Thế Thúc

Chương 87: Xưa đâu bằng nay




Khương Thanh Uyển giật mình tỉnh lại từ trong giấc mơ. Đầu nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, tim đập nhanh như đánh trống.

Nàng quay đầu nhìn xung quanh, trong sảnh phụ chỉ có một ngọn nến leo lắt.

Nha hoàn trực đêm nay chính là Hồng Dược, nàng ta đang ngủ gần cửa sổ, hô hấp đều đặn.

Khương Thanh Uyển lấy lại bình tĩnh, vươn tay vén màn lụa màu hồng cánh sen, đi tới bên bàn rót một tách trà.

Trà vốn đã nguội, uống xong một ngụm toàn thân cũng tỉnh táo. Trái tim đang đập thình thịch dữ dội cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Vừa rồi không biết có chuyện gì xảy ra, nàng dường như nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên mình. Âm thanh đau khổ, thê lương, khiến người khác xót xa.

Và giọng nói ấy rất giống của Thôi Quý Lăng.

Khương Thanh Uyển ngồi trầm tư một lát, bỗng nhiên ôm trán, cười khẽ.

Mặc dù nàng mỉm cười nhưng trong lòng lại buồn bã.

Thôi Quý Lăng đã phụ lại lời thề ban đầu. Hắn cũng chính là nguyên nhân khiến nàng phải chịu những đau khổ ngày trước, thậm chí còn bức nàng vào đường cùng phải tìm tới cái chết. Nhưng đến bây giờ, nàng vẫn không thể hoàn toàn quên hắn.

Vào một đêm mùa đông, nàng lại nghe thấy tiếng hắn gọi mình trong giấc mơ, cả người đổ mồ hôi lạnh tỉnh lại.

Tiếng cười khẽ của nàng đánh thức Hồng Dược. Hồng Dược nhanh chóng ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh phòng. Thấy Khương Thanh Uyển ngồi bên cạnh bàn, nàng ta hỏi: "Tiểu thư, người có gì sai bảo ạ?"

"Không có gì đâu." Khương Thanh Uyển nhẹ giọng nói: “Chỉ là ta tỉnh ngủ vì khát nước, đến rót một chén trà mà thôi. Ngươi cứ ngủ tiếp đi."

Trước kia, Hồng Dược chưa từng làm nha hoàn. Hơn nữa Khương Thanh Uyển là chủ tử luôn đối xử ôn hòa với mọi người, không có quy củ hà khắc cho nên tính tình Hồng Dược khá tùy tiện.

Giống như bây giờ, Khương Thanh Uyển bảo nàng ta ngủ, nàng ồ một tiếng, sau đó lại nằm xuống.

Đêm khuya là thời gian dễ buồn ngủ nhất, Hồng Dược lại không phải là người tinh tế cho nên vừa chạm vào gối đã ngủ thiếp đi.

Khương Thanh Uyển ngẩn người khi nghe thấy tiếng gáy nhỏ của Hồng Dược, sau đó cười khẽ.

Uống thêm hai ngụm nước, nàng mới trở lại nằm lên giường.

Vầng trăng non ngoài cửa sổ đã sớm khuất dạng sau những dãy núi, càng làm màn đêm tối đen hơn, thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng vang lên. Khi gió đêm lớn hơn, những chú ngựa sắt dưới mái hiên sẽ phát ra âm thanh giòn giã.

Khương Thanh Uyển nằm thẳng, hai mắt nhắm lại, để tâm hồn mình thả lòng rồi dần thiếp đi từ lúc nào.

Bởi vì nhị công chúa bị cảm lạnh, phải nghỉ ngơi, do vậy mấy hôm nay không đi học. Khương Thanh Uyển cũng không cần đi theo nàng ấy.

Mặc dù trên danh nghĩa là thư đồng, nàng và công chúa còn có quan hệ biểu tỷ muội, nhưng thân phận vẫn vô cùng cách biệt, tuy nhiên so với thị nữ thì tốt hơn một chút. Nên làm thư đồng cho công chúa cũng không phải quá dễ, cũng may tính tình Khương Thanh Uyển dịu dàng, điềm đạm. Vì vậy nàng và công chúa khá hòa thuận, cuộc sống cũng suôn sẻ.

Sau khi thức dậy rửa mặt, chỉnh trang xong xuôi, nàng tới chính điện bái kiến Khương Huệ phi, nhân tiện hỏi thăm bệnh tình của nhị công chúa. Khương Huệ phi nói bệnh của công chúa đã tốt hơn hai hôm trước, nhưng ngự y nói vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày.

Nhị công chúa được sinh non cho nên thể chất gầy yếu hơn người bình thường. Dù mắc phong hàn nhẹ cũng phải tĩnh dưỡng nửa tháng nàng mới khỏe lại được.

Khương Thanh Uyển dùng đồ ăn sáng với Khương Huệ phi rồi mới tới thăm nhị công chúa. Ngồi trò chuyện giải khuây một lát, thấy công chúa có vẻ thấm mệt, Khương Thanh Uyển mới xin phép cáo từ.

Trong viện có một cây phù dung với những phiến lá to màu xanh biếc, ẩn hiện trong đó là những đóa hoa mang sắc hồng. Chắc hẳn mấy ngày nữa chúng sẽ nở rộ.

Khương Thanh Uyển dừng chân ngắm nhìn một lúc rồi nói với Lục La và Hồng Dược đứng sau mình: "Chúng ta tới Từ Ninh cung."

Ngày còn ở Cam châu, nàng nhớ Hà phu nhân đã từng nói mẫu thân ruột của tam công tử rất thích chăm hoa cỏ. Lần trước, theo Khương lão thái thái đến Từ Ninh cung bái kiến Tiết thái hậu, nàng đã nhìn thấy ngoài sân viện trưng bày rất nhiều bồn hoa, trong điện cũng có các chậu hoa. Qua đó, trong lòng nàng xác định lời Hà phu nhân nói lúc trước không hề sai.

Nên lần tiến cung này, nàng muốn dựa vào Tiết thái hậu. Khó có được may mắn đến vậy, ngay ngày đầu vào cung, nàng đã gặp được chuyện của cây phong lan.

Tất nhiên chậu lan đó đã được cứu sống. Phiến lá của nó xanh tươi như ban đầu và đã đơm ra vài nụ hoa. Mấy ngày trước khi tới bái kiến thái hậu, nàng còn thấy một đóa hoa đã nở.

Cũng bởi vì chuyện này mà Tiết thái hậu đối xử với nàng rất tốt. Bà thường hay gọi nàng tới trò chuyện và còn cho phép nàng tùy ý ra vào phòng hoa. Đôi khi, nàng bận không tới được Từ Ninh cung, bà còn cho người tới mời nàng qua.

Trong cung, những tin tức như vậy truyền đi rất nhanh, biết nàng là người được Tiết thái hậu yêu mến nên thái giám, cung nữ thấy nàng đều cung kính hành lễ, gọi nàng một tiếng Khương cô nương. Ngay cả những phi tần có địa vị không cao của Hoàng đế cũng hòa ái khi nói chuyện với nàng.

Lúc này, Khương Thanh Uyển mang theo Lục La và Hồng Dược cùng bước đi, thỉnh thoảng sẽ có thái giám hoặc cung nữ gọi nàng là Khương cô nương, nàng đều gật đầu mỉm cười với họ.

Cách Từ Ninh cung không xa, đột nhiên Lục La nhỏ giọng nhắc nhở nàng: "Tiểu thư, đại tiểu thư ở phía trước."

Khương Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Khương Thanh Huyên đang đứng ở phía trước, ánh mắt nàng ta nhìn về hướng này như đang chờ nàng.

Bước chân Khương Thanh Uyển thoáng dừng lại, nhưng sau đó nàng vẫn đi tới.

Khương Thanh Huyên đã khác xưa. Chiếc áo rộng tay với viền cổ màu hồng đào, thêu hoa văn cỏ xoăn, trên đầu cài một cây trâm hình phượng hoàng năm đuôi được dát vàng, trông nàng rất tinh tế và lộng lẫy.

Khương Thanh Uyển uốn gối hành lễ, cung kính gọi nàng một tiếng Khương Lương viện.

Mặc dù chỉ là thiếp thất của thái tử nhưng nàng đã chính thức được sắc phong là lương viện, thuộc hàng tứ phẩm. Hiện tại Khương Thanh Uyển phải hành lễ khi thấy nàng.

Khương Thanh Huyên đưa tay dìu Khương Thanh Uyển, sau đó thân mật kéo tay nàng, cười nói: "Muội và ta là tỷ muội, khách khí như vậy làm gì? Không cần đa lễ."

Khương Thanh Uyển mỉm cười.

Mặc dù nàng và Khương Thanh Huyên là tỷ muội, nhưng khi còn ở Vĩnh Xương bá phủ, hai người cũng chẳng quá thân thiết. Mỗi lần Khương Thanh Huyên nhìn thấy nàng đều cười thăm hỏi, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.

Hai tỷ muội nói chuyện một lát.

Khương Thanh Huyên mỉm cười, đánh giá Khương Thanh Uyển. Thấy nàng mặc y phục màu hồng cánh sen, thêu hoa phù dung, mái tóc kẹp một cây trâm phượng hoàng nhỏ, có tua châu rủ xuống, nhẹ nhàng đung đưa, càng khiến khuôn mặt nàng thêm nổi bật.

So với khi mới lên kinh thành, ngũ quan nàng tinh xảo hơn rất nhiều, thân hình cũng trở nên đẹp hơn.

Nếu Khương Thanh Uyển vào cung từ lúc đầu, người thái tử nhìn thấy đầu tiên cũng là Khương Thanh Uyển thì chỉ sợ vị trí lương viện này không tới phiên nàng ngồi.

Trong lòng Khương Thanh Huyên có hơi e sợ nhưng trên mặt vẫn mỉm cười hiền lành: "Tam muội tiến cung đã được một thời gian, sao không đến chỗ ta chơi?"

Thái tử đang sống tại Đông cung, Khương Thanh Huyên cũng ở đó. Ngoài lần đến thăm Khương Thanh Huyên khi mới tiến cung thì sau này nàng không qua đó nữa.

Mặc dù Khương lão thái thái hi vọng tiểu thư của Vĩnh Xương bá phủ có thể trở thành người bên cạnh thái tử hoặc nhị hoàng tử, nhưng Khương Thanh Uyển không nghĩ tới những điều đó.

Vào cung làm thư đồng bên cạnh nhị công chúa là chuyện nàng không thể tự quyết định nhưng nàng có thể ở điện của Khương Huệ phi, cố gắng tránh mặt thái tử và nhị hoàng tử.

Khương Thanh Uyển mỉm cười trả lời: "Nhị công chúa rất chăm chỉ học tập. Mỗi ngày, ta phải ở bên cạnh nàng nên không rảnh lắm. Thỉnh thoảng nhàn hạ, thái hậu lại cho người mời ta qua. Không hay đến thăm tỷ, là lỗi của ta."

Nàng biết, thật lòng Khương Thanh Huyên không muốn nàng đến Đông cung thăm hỏi thường xuyên, tình cảm tỷ muội của các nàng cũng không tốt đến mức như vậy. Tất cả cũng chỉ là xã giao cơ bản.

Quả nhiên Khương Thanh Huyên không tiếp tục nói về chuyện này. Nàng cười nói: "Ta cũng nghe người trong cung nói, thái hậu rất thích muội. Được người coi trọng là phúc của muội. Cuộc sống của muội sau này sẽ tốt hơn."

Nàng cũng tới bái kiến Tiết thái hậu, lúc này gặp được Khương Thanh Uyển nên hai người cùng đi chung tới Từ Ninh cung.

Tiết thái hậu đang ở trong sân, trên tay bà cầm một cây kéo nhỏ bằng bạc để cắt tỉa chậu La Hán. Nghe thái giám thông báo Khương cô nương và Khương Lương viện đến, bà bảo cho họ vào.

Khương Thanh Uyển và Khương Thanh Huyên bước đến hành lễ với Tiết thái hậu.

Dù Tiết thái hậu là người sâu sắc, đa mưu túc trí nhưng lúc nào trên mặt cũng mang theo ý cười. Trông bà giống như một vị trưởng bối hiền lành, hòa ái trong nhà.

Bà bảo họ mau đứng dậy, sau đó sai cung nữ đem hai chiếc ghế từ trong phòng ra đây cho các nàng ngồi.

Tiết thái hậu còn đang đứng cắt tỉa hoa, hai người họ sao dám ngồi? Nên cả hai cùng đứng trò chuyện với Tiết thái hậu.

Trước kia, Khương Thanh Uyển đã từng đọc những quyến sách ghi chép về hoa và cây cỏ, lúc này thấy Tiết thái hậu cắt tỉa hoa, nàng khẽ nói một số ý kiến của mình.

Sau những lần trò chuyện, nàng dần thân thiết hơn với Tiết thái hậu song đôi khi cũng đoán những sở thích của bà. Thái hậu là người yêu hoa, đúng là có chung sở thích nên những lời nàng nói đều đi vào sâu trong trái tim bà.

Tiết thái hậu nghe vậy rất vui mừng, thậm chí bà còn trực tiếp đưa cây kéo bạc trong tay cho Khương Thanh Uyển, bảo nàng tỉa bồn hoa La Hán.

Khương Thanh Uyển biết tính tình của bà nên cũng không từ chối. Nàng tiếp nhận cây kéo, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu tỉa. Tiết thái hậu đứng bên cạnh nhìn nàng.

Cả hai người đều tập trung tinh thần, không ai để ý tới Khương Thanh Huyên.

Dù trong lòng Khương Thanh Huyên không thoải mái nhưng vẫn luôn giữ nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.

Nàng ta nhìn Khương Thanh Uyển đang tỉa bồn hoa, cả người nàng toát lên khí chất bình thản, ung dung. Hơn nữa kỹ thuật tỉa cây của nàng khá thuần thục, vừa nhìn đã biết cô nương này rất thông thạo chuyện như vậy.

Thật ra, đầu năm khi biết tin Khương lão thái thái, Diêu thị và Khương Thanh Uyển lên kinh thành, trong lòng Khương Thanh Huyên cũng từng khinh bỉ họ, nàng ta cảm thấy họ chỉ là ba nữ nhân quê mùa. Nhưng họ vẫn chễm trệ chiếm địa vị chủ tử trong phủ. Nhưng sau này, cả Diêu thị, Khương lão thái thái và Khương Thanh Uyển đều khiến nàng ta bất ngờ.

Nhất là Khương Thanh Uyển.

Nhìn nàng đoan trang, tao nhã, thong dong trước mặt Tiết thái hậu, có thể thấy nàng không hề đơn giản. Có vẻ nàng hiểu biết rất nhiều thứ.

Ví như chuyện liên quan đến những bông hoa, bình hoa, chậu các thứ nàng không hề biết nhưng Khương Thanh Uyển lại có thể nói năng tốt đến vậy, khó trách lọt được vào mắt xanh của Tiết thái hậu.

Mà mỗi lần nàng ta tới thỉnh an thái hậu, bà lại trưng ra vẻ mặt chẳng vui cũng chẳng buồn...

Trong lòng Khương Thanh Huyên khó tránh khỏi có hơi khó chịu. Nhưng nghĩ lại, nàng và Khương Thanh Uyển đều là người của Vĩnh Xương bá phủ, Khương Thanh Uyển được Tiết thái hậu yêu quý, điều đó chỉ có lợi chứ không có hại gì.

Sự hậm hực nhanh chóng biến mất. Thấy Thái hậu không muốn để ý đến mình, nàng ta đứng ở đây chỉ xấu hổ và dư thừa, còn không bằng trở về đích thân hầm cho thái tử điện hạ một chén canh hạt sen.

Khương Thanh Huyên cười xin Tiết thái hậu cho mình cáo lui. Tiết thái hậu đồng ý, gật nhẹ đầu, bảo nàng ta có rảnh thì đến Từ Ninh cung nói chuyện với bà.

Nói thêm vài lời xã giao, Khương Thanh Huyên cung kính đồng ý.

Nàng ta chào Khương Thanh Uyển rồi mang theo cung nữ của mình rời đi.

Vừa ra đến cửa của Từ Ninh cung, vừa hay phía đối diện có một người đi tới.

Hắn mặc y phục màu trắng được làm từ vải sa tanh, thêu hoa văn lá trúc sẫm màu, bên hông đeo một tấm ngọc bích, khí chất nhã nhặn, thanh tao.

Đây chính là Binh bộ thượng thư mới nhậm chức gần đây, cũng là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của Tiết thái hậu, Vệ quốc công Tiết Minh Thành.