiểu, Huân nhi cũng mỏ to đôi mắt trong veo đầy vẻ kinh nghi.

"Huân nhi, có chuyện gì xảy ra!" Nam tử trung niên áo tím trầm giọng nói." Nguồn truyện: Truyện FULL

"Cha…Người kia…" Huân nhi nhìn mắt nam tử trung niên thân thể run lên, sắc mặt nhu thuận, rồi kể tiếp. Cứ nhắc đến Lôi Cương là nàng lại tuôn ra lời mắng chửi.

Lôi Cương bị lão nhân kéo vào phía sau gian phòng, trong lòng cũng thấp thỏm bất an, thầm hối hận vì sao thực sự xuất ra toàn lực, chưa nói đến chuyện khiến lão nhân thọ thương, mà còn khiến mọi người đều kinh hãi, Lôi Cương thầm suy đoán có lẽ mình đã chọc phải tổ ong vò vẽ.

Lão nhân hai mắt nồng nhiệt, nhìn Lôi Cương chăm chú , sắc mặt âm trầm, không để lộ ra bất cứ điều gì. Cuối cùng, lão nhân thở hắt ra, có chút kích động, nói: "Người thanh niên, không nghĩ tới trình độ của ngươi đã đạt đến mức này, có thật đây là nội kình tự ngươi tu luyện?" Nói đến nội kình, khuôn mặt lão nhân bỗng hiện lên vẻ kích động ửng hồng.

Lôi Cương kinh ngạc nhìn sắc mặt kích động của lão nhân, gật đầu nói: "Đúng vậy, tiền bối!"

"Hảo! Hảo! Ông trời còn chưa có hủy hoại Ngu Đao ta!!" lão nhân đột nhiên ngửa mặt lên trời, huýt một tràng sáo dài, thanh âm xuyên qua cửa phòng, khiến cho các lão nhân áo tím chờ bên ngoài biến sắc, lập tức nghĩ tới chuyện gì, hai mắt trở nên cực kỳ mong chờ. Những cường giả này mỗi người đều có thần thức, có thể đoán biết chuyện trong phòng, nam tử trung niên liền bố trị một đạo kết giới cách âm, có thể thấy được, trong lòng mọi người lão nhân có địa vị cùng uy vọng cao đến cỡ nào.