Khương lão thái thái không nghĩ tới Khương Thanh Uyển vậy mà lại chủ động muốn ở cùng với nàng. Trước kia tại Cam châu, Khương Thanh Uyển đều trốn tránh nàng.
Người làm tổ mẫu luôn luôn yêu quý cháu gái của mình. Khương lão thái thái trước kia cũng muốn dạy bảo Khương Thanh Uyển, nhưng đứa bé này quá tinh nghịch, tùy hứng, giống như con ngựa thoát cương, như vậy người ta làm sao thích cho được. Nhưng hiện tại, nàng quy quy củ củ ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng, còn làm nũng nói muốn ở cùng với nàng, muốn nàng dạy đọc sách nhận chữ.
Như vậy người ta làm sao mà không thích nàng cho được? Mà Khương lão thái thái cũng đã lớn tuổi thích náo nhiệt, nhất định lão thái thái cũng muốn có tôn nữ bên người, mỗi ngày có thể cùng mình trò chuyện.
Khương lão thái thái cao hứng nói: "Tổ mẫu sao lại quên lời mình đã nói chứ? Ta chỉ sợ ngươi ở chỗ ta, đến lúc đó lại phiền chán tổ mẫu nhiều quy củ, mỗi ngày đều khắt khe với ngươi."
"Con chỉ ước tổ mẫu khắt khe với con." Khương Thanh Uyển trên mặt có chút ý cười, "Trước kia con cũng thật sự quá tinh nghịch, không hiểu được sự khắt khe của tổ mẫu là tốt cho con, trong lòng còn không vui, cảm thấy tổ mẫu không thương con. Hiện tại con cầu tổ mẫu khắt khe nhiều hơn với con, như vậy mới tốt."
Khuôn mặt Khương lão thái thái tràn đầy ý cười, liền gọi Khương Thanh Uyển đến bên người.
Khương Thanh Uyển cám ơn, đứng dậy đi qua ngồi xuống giường La Hán.
Diêu thị thấy lão thái thái thích nàng, trong lòng cũng cao hứng, cảm thấy lưng mình như ưỡn thẳng lên. Những người khác trong phòng nghe được mấy câu này, tự nhiên cũng rõ vị tam tiểu thư rất được lão thái thái xem trọng. Mà lại nghe được sự tình buổi chiều hôm nay tại cửa sân Tùng Hạc đường, trong lòng mọi người không khỏi thu lại sự khinh thị đối vị tam tiểu thư này, ngược lại cung kính hơn rất nhiều.
Khương Thanh Uyển có thể cảm giác được ánh mắt hạ nhân trong phòng nhìn nàng có chút biến hóa, cũng có thể cảm giác được ánh mắt vị trưởng tỷ nhưng là thứ nữ của mình dường như sâu hơn.
Nàng liền ngẩng đầu, tầm nhìn của nàng vừa vặn đối thẳng với ánh mắt chưa kịp thu lại của Khương Thanh Huyên. Sau đó đối nàng mỉm cười, biểu đạt thiện ý của mình.
Khương Thanh Huyên khẽ giật mình, sau đó cũng mỉm cười lại với nàng, còn nhẹ gật đầu.
Mặt trời xuống núi, dư huy dần tan, sắc trời bên ngoài cũng càng ngày càng tối.
Nha hoàn cầm cây châm lửa, đem nến trong phòng đốt hết lên. Đèn lồng treo trên các mái cong cũng được thắp sáng, khắp nơi đều là ánh nến huy hoàng, soi sáng khắp mọi nơi.
Tôn di nương cùng Khương Thanh Vân cũng đến, đang cùng với lão thái thái và Diêu thị nói chuyện.
Lúc này có nha hoàn từ phía ngoài tiến vào thông báo, nói là lão gia, Mạnh di nãi nãi, nhị tiểu thư cùng ngũ thiếu gia đi tới.
Tấm bình phong ở giữa mở ra, trong viện cũng có đèn lồng, Khương Thanh Uyển chỉ thấy trong tay Mạnh di nương đang ôm Khương Trường Ninh, nàng bước chậm rãi theo Khương Thiên Hữu. Khương Thanh Ngọc đứng bên cạnh Khương Thiên Hữu, giống như đang cùng hắn nói lời gì đó, trên mặt Khương Thiên Hữu đều là ý cười.
Khương lão thái thái nhìn nhi tử của mình.
Nàng rất hiểu tính tình nhi tử, tính hắn thật ra rất táo bạo, trên mặt rất hiếm khi có vẻ ôn hòa. Có thể thấy được trong lòng hắn rất thích Mạnh di nương và nhi tử của nàng.
Làm mẫu thân, nhìn thấy con của mình cao hứng, tự nhiên cũng sẽ cao hứng. Cho nên đối với Mạnh di nương...
Thôi, coi như là một vật. Dù sao nàng ta cũng đã lấy nhi tử của mình, chỉ cần nàng không quá phận, Khương lão thái thái cũng sẽ thừa nhận nàng. Nếu như năm đó không có huynh trưởng của nàng tương trợ, Khương Thiên Hữu đã sớm mất mạng. Nàng sẽ phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nào đâu còn có ngày hôm nay, con cháu thành đàn, được hưởng sự hiếu kính?
Sự chán ghét của Khương lão thái thái đối với Mạnh di nương cũng tiêu tán một chút.
Khương Thanh Uyển nhìn thấy Khương Thiên Hữu và Mạnh di nương cùng nhau nói cười đi tới. Nàng cảm thấy như bốn người bọn họ mới là người một nhà, mà các nàng, những người đang ngồi đây đều là ngoại nhân.
Được Khương Thiên Hữu sủng ái như vậy, khó trách Mạnh di nương và Khương Thanh Ngọc nghĩ mình là thái thái, đích nữ trong cái phủ này.
Quay đầu nhìn Tôn di nương, Chu di nương, Khương Thanh Huyên và Khương Thanh Vân nàng thấy thần sắc trên mặt các nàng đều nhàn nhạt, chắc hẳn những năm này các nàng đã quá quen thuộc với những chuyện như vậy. Bất quá Diêu thị nhất định không được cao hứng, sắc mặt trắng bệch, bàn tay nắm thật chặt khăn tay.
Diêu thị mới là vợ cả của Khương Thiên Hữu, là người nên cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ. Nhưng hiện tại, vị trí đó lại bị Mạnh di nương chiếm mất.
Nếu như không có Mạnh di nương, Bình ca nhi của Diêu thị cũng sẽ không chết. Nếu vậy bây giờ con của nàng vẫn là trưởng tử...
Cũng không biết tại sao, Khương Thanh Uyển bỗng nhiên nghĩ đến Thôi Quý Lăng.
Chắc hẳn hắn bây giờ đang cùng Tôn Ánh Huyên nói cười hòa hợp, ở chung một chỗ. Không biết bọn họ có phải đã có thêm hài tử hay không? Mà nàng, người vợ đã chết sáu năm trước này, xương cốt cũng không biết đã bị vứt xuống nơi nào. Còn có hài tử chưa kịp được chào đời...
Trong lòng Khương Thanh Uyển đau nhức. Nàng cầm tách trà có nắp trên bàn, cúi đầu uống một ngụm.
Lúc trước nghe nha hoàn nói, đây là lá chè xanh tốt nhất. Bất quá bây giờ uống vào trong miệng, nếm không ra được vị ngọt, tất cả là đắng chát.
Khương Thiên Hữu và Mạnh di nương đều đã đi vào trong phòng, đối Khương lão thái thái hành lễ.
Thái độ Khương lão thái thái đối với Mạnh di nương khá hơn so với lúc trước một chút. Sau đó liền gọi nha hoàn bày cơm.
Đây là bữa tiệc mời khách, cũng là mọi người cùng ngồi ăn với nhau, đồ ăn vô cùng phong phú.
Khương lão thái thái nhìn nhi tử của mình, còn có một đám tôn nhi tôn nữ, đến cùng cũng đã lớn tuổi, chả cầu gì hơn ngoài niềm vui gia đình. Cho nên sự uy nghiêm trên mặt cũng giảm một nửa, ngược lại thần khí vô cùng tươi tắn. Còn ôm Khương Trường Ninh ngồi lên đùi mình, bảo nha hoàn kẹp tổ yến trong đĩa nhỏ tới, tự mình đút cho hắn ăn.
Mạnh di nương ở bên cạnh nhìn thấy, ánh mắt không áp chế nổi sự tự hào và kiêu ngạo. Liền nhìn Diêu thị một cái.
Khương lão thái thái là người nặng quy củ, thiếp thất không thể ngồi cùng ăn cơm với chủ tử, cho nên nàng cùng Tôn di nương, Chu di nương đều đứng ở một bên hầu hạ. Diêu thị ngược lại lại ngồi ở bên người Khương Thiên Hữu. Bất quá lúc ăn cơm không thể nói chuyện, cho nên nàng cũng không có cách cùng Khương Thiên Hữu tâm sự. Diêu thị lấy đũa kẹp một khối hạt thông gà, gắp tới đĩa nhỏ trước mặt hắn. Bất quá Khương Thiên Hữu không có ăn, thậm chí đụng cũng không đụng. Trên mặt Diêu thị có chút cô đơn.
Mạnh di nương thấy vậy, ý cười trong mắt ngày càng sâu.
Hai năm này Khương Thiên Hữu có chút mập ra, không còn anh tư như lúc còn trẻ, cho nên khi dùng bữa tối hắn không ăn thức ăn mặn, chỉ ăn chay, những điều này Diêu thị làm sao mà biết được? Đến cùng cũng chỉ là một thái thái hữu danh vô thực, tâm của Khương Thiên Hữu đã đặt hết ở trên người Mạnh di nương.
Mà Mạnh di nương rất tin tưởng, vị trí thái thái này sớm muộn cũng thuộc về nàng.
Trong lòng không khỏi càng ngày càng tin tưởng.
Đợi đến khi Khương lão thái thái dùng xong bữa tối, nha hoàn tới dọn dẹp bát đũa xuống dưới, Mạnh di nương lúc này mới chờ người xuống dưới ngồi ăn cơm.
Khương lão thái thái ngồi cùng Khương Thiên Hữu, Diêu thị, còn có tôn nhi tôn nữ nói chuyện, trông thật vui vẻ, hòa thuận.
Bất quá Khương Thanh Ngọc không kiên nhẫn cùng những người này nói chuyện. Trong nội tâm nàng không thích Khương lão thái thái, cũng không chẳng ưa Khương Thanh Huyên cùng Khương Thanh Vân, bình thường cũng không cùng chơi đùa với các nàng. Nhìn thấy Khương Thanh Uyển ngồi tại bên người Khương lão thái thái, trong nội tâm nàng càng thêm không mấy vui vẻ.
Nàng là đích nữ cũng được, mà hiện tại Khương Thanh Uyển được mọi người đối xửa như vậy. Cái này thực sự làm cho người ta tức giận.
Khương Thanh Ngọc là người không biết che giấu tâm tình mình, hỉ nộ đều bày ở trên mặt, người bên ngoài như thế nào sẽ không biết? Khương lão thái thái thờ ơ nhìn thấy, liền hỏi nàng: "Nữ giới ngươi đã xong chưa? Chẳng những ta muốn ngươi chép, còn muốn ngươi thuộc. Hai ngày sau ta muốn kiểm tra ngươi."
Khương Thanh Ngọc trừng lớn hai mắt.
Nàng không thích đọc sách nhận thức chữ, đành phải vui đùa, cho nên mặc dù phụ thân cho mời các nữ tiên sinh dạy các tỷ muội nàng nhận chữ, nhưng nàng cũng rất ít đi, đến bây giờ nhận ra mặt chữ cũng không nhiều, ngay cả khuê danh của mình tự viết cũng viết không được đầy đủ, huống chi nữ giới? Vốn là nhờ nha hoàn thay nàng sao chép, nhưng không nghĩ tới lão thái thái vậy mà muốn kiểm tra nàng. Không biết có phải lão thái thái đã phát hiện những việc sua lưng mình...
Khương Thanh Ngọc liền mất hứng, khuôn mặt xụ xuống, phát cáu nói ra: "Ta sẽ không chép, cũng sẽ không cho người kiểm tra."
Khương lão thái thái trên mặt có chút biến sắc, hỏi nàng: "Những lời này của ngươi là có ý tứ gì?"
Lão thái thái rất không thích có người chống đối nàng. Cho nên nàng không thích Khương Thanh Uyển trước kia, mà thích Khương Thanh Uyển hiện tại. Cũng là bởi vì bây giờ Khương Thanh Uyển nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn, nghe nàng. Trong nội tâm nàng thích nhất chính là tôn nữ mình như vậy.
Khương Thanh Uyển nắm trúng tâm tư của nàng, cố ý ở trước mặt nàng làm ra dáng vẻ như vậy. Kỳ thật nàng vốn là người hoạt bát, tính tình cũng cưỡng người. Bất quá về sau trải qua những sự tình kia, tính tình nhiều hay ít đều thay đổi.
Khương Thiên Hữu thấy lão thái thái tức giận, vội vàng hoà giải: "Mẫu thân, chuyện này đều do nhi tử. Đều là nhi tử ngày thường công vụ bề bộn, không có thời gian quản giáo nàng, mới tùy ý để nàng trốn học. Nàng đến bây giờ nhận biết chữ cũng không nhiều, mẫu thân gọi nàng sao chép nữ giới, còn muốn kiểm tra, chỉ sợ nàng tạm thời đúng là làm không được."
Khương lão thái thái nghe xong, giận quá mà cười.
Khương Thiên Hữu biết rõ Khương Thanh Ngọc nhận ra chữ không nhiều, sao chép nữ giới là việc không thể nào làm được, chuyện phạt Khương Thanh Ngọc vào ban ngày nàng nói phải sao chép hai mươi lượt nữ giới, thời điểm đó hắn không nói lười nào, nếu thấy nha hoàn chép hộ cũng mặc không quản.
Vậy mà cưng chiều Khương Thanh Ngọc đến trình độ này! Thái độ của Khương Thanh Ngọc ở trước mặt nàng vẫn là tùy hứng như vậy. Nhưng lại không quản giáo, về sau không biết thành cái bộ dạng gì.