1
Ngày Bạch Nhược Vũ trở về, Lạc Bạch dẫn tôi đi ăn tối với bạn bè của anh ta tại một nhà hàng ở ngoại thành.
Tôi và Lạc Bạch bên nhau hai năm, nhưng quan hệ của tôi với bạn anh ta không được tốt cho lắm. Tôi đã cố gắng hòa nhập vậy mà bạn anh vẫn tỏ vẻ không thích tôi. Thật sự tôi cũng chả biết lý do là gì nữa.
Ngồi ăn được một lúc, tôi nói với Lạc Bạch rằng tôi muốn đi vệ sinh, rồi ra khỏi phòng. Ra khỏi cửa tôi liền hít sâu một hơi để ổn định lại cảm xúc, thật sự tôi không thích không khí trong phòng ăn, quá ngột ngạt. Tôi cất bước đi về hướng WC.
Trong phòng ăn, Lạc Bạch nhận được một cuộc điện thoại, anh ta thoáng sững người rồi trong ánh mắt hiện lên ý cười như có như không.
Anh ta liếc mắt nhìn về phía cửa phòng rồi nói với hội bạn:
“Nhược Vũ về rồi, tôi phải đi đón em ấy, phiền mọi người đưa A Thanh về giúp tôi.”
Nói rồi anh ta cầm lấy áo khoác bước thật nhanh ra khỏi phòng.
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng đứng lên theo.
Lúc tôi đang ngẩn người trong WC, thì nhận được tin nhắn từ Lạc Bạch. Mở ra đọc: “Anh có việc gấp cần xử lý nên đi trước, em về cùng bạn anh đi, anh nói với họ rồi.”
Nhìn thấy nội dung lông mày tôi giật giật. Đi chung với bạn anh? Không biết có người nào có thể đồng ý đưa tôi về đây. Tôi bất lực nghĩ.
Khi quay lại phòng ăn, tôi đứng trước cửa trầm mặc thật lâu rồi thở dài, căn phòng không một bóng người.
Tuy biết bạn anh ta không ưa tôi, nhưng có cần phải thể hiện trực tiếp như vậy không chứ. Ở đây là lưng chừng núi đó. Bỏ con gái nhà người ta một mình ở đây như vậy, mấy người coi được sao???
Ra khỏi nhà hàng, tôi gọi taxi mà không được vì hôm nay là cuối tuần, nơi này lại xa thành phố. Thế là tôi đi bộ xuống núi, thầm nghĩ cứ đi như vậy nếu may mắn gặp xe có thể đi nhờ một đoạn còn hơn đứng đây ngây ngốc.
Sự thật chứng minh, may mắn không thuộc về tôi. Đi một đoạn đường dài mà không thấy một chiếc xe nào, chân tôi bắt đầu đau nhức. Tính gọi điện cho Lạc Bạch nhưng chợt nhớ ra anh ta không thích bị làm phiền khi đang làm việc nên thôi.
Tôi dứt khoát cởi giày ra cầm trên tay, chân trần cuốc bộ về, vừa đi vừa tự an ủi mình, coi như tập thể dục vậy. Lòng bàn chân đau nhức, thậm chí rướm máu vì trên đường toàn là sỏi đá. Ba tiếng sau tôi mới vào được thành phố rồi gọi xe về nhà.
Vừa xuống xe, đứng ngoài cổng tôi đã có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt trước cửa nhà. Những người bạn của Lạc Bạch biến mất trong phòng ăn lúc nãy, giờ đây đang tụ tập trước cửa nhà tôi ồn ào hô:
“Hôn đi, hôn đi….”
Thật kỳ quái. Tôi điều chỉnh nét mặt, đè nén sự khó chịu trong lòng rồi bước tới.
Lúc muốn lên tiếng chào hỏi mọi người, tôi thấy Lạc Bạch đang ôm một cô gái. Tôi khựng lại nhìn hai người đang ôm nhau. Khi nhìn rõ khuôn mặt cô gái đó, tôi như chết lặng.
Cô ta có khuôn mặt giống tôi đến bảy, tám phần. Tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang tăng lên, cả người tôi nóng ran như có ngọn lửa đang bốc cháy vậy.
Rồi tôi nghe có người nói:
“Lạc Bạch, cậu chưa nói cho cô ta biết à?”
“Chính thất đã quay về rồi, thế thân thì nên tránh ra xa một chút, bớt tạo thêm phiền phức đi.”
Tôi không biết người nói là ai, dù sao thì họ đều là những người không ưa tôi mà tôi cũng chẳng quan tâm.
Một người lại một người lên tiếng nói, giống như tôi làm ra tội ác gì ghê gớm lắm. Họ nói tôi nên cút đi và chúc phúc cho hai người kia.
Nhưng chẳng có ai chịu ngẫm lại, hiện tại tôi mới là bạn gái của Lạc Bạch, tôi chẳng đi cướp hay giật người yêu của ai…
Tóm lại chuyện này là sao???
Tôi làm sai cái gì???
Tôi uất nghẹn, mắt nhìn chằm chằm về phía người đàn ông mà tôi vốn rất yêu kia.
“A Thanh, em về rồi à? Vào đây với anh.” Lạc Bạch đánh gãy lời nói của mọi người, đưa tay ra nhẹ nhàng kéo tôi lại.
Tôi không biết mình đi đến trước mặt hai người đó như thế nào, chỉ cố kiềm nén cho mình không rơi nước mắt.
“A Thanh, giới thiệu với em, đây là Bạch Nhược Vũ.” Lạc Bạch lên tiếng.
Khi nghe anh nói ra cái tên này, trong đầu tôi ‘đùng’ một tiếng. Ha..thì ra là vậy.
Tôi biết người phụ nữ này, cô ta và Lạc Bạch là thanh mai trúc mã, từng có một đoạn thời gian yêu nhau, nhưng vì lý do bất khả kháng nào đó mà chia tay.
Tôi luôn cho rằng đó chỉ là quá khứ, hóa ra không phải. Cái gọi là quá khứ đó… chỉ có mình tôi nghĩ như vậy. Đúng là một trò đùa mà, một trò đùa hoàn hảo không lỗ hổng, tôi cười tự giễu.
Thấy tôi như vậy, Lạc Bạch liền cầm tay tôi:
“A Thanh, cô ấy mới về nước, anh chỉ muốn tới đón người, nhưng cô ấy lại nói…”
Anh ta dừng một chút rồi áy náy nhìn tôi:
“Cô ấy nói muốn cùng anh làm lại từ đầu.” Rồi quay lại nhìn người phụ nữ tên Nhược Vũ kia nói:
“A Thanh, anh thật sự không thể từ chối cô ấy.”
Từng câu, từng chữ anh ta nói như đâm vào tim tôi, đau nhói. Tôi không kiềm được, nước mắt cứ thế trào ra, tôi hất mạnh tay anh ta ra.
“Chát…”
Tôi tát mạnh vào mặt anh ta rồi quay người vào nhà, thu dọn đồ đạc. Tiện thể gọi luôn cho công ty dọn nhà để đi luôn trong hôm nay. Tôi muốn rời đi ngay lập tức, không muốn hít thở chung một bầu không khí với những người kia nữa, quá ghê tởm.
Hai năm bên nhau, tuy thu nhập của tôi không bằng Lạc Bạch, nhưng vì muốn khẳng định bản thân và không muốn anh ta xem thường nên tôi luôn cố gắng để bằng anh ta. Cho nên, mọi thứ trong nhà hầu hết đều do tôi mua sắm, chính là để cho căn nhà trông hoàn thiện và ấm cúng hơn.
Mà lần dọn đi hết nửa đồ đạc trong nhà. Bạn bè anh ta đứng đó nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy khinh thường, cứ như kiểu tôi là một đứa chuyên đào mỏ, chuyên chiếm lợi của người khác vậy. Có người nóng mắt nói:
“Rốt cuộc muốn lấy bao nhiêu đồ của Lạc Bạch nữa thì cô mới vừa lòng hả?”
Lạc Bạch đứng một bên, tỏ ra bất đắc dĩ, thấp giọng nói:
“Đừng nói nữa, cứ để cô ấy thích lấy gì thì lấy đi.”
Tôi đảo mắt nhìn anh ta vừa giả vờ vô tội vừa nói đây là việc anh ta nên làm.
Không thể chịu được vẻ mặt đạo đức giả đó nữa, tôi đi nhanh tới vơ lấy chiếc bình sứ bên cạnh đập vào đầu anh ta.
“Lạc Bạch, coi như lần này tôi đã được thấy rõ bộ mặt thật của anh, thật sự quá ghê tởm.”
Sự việc diễn ra quá nhanh, những người đứng trong nhà không ai kịp phản ứng, chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn.
Tôi huơ huơ tay nói:
“Tự giới thiệu, tôi đai đen Tam Đẳng, mấy người có muốn thử một chút không?”
Đầu Lạc Bạch còn đang chảy máu, hội bạn của anh ta nghe tôi nói vậy đều tự giác tránh ra xa một chút.
Ánh mắt tôi dạo một vòng quanh những người trong nhà, dùng ngữ điệu khinh bỉ lên tiếng:
“Những đồ tôi lấy đi đều là dùng tiền của tôi mua về. Đùa giỡn tình cảm của tôi còn muốn tôi đi ra tay trắng à, nằm mơ.”
Nói xong, tôi lại nhìn Lạc Bạch, anh ta ôm lấy vết thương nhưng máu vẫn từ kẽ tay chảy ra, trông rất nhếch nhác. Tôi cảm thấy thỏa mái hơn một chút.
“Hai năm qua, tôi biết các người đều chán ghét tôi, tôi đã chịu đựng cho qua rồi thì đừng có làm mấy chuyện khó coi sau lưng tôi. Lần sau nếu để tôi nghe được chuyện gì thì không xong đâu.”
Tôi rủ mắt, bẻ khớp tay nghe ‘răng rắc’, mọi người đều im lặng.
Ngoài cửa, xe dọn nhà tới, nhân viên giúp tôi chuyển đồ đạc ra xe.
Tôi hài lòng nhìn căn phòng trống hơn một nửa.
Quay mặt lại nhìn người phụ nữ Bạch Nhược Vũ kia:
“Khuôn mặt của cô khá giống tôi, cô muốn anh ta, tôi trả lại cô, giờ tôi nhìn thấy anh ta là lại thấy buồn nôn. Chúc hai người sóng gió triền miên, không yên một ngày.”
Nói xong tôi vui vẻ bước đi, không quan tâm đ ến biểu cảm của mấy người sau lưng nữa.
Rất nhanh tôi lại sầu, vì tôi không biết tiếp theo sẽ phải dọn đến đâu ở. Phòng tôi ở lúc trước, khi đồng ý yêu đương với Lạc Bạch đã trả lại rồi, giờ đi tìm có vẻ hơi khó.
Có điện thoại gọi đến, nhìn thấy dãy số lạ, tôi nhíu mày. Nhận cuộc gọi, người ở đầu dây bên kia có giọng nói trầm thấp dễ nghe:
“Là Từ Thanh à?”
“Vâng, anh là?” đang khó ở nên giọng tôi cũng không dễ chịu cho lắm. Thầm nghĩ nếu là cuộc gọi lừa đảo tôi sẽ mắng ch ết hắn.
“Xin chào, tôi là Lạc Chí Yên, tôi gọi đến muốn hỏi cô Từ… có thể hẹn hò với tôi không?”
Lạc Chí Yên, anh trai cùng cha khác mẹ với Lạc Bạch, cái nhà này đạp một người rồi lại tới một người. Tội bực bội đáp:
“Tôi vừa bị em trai anh đá, giờ anh lại muốn tới hỏi tôi có muốn hẹn hò với anh không, đùa nhau à. Tôi không phải người dễ bị dắt mũi.”
Đối phương im lặng nghe xong.
“Sự thật không như cô nghĩ đâu, tôi thật sự muốn hẹn hò với cô”. Giọng nói của anh có phần quyến rũ.
“Lạc Bạch và tôi…..khá giống nhau. Cô có muốn trả thù cậu ta không? Cô thấy tôi như thế nào?”
Nghe xong tôi liền hiểu, lại là trò thế thân. Có vẻ thú vị đây. Ngẫm lại thì có vẻ anh ấy đang giúp tôi. Tôi tự biết, vận khí của tôi không tốt lắm, sao tự nhiên lại có bánh từ trên trời rơi xuống người tôi được. Tôi nghi hoặc hỏi anh:
“Cho tôi lý do.”
“Tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên.” Anh khẽ cười nói.
Tôi biết đây là lời nói dối, nhưng mặc kệ đằng sau có ẩn tình gì, thì ngay lúc này câu nói ấy cũng làm tôi cảm thấy hạnh phúc hơn phần nào.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ dọn qua nhà anh”. Nghe tôi thoải mái đồng ý, anh liền nói địa chỉ nhà cho tôi.
Tôi ngạo nghễ nói cho nhân viên chuyển nhà địa chỉ của Lạc Chí Yên. Lúc nói tôi vẫn còn ở trước nhà Lạc Bạch nên chỉ trong nháy mắt mọi người đều biết, tôi chân trước vừa rời khỏi nhà Lạc Bạch chân sau đã chuyển tới ở cùng với Lạc Chí Yên.
Có người suy đoán rằng, người tôi thực sự yêu là Lạc Chí Yên, còn Lạc Bạch chỉ là thế thân, tôi rất hài lòng với kiểu suy đoán này.
2
Khi tôi tới, Lạc Chí Yên đã đứng trước nhà đợi tôi. Anh mặc bộ vest rất vừa người, phối với đôi giày da nhìn rất lịch sự, trông cực kì đẹp trai, có lẽ là mới đi gặp đối tác về.
Trông anh hơi giống Lạc Bạch, mà nói chứ bây giờ tôi thấy hơi dị ứng với trai đẹp.
Nhìn anh một cái, tôi lại quay ra nói với người phụ trách chuyển nhà:
“Cảm ơn ạ, nhờ mọi người chuyển đồ vào nhà giúp tôi, mọi chi phí cứ thanh toán hết cho quý ông này”.
Anh đứng đó, dùng ánh mắt âu yếm nhìn tôi. Trong thoáng chốc, tôi thật sự cho rằng anh ấy rất yêu tôi.
Tôi nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Vừa mới bị lừa, tôi sẽ không ngốc thêm lần nữa đâu.
Anh dẫn tôi vào nhà, tôi hỏi:
“Tôi nên ở đâu?”
Lạc Chí Yên dẫn tôi vào phòng ngủ chính đã chuẩn bị từ trước. Tôi thận trọng nhìn anh:
“Chúng ta chỉ coi như đối tác làm ăn thôi, không phải anh thật sự muốn chung phòng với tôi đấy chứ??”
Anh cười nhẹ, nhìn tôi:
“Trợ lý hay đến đây đưa văn kiện, tôi sẽ ở phòng đọc sách, không làm phiền em. Yên tâm đi.”
Nghe vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó tôi liền thấy anh ép sát về phía tôi:
“Không phải tôi đã nói rằng tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên sao?”
Mặt tôi đỏ lên, đơ ra nhìn anh, thấy tôi như bị dọa sợ anh liền kéo dài khoảng cách nói:
“Em dọn đồ ra trước đi tôi còn có việc. À, tối nay ra ngoài ăn với tôi.”
Nói xong anh liền rời đi.
Tôi đóng sầm cửa lại. Khoảnh khắc anh sát tới, tôi cứ nghĩ là anh muốn hôn tôi.
A….~~ chắc tôi điên mất.
Tôi đưa mắt đánh giá cách bài trí trong phòng. Màu sắc chủ đạo là trắng, đen và xám giống con người anh vậy lạnh lùng, trầm tĩnh.
Dường như tôi là người phụ nữ duy nhất có thể bước vào căn phòng này. Tình cảnh này giống như lần đầu tiên tôi bước vào nhà Lạc Bạch vậy. Cảm giác khó chịu lại nổi lên, tôi tức giận vứt đồ đạc lung tung trong phòng, nhưng nghĩ lại căn phòng này vô tội, mắc gì trút giận lên nó. Vậy là tôi lại loay hoay dọn dẹp, đặt đồ dùng cá nhân ở một bên, tránh chạm vào đồ của Lạc Chí Yên.
Được rồi, chỉ cần xong chuyện tôi sẽ ngay lập tức rời khỏi đây.
Buổi tối, Lạc Chí Yên đưa tôi đến nhà hàng Tây mà trước đây Lạc Bạch từng dẫn tôi tới vài lần. Tôi không tự chủ được mà thả chậm bước chân lại.
“Cảm thấy khó chịu sao?” Anh đưa tay nắm lấy tay tôi.
“Tôi không thích ăn ở đây, kiểu nghiêm túc và tao nhã này không hợp với tôi.” Tôi nói ra suy nghĩ của mình.
Tôi cảm thấy lo lắng mỗi khi bước vào nơi như thế này. Lúc trước, để không làm Lạc Bạch khó chịu, mỗi lần tới tôi đều thẳng lưng đi về phía trước. Có lẽ vì quan hệ hợp tác nên tôi mới thẳng thắn nói với Lạc Chi Yên những điều này, cũng có thể là do anh để ý thấy tôi có chút kháng cự nên hỏi thăm.
Anh mỉm cười, vuốt tóc tôi, ân cần nói: “Không sao đâu, có tôi ở đây.”
Vừa ngồi xuống, tôi liền thấy Lạc Bạch cách đó không xa, tôi duỗi thẳng lưng. Lạc Chí Yên nhìn tôi trìu mến nói: “Tôi đã gọi món rồi, đều là món em thích nhất.” Ý bảo tôi cứ thỏa mái.
Cơ thể tôi còn chưa kịp thả lỏng đã thấy Lạc Bạch đi tới: “Chào anh.”
Giọng anh ta hơi nhỏ, có phần yếu thế khi đứng trước Lạc Chí Yên. Rồi anh ta lại nhìn tôi: “A Thanh, em…sao em lại ở đây?”
Dường như nghĩ tới điều gì, anh ta ngập ngừng hỏi: “Những gì họ nói, không đúng phải không?”
Tôi lạnh mặt nhìn anh ta và Bạch Nhược Vũ phía sau.
“Bọn họ đã nói quá nhiều điều khó nghe sau lưng tôi, tôi thật sự không biết anh đang nói tới vấn đề gì?”
Giữa Lạc Bạch và tôi có một khoảng cách không thể vượt qua. Lúc đầu đám bạn bè đó ngầm khuyên anh ta chia tay với tôi, sau đó công khai nói tôi không xứng với anh ta rồi tìm cách làm tôi xấu mặt.
Lạc Bạch không phải không biết những việc đám bạn anh ta làm, nhưng anh ta lại tỏ thái độ vờ như không biết hoặc trực tiếp bỏ qua.
Tôi từng phản bác, từng bày tỏ rằng tôi chỉ muốn ở bên Lạc Bạch, không quan tâm đ ến thân phận, địa vị hay tài sản của anh ta. Nhưng không ai tin điều đó, kể cả Lạc Bạch.
Nghĩ lại những chuyện đó, tâm tình tôi rất không tốt.
Lạc Chí Yên đúng lúc lên tiếng nhìn về tôi: “Hai năm trước là anh không đúng, không nên chọc giận em, không nghĩ em lại tức giận rồi quậy ra những chuyện như vậy.”
Anh mỉm cười dịu dàng nhìn tôi rồi nói với Lạc Bạch:
“Đây là chị dâu em. Mau chào hỏi đi.”
Sắc mặt Lạc Bạch sa sầm, quay người rời đi không nói một lời.
Nhìn bóng lưng rời đi như đang chạy trốn của anh ta, tôi tự hỏi liệu lần trước khi chia tay trông dáng vẻ tôi có chật vật như anh ta lúc này không??
Tôi muốn yên tĩnh một lúc, nên nói với Lạc Chí Yên là tôi muốn vào WC, rồi đứng lên rời đi.
Tôi đứng trước bồn rửa tay, cố bình tĩnh lại. Đã là quá khứ rồi, cứ để nó qua đi, đừng nghĩ đến nữa, tôi tự nhủ.
Tôi nhìn bản thân mình trong gương, sau khi cảm xúc trở lại bình thường tôi liền ra ngoài, tôi không muốn Lạc Chí Yên đợi quá lâu.
Vừa ra khỏi cửa liền thấy Lạc Bạch, tôi tính quay đi nhưng anh ta lại ngay lập tức bước tới gọi: “A Thanh.”
“Chẳng phải bây giờ anh nên gọi tôi là chị dâu sao?”
Tôi ngẩng đầu nói với anh ta bằng giọng điệu xa cách.
Thấy vậy, anh ta trầm tư: “A Thanh….anh trai, anh trai của anh thật sự không tốt như em thấy đâu.”
“Có thể tệ đến mức nào? Có tệ bằng việc lấy tình cảm của người khác ra chơi đùa giống anh không?”
“A Thanh, em đừng để bị hắn lừa, hắn chỉ muốn trả thù anh mà thôi.”
“Tôi biết anh và anh ấy có mâu thuẫn, vì anh là do con giáp thứ 13 sinh ra.” Từng chữ, từng chữ tôi nói đang dần rạch ra những vết sẹo sâu trong lòng anh ta. Sắc mặt Lạc Bạch tái nhợt: “ Hắn…hắn cũng nói chuyện này với em.”
Trên đường đến đây, Lạc Chí Yên có kể với tôi vài chuyện. Anh có nhắc tới chuyện Lạc Bạch là em trai cùng cha khác mẹ với anh. Anh thật sự ghét khuôn mặt tương tự nhau của hai người, càng ghét việc bọn họ cùng chung huyết thống.
“A Thanh, em đừng đi theo hắn, thiếu tiền có thể đến tìm anh.”
“Lạc Bạch, anh nghĩ tôi thèm muốn chút tiền mọn kia của anh?” Tôi bị anh ta chọc giận đến đỏ cả mắt.
Quay người bỏ đi thì bị anh ta kéo lại: “ A Thanh, anh vẫn còn tình cảm với em, chúng ta…”
Không đợi anh ta nói hết, tôi xoay người đá thật mạnh vào bắp chân anh ta.
“Còn tình cảm? Với tôi hay với khuôn mặt này? Lạc Bạch, tôi thật sự rất coi thường anh, lời nói và hành động không giống nhau, anh là kẻ đạo đức giả.”
Nhìn anh ta cúi người ôm chân đầy đau đớn, tôi cũng thấy dễ chịu hơn một chút, nói với anh ta: “Lần sau gặp lại, nhớ gọi tôi là chị dâu.”
Sau đó tôi bước ra khỏi phòng, thấy Lạc Chí Yên đứng cách đó không xa:
“Sao anh lại đến đây.”
Anh mím môi cười: “Nếu em không thích nơi này, vậy mình về nhà thôi.”
Như thể anh thật sự quan tâm tới cảm xúc của tôi. Tôi bước tới ôm lấy cánh tay anh, để người tựa sát vào anh, nhỏ giọng:
“Nếu đã diễn thì phải diễn tới cùng, đi thôi.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, cười cười nghiêng người liếc nhìn Lạc Bạch đằng sau rồi cùng tôi ra khỏi nhà hàng.
“Giờ mình đi đâu?”
Tôi vẫn còn nhớ nhung miếng bít tết đắt tiền mà chúng tôi chưa hề đụng tới.
“Đến nơi em cảm thấy thoải mái.”
Một giờ sau, chúng tôi đã đến khu chợ đêm sầm uất nhất thành phố C.