Khương lão thái thái khi bước ra khỏi cửa cung liền thở phào nhẹ nhõm, cả người đều cảm thấy dễ chịu hơn.
Quay đầu nhìn Khương Thanh Uyển, thấy mặt nàng vạn phần bình tĩnh. Suy nghĩ lại một chút, khi nàng ở trước mặt Tiết thái hậu và Thôi hoàng hậu cũng là thần sắc bình tĩnh, trong lòng không khỏi nhìn kĩ lại người cháu gái này.
Bất quá trong lòng lại sinh nghi.
Khương Thanh Uyển trước kia lúc nào cũng ở cùng với nàng tại Cam châu, việc đời thấy có hạn. Về sau trên đường đến kinh bệnh một trận, tính tình dần dần trầm tĩnh, nhưng hôm nay là lần đầu tiến cung nàng vậy mà biểu hiện sự trầm ổn lão đạo? Thời điểm đối mặt với Tiết thái hậu, Thôi hoàng hậu cũng không khẩn trương chút nào. Ngược lại giống như trước kia đã từng sống trong cung.
Thật sự không giống với cháu gái của nàng trước kia
Trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới truyền thuyết quỷ nhập hồn mà dân gian vẫn đồn đại.
Là người có tuổi lại luôn luôn tin tưởng thần phật, cho nên Khương lão thái thái đối với chuyện quỷ nhập hồn vào người cũng có phần tin tưởng. Bất quá trước kia chỉ nghe qua loại sự tình này, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy. Nhưng lúc này nhìn Khương Thanh Uyển, nghĩ đến biểu hiện của nàng khi ở trong cung, lại nghĩ đến những thay đổi lớn của nàng, nhịp tim không khỏi đập nhanh vài phần.
Chẳng lẽ...
Thần sắc trên mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.
Đưa tay lấy cây quạt bên cạnh cầm ở trong tay. Sau đó một mặt nàng quạt gió, một mặt nói: "Ngươi lá gan lớn, cũng trầm ổn. Giống vừa mới trong cung, thời điểm gặp những quý nhân kia trong lòng ta thật hốt hoảng, lo lắng sẽ làm sai quy củ. Ngươi ngược lại, một chút đều không khẩn trương, quy quy củ củ một điểm không sai."
Mặc dù nói những lời tán dương nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Khương Thanh Uyển. Phảng phất như muốn nhìn thấu nội tâm của nàng, để thấy rõ ràng người này đến cùng là cháu gái của nàng hay đã bị quỷ nhập hồn.
Khương Thanh Uyển mỉm cười.
Nàng đời trước dù sao cũng từng trong cung chờ đợi ba năm. Mặc dù chỉ ở hoán y cục, nhưng quy củ vô cùng. Có lúc còn phải đem y phục giặt sạch sẽ rồi mang tới cho các vị phi tần, cho nên những quy củ trong cung kia tự nhiên là nhớ kỹ trong lòng, như thế nào lại làm sai. Bất quá nhìn thái độ bây giờ của Khương lão thái thái, chỉ sợ là trong lòng đối nàng có sự nghi ngờ.
Dù sao trước kia Khương Thanh Uyển cũng chưa từng được tiến cung, lần đầu tiến cung nhìn thấy những quý nhân này, khẳng định cũng sẽ hốt hoảng, tuyệt đối không có khả năng biểu hiện trấn định như vậy.
Nàng muốn dựa vào thân phận đích nữ Vĩnh Xương bá phủ hảo hảo sống sót, vậy nên vạn không thể để cho Khương lão thái thái nảy sinh lòng nghi ngờ với nàng
Liền làm ra bộ dạng khẩn trương, thanh âm như đang phát run: "Tổ mẫu, chúng ta đã xuất cung, con có thể nói chuyện hay không?"
Khương lão thái thái liếc nhìn nàng một cái, chỉ thấy thần sắc khẩn trương trong mắt nàng không giống giả, mà rất chân thực. Lại thấy tay nàng đặt ở trên gối cũng nắm chặt. Chắc hẳn rất dùng sức, mười ngón tay được tu bổ mượt mà đều có chút trắng bệch.
Lại nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của Khương Thanh Uyển, đang thì thào nói: "Thời điểm trong cung con thật đúng là bị dọa sợ, ngay cả lời cũng không dám nói. Trong đầu chóng mặt, chỉ đi theo tổ mẫu, theo bóng người mà hành lễ. Cũng không biết có làm sai hay không. Trong lòng con một mực lo lắng mình làm sai, nếu thái hậu hoặc hoàng hậu trách tội con thì phải làm sao đây? Đây không phải là liên lụy tới tổ mẫu sao?"
Khương lão thái thái hồi tưởng, thời điểm trong cung Khương Thanh Uyển đúng là rất ít nói chuyện. Phần lớn đều chỉ cúi đầu, người bên ngoài cũng không thấy rõ biểu cảm trên mặt nàng. Bất quá thấy nàng biết điều như vậy, không làm sai lễ tiết, trong lòng khẳng định sẽ cảm thấy nàng là người trầm ổn. Cũng cảm thấy nàng không khẩn trương.
Nhưng cũng có khả năng nàng đúng là rất khẩn trương, rất sợ hãi, cho nên luôn cúi thấp đầu không nói lời nào. Mà hiện tại nàng nói lại những sự tình vừa mới ở trong cung sự hoàn toàn trong dáng vẻ sợ hãi, hai tay đều nắm chặt.
Khương lão thái thái liền tin. Dù sao chuyện quỷ nhập hồn như vậy chỉ tồn tại ở lời nói, còn có trong tiểu thuyết chí quái, không có người nào tận mắt thấy quá. Mà người trước mắt này đúng là cháu gái ruột thịt của chính mình.
Lúc này chỉ thấy Khương Thanh Uyển đưa tay ôm lấy cánh tay của nàng, trên mặt vẫn là dáng vẻ sợ hãi: "Tổ mẫu, trong lòng con sợ vô cùng. Về sau con không phải vào cung nữa đúng không?"
Câu nói này nửa là sợ hãi nửa là nũng nịu nói ra, kỳ thật cũng đúng là tiếng lòng của nàng.
Chuyện Khương lão thái thái cùng Khương Huệ phi thương nghị nàng vẫn nhớ rất rõ ràng. Bất quá trong nội tâm nàng minh bạch, chỉ sợ chuyện này không do nàng làm chủ.
Quả nhiên chỉ thấy sắc mặt Khương lão thái thái hơi trầm xuống. Nhưng sau đó lại hiền lành, ôn hòa nói với nàng: "Ngươi là hài tử thông minh. Chuyện ta và cô mẫu ngươi nói khi nãy, chắc hẳn ngươi cũng nghe đến, trong lòng cũng minh bạch."
Quả thật như thế.
Khương Thanh Uyển hơi cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng: "Tổ mẫu, con minh bạch. Bất quá con vẫn không muốn vào cung. Cô mẫu là người tốt, khiến cho người ta gặp liền sinh lòng thân thiết. Nhưng thái hậu cùng hoàng hậu, tổ mẫu, con sợ hãi."
Khương lão thái thái cũng hiểu tâm tư của nàng. Nhìn nàng biết điều như vậy, dáng vẻ lại dịu dàng ngoan ngoãn, trong lòng cũng cảm thấy thương tiếc. Liền đưa tay chạm nhẹ đỉnh đầu của nàng, nói: "Tổ mẫu minh bạch. Nhưng ngươi là đích nữ Vĩnh Xương bá, cùng bá phủ vui buồn có nhau. Ngươi gả cho một người tốt, mới có thể mang đến trợ lực cho Vĩnh Xương bá phủ chúng ta. Cũng giống như Vĩnh Xương bá phủ chúng ta hiển hách, địa vị ngươi tại nhà chồng cũng cao một chút, không ai dám khinh thị ngươi."
Thời điểm trong cung Khương lão thái thái nói với Khương Huệ phi cũng là ý tứ này, không nghĩ tới lúc này lại nói lại với nàng.
Khương lão thái thái vẫn còn tiếp tục thuyết phục Khương Thanh Uyển: "Nếu bàn về dòng dõi nhà chồng tốt, trên đời này còn có gia tộc nào so được với hoàng gia sao? Nếu ngươi có thể làm con dâu hoàng gia, về sau vinh hoa phú quý khẳng định nhiều không kể xiết, người trên đời nhìn thấy ngươi cũng phải hãnh lễ. Có biết bao nhiêu nhà tôn quý muốn đem nữ nhi nhà mình gả vào trong cung mà không thể, nếu không phải có tầng quan hệ này với cô mẫu ngươi, chúng ta cũng sẽ không dễ dàng như vậy. Cho nên ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội này, có hiểu hay không?"
Lo lắng nàng vẫn không nguyện ý, liền nói thêm: "Tổ mẫu làm những sự tình này cũng đều là vì tốt cho ngươi. Về phần Tiết thái hậu cùng Thôi hoàng hậu, về sau khi ngươi tiến cung làm thư đồng cho hai vị công chúa mà cô mẫu ngươi sinh hạ, ngày thường cũng sẽ không thường xuyên nhìn thấy các nàng, sao lại cần e ngại?"
Nàng đã nói đến mức này, Khương Thanh Uyển biết nếu như mình lại cự tuyệt cũng không có ích lợi gì. Trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương.
Nhưng sự tình này cũng không có biện pháp, tất cả đều vì người mà sinh ra, dù hiện tại nàng có là công chúa, chỉ sợ cũng không thể làm mọi chuyện theo ý mình. Chỉ có thể ở phạm vi bên trong, tận lực khiến mình thoải mái một chút, tốt một chút.
Cũng minh bạch rằng Khương lão thái thái đã lựa chọn nàng là một trong những người muốn đưa vào cung, nhưng vẫn không biết được người cũng được đưa vào cung cùng nàng là ai. Dù sao bên trong Vĩnh Xương bá phủ còn có ba vị cô nương, Khương Thanh Huyên và Khương Thanh Ngọc đều đến tuổi lập gia đình.
Thời điểm ở trong cung, trong lòng Khương lão thái thái xác thực rất khẩn trương, lúc này mới buông lỏng xuống, đã có tuổi, người dễ dàng cảm thấy rã rời, xe ngựa lại đi từ từ chầm chậm, liền dựa vào gối ngủ gật.
Khương Thanh Uyển lại ngủ không được, ánh mắt vô thức nhìn qua bên hông vách thùng xe.
Vì thời tiết dần dần nóng lên, rèm che cửa sổ xe đều đổi thành lụa mỏng. Là màu xanh. Khi gió thổi qua liền khiến rèm bay lên.
Có thể nhìn thấy bên phố trồng một gốc lựu, hoa lựu màu đỏ thắm vừa vặn nở.
Ngay dưới gốc cây một cặp vợ chồng bày quầy hàng bán đồ ăn. Trên mặt đất bày rau muống, quả cà, đậu. Hẳn là nông gia ở vùng ngoại ô, sáng sớm vào thành bán đồ ăn, thời điểm hoàng hôn lại trở về.
Hai vợ chồng bán món ăn này trên người cũng chỉ mặc y phục được may từ vải thô, trên đầu thê tử cũng không có đồ trang sức gì, chỉ có một chiếc trâm gỗ. Trượng phu lúc này nhìn cây lựu, bỗng nhiên đứng lên đưa tay hái một đóa hoa lựu. Sau đó nhẹ nhàng cài lên mái tóc của thê tử mình.
Thê tử tuổi không nhỏ, trên mặt đều là vết tích sương gió của tháng năm lưu lại. Thế nhưng lúc này cài hoa, mắt nhìn trượng phu cùng cười, trong ánh mắt tràn đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Phảng phất như có người xuất hiện trước mắt, cho dù trải qua nhiều gian nan vất vả khốn khổ, nàng đều nguyện ý. Chỉ cần người này có thể một mực dụng tâm dụng ý đối với nàng.
Khương Thanh Uyển bỗng nhiên cảm thấy mắt cay cay, trong lòng chua xót. Không dám nhìn đôi vợ chồng thêm nữa, thu hồi ánh mắt, cúi đầu chuyên chú nhìn ống tay áo thêu hoa ngọc lan của chính mình.
Phủ Hà Bắc Chân Định vùng ngoại ô tại một chỗ vắng vẻ, Thôi Quý Lăng đang nằm trên giường, cách cửa sổ nhìn một gốc lựu phía ngoài.
Trước kia khi còn ở Vân châu, trong viện nhà hắn cũng có một gốc lựu.
Nguyên bản hắn đối với hoa cỏ đều không có hứng thú, nhưng được mẫu thân tận tâm chỉ bảo, ngày ngày cần cù học tập, mong chờ có thể thi đậu tiến sĩ, vào triều làm quan, nối tiếp sự huy hoàng của gia tộc. Cho nên trong mắt hắn ngoại trừ sách, không còn vật gì khác.
Bất quá người kia rất thích hoa cỏ một người. Cũng là một người rất hoạt bát xinh đẹp. Một đóa thược dược màu hồng, đột ngột xâm nhập vào trong lòng của hắn, dạy hắn biết thế gian này ngoại trừ sách ra còn có rất nhiều đồ vật thú vị như vậy.
Cũng cam nguyện vì nàng mà làm những chuyện trước kia mình chưa từng làm bao giờ, chỉ muốn để nàng vui vẻ. Nhưng về sau nàng để lại thư bỏ đi, còn nói ba năm ở cùng với hắn nàng không có một chút vui vẻ. Không thể đi tiếp cùng với hắn, nhất định phải rời đi, đi tìm Thành ca ca.
Hắn nâng niu, trân trọng đóa hoa thược dược trong lòng, dùng tâm huyết che chở, cuối cùng lại bỏ hắn mà đi xa, đóa hoa ấy lại ở bên một người khác.
Cũng không biết những năm qua nàng sống có tốt hay không. Chắc hẳn sống thật tốt.
Biện Ngọc Thành cùng nàng là thanh mai trúc mã, lại đối với nàng một mảnh tình si. Nàng cùng người trong nhà quyết liệt, về sau gả cho hắn, Biện Ngọc Thành cũng tới tìm nàng, ân cần hỏi tình hình gần đây của nàng, còn nói bất kì lúc nào cũng có thể đi tìm hắn.
Thời điểm nói những lời kia, giữa lông mày Biện Ngọc Thành tràn đầy nhu tình cùng không nỡ. Cho nên nàng đi tìm hắn, hắn nhất định sẽ đối đãi với nàng như trân bảo.
Nàng yếu ớt như thế, khẳng định ai có được nàng sẽ đều xem nàng như trân bảo, không nỡ trách phạt nàng nửa câu. Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng nàng cùng với Biện Ngọc Thành thân mật, đã cảm thấy như vạn tiễn xuyên tâm, đau không kềm được.
Tay phải Thôi Quý Lăng nắm thật chặt dưới thân ván giường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Nếu không phải kiệt lực khống chế, cơ hồ như muốn đem ván giường giản dị này bóp nát.