Hà phu nhân đang cùng Thôi lão thái thái nói về chuyện Tôn gia.
"... Ta vừa mới tới Tôn gia phúng viếng. Phụ mẫu đều đã mất, đệ đệ lại nhỏ tuổi, trong linh đường chỉ nghe thấy tiếng khóc than khiến lòng người xót xa. Cũng may Tôn cô nương là người bình tĩnh, tỉnh táo. Nàng phân phó hạ nhân xử lý tang sự đâu vào đấy, không mắc phải một chút sai lầm nào. Có lẽ trong nội tâm nàng rất bi thương nhưng lại không biểu hiện ra."
Thôi lão thái thái nghe vậy cũng thở dài: "Ta cũng đã gặp Tôn phu nhân nhiều lần, nàng cũng là người dịu dàng, hiền lành. Không hiểu sao lại nghĩ quẩn như vậy, trượng phu mất rồi cũng muốn đi theo hắn? Bỏ lại ba hài tử, bọn họ biết dựa vào ai? Cũng may còn có Ánh Huyên chống đỡ, nếu không chỉ sợ từ đây Tôn gia sẽ bị đảo lộn."
Bà còn nhắc đến nguyên nhân chỉ để hai vú già qua phúng viếng: "Lăng nhi hạ lệnh nói chuyện của Tôn gia và Tĩnh Ninh hầu phủ không liên quan. Nếu có người dám đi thì không cần trở về nữa."
Mặc dù Thôi lão thái thái ở trong phủ lão thái quân, nhưng sở hữu của Tĩnh Ninh hầu phủ đều do Thôi Quý Lăng quản, cũng nuôi luôn bà, những chuyện khác không cho bà nhúng tay vào. Mà từ xưa đến nay, chuyện gì hắn cũng không nói với bà một chữ, cho nên Thôi lão thái thái cũng không biết lý do Thôi Quý Lăng đối xử lạnh nhạt với Tôn gia như vậy.
Chuyện giữa mẫu tử họ, người bên ngoài cũng không biết phải mở miệng làm sao. Huống chi còn là chuyện của Thôi Quý Lăng. Cho nên Hà phu nhân an ủi nàng bà câu rồi nói tới cái khác: "... Hôm nay là ngàu hưu mộc của Minh nhi, cũng đã lâu rồi hắn cũng chưa đến bái kiến ngài, nên ta kêu hắn cùng tới. Đêm hôm qua, hắn biết ta muốn đi gặp ngài còn đặc biệt viết một chữ thọ thật lớn. Hắn muốn chúc ngài thọ tựa Nam Sơn."
Bà gọi Hà Cảnh Minh đang ngồi ở một bên qua: "Con còn không mau đem bức tranh chữ thọ kia lấy ra cho lão thái thái xem?"
Hà Cảnh Minh vâng lời, đi tới mở bức tranh chữ cầm trong tay từ lúc bấy giờ. Bích Ngọc đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng tới hỗ trợ.
Bức chữ này đã được đóng tốt, trên dưới đều những thanh rèn tốt nhất, quyển trục được làm từ đàn mộc, ở giữa giấy Tuyên là một chữ thọ lớn.
Là kiểu chữ Khải, nhìn rất đoan chính.
Người lớn tuổi rất thích những lời chúc cát tường. Thôi lão thái thái tất nhiên tán thưởng. Ánh mắt bà hơi đánh giá Hà Cảnh Minh, quay sang cười nói với Hà phu nhân: "Minh nhi càng ngày càng tuấn tú, khôi ngô. Hơn nữa lại thi đỗ trạng nguyên, ởi Hàn Lâm viện làm việc, đây coi như cũng là xây dựng sự nghiệp, ngươi cũng nên cân nhắc chuyện thành gia cho hắn. Trong lòng ngươi đã ưng ý cô nương nào chưa?"
Khuôn mặt tuấn tú của Hà Cảnh Minh ửng đỏ.
Bức chữ này là do Hà phu nhân bảo hắn viết vào hai ngày trước, lúc ấy hắn còn không biết là để tặng Thôi lão thái thái. Về phần chức quan trạng nguyên...
Mặc dù đối với tài học của mình hắn rất tự tin, nhưng cũng biết sức mình thi không đỗ được trạng nguyên. Khi thi hội hắn chỉ đứng hạng năm. Hẳn là hoàng thượng biết hắn là nghĩa tử của Thôi Quý Lăng, cho nên lúc thi đình mới chọn hắn làm kim khoa quan trạng nguyên.
"Ta cũng nghĩ nên để hắn thành gia sớm một chút." Hà phu nhân liếc mắt nhìn Hà Cảnh Minh, sau đó quay đầu nói với Thôi lão thái thái: "Mặc dù cũng đã để ý qua mấy vị cô nương, nhưng ta vẫn chưa thấy ai thích hợp. Còn phải cầu lão thái thái lưu ý giúp Minh nhi."
Trong lòng Hà phu nhân rất vừa ý Khương Thanh Uyển. Tuy nhiên nếu Thôi lão thái thái để ý đến chuyện chung thân của Hà Cảnh Minh thì gia thế đối phương nhất định sẽ không kém.
Dù Khương Thanh Uyển là đích nữ của Vĩnh Xương bá phủ nhưng chức quan của Khương Thiên Hữu dù sao cũng không cao, thực quyền trong tay có hạn. Nếu tìm được cô nương có điều kiện ổn hơn thì là điều rất tốt cho nên bà cũng không nhấc đến chuyện này.
Hà Cảnh Minh nghe được hai người ở trước mặt hắn đàm luận chuyện chung thân nên khuôn mặt tuấn tú khó tránh khỏi đỏ lên, trên vành tai hắn cũng nóng lên.
Hắn kêu Hà phu nhân một tiếng: "Mẫu thân."
Hắn không nghĩ bà lại nhắc đến chuyện này.
"Đứa nhỏ này." Hà phu nhân giận hắn, cười nói, "Trai lớn lấy vợ, cái này có gì mà phải e ngại? Nhân dịp hôm nay tới đây gặp lão thái thái, con nhanh cầu người lưu tâm giúp. Ngày khác tìm cho con một cô nương như hoa như ngọc, con còn phải cảm tạ lão thái thái đã làm mai."
Nói xong Thôi lão thái thái cũng nở nụ cười. Cười một lát bà liền nói: "Ngươi không cần phải nói, ta đúng là đã nhìn trúng một vị cô nương, có lòng muốn muốn tác hợp nàng với Minh nhi."
Khuôn mặt Hà Cảnh Minh đỏ như muốn bốc cháy. Hắn muốn nói điều gì, nhưng trước mặt là trưởng bối nên không xen vào, chỉ có thể bứt rứt ngồi ở ghế, đầu cúi thấp.
Hà phu nhân vội hỏi là tiểu thư nhà nào. Liền nghe được Thôi lão thái thái cười nói: "Là cô nương nhà có thế giao với ta. Tướng mạo nàng như hoa như ngọc, năm nay mười bốn tuổi..."
Một câu chưa hết, đã thấy Bảo Châu đi tới bẩm báo: "Thưa ngài, lão thái thái cùng tam tiểu thư của Vĩnh Xương bá phủ đến đây."
"Ngươi xem, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay. Đúng lúc ngươi cũng có thể gặp một lần, xem có hài lòng hay không."
Bà sai Bảo Châu mau mời Khương lão thái thái và Khương tiểu thư đi vào.
Bảo Châu vâng lời. Chẳng mấy chốc, Khương lão thái thái cùng Khương Thanh Uyển tiến đến.
Hà phu nhân vừa thấy, trong lòng đã hiểu vị cô nương nhà thế giao Thôi lão thái thái nói chính là Khương Thanh Uyển.
Quả đúng là thật khéo, hóa ra lại là người bà ưng ý.
Trong lòng bà vui mừng. Trên mặt cười tươi như hoa, bà đứng lên hàn huyên cùng Khương lão thái thái và Khương Thanh Uyển.
Bởi vì mọi người cũng đã gặp nhau ở bữa tiệc vui của Chu Huy và Lý Yến Như nên lúc này không khí khá thân mật. Nhưng cân nhắc đến việc Hà Cảnh Minh và Khương Thanh Uyển chưa từng gặp nhau, liền cười kéo Hà Cảnh Minh tới chào hỏi Khương lão thái thái và Khương Thanh Uyển.
Thật ra Khương Thanh Uyển biết Hà Cảnh Minh. Tuy nhiên lúc ấy hắn mới mười tuổi, hiện tại thoáng chớp mắt đã mười chín tuổi, trổ mã thành một chàng trai tuấn tú.
Nhưng vẫn dễ xấu hổ như xưa. Khi hắn khom mình hành lễ, Khương Thanh Uyển có thể thấy vành tai hắn đỏ một vùng.
Dù trước kia Hà Cảnh Minh khi gặp đều hành lễ, gọi nàng là thẩm thẩm, như vậy là được, nhưng hiện tại thân phận đã khác biệt nên phải trả lễ.
Nàng uốn gối đáp lễ hắn, nói một tiếng Hà công tử.
Tai của Hà Cảnh Minh càng đỏ hơn.
Gặp qua lẫn nhau rồi cùng ngồi xuống nói chuyện.
Khương lão thái thái chủ động nhắc tới việc phu thê Tôn gia đều qua đời, dùng ngôn ngữ thăm dò hai câu thấy Thôi lão thái thái không biết chuyện Tôn Ánh Huyên đến nhà họ náo, trong lòng bà cũng yên tâm. Vì vậy, nụ cười trên mặt càng tươi, thoải mái hơn.
Hà phu nhân càng nhìn Khương Thanh Uyển càng thấy hài lòng. Bà cảm thấy nàng cái gì cũng tốt. Nhưng bà cũng biết con trai mình dù tính cách ngại ngùng nhưng là người rất có chủ kiến, những chuyện hắn không muốn thì không ai có thể ép buộc được.
Bà muốn để Hà Cảnh Minh và Khương Thanh Uyển có không gian tâm sự. Sau khi trở về sẽ hỏi lại Hà Cảnh Minh có ấn tượng thế nào đối với Khương Thanh Uyển. Nếu như hắn có ý, bà không ngại định ra cửa hôn sự này. Song nếu trong lòng hắn không thích, bà cũng chẳng cưỡng cầu.
Vì vậy liền cười nói với Thôi lão thái thái cùng Khương lão thái thái: "Chúng ta ở chỗ này nói chuyện còn đỡ, hai người trẻ tuổi ngồi đây cũng chẳng nói được nửa câu. Theo ý ta, trong hậu hoa viên ở phủ ngài sen đã đua nhau nở rộ, có thể để hai người trẻ tuổi bọn họ đi thưởng cảnh, còn chúng ta ở chỗ này ung dung nói chuyện, vậy có được không?"
Khương lão thái thái hiểu rõ ý tứ của bà, cũng vui vẻ tác hợp Hà Cảnh Minh và Khương Thanh Uyển, nên cười gật đầu. Sau đó quay qua hỏi ý tứ của Khương lão thái thái.
Khương lão thái thái cũng là người thông minh, sao lại không rõ ý của hai người kia.
Chỉ có điều tuy tướng mạo Hà Cảnh Minh tuấn tú, lại tuổi trẻ tài cao, nhưng đáng tiếc phụ thân lại mất sớm, gia thế tương đương. Cũng may hắn là nghĩa tử của Thôi Quý Lăng, có quan hệ liên quan đến Tĩnh Ninh hầu phủ, như vậy cũng rất tốt.
Hiện tại xung quanh cũng chưa tìm được người tốt hơn, trước mắt không ngại xem thử một chút.
Bà nói với Khương Thanh Uyển: "Hà công tử là nghĩa tử của hầu gia vì vậy hai người các con cũng là thế huynh muội, nên thân cận với nhau hơn. Con cùng Hà công tử đi dạo một vòng, thưởng thức hoa."
Lời nói đúng là tính toán cao minh. Qua một câu đã chỉ ra Hà Cảnh Minh là thế huynh của Khương Thanh Uyển, không trực tiếp cự tuyệt ý tứ làm mai của Thôi lão thái thái và Hà phu nhân, đồng thời cũng lưu cho mình một đường lui. Dù mọi người bên ngoài có biết cũng sẽ không thể gây tổn hại đến thanh danh của Khương Thanh Uyển.
Bà cho Lục La cùng Hồng Dược đi theo cẩn thận hầu hạ Khương Thanh Uyển.
Nhất định không thể để Khương Thanh Uyển ở một mình với Hà Cảnh Minh.
Hà phu nhân khôn khéo, nghe ra được bóng gió trong lời của Khương lão thái thái. Thôi lão thái thái lại không để ý như vậy, bà phân phó nha hoàn đi chuẩn bị.
Trưởng bối đã quyết định, vãn bối đương nhiên không có quyền cự tuyệt. Khương Thanh Uyển và Hà Cảnh Minh đành phải đứng lên, chào ba người rồi đi theo nha hoàn.
Hai người không đi song song, Hà Cảnh Minh luôn giữ khoảng cách hai, ba bước với Khương Thanh Uyển. Và bà cũng không mở miệng nói chuyện.
Khương Thanh Uyển không biết phải nói gì với hắn.
Ngày hắn còn nhỏ, nàng gọi Minh nhi rồi đích thân cầm mứt hoa quả bồi hắn ăn, sau đó hỏi han chuyện học tập gần đây. Giống như trưởng bối đối đãi với vãn bối, mối quan hệ vô cùng tự nhiên. Nhưng hiện tại, hắn đã sắp 20 tuổi, mà nàng mới chỉ là tiểu cô nương mười bốn tuổi.
Mà khi nãy, nghe ý tứ của Hà phu nhân và Thôi lão thái thái là muốn tác hợp nàng với Hà Cảnh Minh.
Khương Thanh Uyển muốn cười nhưng lại cười không nổi. Chỉ có thể trầm mặc đi theo nha hoàn của Thôi phủ.
Vẫn là thủy các lần trước nàng tới. Nhưng do Thôi lão thái thái đã dặn dò, cho nên hiện tại trong nơi hẻo lánh này có thau đồng chứa các khối băng, trên bàn còn để nước ô mai được ướp lạnh. Vừa mới vào, đã cảm thấy toàn thân mát mẻ, sảng khoái.
Đã có hai nha hoàn của Thôi phủ đứng hầu hạ. Thấy Khương Thanh Uyển cùng Hà Cảnh Minh tới, liền mời họ ngồi xuống. Sau đó nhanh nhẹn rót nước ô mai, đặt ở trước mặt hai người.
Hai người vẫn không nói câu gì.
Hà Cảnh Minh trộm nhìn Khương Thanh Uyển, chỉ thấy nàng cúi đầu, bàn tay trắng nõn cầm thìa chậm rãi khuấy chén nước.
Làn da nàng trắng nõn như ngọc, đúng là so với sứ còn trắng hơn. Lông mi rất dài, lúc này cụp xuống, cũng không biết nàng nghĩ tới chuyện gì mà mày hơi nhíu lại.
Hình như nàng cảm nhận được gì đó nên đột ngột ngẩng đầu lên. Đối diện với ánh mắt của hắn, nàng khẽ giật mình, sau đó mặt giãn ra, gật đầu cười với hắn.
Mặc dù chỉ là nụ cười nhạt nhưng trong một nháy mắt hắn đã ngỡ như nhìn thấy đóa hoa thược dược bung nở trong ánh nắng ban mai, xinh đẹp động lòng người.
Trong lòng Hà Cảnh Minh giật thót. Hắn không dám nhìn nàng, quay đầu đi chỗ khác nhìn sang tấm bình phong bên cạnh. Trên mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Khương Thanh Uyển nhìn thấy mặt hắn đỏ ửng, trong lòng thầm thở dài.
Đứa nhỏ này hay xấu hổ, vậy mà lại để hắn phải đơn độc khó xử ngồi một chỗ với cô nương gia. Chắc hẳn bây giờ trong lòng hắn đang rất bối rối.
Cuối cùng vẫn là tiểu hài tử mình yêu quý lúc trước, Khương Thanh Uyển không đành lòng nhìn hắn khó xử. Nàng gọi Lục La và Hồng Dược mở hết những tấm bình phong ở thủy các ra.
Lục La và Hồng Dược nhanh chóng đem đẩy bốn tấm bình phong ra, ngay lập tức một trận gió thổi vào.
Lúc này là giữa hè, dù có gió thì cũng vẫn mang theo hơi nóng. Song cũng may thủy các này được xây ở gần hồ nên gió vẫn mang theo chút hơi lạnh.
Khương Thanh Uyển cầm lấy quạt lụa vừa mới đặt trên bàn đá, vừa quạt vừa ôn hòa hỏi Hà Cảnh Minh: "Hà công tử có cảm nhận được hơi nóng không?"
Ngữ khí tương đối tùy ý. Dù người trước mắt đã sắp 20 tuổi nhưng nàng vẫn nhớ rõ dáng vẻ hắn lúc còn nhỏ.
Lúc này Hà Cảnh Minh không chỉ đỏ mặt mà còn khẩn trương. Hai tay đặt ở trên gối cũng nắm lại thật chặt.
Ừ một tiếng, hắn càng phát không dám nhìn Khương Thanh Uyển, ánh mắt chỉ hướng về tấm bình phong bên ngoài.
Nhìn một lát, hắn bỗng nhiên đứng lên, đi đến gần tấm bình phong, cẩn thận quan sát bên ngoài, sau đó quay đầu nói với Khương Thanh Uyển: "Nghĩa phụ ở bên kia."