Uyển Uyển bị sảy thai, mang thân phận cống nữ tiến cung, còn phải làm nô tài trong hoán y cục. Sau khi cung biến thì không rõ nàng còn sống hay đã chết. Tất cả những điều này hắn không hề hay biết. Những người ngày trước đối xử hà khắc với nàng lại được sống trong nhung lụa.
Nàng mong manh thế sao có thể chịu được những chuyện như vậy? Mỗi lần nghĩ tới, hắn lại đau đớn như vạn tiễn xuyên tim, lọc thịt róc xương.
Khi nói những lời này, hai mắt Thôi Quý Lăng đỏ hồng, thần sắc trên mặt dữ tợn, nào còn vẻ thư sinh như hằng ngày. Thôi lão thái thái bị dọa lùi về sau hai bước, ánh mắt ngây dại nhìn hắn.
Sau một lát bà mới phản ứng lại, cơn tức giận ghê gớm trào dâng trong lồ ng ngực, bà lớn tiếng trách cứ Thôi Quý Lăng: "Ngươi dám nói chuyện với mẫu thân như vậy? Đúng là quá ngỗ nghịch. Ngày xưa đều là phụ mẫu mắng con nhưng giờ đây ngươi chỉ vì một nữ nhân mà quát cả mẫu thân mình. Không phải ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi sao? Nàng ta là nữ nhi của thương nhân, sao xứng được với dòng dõi thư hương nhà chúng ta? Còn vô liêm sỉ bỏ trốn tới đây vào nửa đêm, sao có thể là cô nương đứng đắn được? Ba năm làm thê tử, nó cũng chẳng sinh nổi một đứa con. Ta vì ngươi nên định nạp Ánh Huyên làm thiếp, thế mà nó lại ngăn cản đủ đường, hết cáu gắt rồi lại không để ý ngươi. Nữ nhân không hiền lương, thích đố kị như vậy mà ngươi còn..."
Bà chưa nói hết câu đã bị Thôi Quý Lăng chen ngang.
"Hài tử?" Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm. Trên mặt nở nụ cười kỳ lạ, trong giây lát lòng hắn lại quặn đau, ngay cả đứng thẳng lưng cũng không được chỉ có thể cong người xuống.
"Người có biết không, ta cũng từng có hài tử. Nếu đứa nhỏ còn sống, chắc giờ cũng được chín tuổi. Nó sẽ kêu ta là phụ thân, gọi người là tổ mẫu."
Khi nói lời này, giọng hắn nhỏ như người mộng du. Sau khi nói xong, mặt hắn đã đầy nước mắt.
Hắn không muốn nhìn thấy Thôi lão thái thái, cũng biết bà sẽ kiên quyết giữ quan điểm của mình nên đành khàn giọng phân phó Trần Bình: "Đưa lão thái thái trở về."
Trần Bình lo lắng nhìn hắn, sau đó đi qua mời Thôi lão thái thái trở về.
Thôi lão thái thái bị câu nói kia của Thôi Quý Lăng làm cho ngơ ngẩn cả người. Đến khi lấy lại tinh thần bà mới hỏi: "Những lời này là sao? Hài tử nào? Hài tử của ai?"
Đúng là nằm mơ bà cũng muốn có một tôn nhi để Thôi gia tránh khỏi tuyệt hậu. Nên hiện tại nghe Thôi Quý Lăng nhắc đến chuyện hài tử, bà lập tức truy hỏi.
Thôi Quý Lăng không muốn nói chuyện. Một tay hắn che mặt, một tay phất phất ra hiệu cho Trần Bình.
Trần Bình hiểu ý, nói một tiếng xin đắc tội rồi ép Thôi lão thái thái ra ngoài.
Cuối cùng trong phòng cũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy âm thanh của tiếng nước trên mái hiên nhỏ xuống mặt đất.
Thôi Quý Lăng cảm thấy trong lòng trống rỗng, thống khổ vô cùng, nỗi bi thương như thủy triều lên, chôn vùi hắn. Hắn không kìm nén được, hai tay che mặt, đau đớn khóc thành tiếng.
Tiếng gào thét xé tâm can như một con dã thú khiến người nghe cũng thấy đau lòng.
Sau khi "đưa" Thôi lão thái thái ra ngoài, Trần Bình quay về thì nghe được tiếng khóc kìm nén trong phòng. Suy đi tính lại, hắn quyết định không đi vào mà đứng ở bên ngoài cửa.
Gió thổi nhẹ qua, mang theo hơi lạnh sau cơn mưa. Vốn là một đêm hè mát mẻ, dễ chìm vào giấc ngủ, nhưng tối nay e rằng bọn họ không thể đi ngủ.
Trần Bình không biết đã trôi qua bao lâu nhưng tiếng khóc dằn vặt, đè nén trong phong vẫn chưa biến mất. Tuy nhiên, lúc này ngoài cửa viện lại có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Hắn vội vàng tiến lên xem xét, hóa ra là Chu Huy đang bước tới. Thấy hắn thì vội hỏi: "Đại đô đốc đang ở đâu?"
Trần Bình quay đầu chỉ vào trong phòng. Hắn nhẹ giọng nói: "Ta khuyên ngươi đừng nên đi vào. Tạm thời cứ để đại đô đốc được yên tĩnh."
Nhưng Chu Huy không nghe, hắn vẫn bước về phía trước. Trần Bình đành vội vàng đuổi theo.
Chu Huy vừa vào phòng đã gọi một tiếng đại đô đốc. Tuy nhiên thấy rõ bộ dáng của Thôi Quý Lăng thì hắn giật mình kêu lên.
Từ lúc về, Thôi Quý Lăng vẫn chưa thay y phục, hắn vẫn mặc bộ đồ bị ngấm nước mưa kia.
Nhưng theo thời gian, y phục đã bị nhiệt độ cơ thể Thôi Quý Lăng làm khô một nửa. Tóc cũng vậy.
Nhưng vậy mới dễ bị cảm lạnh.
Chu Huy tức giận nói Trần Bình: " Sao ngươi không khuyên giải đại đô đốc tắm rửa thay y phục, uống canh gừng. Nếu đại đô đốc nhiễm phong hàn, ngươi gánh được trách nhiệm sao?"
Trần Bình cúi thấp đầu, không nói gì.
Làm gì có chuyện hắn không khuyên nhủ? Hắn còn đến phòng bếp đem canh gừng và nước nóng tới nhưng đại đô đốc cứ thất hồn lạc phách ngồi đó, ai nói gì cũng không phản ứng. Cuối cùng chỉ có thể bưng canh gừng và nước nóng xuống.
Thôi Quý Lăng nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu Chu Huy không nói nữa. Hắn mở miệng hỏi: "Ngươi tới đây vì chuyện gì?"
Mới khóc xong cho nên giọng hắn thô thô, kỳ cục giống như yết hầu bị cát đá mài qua nhiều lần.
Chu Huy cũng thấy đôi mắt hắn đỏ hồng, trên mặt vẫn vương những vệt nước mắt. Trong lòng hắn khẽ thở dài một tiếng.
Sau đó vội vàng nói ra nguyên nhân hắn tới đây: "Lúc về ta có nhắc đến chuyện năm đó, Yến Như chợt nhớ tới một việc. Ngày còn ở hoán y cục, phu nhân có quan hệ rất tốt với một vị cô cô họ Tôn. Tôn cô cô cũng rất quan tâm tới phu nhân. Yến Như nói, thời điểm cung biến, có khi phu nhân và Tôn cô cô rời đi cùng nhau. Hơn nữa, Tôn cô cô cũng có thể là biết tung tích của phu nhân."
"Tôn cô cô là người ở đâu?"
Thôi Quý Lăng vội vàng đứng dậy. Có điều hắn đã ngồi trên ghế gần một đêm, trong lòng quá đau khổ nên không phát hiện được, khi đứng dậy mới cảm giác được hai chân mình tê dại, đau nhói như bị đâm bởi vạn cây kim. Hai chân như đi trên mây, một chút khí lực cũng không có.
Nhưng hắn không hề để tâm, trong lòng có chút hy vọng được nhen nhóm.
Nếu có thể tìm được Tôn cô cô, không biết chừng hắn sẽ lại được thấy Uyển Uyển.
Đến bây giờ, hắn không hy vọng những điều xa vời khác, chỉ cầu mong nàng còn sống. Quãng đời còn lại hắn nhất định dốc hết tâm can, không để nàng phải chịu khổ sở nữa.
"Yến Như nhớ rõ vị Tôn cô cô kia là người ở trấn Dư Diêu tại Chiết Giang, nhưng quê quán cụ thể của Tôn cô cô thì nàng không biết."
Biết đại khái địa điểm là được. Dù phải tới trấn Dư Diêu hỏi từng nhà, thậm chí hỏi những nhà ở gần đó trăm dặm thì nhất định hắn cũng phải tìm ra nàng.
Hắn phân phó Trần Bình chuẩn bị ngựa để lên đường tới tức Chiết Giang.
Chu Huy nghe vậy thì khuyên nhủ: "Ta biết đại đô đốc lo lắng cho an nguy của phu nhân, chỉ muốn sớm tìm được người. Nhưng bây giờ, thế cục trong triều đang bất ổn, ta nghe nói hoàng thượng đang cất nhắc Vệ quốc công lên nắm chức Binh bộ thượng thư. Hơn nữa đem quyền giữ và điều binh tách thành hai, điều binh để Binh bộ quản lý, vậy nên sao đại đô đốc có thể rời kinh lúc này?"
Thấy Thôi Quý Lăng định nói gì đó, Chu Huy sợ hắn phản đối đến nên tiếp tục: "Đưa phu nhân quay về, chắc hẳn đại đô đốc cũng muốn phu nhân được sống cuộc sống an nhàn. Đến lúc Vệ quốc công đắc thế, đại đô đốc sẽ gặp nhiều cản trở, sao ngài có thể cho phu nhân một cuộc sống bình an được? Mong đại đô đốc suy xét lại."
Những lời này đã chạm vào đúng trăn trở, nỗi niềm Thôi Quý Lăng.
Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể để Uyển Uyển đi theo mình chịu khổ.
Nhưng bây giờ Chu Huy là chỉ huy sứ của kinh vệ, hắn không thể rời kinh.
"Trần Bình." Thôi Quý Lăng quay đầu nhìn Trần Bình, "Ngươi đã bên cạnh ta nhiều năm, ta rất tín nhiệm ngươi. Lần này ngươi hãy thay ta tới trấn Dư Diêu tại Chiết Giang một chuyến. Ngươi phải biết, đối với ta, phu nhân còn quan trọng hơn mạng mình. Nếu tìm được, nhất định phải đưa nàng trở về an toàn."
Trần Bình quỳ một gối xuống, trịnh trọng nói: "Đa tạ đại đô đốc tín nhiệm. Thuộc hạ nhất định sẽ đưa phu nhân an toàn trở về."
Thôi Quý Lăng dặn thêm hắn vài câu rồi sai người chuẩn bị hành trang. Hắn đứng nhìn Trần Bình mang theo một đội quân phi ngựa rời đi trong bóng đen của đêm khuya.
Chu Huy thấy mặt mũi hắn bơ phờ nên khuyên hắn đi tắm rồi lên giường nghỉ ngơi. Nhưng chỉ vừa nghĩ đến những điều cực khổ tra tấn Uyển Uyển, trái tim hắn đau đến rỉ máu, sao còn ngủ được?
Một đêm không ngủ, trong lòng hắn vô cùng bi ai, khó chịu đồng thời cũng hối hận, tự trách khôn nguôi.
***
Khương Thanh Uyển lại ngủ rất ngon.
Từ lúc vào hè, trời nóng bức khó chịu nhưng đêm qua nhờ một trận mưa to mà không khí đã dịu đi nhiều.
Sáng sớm tỉnh dậy, nàng khẽ đẩy cửa ngắm cảnh thì thấy được hoa tử vi trong viện mình đã nở rộ. Trên đóa hoa còn đọng lại những giọt mưa đêm qua. Ánh nắng chiếu vào khiến chúng trở nên lấp lánh, long lanh.
Lục La và Hồng Dược hầu hạ Khương Thanh Uyển rửa mặt trang điểm.
Áo ngắn màu lam, váy sa trắng, búi tóc được cài một cây châm phượng, điểm trên đó là những bông hoa nhỏ, trông nàng rất dịu dàng, thanh nhã.
Khi trang điểm xong, nàng tới thỉnh an Khương lão thái thái.
Đêm qua Khương lão thái thái cũng ngủ rất ngon.Tinh thần thoải mái ngồi trên giường La Hán thưởng trà hạnh nhân. Thấy Khương Thanh Uyển đến, bà liền gọi nàng tới ngồi cùng mình.
Lão thái thái rất thích trà hạnh nhân, từ khi Khương Thanh Uyển làm tôn nữ của bà thì mỗi sớm đều thấy bà thưởng trà. Mỗi lần uống, biểu cảm của bà như đang được thưởng thức thứ trà ngon nhất trên đời.
Nhưng hôm nay, Khương Thanh Uyển thấy bà chỉ uống hai ngụm đã đặt lên giường không uống tiếp. Bà nhíu mày nói với Đào Chi: "Sao trà hạnh nhân hôm nay lại có vị đắng? Lát nữa ngươi tới phòng bếp nói một tiếng để lần sau họ cho nhiều đường hơn."
Đào Chi vội vàng vâng dạ.
Khương lão thái thái khẽ gật đầu. Bà thấy Khương Thanh Uyển đã ngồi xuống, lại quay sang hỏi Đào Chi: "Sữa bò hôm nay của tam tiểu thư đã được đưa tới chưa?"
Đào Chi trả lời: "Bẩm đã được đem tới. Phòng bếp chắc luôn nóng nên sữa bò được đặt trên nước lạnh để bảo quản. Nhưng tam tiểu thư hơi yếu, đêm qua có mưa nên sang nay trời khá lạnh nên nô tỳ không mang sữa bò lên ngay mà bảo tiểu nha hoàn đem đi hâm cách thủy cho ấm lên. Lúc này chắc cũng được rồi, nô tỳ đi lấy tới."
Nói xong nàng đi về phía nội thất, chỉ chốc lát sau đã bưng một chén sữa bò tới cho Khương Thanh Uyển.
Sữa bò trắng như tuyết được đựng trong chiếc bát sứ trắng có hoạt tiết hoa sen, còn đang bốc hơi. Nàng uống một ngụm, cảm giác ấm áp lan đều toàn thân.
Đây cũng là lệnh của Khương lão thái thái truyền xuống, nên giờ các tiểu thư và công tử trong phủ ai cũng được uống sữa chứ không riêng gì Khương Thanh Ngọc và Khương Trường Ninh.
Nhưng giờ Khương Thanh Huyên đã vào cung làm thư đồng cho nữ nhi của Khương Huệ phi, vì vậy nàng ấy không được hưởng điều này.
Khương lão thái thái lo lắng nói với Khương Thanh Uyển về chuyện Khương Thanh Huyên.
"Huyên nhi tiến cung cũng được một khoảng thời gian rồi, mà vẫn chưa nghe được tin tức gì truyền đến, không biết nó sống trong cung như thế nào."
Trong lòng bà đã mặc nhiên cho rằng Khương Thanh Huyên là người yếu đuối nhưng vẫn khá hơn một chút so với Khương Huệ phi thời trẻ. Nhưng trong cung là nơi nào? Tính tình của Khương Thanh Huyên chỉ sợ không làm nên được đại sự.
Điều bà lo nhất là tôn nữ mình mắc phải sai lầm. Nếu một mình nàng chịu tội cũng không sao, cùng lắm thì bỏ đi đứa cháu này. Chỉ sợ phiền phức, liên lụy tới toàn bộ Vĩnh Xương bá phủ.
Nhưng không còn cách nào khác, muốn Vĩnh Xương bá phủ đời đời hưng thịnh thì nước cờ này nhất định phải đi
Đành đánh cược một ván.
Có điều Khương Thanh Uyển không nghĩ như vậy, nàng cảm thấy cuộc sống trong cung của Khương Thanh Huyên có khi khá tốt. Rất có khả năng, nàng ấy sẽ làm nên chuyện.
Theo nàng thấy dù bên ngoài Khương Thanh Huyên có vẻ yếu đuối nhưng nội tâm lại rất mạnh mẽ và cũng khá thông minh. Nàng ấy khi nào cần nhẫn thì nhẫn, khi nào cần hung ác thì sẽ không mềm lòng. Người như vậy, sẽ sống tốt trong cung.
Bởi vì người ta đều đề phòng những người giương nanh múa vuốt chứ có ai phòng bị thỏ con yếu đuối, đơn thuần?
Quả nhiên, hai ngày sau, trong cung bỗng truyền đến một tin vui báo rằng đại hôn của thái tử đã được định. Thái tử phi là nữ nhi của Lại bộ thượng thư, còn lương đệ là nữ nhi của ngự sử, quan trọng hơn là Khương Thanh Huyên được chọn làm lương viện, tiến vào Đông cung.