Nha hoàn truyền lời cũng không rõ ràng. Hà phu nhân hỏi lại, nghe được phu nhân của Công bộ hữu thị lang, lại nghe thấy danh tự của Khương Thanh Uyển, nàng cho rằng muốn hai người họ đi đến.
Nghe được danh tự Khương Thanh Uyển, nàng còn lấy làm kinh hãi. Không nghĩ tới lại gặp người có danh tự giống với Thôi phu nhân.
Năm đó, chuyện hai lá thư Thôi Quý Lăng không kể với bất kỳ ai, chỉ nói thân thể Khương Thanh Uyển không tốt, đưa nàng đến một nơi yên tĩnh để điều dưỡng. Người bên ngoài chưa từng gặp qua Thôi phu nhân trong truyền thuyết nên dựng lên các loại suy đoán, trong đó có người cho rằng thực ra không vị Thôi phu nhân nào. Tuy nhiên Hà phu nhân đã từng gặp qua, nên cũng biết.
Khương Thanh Uyển cảm thấy kỳ quái.
Mặc dù nàng biết bên cạnh Thôi Quý Lăng có thị vệ tên Chu Huy, nhưng cũng chưa từng gặp qua. Hiện tại Chu Huy muốn gặp nàng làm gì?
Nàng không cảm thấy Chu Huy có thể nhận ra nàng. Chưa nói đến việc đời trước hai người chưa từng gặp, mà hiện tại cho dù nàng đứng trước mặt Thôi Quý Lăng, chắc chắn hắn cũng không nhận ra được.
Ngoại trừ danh tự trùng hợp giống nhau, còn có nốt ruồi bên tai kia, tướng mạo nàng hiện tại khác xa so với đời trước.
Nàng hỏi Hà phu nhân: "Xin hỏi Hà phu nhân, Chu đại nhân gọi tiểu nữ qua muốn hỏi gì chăng?"
Thanh âm như châu va vào nhau, mượt mà nhu hòa, tuy nhiên không có ý tứ muốn đứng dậy.
Hà phu nhân không nghĩ nàng cẩn thận như vậy. Nhưng cũng không biết Chu Huy tìm Khương Thanh Uyển để làm gì.
Nàng vừa cười vừa nói: "Ta cũng không biết. Ta sẽ đưa hai vị qua đó."
Khương Thanh Uyển quay đầu nhìn Khương lão thái thái và Diêu thị.
Khương lão thái thái và Diêu thị đều nghe được lời của Hà phu nhân và nàng, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Chu Huy chưa từng gặp Khương Thanh Uyển, nhưng bây giờ lại gọi nàng qua nói chuyện...
Dù sao hắn cũng là chỉ huy sứ, mà có Triệu phu nhân và Hà phu nhân cũng cùng đi, Khương lão thái thái nghĩ giây lát, bảo Khương Thanh Uyển: "Ngươi mang theo nha hoàn, cùng Hà phu nhân đi một chuyến."
Bà tin tưởng có phu nhân ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì. Mà Chu chỉ huy đồng thời mời cả Khương Thanh Uyển và Triệu phu nhân.
Khương Thanh Uyển đành phải đứng dậy đáp ứng. Sau đó quay đầu nhìn Hà phu nhân, cười dịu dàng: "Làm phiền Hà phu nhân."
Vừa tự nhiên hào phóng, vừa hiểu biết lễ nghi.
Hà phu nhân rất thích những cô nương như vậy. Khương Thanh Uyển tướng mạo rất tốt, tình tính ôn hòa. Nàng cũng là đích nữ của Vĩnh Xương bá phủ, trong lòng Hà phu nhân có suy nghĩ muốn thay nhi tử mình tới cửa làm mai.
Tuy nhiên nàng cũng lo lắng Vĩnh Xương bá phủ sẽ không nhìn trúng nhà mình. Chắc phải nhờ Thôi lão thái thái và đại đô đốc ra mặt nói chuyện này.
Bởi vì năm đó trượng phu nàng tiến cử, trong lòng Thôi lão thái thái và Thôi Quý Lăng đều biết ơn. Sau khi trượng phu mất, Thôi gia không chỉ chiếu cố tốt mẫu tử hai người, mà Thôi Quý Lăng còn nhận nhi tử nàng làm nghĩa tử.
Có mối liên hệ tại, nếu nhờ Thôi lão thái thái và Thôi Quý Lăng ra mặt đề cập đến hôn sự này, nàng tin tưởng vẫn có khả năng thành.
Nàng đối đãi với Khương Thanh Uyển càng ngày càng thân mật. Quay đầu thấy Triệu phu nhân dắt Triệu Ngọc Uyển đi tới, Hà phu nhân cười giữ chặt tay Khương Thanh Uyển, đối Khương lão thái thái và Diêu thị nói: "Các vị yên tâm, ta nhất định sẽ ở bên cạnh Khương cô nương, đưa nàng an toàn trở về."
Khương lão thái thái biểu thị sự yên tâm. Lại cười nói mấy câu, Hà phu nhân mới gọi nha hoàn truyền lời lúc nãy: "Ngươi đi phía trước dẫn đường."
Nha hoàn uốn gối vâng lời, mời Hà phu nhân cùng những người khác đi theo nàng ta.
Một đường đi đến cửa bên ngoài, Thôi Quý Lăng đã sớm chờ đến mất hết kiên nhẫn, chỉ một chút nữa thôi hắn đã tiến thẳng vào trong hậu viện, tự mình tìm.
Bỗng thấy có mấy người đi tới.
Còn cách nhau một khoảng. Mặc dù khắp nơi đều treo đèn lồ ng, nhưng gió đêm dần thổi lớn hơn, khiến cảnh vật lúc mờ, lúc tỏ, tướng mạo mọi người cũng hơi khó để nhìn rõ.
Thôi Quý Lăng thấy người đi ngoài cùng bên phải, thân hình tinh tế, tư thái lúc đi giống trong ấn tượng của hắn như đúc. Nên cho rằng người đó nhất định là Khương Thanh Uyển, vội vàng sải bước nghênh đón.
Trái tim trong lồ ng ngực hắn đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, sự khẩn trương khiến lòng bàn tay cũng ẩm ướt mồ hôi.
Ngoài khẩn trương còn có sự kích động, hắn phát hiện trong lòng mình kỳ thật không có một chút phẫn nộ hay oán trách.
Chỉ cần nàng ở chỗ này, để phạm vi ánh mắt của hắn luôn thấy được nàng, những chuyện cũ, hắn đều có thể bỏ qua.
"Uyển Uyển."
Hắn không kìm được kêu tên nàng, sau đó đưa tay muốn kéo Khương Thanh Uyển. Nhưng khi nhìn rõ tướng mạo Khương Thanh Uyển, hắn sửng sốt một chút, bàn tay đang vươn ra dừng cứng lại giữa không trung.
Hắn nhận ra đây vị cô nương của Vĩnh Xương bá phủ đã từng gặp trước kia. Người này trùng tên trùng họ với Uyển Uyển của hắn, bên tai cũng có một cái nốt ruồi giống nhau. Lúc ấy hắn đã tưởng rằng vị cô nương này là Uyển Uyển, tâm tình rất kích động. Nhưng tướng mạo hai người không hề giống nhau.
Hiện tại hắn lại nhận nhầm vị cô nương này là Uyển Uyển...
Nàng tới đây làm gì? Mình đâu kêu nàng tới.
Trong lòng nhanh chóng lóe lên ý nghĩ này, hắn thu tay lại. Trong màn đêm đen, hắn nhanh chóng nhìn mấy người đi cùng Khương Thanh Uyển.
Hà phu nhân, nha hoàn vừa mới đi truyền lời, còn có một phụ nhân hắn không nhận ra, tay nàng ta dắt một tiểu nữ hài năm, sáu tuổi...
Uyển Uyển của hắn ở đâu?
Thời gian dần trôi, ánh mắt Thôi Quý Lăng lại chứa thêm hàn ý.
Hà phu nhân thấy Thôi Quý Lăng ở đây, nên uốn gối hành lễ với hắn, cười kêu: "Hầu gia."
Trong lòng nàng ta thấy kỳ quái.
Không phải Chu chỉ huy gọi Triệu phu nhân và Khương Thanh Uyển tới nói chuyện sao? Hầu gia ở đây làm gì. Hơn nữa nhìn dáng vẻ hầu gia bây giờ...
Người hắn kêu Uyển Uyển là ai? Không biết có phải vị Khương cô nương này không? Chẳng lẽ hai người bọn họ quen biết nhau?
Nàng hồ nghi nhìn Khương Thanh Uyển.
Khương Thanh Uyển còn chấn kinh tại chỗ.
Nàng không ngờ được mình sẽ nhìn thấy Thôi Quý Lăng một cách chính diện ở nơi này, càng không nghĩ sẽ nghe được hai tiếng Uyển Uyển từ lời của hắn.
Ngày trước, khi hai người ở cùng nhau, Thôi Quý Lăng vẫn gọi nàng là Uyển Uyển. Đủ loại ngữ khí đều gọi qua.
Tràn ngập nhu tình, cưng chiều, vui sướng, cũng có khi tức giận bất đắc dĩ. Một tiếng Uyển Uyển khi nãy, thanh âm hắn như phát run, tràn đầy chờ mong...
Trong lòng nàng không nhịn được buồn bã, khóe mắt cũng có chút nóng lên. Thực sự khiến nàng muốn rơi lệ.
Nhưng bỗng nhiên nàng nhớ tới một vấn đề.
Thôi Quý Lăng kêu người nào là Uyển Uyển? Nàng sao? Chẳng lẽ hắn đã nhận ra nàng?
Trong lòng nàng không khỏi khẩn trương, hai bàn tay đặt trước bụng cũng nắm lại thật chặt.
Nhưng ánh mắt của Thôi Quý Lăng cũng không dừng quá lâu trên người nàng. Thấy nơi này không có Uyển Uyển, hắn quay đầu hỏi Hà phu nhân: "Uyển Uyển ở đâu?"
Trong giọng nói khó tránh khỏi xao động và vội vàng.
Chẳng lẽ nàng ấy không tiếng động chạy mất rồi? Tuy nhiên gần Chu trạch hắn đã bố trí hết nhân thủ, cho dù nàng muốn chạy, cũng không thể thoát được.
Hà phu nhân có chút choáng váng.
Uyển Uyển? Uyển Uyển nào nữa? Khương Thanh Uyển chẳng phải đang đứng ở đây ư? Thôi Quý Lăng hỏi Uyển Uyển ở đâu nghĩa là sao?
Nàng đang muốn nói thì thấy Chu Huy đi tới, hỏi: "Hà phu nhân, xin hỏi vị nào là phu nhân của Công bộ hữu thị lang?"
Kỳ thật đứng bên cạnh hắn đã nhìn qua. Thấy Khương Thanh Uyển chải búi tóc của cô nương, vậy nhất định nàng không phải người đại đô đốc muốn tìm. Người còn lại chải búi tóc của phụ nhân, trong tay dắt theo tiểu nữ hài. Chắc hẳn đây chính là phu nhân của Biện Ngọc Thành phu nhân. Nhưng nhìn dáng vẻ của đại đô đốc, hiển nhiên người cần tìm cũng không phải vị phu nhân này.
Từ trước đến nay đại đô đốc luôn khắc chế bản thân phải tỉnh táo, cũng chỉ khi hắn gặp chuyện của phu nhân mình mới trở nên hồ đồ như vậy.
Nghe nói đến mình, Triệu phu nhân đáp lời: "Phu quân thiếp thân là Công bộ hữu thị lang. Hai vị có lời muốn nói với thiếp thân phải không?"
Tại sảnh trước, lúc xem lễ, nàng có thấy qua Chu Huy. Mà hiện tại Chu Huy vẫn còn mặc hỉ phục đỏ chót. Không thể nghi ngờ vị này đúng là tân lang quân, Chu chỉ huy. Ngược lại nàng không biết vị nam tử bên cạnh hắn là ai. Nhưng địa vị nhất định là rất cao. Hà phu nhân gọi hắn là hầu gia, thái độ Chu chỉ huy đối với người này cũng rất cung kính.
"Ngươi là phu nhân của Biện Ngọc Thành?"
Lập tức ánh mắt của Thôi Quý Lăng nhìn sang. Sắc bén như chim ưng, hắn chỉ nhìn thôi cũng khiến Triệu phu nhân cảm thấy sợ hãi, câu trả lời như nghẹn lại trong cổ.
Khương Thanh Uyển cũng cả kinh.
Phu nhân của Biện Ngọc Thành?
Ánh mắt nàng nhìn về phía Triệu phu nhân, sau đó lại nhìn sang Triệu Ngọc Uyển.
Khó trách lúc trước nàng cảm thấy lông mày Triệu Ngọc Uyển giữa có mấy phần giống Biện Ngọc Thành, hóa ra là nữ nhi của hắn.
Nghe ý tứ của Chu Huy và Triệu phu nhân, giờ đây Biện Ngọc Thành đã là Công bộ hữu thị lang rồi sao?
Ngoài ý muốn biết được tin tức của cố nhân, còn là người đối rất tốt với mình, trong lòng Khương Thanh Uyển cũng khó nén nổi kích động, ánh mắt nàng nhìn Triệu phu nhân và Triệu Ngọc Uyển kỹ hơn.
Đây là phu nhân và nữ nhi của Biện Ngọc Thành. Như vậy, hắn đã thành thân, nữ nhi cũng lớn rồi.
Trong lòng nàng vui mừng cho hắn. Nhưng bỗng nhiên có chút lo lắng, Thôi Quý Lăng tìm Triệu phu nhân làm gì? Chẳng lẽ hắn định gây bất lợi cho Biện Ngọc Thành?
Khương Thanh Uyển biết, Thôi Quý Lăng luôn canh cánh trong lòng tình cảm thanh mai trúc mã của nàng và Biện Ngọc Thành. Đặc biệt khi hai nhà còn nói tới chuyện cưới gả, chỉ một chút nữa nàng đã gả cho Biện Ngọc Thành.
Sau này, nàng quyết liệt chuyện này với người trong nhà, mong muốn được gả cho Thôi Quý Lăng. Biện Ngọc Thành cũng tới tìm nàng nhiều lần. Thấy nàng nghèo khó, chàng còn đưa bạc cho nàng, ôn hòa nói nếu tương lai gặp khó khăn, có thể đến tìm chàng. Chàng sẽ mãi là Thành ca ca của nàng.
Nàng luôn đối đãi với Biện Ngọc Thành như huynh trưởng của mình. Nếu Thôi Quý Lăng muốn gây bất lợi cho chàng, nàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Nhưng lúc này Thôi Quý Lăng đã bị chấn kinh.
Phu nhân của Biện Ngọc Thành, vậy mà không phải Uyển Uyển? Vậy Uyển Uyển đang ở đâu?
Hắn đột nhiên quay đầu hỏi Hà phu nhân: "Uyển Uyển có ở bên trong hay không?"
Mặt mày tràn đầy lo lắng.
Tuy nhiên, trái tim hắn dần bình tĩnh lại.
Hà phu nhân biết Uyển Uyển. Nếu nàng thấy Uyển Uyển, nhất định sẽ nói cho hắn biết. Nhưng hiện tại nàng ấy không nói lời nào...
Bây giờ Hà phu nhân cũng hiểu phần nào chuyện gì đang xảy ra. Nàng biết người Thôi Quý Lăng muốn tìm là phu nhân của hắn, không phải vị cô nương của Vĩnh Xương bá phủ. Nàng thăm dò hỏi một câu: "Người ngài muốn tìm chính là Thôi phu nhân?"
Thấy Thôi Quý Lăng gật đầu, nàng trả lời: "Ta không nhìn thấy phu nhân. Tôn phu nhân không phải vẫn luôn ở nơi khác tĩnh dưỡng? Chẳng lẽ, hiện tại nàng đã hồi kinh rồi? Chúng ta cũng nhiều năm chưa gặp lại, bao giờ nàng rảnh rỗi, ta đi bái kiến một chuyến."
Khương Thanh Uyển thờ ơ đứng ở một bên nghe hai người họ nói chuyện.
Ý tứ này, thật ra không phải Chu Huy muốn tìm nàng và Triệu phu nhân nói chuyện, mà là Thôi Quý Lăng sao? Thôi Quý Lăng muốn tìm nàng đúng không? Chẳng lẽ hắn không biết nàng đã chết? Chỉ sợ qua sáu năm, một mẩu xương vụn cũng chẳng còn.
Hơn nữa nghe ý của Hà phu nhân, hóa ra những năm này Thôi Quý Lăng vẫn để nàng mang cái danh Thôi phu nhân ư?
Khương Thanh Uyển chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Hắn đã cùng Tôn Ánh Huyên làm ra những chuyện như vậy. Cho dù về sau, hai người bọn họ không ở cùng một chỗ với nhau nhưng vẫn còn làm bộ làm tịch để nàng mang danh Thôi phu nhân. Chính miệng Tôn Hưng Bình nói cho nàng biết, ý nghĩ của Thôi Quý Lăng là đưa nàng tiến cung làm cống nữ. Nếu không, chỉ mấy người thi vệ nho nhỏ như bọn hắn, làm sao dám động vào thê tử trưởng sử của Vương phủ? Chẳng lẽ bọn hắn chán sống rồi hay sao?
Vậy hiện tại hắn giả vờ thâm tình gì cơ chứ?