Thế Thúc

Chương 70: Phân Biệt Nói Dối




Khương Thanh Uyển dừng động tác phe phẩy quạt lụa.

Nghĩa phụ của Hà Cảnh Minh hẳn là Thôi Quý Lăng.

Buổi sáng hôm nay, khi qua thỉnh an Khương lão thái thái, bà nói rằng muốn nàng cùng đến Tĩnh Ninh hầu phủ với mình. Nàng không thể nào từ chối được. Mặc dù hôm nay là ngày hưu mộc nhưng đại đô đốc như Thôi Quý Lăng nhất định bận rộn sự vụ nên có lẽ không ở nhà. Mà dù hắn ở trong nhà thì Tĩnh Ninh hầu phủ rất lớn, nàng chắc gì đã gặp hắn.

Hơn nữa nếu đụng mặt thì nàng cũng không sợ. Thôi Quý Lăng đâu biết nàng là ai? Cùng lắm cũng chỉ gọi hắn một tiếng thế thúc mà thôi.

Cho nên khi nghe được lời nói của Hà Cảnh Minh, nàng chỉ giật thót một cái rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Còn quay đầu nhìn ra hướng ngoài tấm bình phong.

Bên ngoài bình phong là hồ nước. Trên mặt nước, sen mọc dày đặc che kín cả mặt hồ. Mặc dù không phải giống sen quý báu nhưng hoa sen trắng nổi bật giữa vùng lá xanh sẫm khiến người ta thưởng thức một cách vui vẻ.

Bờ bên kia là vườn thược dược nàng đã nhìn thấy lần trước. Lúc này, hoa thược dược đã tàn gần hết, chỉ còn trơ lại lá xanh biếc.

Ánh nắng chiếu xuống có thể nhìn thấy rõ người đang cắm gậy trúc trong vườn. Sau đó, hắn lại phủ một tấm sa mỏng lên những cây gậy trúc đã được dựng phía trên.

Việc này không xa lạ với Khương Thanh Uyển.

Hoa thược dược rực rỡ nhưng vào mùa hạ phải che màn tơ lại tránh ánh nắng mặt trời bởi ngay cả lá cây cũng rất dễ bị héo. Có điều ngày nàng chưa xuất giá, công việc này là do thợ tỉa hoa hoặc gã sai vặt làm. Nàng không nghĩ với thân phận Tĩnh Ninh hầu gia cao quý như hiện tại,Thôi Quý Lăng lại tự mình làm việc này.

Chắc hẳn hắn để tâm đ ến với vườn hoa thược dược. Nhưng trước kia hắn đâu phải người yêu thích hoa cỏ?

Trong lòng nàng bỗng có một suy nghĩ.

Chẳng lẽ vì nàng yêu thích hoa thược dược ư?

Nàng cười tự giễu ngay lập tức.

Việc này sao có thể? Chẳng lẽ cho đến bây giờ Thôi Quý Lăng còn nhớ mãi nàng không quên? Nàng chỉ lo nếu như Thôi Quý Lăng biết được linh hồn trong thân xác là ai, hắn sẽ lấy mạng của nàng.

Hiện tại, Hà Cảnh Minh có chút do dự.

Thôi Quý Lăng nghĩa phụ của hắn, đến Tĩnh Ninh hầu phủ nhất định phải qua bái kiến người. Khi nãy hắn định đợi bái kiến xong với Thôi lão thái thái sẽ đến gặp Thôi Quý Lăng, nhưng không ngờ Khương lão thái thái và Khương Thanh Uyển đến đây, mẫu thân lại bảo hắn đi thưởng sen cùng Khương Thanh Uyển. Lúc này hắn trông thấy Thôi Quý Lăng mà không qua bái kiến thì thật không phải đạo...

Khương Thanh Uyển thấy hắn do dự liền nói: "Hà công tử, nếu ngươi có việc thì cứ đi trước đi, không phải bận tâm ta."

Thanh âm nhẹ nhàng khiến người ta như tan chảy, Hà Cảnh Minh cảm thấy trong lòng như có con kiến bò qua.

Vành tai hắn trở nên đỏ bừng.

Từ trước đến nay hắn luôn cần cù, chăm chỉ học tập, rất ít tiếp xúc với các cô nương. Đây cũng xem như lần đầu hắn nói chuyện với một cô nương.

Dù nói chuyện với Khương Thanh Uyển chưa nhiều nhưng đúng là hắn có hảo cảm với nàng. Hắn cảm thấy mình không phong độ nếu cứ rời đi bỏ nàng ở đây.

Nghĩ một lát hắn đề nghị: "Trước hết, tại hạ đưa Khương cô nương quay về Diễn Khánh đường được chứ?"

Sau đó hắn sẽ đi bái kiến Thôi Quý Lăng.

Khương Thanh Uyển chưa muốn quay về Diễn Khánh đường. Ngồi ở đó cũng chỉ có thể cúi đầu nghe ba người Khương lão thái thái nói chuyện, nàng không có chút tự tại nào. Không chừng lại khiến Hà phu nhân trêu ghẹo. Mà nàng cũng không muốn nhìn thấy Thôi lão thái thái.

Nên đành nói: "Không cần đâu. Nơi đây đang đúng độ sen nở, ta muốn ngồi đây ngắm cảnh. Hà công tử không cần để ý ta, chuyện của ngươi mới quan trọng."

Hà Cảnh Minh ở đây, nhìn hắn xấu hổ, nội tâm nàng cũng không thoải mái.

Khi nói những lời này, nàng luôn cười nhẹ nhàng, tay phe phẩy quạt lụa một cách chậm rãi.

Hôm nay nàng mặc y phục màu xanh ngọc, khi quạt tay áo nàng rơi xuống để lộ cổ tay mảnh khảnh, trắng như tuyết. Cổ tay nàng đeo hai chiếc vòng nhỏ màu đỏ kim rất tinh tế.

Hà Cảnh Minh đỏ mặt, quay đầu không dám nhìn nàng nữa. Khoảng một lát hắn mới nói: "Vậy nàng ở đây ngắm cảnh, chờ ta tới bái kiến nghĩa phụ xong sẽ tới tìm nàng. Đến lúc đó, ta sẽ đưa nàng trở về."

Khương Thanh Uyển thấy hắn kiên trì nên cũng đáp ứng. Khi đó, Hà Cảnh Minh mới rời khỏi thủy các.

Khương Thanh Uyển nhìn bóng lưng hắn rồi bật cười. Đứa nhỏ này đúng là rất quân tử, không ngờ hắn lại quan tâm đ ến cô nương nhà người ta như vậy.

Nàng cũng biết Hà Cảnh Minh muốn đi bái kiến Thôi Quý Lăng. Còn nàng không muốn thấy hắn, cho nên đợi Hà Cảnh Minh đi xa, nàng sai Lục La và Hồng Dược đóng hết tất cả các cửa lại.

Trong phòng để băng, trên bàn còn có nước ô mai ướp lạnh và trái cây, một mình ngồi ở đây, không cần đối mặt với những điều khiến người ta phiền lòng kia đúng là rất thoải mái.

Mặt trời chiếu gay gắt, Hà Cảnh Minh bước nhanh đến vườn thược dược bên hồ.

Mặc dù nói là hồ, nhưng cũng không quá lớn, thời gian chưa kịp uống một chén trà, hắn đã đi tới.

Đến gần, hắn thấy Thôi Quý Lăng không mang mũ rộng vành che nắng mà lại đứng ngay dưới ánh mặt trời chói chang, trong tay cầm một sợi dây thừng buộc lại màn tơ được phủ trên vườn hoa vào gậy trúc.

Trần Bình và hai thị vệ khác đứng ở một bên. Nhìn thấy Hà Cảnh Minh tới, họ đi đến bẩm báo với Thôi Quý Lăng.

Thôi Quý Lăng khẽ ừ một tiếng, xem như đã biết. Hắn không quay đầu lại mà chuyên chú buộc dây thừng.

Hà Cảnh Minh không dám quấy rầy hắn, cúi đầu đứng ở một bên.

Buộc xong tất cả màn tơ, hắn mới xoay người bước về phía Hà Cảnh Minh.

Đã sớm có thị vệ bưng một chậu nước tới để hắn rửa, sau đó cầm khăn sạch đưa hắn lau tay.

Hà Cảnh Minh chú ý tới ngón trỏ ở tay phải của Thôi Quý Lăng đang chảy máu. Có lẽ do gậy trúc bị nứt ra cứa phải.

"Nghĩa phụ, ngón tay của ngươi đang chảy máu." Hắn vội vàng nói, đi nhanh qua muốn băng bó vết thương.

Thôi Quý Lăng đưa tay bảo hắn dừng lại rồi nhân tiện dùng khăn vải lau đi máu, thản nhiên nói: "Không sao."

Trên chiến trường, hắn đã bị người ta dùng đao chém phía sau lưng cho nên vết thương nhỏ như vậy có là gì?

Đem khăn vải đưa cho thị vệ đứng bên cạnh, hắn nhìn thủy các bên bờ hồ một lát mới hỏi Hà Cảnh Minh: "Ngươi mới ở cùng Khương cô nương sao?"

Tuy hắn rất ít đến Diễn Khánh đường, nhưng bên trong tất nhiên có tai mắt hắn an bài, thường ngày Thôi lão thái thái làm chuyện gì, gặp người nào hắn đều biết. Hơn nữa, ai tới Tĩnh Ninh hầu phủ hắn đều biết.

Nếu không có sự cho phép của hắn, người khác sao vào được Tĩnh Ninh hầu phủ.

Trong lòng Hà Cảnh Minh thoáng kinh ngạc, mặt hắn lại bắt đầu ửng đỏ.

Vậy mà nghĩa phụ lại thấy hắn ở chung một chỗ với vị cô nương kia...

Khuôn mặt đỏ bừng, hắn đáp lời: "Là lão thái thái và mẫu thân của con bảo con đi thưởng cảnh với Khương cô nương. Con thấy nghĩa phụ ở đây nên mới đến thỉnh an người. Con tới trễ, mong nghĩa phụ chớ trách."

Thôi Quý Lăng không nói gì.

Năm đó nếu không phải phụ thân Hà Cảnh Minh tiến cử, hắn cũng không đi Cam châu, không chừng lúc này còn đang âu sầu thất bại ở Vân châu. Thời điểm ở Cam châu, phụ thân Hà Cảnh Minh luôn chiếu cố hắn. Sau khi phụ thân Hà Cảnh Minh qua đời vì bệnh, về tình về lý, hắn nên chăm sóc thật tốt cho hài tử của người bạn này, bồi dưỡng đứa nhỏ thành tài.

Cũng may Hà Cảnh Minh là hài tử ngoan, rất thông minh, không cần hắn phải quá bận tâm. Tính tình cũng hay ngại ngùng, hiện tại tuy đã làm việc ở Hàn Lâm viện nhưng đôi khi nói chuyện với người khác sẽ đỏ mặt.

Nói chuyện với cô nương thì không phải nói, chắc hẳn hắn không dám ngẩng đầu.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới tiểu cô nương có danh tự giống với nàng.

Tướng mạo cũng khá tốt, đặc biệt trên người lại có khí chất trầm tĩnh bình thản. Đúng là rất xứng với Hà Cảnh Minh.

Hắn hiểu rõ ý tứ của Thôi lão thái thái và Hà phu nhân, bằng không họ sẽ không bảo Hà Cảnh Minh và tiểu cô nương kia cùng thưởng sen. Cũng không biết lão thái thái của Khương gia có đồng ý cửa hôn sự này hay không. Dù sao lấy gia thế Hà Cảnh Minh mà nói, cưới đích nữ của Vĩnh Xương bá phủ có hơi trèo cao.

Song Hà Cảnh Minh là nghĩa tử của hắn. Đã là nghĩa tử của hắn, cho dù có kết hôn với công chúa cũng được, chẳng lẽ lại không xứng với đích nữ của Vĩnh Xương bá phủ? Đến lúc đó, đích thân hắn sẽ đến cửa thay Hà Cảnh Minh cầu thân, hắn không tin Vĩnh Xương bá phủ dám không đồng ý.

Trong lòng đã đưa ra quyết định, hắn hỏi thêm Hà Cảnh Minh vài câu về Hàn Lâm viện.

Quan viên trong triều đều biết Hà Cảnh Minh là nghĩa tử của Thôi Quý Lăng cho nên không dám làm khó hắn. Hơn nữa đứa nhỏ này tính cách ôn hòa, làm việc cần cù chăm chỉ, được cấp trên rất yêu quý.

Trò chuyện mấy câu, khóe mắt hắn liếc qua thủy các, chợt thấy cửa sổ đã được đóng hết lại.

Mày hắn hơi nhíu vào.

Khi nãy, Hà Cảnh Minh nhìn thấy hắn ở chỗ này nên vội vàng tới vấn an. Hắn cũng là thế thúc của vị tiểu cô nương kia, là trưởng bối của nàng, theo lý mà nói, nàng cũng nên cùng Hà Cảnh Minh tới bái kiến mới phải. Nhưng nàng không đến.

Không chỉ vậy, nàng còn đóng tất cả cửa ở thủy các. Có thể thấy được nàng không muốn gặp hắn.

Hắn không quan tâm mình đã đắc tội với vị cô nương nhìn có vẻ dịu dàng, hiểu lễ nghĩa này hay chưa mà lại khiến nàng trốn tránh. Quan trọng là, chuyện xảy ra lần trước ở phủ Chu Huy...

Nàng đang nói dối.

Lúc ấy, nàng không phải trùng hợp đi ngang qua mà là cố ý trốn bên ngoài tường nghe lén.

Sao nàng lại quan tâm Biện Ngọc Thành như vậy? Chẳng lẽ nàng biết Biện Ngọc Thành? Liệu có phải nàng cũng biết Uyển Uyển đang ở đâu...

Nhịp tim của Thôi Quý Lăng bỗng nhiên đập nhanh.

Sau khi gặp Biện Ngọc Thành, hắn lại tiếp tục phái một nhóm người tìm kiếm tung tích của Khương Thanh Uyển. Nhưng biển người mênh mông, hơn nữa mấy năm trước thế cục vô cùng hỗn loạn. Nhiều người trong loạn thế phải lang thang, nay đây mai đó, thậm chí còn mất mạng, muốn tìm một người thật sự không hề đơn giản. Có khả năng không nhiều người biết đến người cần tìm.

Tuy nhiên chỉ cần còn một tia hy vọng Thôi Quý Lăng sẽ không buông tha.

Tiểu cô nương kia giống danh tự của nàng, trên gương mặt cũng có một nốt ruồi, khi khẩn trương, ngón trỏ ở tay phải sẽ vòng quanh ngón trỏ bên tay trái.

Không biết có phải do ảo giác hay không nhưng dù mới gặp qua hai lần nhưng mỗi khi thấy nàng, hắn lại có cảm giác rất quen thuộc...

Nói không chừng tiểu cô nương này đã từng gặp Uyển Uyển.

Nghĩ tới đây, làm sao Thôi Quý Lăng có thể bình tĩnh nổi? Hắn quay người sải bước về hướng thủy các.