Thể Tôn

Chương 129: Lấy một địch bốn




Lôi Cương đột nhiên tấn công khiến cho lão nhân tóc bạc cũng cảm thấy bất ngờ. Lúc này, lão nhìn Lôi Cương chằm chằm hết sức đề phòng. Từ trên người Lôi Cương, lão cảm nhận được một sự uy hiếp. Mà công kích của hắn cũng khiến cho lão khó lòng phòng bị. Lồng cương khí bao phủ toàn thân của lão bị phá vỡ, ngực lõm xuống đồng thời gương mặt hết sức tái nhợt

Lôi Cương tăng tốc độ lên tới mức cao nhất. Ba gã cường giả Cương Anh khác cũng di chuyển, vung linh kiếm đánh về phía hắn.

Bắt giặc phải bắt vua trước. Tu vi của lão nhân kia trong số bốn người là cao nhất. Cũng chỉ có chém chết lão nhân này thì sự uy hiếp mới giảm tới mức thấp nhất. Mặc dù Lôi Cương luôn có sự tự tin đối với bản thân nhưng đối mặt với bốn gã cao thủ so với mình còn cao hơn hắn cũng chỉ biết cắn răng.

"Oành!' khi một quyền của hắn đánh lên ngực lão nhân thì bản thân cũng phải nhận một kiếm sắc bén của lão. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Ngự cương kiếm pháp. - Lão nhân hét to một tiếng. Thanh kiếm màu đen trong tay chợt tỏa ra ánh sáng chói mắt rồi hóa thành mười bóng kiếm điên cuồng tấn công Lôi Cương.

"Oành...oành..." Sau mười tiếng nổ vang lên, Lôi Cương bị đẩy lui mười bước, trên người cũng xuất hiện những vết máu. Công kích của Cương Anh địa cấp thật là khủng bố. Cho dù thân thể của Lôi Cương rất mạnh nhưng cũng phải bị thương. Mà sau lưng hắn ba gã cao thủ Cương Anh huyền cấp cũng đã tấn công đến.

Lôi Cương hừ lạnh một tiếng rồi lấy Hư Kiếm cầm tay, mà gầm lên một tiếng ở trong lòng: " Khai Thiên! Thức thứ mười chín." Hắn nhanh chóng quay ngược người lại, vung Hư Kiếm chém ngang một cái.

Hai gã trung niên có tu vi Cương Anh huyền cấp nhanh chóng tránh được chỉ có tên ở giữa là chịu đòn. Trong nháy mắt khi Hư Kiếm lao đến một đứa trẻ con bé bằng nắm tay từ trung thân thể bị phá nát của người trung niên bay ra. Lôi Cương cắn chặt răng, không để ý tới công kích của lão nhân ở phía sau lao tới vung tay vồ lấy Cương Anh mà bóp nhẹ một cái. Chỉ trong tích tắc, tu luyện mấy trăm năm đã trở thành cát bụi...

- Ý Thiên! - Hai gã trung niên kia tức giận quát lên, khuôn mặt trở nên vô cùng dữ tợn. Đột nhiên cả hai tung ra một chiêu mạnh nhất với khí thế quyết giết cho được Lôi Cương.

Cả ba người đều không ngờ được mới chỉ có vài hiệp đã bị chết một vị sư đệ. Điều này khiến cho họ vô cùng kinh hãi. Bọn họ không thể ngờ được tên tiểu tử này lại khủng bố như vậy. Lúc trước, tin tức thông báo chẳng phải là tu vi của hắn mới chỉ ở Cương Thể thôi hay sao? Chẳng lẽ mới trong khoảng thời gian qua mà đã đột phá tới Cương Anh lại còn kinh khủng như vậy? Nếu đúng như thế thì tốc độ tiến bộ của tên tiểu tử này thật khủng bố. Nếu như không chém chết hắn thì sau này phái Cương Chân chắc chắn sẽ có một tên cường địch. "Phù..." Lôi Cương cảm thấy sau lưng đau đớn, khí huyết trong người như sôi lên mà phun ra một búng máu. Lão nhân là người đứng đầu trong số bốn người. Thấy Ý Thiên bị chết, lão nhân cũng không còn chần chừ nữa, trong mắt chỉ có một mình Lôi Cương và suy nghĩ làm sao bóp nát được hắn. Vì vậy mà lão nhanh chóng tung ra một chiêu mạnh nhất của mình.

Khi tu vi đã đạt tới Cương Anh, mỗi một cấp nhỏ trong đó đều có sự chênh lệch rất lớn. Thân thể của Lôi Cương mặc dù rất mạnh nhưng chịu một kích cực mạnh của lão giá cũng cảm thấy khó khăn. Cả ba người phối hợp với nhau, lão nhân vừa tấn tông, hai gã trung niên lập tức lao tới, cơ bản không cho Lôi Cương thời gian để thở.

Lôi Cương nhanh chóng trốn tránh, tốc độ tăng lên tới cực hạn tránh được ba đòn công kích liền xuất hiện sau lưng lão nhân. Hắn vung kiếm chém xuống. Lôi Cương vừa xuất hiện, lão già liền nhếch mép cười lạnh. Khi Lôi Cương vung kiếm lập tức có mười bóng kiếm màu đen bao phủ lấy hắn. "Rầm...rầm...rầm..." Lúc này Lôi Cương chẳng khác gì một người bằng máu. Đột nhiên xuất hienj mười bóng kiếm đầy uy lực khiến cho toàn thân của Lôi Cương chảy đầy máu tươi. Thậm chí một vết kiếm còn kéo dài từ trán cho tới cằm của hắn.

- A!

Cơn đau toàn thân khiến cho Lôi Cương tức giận mà gầm lên. Hai mắt hắn đỏ như máu nhìn lão nhân chằm chằm. Cơ bắp toàn thân bắt đầu chuyển động rồi những cái vảy màu đồng xuất hiện dưới những chỗ quần áo bị rách. Cả ba người đều mở to mắt mà nhìn sự thay đổi của Lôi Cương.

"Vảy? Thân thể mà lại có thể ngưng tụ được vảy?" Cả ba người nhìn nhau với ánh mắt khiếp sợ. Địa vị của ba người ở phái Cương Chân rất cao. Một khi đạt tới Cương Anh đã trở thành đệ tử cao cấp. Vì vậy mà những gì ba người nhìn thấy có rất nhiều nhưng chưa từng thấy người tu luyện nào lại có được thân thể như vậy.

Lôi Cương gầm lên một tiếng giận dữ. Sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể khiến cho sát khí của hắn tăng vọt. Hắn lao lên với một tốc độ cực nhanh khiến cho cả ba cường giả không thể nhìn thấy được bóng dáng.

- A! - Một tiếng hét thảm thiết vang lên. Người trung niên còn đang khiếp sợ thì nơi đan điền chợt chảy đầy máu tươi. Một thanh kiếm đen xuyên thẳng qua bụng của hắn khiến cho Cương Anh cũng không kịp trốn thoát, chết ngay tại chỗ.

- Đáng chết! - Lão nhân tức giận hét to rồi nhanh chóng tấn công vào vùng đan điền của Lôi Cương.

"Oành...!" Những đốm lửa bắn tung tóe ra xung quanh. Một kiếm của lão nhân cũng chỉ làm cho lớp vảy của Lôi Cương xuất hiện một vết kiếm.

Lão nhân cảm thấy khiếp sợ khi thấy một đòn cực mạnh của mình mà chỉ để lại chút dấu vết trên lớp vậy. Không biết lớp vẩy đó có sức phòng ngự tới mức độ nào? Trong lòng lão nhân cảm thấy hết sức kinh hãi. Đột nhiên, lão biến sắc khi bên tai nghe thấy tiếng gió rít lên rồi nơi đan điền xuất hiện một sự đau đớn. Nhất thời, Cương Anh của lão nhân lập tức bay ra khỏi cơ thể mà cuống cuồng chạy trốn. Sự hùng mạnh của Lôi Cương đã khiến cho lão kinh hãi.

- Hừ... - Lôi Cương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy sát khí. Hư Kiếm trong tay hắn tiếp tục vung lên mà vọt về phía Cương Anh.

"Oành..." Một tiếng động vang lên. Có một bóng người chặn lấy Hư Kiếm của hắn. Người trung niên còn sót lại nét mặt dữ tợn mà chặn lấy đòn tấn công của Hư Kiếm. Đột nhiên, hai mắt y mở to khi thấy thanh kiếm xuyên rách cái lồng cương khí của mình.

"Xoẹt..." Người trung niên cảm thấy đan điền của mình bị một thứ vật thể lạnh như băng xuyên vào. Ánh mắt hắn thể hiện một sự không cam lòng nhìn Lôi Cương chằm chằm rồi ngã vật trên mặt đất.

Lôi Cương thu Hư Kiếm nhìn chằm chằm về phía Cương Anh đã biến mất, cơ mặt giật giật mấy cái. Lôi Cương biết bản thân mình đối với phái Cương Chân đã rơi vào thế không chết không thôi. Hắn nhanh chóng di chuyển đuổi theo Cương Anh, thần thức mạnh mẽ tỏa ra bao phủ trong phạm vi mười dặm.

Sau chừng nửa canh giờ, Lôi Cương hiện lên, thở ra một hơi mà không tìm thấy đối phương.

Tinh thần của hắn từ từ bình tĩnh trở lại. Hắn đã tự tay giết chết ba gã cường giả Cương Anh, đập nát thân thể của một gã Cương Anh địa cấp. Với tình hình như vậy chờ đợi hắn chính là chuyện không chết không thôi của phái Cương Chân. Lôi Cương thở dài rồi nhanh chóng bay về phía Tây Bắc.

Sâu trong núi Vạn Linh...

Lôi Cương hiện lên, nhìn phía dưới đã trở thành một đống hoang tàn, đất đá lỏng chỏng trên mặt đất mà khẽ thở dài. Một ngọn núi to như thế mà bây giờ lại trở thành như thế này.

- A...! - Lôi Cương chợt kêu lên một tiếng kinh ngạc khi thấy cái động trong núi vẫn còn nguyên như cũ. Phía trên trần động đã bị san bằng. Lôi Cương suy nghĩ một chút rồi bay vào trong động. Lôi Cương này không còn trận pháp như trước nên hắn thoải mái mà đi vào trong cái động nhận được sự kế thừa. Nhìn mặt đất không còn trận pháp, Lôi Cương khẽ thở dài. Chính bản thân hắn suýt chút nữa thì bị chết ở đây. Lôi Cương chợt nghĩ tới Lê lão vốn là một tên phản đồ của Trận tông. Một tên đệ tử đầy dã tâm không ngờ lại ngã xuống mảnh đất này.

Lôi Cương ngồi xuống, lẳng lặng suy nghĩ. Bản thân hắn ở đây bế quan có thể nói là rất tốt. Bên ngoài có núi Vạn Linh cùng với vô số linh thú phòng ngực nên cường giả bình thường cũng không dám đi vào. Hơn nữa làm gì có ai nghĩ hắn có thể ở đây? Có điều, nghĩ đi nghĩ lại một lúc, Lôi Cương liền chạy ra bên ngoài động, bố trí một cái kết cương che mắt rồi vào bên trong cái động kế thừa. Nơi này so với bên ngoài có linh khí dầy hơn rất nhiều.

Thở ra một hơi, Lôi Cương lại dùng linh thạch bố trí một cái trận tụ linh sau đó chìm vào trong bế quan.

Lôi Cương dùng thần thức quan sát thân thể đã hồi phục của mình mà cảm thấy kinh ngạc. Trong cơ thể của hắn có một thứ ánh sáng màu trắng nhạt. Lôi Cương nghĩ tới thú hạch của Thú Vương mà thầm than trong lòng. Đan Thần trong lúc vội vàng lại không ngờ tạo ra được một lớp vậy mạnh đến vậy. Tới thời điểm này, Lôi Cương đã hiểu thế nào là lớp vẩy. Lớp vẩy đó mỗi khi hắn bị nguy hiểm hay là thương nặng đều tự động xuất hiện mà không hiểu cái gì sai khiến. Nghĩ tới lớp vẩy phủ trên người làm tăng thêm sức phòng ngự, Lôi Cương cảm thấy kích động. Hắn cố gắng kìm chế từ từ chìm vào bên trong cơ thể.