Bất quá trên mặt vẫn cười, thận trọng hỏi: "Lão thái thái, xin hỏi ngài gọi thiếp thân tới, có việc gì phân phó?"
Khương lão thái thái tới được một thời gian, nhưng Mạnh di nương rất ít khi tới Tùng Hạc đường. Thứ nhất, lão thái thái thật sự không thích Mạnh di nương đến, thứ hai, trong lòng lão thái quan niệm rất rõ ràng. Thiếp thất là thiếp thất, cho dù là quý thiếp, cũng không được tới đại đường, dù là con dâu của nàng, cũng không đủ tư cách thỉnh an nàng thỉnh an.
Bất quá Mạnh di nương cảm thấy như vậy cũng tốt. Nàng không muốn mỗi ngày đều phải nhìn thấy Khương lão thái thái. Biết Khương lão thái thái không phải người dễ dàng đối phó. Ít gặp mặt mới có thể không phạm nhiều sai lầm. Khương lão thái thái một mực chiếu khán Diêu thị, nếu không phải như vậy, nàng đã sớm là chính thất. Nếu không, cũng đã là bình thê. Như thế nào lại giống như bây giờ, chỉ là một thiếp thất?
Lúc này thần sắc trên mặt Khương lão thái thái không tốt. Nhìn qua Mạnh di nương cười lạnh một tiếng: "Để cho ngươi đương gia, ngươi làm tốt lắm."
Nghe câu nói này, Mạnh di nương bỗng đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù bây giờ nàng vẫn là người quản việc bếp núc, chi tiêu trong Vĩnh Xương bá phủ, nhưng đến cùng nàng chỉ là một thiếp thất, danh không chính ngôn không thuận. Nếu như Khương lão thái thái thật sự có ý nghĩ muốn thu hồi quyền hành trong tay nàng cũng chỉ cần một câu nói. Khương Thiên Hữu nói gì cũng không tốt.
Bất quá Khương Thanh Uyển lại biết Khương lão thái thái nhất định không có ý định này.
Diêu thị là dạng người gì, lão thái thái trong lòng đã rõ ràng. Vĩnh Xương bá phủ trên dưới có hơn khoảng một trăm nhân khẩu, Diêu thị khẳng định không có năng lực đảm đương tốt cái nhà này. Lão thái thái mặc dù có năng lực, nhưng dù sao cũng hơn sáu mươi tuổi, muốn hưởng phúc, tuyệt đối sẽ không muốn phiền lòng về những chuyện vụn vặt. Bằng không những năm trước đã vào kinh chứ không một mực ở tại Cam Châu. Thực chất muốn sống thanh tịnh.
Cho nên tạm thời chỉ có thể để Mạnh di nương tiếp tục quản lý bá phủ. Những lời này, bất quá chỉ lấy ra đe doạ Mạnh di nương một chút. Quả nhiên Mạnh di nương bị lừa, sắc mặt so với lúc vừa vào có phần hốt hoảng.
Khương Thanh Uyển biết chuyện này chỉ để uy hiếp Mạnh di nương. Lão thái thái biết đánh rắn phải đánh bảy tấc (1).
(1) Đánh rắn phải đánh bảy tấc: Đại ý cũng giống như đánh rắn phải đánh ba tấc. "3 tấc" là vị trí cột sống, nếu ở chỗ "3 tấc" đánh bị thương hoặc gẫy thì rắn không thể ngóc được đầu dậy cắn người, còn "7 tấc" lại là vị trí của tim rắn, một khi bị trọng thương thì tự nhiên sẽ chết.
Cầm ly sữa bò tiếp tục uống. Bất quá sữa bò có chút lạnh, Khương Thanh Uyển liền để lên bàn nhỏ, không tiếp tục uống, mà chuyên tâm xem kịch.
Tim Mạnh di nương lúc này như nổi trống, nhưng trên mặt vẫn mang dáng vẻ tươi cười, cẩn thận hỏi: "Câu nói này của Lão thái thái, thiếp thân không hiểu. Không biết chuyện gì đã xảy ra, khiến cho ngài tức giận như vậy?"
Khương lão thái thái liếc nhìn nàng một cái.
Đúng như Khương Thanh Uyển suy đoán, Khương lão thái thái mở miệng đã nói những lời nghiêm khắc, cố ý gợi cho người ta nghĩ đến phương diện kia, đúng là muốn đe dọa Mạnh di nương.
Trước tiên đe dọa nàng, chuyện về sau mới dễ làm.
Sau đó sai người đem hai khay đồ lớn đưa tới trước mặt cho Mạnh di nương nhìn, rồi bảo Đào Diệp nói cho Mạnh di nương biết chuyện gì xảy ra.
Đào Diệp lên tiếng, xoay người đối mặt với Mạnh di nương, nói chuyện phát sinh vào buổi sáng hôm nay.
"... Cái khay này bên trong có cây trâm và khuyên tai, tất cả đều là đồ trang sức của lão thái thái. Mấy bao lớn ngọn nến cùng hoa quả khô kia cũng đều là công trung đồ vật. Những món đồ này là các nàng thừa dịp đang trực trộm mất."
Khương lão thái thái rất tức giận, liền đưa tay vỗ một cái lên bàn. Lực đạo mặc dù không lớn, nhưng vẫn làm cho những người đang quỳ và Mạnh di nương trong lòng không khỏi run lên.
Lại chỉ vào Mạnh di nương nói: "Bảo ngươi đương gia, rất tốt, làm trong nhà có nhiều tặc tử đến như vậy. Vậy bình thường ngươi làm những cái gì? Cũng không quản chút nào. Nếu còn tiếp tục như vậy, ngươi muốn toàn bộ hạ nhân cái nhà này sẽ nổi loạn có phải hay không?"
Mạnh di nương trong lòng khổ không nói được.
Nàng không tin bọn nha hoàn cứ như vậy mà trộm, người khác không trộm cắp, nhưng những người nàng an bài bên trong Tùng Hạc đường đều cùng nhau trộm cắp? Rõ ràng lão thái thái đã biết những người này là tai mắt của nàng, hôm nay muốn một mẻ bắt gọn. Về phần tội danh trộm cắp này, có thể gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?
Nhưng hết lần này tới lần khác nàng không thể cãi lại một câu. Mà vừa nãy khi nàng mới tới lão thái thái ngay lập tức chất vấn nàng làm không tốt.
Nàng rõ ràng, trong lòng Khương Thiên Hữu thiên vị nàng, cũng một phần vì năm đó huynh trưởng nàng cứu hắn, nhưng lúc này nếu có một cô nương trẻ tuổi mỹ mạo, hắn chắc chắn sẽ không sủng ái nàng như dĩ vãng.
Nếu lúc đó lão thái thái lại ở trước mặt hắn nói những điều không tốt về nàng, Khương Thiên Hữu lại là người rất hiếu thuận...
Mạnh di nương muốn tiếp tục nắm giữ chưởng quỹ, cho nên dù trong lòng biết rõ mọi chuyện, nhưng vẫn cười làm lành nói: "Là thiếp thân không đủ tỉ mỉ, mới khiến những hạ nhân này làm xằng làm bậy."
Bất quá dù sao vẫn biện hộ cho chính mình. Nếu không lão thái thái đem sai lầm này đẩy lên đầu nàng, nàng sao gánh được. Liền nói thêm: "Mấy ngày trước thời tiết giao mùa, vết thương cũ trên thân lão gia lại phát tác, cho nên thể cốt không được tốt. Thiếp thân những ngày này một mực lo lắng, chăm sóc lão gia, cho nên những chuyện khác khó tránh khỏi có chút sơ sót. Chuyện thành ra như vậy, đều do thiếp thân sai. Kính xin lão thái thái đừng tức giận, thiếp thân xin chịu phạt."
Dù đã ba mươi tuổi, dáng người vẫn mảnh khảnh. Lúc này đê mi thuận nhãn (2), thanh âm êm dịu nói những lời này, nhìn cũng rất điềm đạm đáng yêu.
(2) Đê mi thuận nhãn: Ngoan ngoãn, dễ bảo
Mà nàng lại chủ động nhận sai, Khương lão thái thái làm sao có thể trách phạt nàng?
Trong mũi khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
Khương Thanh Uyển một mực bàng quan đến mọi chuyện, lúc này bỗng đứng lên, cầm tách trà trên bàn, hai tay nâng đến trước mặt Khương lão thái thái, mười phần nhu thuận nói: "Tổ mẫu, ngài nói nhiều lời đến như vậy, chắc hẳn cũng đã khát. Ngài uống một ngụm trà."
Tiết trời giờ đã là mùa hạ, dễ cảm thấy khát nước. Mà Khương lão thái thái vừa mới cũng nói rất nhiều, trong miệng đúng là có khát.
Liền nhận tách trà Khương Thanh Uyển đưa tới, mở nắp uống một ngụm.
Mạnh di nương lúc này liền ngẩng đầu nhìn Khương Thanh Uyển.
Cũng không biết được vì sao, rõ ràng nhìn vị này tam tiểu thư này giống như một người bình thản trầm tĩnh, ngày thường cũng không nói nhiều, nhưng nàng luôn luôn cảm thấy người này không dễ trêu chọc. Thật giống như ngày đầu các nàng vào kinh, vị tam cô nương này ở tại cửa Tùng Hạc đường bảo nàng dẫn đường. Giống như tự nhiên. Ngày kế tiếp thời điểm tại Lưu Hương viên, tam tiểu thư này không nặng không nhẹ tặng cho nàng mấy câu. Ý tứ rất rõ ràng, để nàng tự biết rõ thân phận của mình, nàng chỉ là một thiếp thất, phải có sự tôn trọng Diêu thị cùng nàng.
Vị này tam tiểu thư này lúc trước một mực ngồi ở một bên không nói gì, lúc này bỗng nhiên dâng trà tới cho lão thái thái. Cũng không biết nàng có lời gì muốn nói hay không.
Mạnh di nương trong lòng khẩn trương, ánh mắt một mực nhìn Khương Thanh Uyển.
Khương Thanh Uyển nhận ra điều đó, thậm chí còn quay đầu cười nhẹ với nàng.
Nàng trời sinh thanh tú, ôn nhu, chỉ cần cười nhẹ một cái, sẽ giống như đóa hoa thược dược dưới ánh nắng rực rỡ mà tỏa hương khoe sắc, khiến tâm hồn người ta đều chấn động theo.
Bất quá nàng cười xong, chỉ thấy Khương Thanh Uyển quay đầu đối Khương lão thái thái ôn nhu nói: "Mấy ngày trước, khi con gặp phụ thân, người đã ho khan vài ngày. May nhờ có di nương đích thân hái hoa kim ngân, sắc cho phụ thân uống, bệnh ho khan của phụ thân mới dần biến mất. Tổ mẫu ngài tuyệt đối không nên trách cứ di nương. Nàng quản chuyện trong nhà, còn phải chăm sóc phụ thân cùng ngũ đệ, đúng là rất vất vả. Cũng may bên người ngũ đệ có nhũ mẫu cùng nha hoàn, thường ngày có thể giúp đỡ di nương khiến nàng nhẹ nhõm một chút. Bên người phụ thân lại không có người nào. Nếu như có thể để thêm một người chăm sóc phụ thân, di nương cũng sẽ không vất vả như bây giờ. Nhất định có thể trông coi hạ nhân trong nhà thật tốt, sẽ không để xuất chuyện trộm cắp như này."
Khương lão thái thái nghe vậy, trên mặt có vẻ như suy nghĩ. Trong lòng Mạnh di nương nhảy một cái, nắm thật chặt khăn gấm trong tay.
Lời này của Khương Thanh Uyển có ý gì? Đừng nói là nàng muốn khuyến khích lão thái thái cho Khương Thiên Hữu...
Khương lão thái thái không nói tiếp đến chuyện này, mà là hỏi Mạnh di nương muốn xử trí Phù Dung các nàng ra sao.
Khương lão thái thái đã dày công làm một màn kịch lớn, Mạnh di nương tự nhiên cũng sẽ không tùy tiện phạt Phù Dung các nàng để coi như xong việc. Mà khẳng định phải xử phạt thật nặng.
Liền cung kính trả lời: "Hạ nhân tay chân không sạch sẽ như vậy khẳng định không thể lại lưu lại trong phủ. Chút nữ thiếp thân sẽ liên lạc với người môi giới đem các nàng bán ra. Mặt khác sẽ chọn thêm nha hoàn tốt đưa đến hầu hạ lão thái thái.
"Ta cũng đã là lão bà tử rồi, còn muốn nhiều người ở bên cạnh hầu hạ làm gì?" Khương lão thái thái khoát tay áo, "Thôi, trong viện những nha hoàn, vú già này cũng đã hầu hạ tốt cho ta. Không cần thêm người nữa."
Lúc trước Mạnh di nương vì muốn để Khương Thiên Hữu biết nàng rất xem trọng Khương lão thái thái, nên đặc biệt chọn lựa rất nhiều nha hoàn đưa vào tại Tùng Hạc đường hầu hạ, mặc dù hiện tại Khương lão thái thái thanh trừ rất nhiều tai mắt mà nàng đã an bài, nhưng trong Tùng Hạc đường vẫn còn rất nhiều nha hoàn. Khương lão thái thái lo lắng nha hoàn mới cũng là người của Mạnh di nương, nên dứt khoát một người cũng không cần thêm.
Mạnh di nương không có biện pháp, đành phải đồng ý.
Trong lòng Phù Dung khẳng định không cam tâm. Không muốn bị bán ra. Mà mẫu thân của nàng cùng ca ca khẳng định sẽ bị liên luỵ, chỉ sợ sẽ bị bán ra cùng nhau. Mỗi người một nhà, thậm chí về sau khả năng sẽ không ở cùng một chỗ. Liền muốn thẳng thắn trình bày hết sự tình với Khương lão thái thái, chỉ cầu lão thái thái khai ân, không đem bọn họ mỗi người bán cho một nhà.
Nhưng Mạnh di nương đề phòng nàng nói những lời này, Khương lão thái thái cũng không muốn nghe. Hiện tại nàng còn muốn Mạnh di nương đương gia, không muốn ra tay đối phó nàng. Cho nên Phù Dung còn chưa kịp nói lời nào, hai người đã vô cùng ăn ý, gọi bà tử cầm đồ đến bịt miệng của nàng. Lại gọi người dẫn Phù Dung các nàng đi ra ngoài.
Sau đó Mạnh di nương cũng cung kính cáo lui. Khương lão thái thái phất phất tay, để nàng rời đi.
Đợi đến khi thân ảnh của nàng biến mất, lúc này Khương lão thái thái mới xoay đầu nhìn Khương Thanh Uyển, hỏi nàng: "Vừa lúc nãy ngươi nói, nếu có thể muốn thêm người chăm sóc cho ngươi phụ ngươi, đây là ý gì?"