Ngày thứ hai sau khi một nhà Diệp Triều Nhiên rời khỏi thành phố A, tin tức này đã truyền khắp giới thương nghiệp, không ít người âm thầm kinh ngạc.
Trước đó khi Diệp Tông dẫn theo Diệp Triều Nhiên về, đang lúc mọi người cho rằng Diệp Triều Nhiên sẽ là người thừa kế nhà họ Diệp, thì Diệp Bùi nhiều năm đã không xuất hiện ở thành phố A cũng về thành phố A.
Cho nên mọi người cũng không ngờ được, sau khi chuyện nhà họ Phương xử lý xong, Diệp Bùi lại thật sự đi mất! Không chỉ mình Diệp Bùi đi, còn dẫn Diệp Triều Nhiên đi luôn!
Diệp Bùi không định tiếp nhận tập đoàn Diệp thị?
Vậy công ty nhà họ Diệp để lại cho ai?
Có không ít người không khỏi cảm thán:
"Xe ra quan hệ hai cha con vẫn chưa hòa hoãn.". Đam Mỹ Hài
"Đúng vậy, nghe nói đến đứa nhỏ cũng không để lại."
"Quả nhiên, tôi nói mà, Diệp Tông cái lão đầu cố chấp, chắc chắn sẽ để ý đến thân thế của đứa trẻ đó."
"Suy cho cùng không phải ruột thịt, còn có quan hệ huyết thống với nhà họ Phương có bệnh thần kinh, là ai thì cũng để ý."
"Bây giờ chỉ xem xem tập đoàn Diệp thị sẽ rơi vào nhà nào rồi."
"Diệp Tông mấy năm nay sức khỏe còn tốt, nhưng tôi đoán Diệp lão cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Nếu như Diệp Bùi không về, nói không chừng còn có thể đến lượt người ngoài..."
Nói đến đây, các doanh nghiệp lớn đều có chút kích động.
Tập đoàn Diệp thị gia nghiệp lớn, đến lúc đó nếu như người cầm quyền đưa cho ai còn không náo loạn một chút động tĩnh sao, nhân cơ hội hỗn loạn, nói không chừng bọn họ còn có thể có được một bát canh!
Nhưng đáng tiếc là, mộng đẹp này còn chưa bắt đầu mơ, đã bị một tin tức lớn trực tiếp đập vỡ nát.
Tập đoàn Diệp thị nhiều thêm một cổ đông, dưới danh nghĩ cổ đông mới này, trong tay đã nắm 20% cổ phần công ty.
Ngay sau đó tên cổ đông mới cũng được truyền ra --- Diệp Triều Nhiên.
Đây không phải là song sinh mà nhà họ Phương bỏ rơi, con trai nuôi của Diệp Bùi sao?
Diệp Tông và Đàm Tranh lại lấy ra 10% cổ phần dưới tên mình, chuyển cho Diệp Triều Nhiên đứng tên!
Hành động này, làm chấn kinh tất cả mọi người.
Cha Cố Nghiêu, thân là một trong những nhà mới trong giới thương nghiệp thành phố A, đương nhiên cũng nghe được tin tức này. Vội vàng bận xong công việc, về đến nhà, cha Cố không nhịn được nói chuyện này với mẹ Cố.
Mẹ Cố nghe được cũng rất kinh ngạc: "Xem ra nhà họ Diệp còn rất xem trọng đứa trẻ này."
"Đúng vậy, tôi cũng không ngờ nhà bọn họ lại chuyển cổ phần cho một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống," Cha Cố nói, "Bây giờ xem ra, người thừa kế nhà họ Diệp tám phầm mời đã định xuống rồi."
Mẹ Cố đồng ý gật đầu: "Chỉ là đáng tiếc, trước đó chưa từng nghe nói có đứa trẻ như vậy, nếu như biết sớm, đã kết giao với nó sớm rồi, nói không chừng...."
Cố Nghiêu từ trong phòng đi ra, đã nghe thấy cha Cố mẹ Cố đang nói chuyện, sắc mặt hắn khẽ biến.
"Ba mẹ đang nói chuyện nhà họ Diệp?"
Cố Nghiêu không nhịn được mở miệng hỏi.
Cố Nghiêu sớm muộn cũng tiếp nhận công ty nhà bọn họ, Cha Cố mẹ Cố cũng không giấu hắn, đơn giản nói với Cố Nghiêu vài câu.
Sau khi nghe đến tên Diệp Triều Nhiên, vẻ mặt Cố Nghiêu biến hóa cực nhỏ.
Cố Nghiêu sở dĩ thôi học ở Nhất Trung thành phố Nam, là bởi vì cha Cố quyết định đem quy mô công ty kinh doanh một tiến mở rộng, tính toán đem trọng tâm công ty đặt ở thành phố A.
Ba mẹ hắn đã rời thành phố Nam rồi, Cố Nghiêu chỉ có thể đi theo.
Nhưng người Cố Nghiêu rời khỏi thành phố Nam, nhưng tim lại mãi mãi ở lại thành phố Nam, ở lại bên người Diệp Triều Nhiên.
Chỉ là Cố Nghiêu có thế nào cũng không ngờ được, sau khi hắn đến thành phố A không lâu, Diệp Triều Nhiên cũng đến đây!
Lần đầu tiên nghe thấy tên Diệp Triều Nhiên, là ở một bữa tiệc của con cháu nhà giàu.
Khi biết được Diệp Triều Nhiên thế mà là cháu trai tập đoàn Diệp thị, tâm trạng Cố Nghiêu rất phức tạp.
Hắn luôn cho rằng xe đưa đón Diệp Triều Nhiên đi học là của nhà Khương Tầm Mặc, kết quả không ngờ được là của nhà Diệp Triều Nhiên!
Càng làm Cố Nghiêu kinh ngạc hơn là thân phận thực sự của Khương Tầm Mặc...
Nhị công tử nhà họ Khương, là một trong những người thừa kế tương lai của nhà họ Khương.
Cố Nghiêu trước đó đã đoán được nhà Khương Tầm Mặc có thể rất có tiền, nhưng hắn cũng không ngờ được nhà bọn họ lại có tiền như vậy.
Cha Cố vì có thể leo lên hợp tác với nhà họ Khương, trước đó đã tốn không ít tinh lực và tiền tài đi móc nối quan hệ. Như cho dù như vậy, cũng không thể đả thông tầng quan hệ này.
Mỗi ngày có vô số doanh nghiệp xếp hàng đợi hợp tác với nhà họ Khương, sao có thể dễ dàng đến lượt nhà bọn họ?
Cố Nghiêu đã ở trước mặt Khương Tầm Mặc, từng có chút cảm giác thấy ưu việt.
Nhưng vậy giờ so sánh với Khương Tầm Mặc, Cố Nghiêu thậm chỉ còn cảm thấy mình giống như là một chú hề nhảy nhót.
Khó trách Diệp Triều Nhiên sẽ lựa chọn Khương Tầm Mặc, mà không phải là mình.
Nhưng muốn Cố Nghiêu cứ như vậy mà từ bỏ, hắn không cam tâm.
Rõ ràng là hắn gặp Diệp Triều Nhiên trước.
Chuyện nhà họ Phương rất nhanh cũng truyền đến tai Cố Nghiêu, lúc đó Cố Nghiêu cũng rất muốn đi gặp Diệp Triều Nhiên.
Nhưng số điện thoại của Cố Nghiêu sớm đã bị Diệp Triều Nhiên cho vào danh sách đen rồi, Cố Nghiêu thay xong quần áo ra khỏi phòng, lúc đứng ở hành lang trong mắt hắn đầy mờ mịt.
Hắn cũng không liên lạc được với Diệp Triều Nhiên, đi đâu gặp cậu ấy?
Cố Nghiêu chỉ có thể kìm nén nôn nóng trong lòng, mỗi ngày ở nhà nhìn chằm chằm điện thoại, thử xem có thể từ vòng bạn bè có thể nhìn thấy vài câu có liên quan đến Diệp Triều Nhiên không.
Khoảng thời gian đến thành phố A, Cố Nghiêu bị ba mẹ dẫn đến rất nhiều bữa tiệc, hắn có thêm rất nhiều số điện thoại của phú nhị đại thành phố A. Chuyện nhà họ Phương náo lớn như vậy, cha Cố mẹ Cố cũng đường hỏi thăm tin tức, kết quả Cố Nghiêu dựa vào vài ba câu này, còn thật sự sâu chuỗi lại được hình huống lúc đó của Diệp Triều Nhiên.
Trong đó còn có một điểm Cố Nghiêu vô cùng để ý --- nhà họ Khương đã bắt đầu chuẩn bị liên hôn với nhà họ Diệp, lúc Diệp Triều Nhiên trải qua những chuyện này, cả quá trình Khương Tầm Mặc luôn ở bên cạnh bảo vệ cậu ấy.
Trong lòng Cố Nghiêu chua xót.
Cũng chính vào lúc đó, Cố Nghiêu mới ý thức được, giữa mình và Diệp Triều Nhiên có thể là thật sự phải kết thúc rồi.
Diệp Triều Nhiên không thích hắn, hắn cưỡng cầu cũng không được.
Cố Nghiêu vừa nãy từ trong phòng đi ra, cũng là vì hắn vừa mới nhận được tin Diệp Triều Nhiên về thành phố Nam.
Bây giờ nhắc đến Diệp Triều Nhiên, trái tim Cố Nghiêu lại thấy ẩn ẩn đau.
Có điều nói ra thì, chuyện này cũng không để trách hắn. Nhìn ba mẹ trước mặt, trong mắt Cố Nghiêu không dấu vết lướt qua một tia hận ý.
Nếu như trước đó không phải ba mẹ luôn dạy cho hắn những tư tưởng này....
Mẹ Cố đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vui mừng nhìn Cố Nghiêu: "Đúng rồi, Nghiêu Nghiêu, mẹ nhớ trước đó con đã từng nói, con quen biết Diệp Triều Nhiên."
Cha Cố cũng nhớ ra rồi, hình như là có chuyện này, trên mặt ông ta lập tức vui vẻ cười: "Đúng rồi, các con là bạn học, ba nhớ trước đó con nói quan hệ của con và Diệp Triều Nhiên không tồi, vậy con có phải là có thể....?"
"Không có khả năng," Cố Nghiêu nghĩ đến những lời cha Cố mẹ Cố đã từng nói với hắn, trong lòng toàn là hận ý, gần như mang theo sự trả thù nói: "Trước đây không phải ba mẹ đã từng nói với con rồi sao? Đừng có làm bạn với những người không có giá trị, là ba mẹ luôn dạy con như vậy."
Cha Cố mẹ Cố nghe thấy câu này sắc mặt cùng thay đổi.
"Ba mẹ...." Mẹ Cố ngập ngừng.
Cha Cố nhíu mày: "Chúng ta lúc đó mặc dù nói với con như vậy, nhưng con cũng không thể...."
"Nhưng con đã nghe lời ba mẹ, con và Diệp Triều Nhiên sớm đã không còn quan hệ gì nữa, cậu ấy đã cho con vào danh sách đen rồi." Sắc mặt ba mẹ càng khó coi, tâm trạng Cố Nghiêu càng tốt.
Lúc đó nếu như không phải bọn họ ngăn cản, quan hệ của mình và Diệp Triều Nhiên sao có thể biến thành như vậy?
Cố Nghiêu không nhìn sắc mặt hai người nữa, quay người về phòng.
Cha Cố mẹ Cố ở phòng khách, sắc mặt càng kém hơn.
Mẹ Cố trầm mặc lúc lâu, mới hòa hoãn lại nói: "Hầy, chuyện này nói ra cũng là vận khí chúng ta không tốt, ai mà ngờ được một nhân vật nhỏ, sau lưng lại..."
Cha Cố không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng với quan điểm của mẹ Cố.
Chỉ là lúc đầu bọn họ lần đầu đến thành phố A, bây giờ còn chưa đứng vững gót chân, bức thiết phải tìm được chỗ hợp tác ổn định. Cha Cố trong giới thương nghiệp thành phố Nam, lăn lộn cũng có danh tiếng mặt mũi, ai gặp ông ta mà không cho ông ta vài phần mặt mũi?
Bây giờ đến thành phố A, kết quả gặp trở ngại khắp nơi, dẫn đến trong lòng cha Cố có một bụng lửa giận.
"Không sao, cứ từ từ, ngày tháng rồi sẽ càng này càng tốt." Mẹ Cố an ủi chồng nói.
Cha Cố gật đầu, ông ta vẫn luôn kiên định tin như vậy.
Chỉ là hai người có thế nào cũng không ngờ được, ngày tháng tốt đẹp bọn họ chờ mong không chỉ không đến, vào ngày Cố Nghiêu vừa tròn 18 tuổi, đã bị cảnh sát thành phố A gọi đi.
Khoảng thời gian này cha Cố luôn tăng ca ở công ty, nhận được điện thoại mẹ Cố khóc lóc gọi đến, ông ta cũng bị dọa ngốc, vội vàng hỏi có chuyện gì.
Đầu dây bên kia mẹ Cố khóc lóc nói: "Hình như...hình như là cái gì đó mà thuê người giết người? Nghiêu Nghiêu của chúng ta sao có thể làm ra chuyện như vậy!"
Cha Cố cũng bị dọa nhũn cả chân, lập túc cũng không quan tâm đ ến chuyện công ty nữa, nhanh chóng về nhà.
........
Khương Tầm Mặc vừa cúp video trò chuyện với Diệp Triều Nhiên, luật sư gửi tin nhắn wechat qua.
[Thiếu gia, đã làm theo yêu cầu của cậu rồi, bây giờ Cố Nghiêu đâng ở đồn cảnh sát rồi.]
Khương Tầm Mặc đánh chữ: [Tiếp tục nhìn chằm chằm.]
Đầu bên kia: [Cậu yên tâm.]
Khương Tầm Mặc sớm đã có được chứng cứ Cố Nghiêu thuê người, hắn thật ra đã có thể giao phần chứng cứ này cho cảnh sát, hắn vẫn luôn không có làm như vậy, là muốn cho Cố Nghiêu một cơ hội.
Nhưng Cố Nghiêu lại không sửa đổi, còn hết lần này đến lần khác khiêu chiến giới hạn của Khương Tầm Mặc, không ngừng đến trước mặt Diệp Triều Nhiên tìm sự tồn tại.
Khương Tầm Mặc cố ý chọn ngày Cố Nghiêu thành niên giao chứng cứ cho cảnh sát, mặc dù sẽ không để cho Cố Nghiêu ở bên trong đó quá lâu, nhưng có thể để cho cậu ta nhớ kỹ.
Như vậy là đủ rồi.
Khương Tầm Mặc đặt điện thoại xuống, tâm trạng rất tốt.
Xử lý xong chuyện của Cố Nghiêu, hắn có thể về thành phố Nam sớm một chút rồi.
Mặc dù mỗi ngày đều gọi video với Diệp Triều Nhiên, nhưng cách màn hình, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Hơn nữa cũng không biết là vì nguyên nhân gì, mỗi ngày khi gọi video với Diệp Triều Nhiên, hai người đều không nhịn được mà xấu hổ.
Thường xuyên lúc đối mắt với nhau, hai người đều đỏ mặt tai hồng.
Mỗi khi đến lúc này, Diệp Triều Nhiên sẽ dùng tay che camera, không cho Khương Tầm Mặc nhìn.
Khương Tầm Mặc thực ra không cần nhìn, cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng lúc này của Diệp Triều Nhiên.
Tóc Diệp Triều Nhiên rất đen, da trắng như tuyết, vệt đỏ trên mặt càng rõ ràng hơn, có điều lúc cậu ấy đỏ mặt, ngũ quan cậu ấy càng thêm ưu việt, đặc biệt là đôi mắt hạnh lóng lánh ánh nước.
Khương Tầm Mặc vừa nhìn, đã cảm thấy trái tim mình như bị điện một cái, tê tê dại dại.
Làm cho mỗi lần hắn cũng không dám nhìn lâu, thậm chí còn cảm thấy Diệp Triều Nhiên che camera cũng tốt.
Cũng là tốt cho hắn.
Khương Tầm Mặc nằm trên giường, lật quyển tâm kinh tinh yêu dày cộp được in ra, nghĩ nếu không phải Diệp Triều Nhiên còn chưa thành niên, bọn họ có lẽ sớm đã ở bên nhau rồi.
Sau khi ở bên nhau, là có thể càng thân mật hơn với Diệp Triều Nhiên rồi.
Khương Tầm Mặc đưa tay ôm lấy mặt, tai lộ ra nháy mắt đỏ bừng.
Muốn gặp Diệp Triều Nhiên, vô vùng muốn gặp Diệp Triều Nhiên.
Có cùng suy nghĩ với Khương Tầm Mặc, đương nhiên còn có Diệp Triều Nhiên.
Sau khi tách ra, Diệp Triều Nhiên coi như cũng lĩnh hội được cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm.
Mặc dù có chút khoa trương, nhưng Diệp Triều Nhiên bây giờ mỗi ngày đều có trạng thái như vậy.
Trước đây chỉ cần Diệp Triều Nhiên bắt đầu học tập, không có ai không có bất kỳ chuyện gì có thể làm phiền đến cậu.
Giống như lần trước Khương Tầm Mặc suýt chút nữa đã tức giận với cậu, lúc đó trong đầu cậu còn đang nghĩ đến bài tập số học, căn bản không chú ý đến cảm xúc của Khương Tầm Mặc.
Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, cho dù mỗi lần cậu có hít sâu bao nhiêu lần trước khi làm đề, tư duy của cậu cũng không dễ dàng tập trung.
Rất nhiều lúc đang làm đề, lại không nhịn được viết trên giấy đầy chữ Khương Tầm Mặc.
Một lần Tống Nhã vào phòng đưa hoa quả cho Diệp Triều Nhiên, vừa vặn nhìn thấy cái tên mà Diệp Triều Nhiên viết trên giấy, biểu tình trên mặt Tống Nhã vào khoảng khắc đó trở nên vô cùng đặc sắc.
Diệp Triều Nhiên thuận theo tầm mắt của Tống Nhã nhìn sang, lập tức muốn tìm một cái lỗi cho mình chui vào.
Mất mặt quá!
Quả thật là lại thêm một lần xấu hổ!
Vẫn may Tống Nhã cũng chỉ cười cười, không hề nói gì nhiều.
Nhưng ngày hôm sau, Diệp Bùi đột nhiên hỏi Diệp Triều Nhiên một câu: "Con cảm thấy con bây giờ yêu đương, có ảnh hưởng đến việc học của con không?"
Diệp Triều Nhiên lập tức đỏ bừng mặt.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Tống Nhã hôm qua đã nói chuyện này cho Diệp Bùi.
Diệp Triều Nhiên lắp bắp biện giải: "Đương, đương nhiên là không rồi! Hơn nữa còn cũng đã nói với ba mẹ rồi, con còn chưa cùng....yêu đương mà."
Lúc nhắc đến cái tên đó, Diệp Triều Nhiên không nhịn được hàm hồ cho qua.
Cậu trước đây không phải như vậy đâu!
Diệp Triều Nhiên trong lúc nhất thời không biết nên giải thích với Tống Nhã và Diệp Bùi như thế nào, cậu cũng không phải bây giờ mới đột nhiên thích Khương Tầm Mặc, cậu chỉ là...
Đại khái là lần này cậu và Khương Tầm Mặc thời gian tách ra quá lâu?
Cho nên Diệp Triều Nhiên mới không khống chế được bắt đầu nhớ cậu ấy.
Diệp Triều Nhiên thử há miệng vài lần, cũng không thể nói lời giải thích ra được.
Vẫn may Diệp Bùi hỏi câu này vốn dĩ cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút.
Diệp Bùi là nhìn thấy gần đây Diệp Triều Nhiên cả ngày mất hồn mất vía, cảm thấy có chút đùa rất vui, cộng thêm chuyện hôm qua Tống Nhã nói, quả thật là rất thú vị, nên Diệp Bùi không nhịn được trêu chọc vài câu, Diệp Bùi không nhịn được.
Tống Nhã và Diệp Bùi nhìn nhau, trong mắt hai người đều có ý cười.
Diệp Bùi nói: "Yêu nhau cũng không có gì, chỉ là đến khi khai giảng hai đứa đã là lớp 12 rồi, ba nói câu này là vì nhắc nhở con, ở giai đoạn trước mặt ngày của hai đứa, học tập càng quan trọng hơn. Chỉ cần con cảm thấy không ảnh hưởng đến việc học, thì con tùy tiện yêu thế nào cũng được."
Diệp Triều Nhiên ngượng ngùng cười cười: "Con biết rồi..."
Cậu vẫn còn muốn cường điệu một chút mình và Khương Tầm Mặc còn chưa ở bên nhau, nhưng lời đến bên miệng, cậu lại nuốt trở về.
Bỏ đi, cậu cũng không cần phải giải thích, dù sao cậu và Khương Tầm Mặc sớm muộn gì cũng ở bên nhau, chỉ là vấn đề thời gian. Hiện giờ cứ nhất định phải giải thích, ngược lại lại nói lên cậu không thẳng thắn.
Có điều trải qua một màn như vậy, Diệp Triều Nhiên lại hơi bình tĩnh lại, mấy ngày sau, sự chú ý của Diệp Triều Nhiên cuối cùng cũng coi như là tập trung được.
Nhân lúc trạng thái đang còn tốt này, Diệp Triều Nhiên mở hình thức làm bài thi một cách nhanh chóng. Lúc Diệp Triều Nhiên làm xong tờ bài thi cuối cùng, đã nhận được tin nhắn của Khương Tầm Mặc: [Ngày mai là tớ đến thành phố Nam rồi.]
Lúc Diệp Triều Nhiên nhìn thấy tin này, kích động trực tiếp từ ghế đứng lên.
[Mấy giờ? Tớ đi đón cậu nhé?]
Khương Tầm Mặc trực tiếp gửi tin nhắn thoại: "Trời nóng lắm, cậu đừng qua, tớ đến nơi lập tức qua nhà tìm cậu."
Diệp Triều Nhiên nghe giọng của Khương Tầm Mặc, khóe miệng không khống chế được mà cong lên, cậu cũng gửi tin nhắn thoại; "Được."
Khương Tầm Mặc lại nói: "Cậu nhớ giúp tớ nói một tiếng với dì, trưa ngày mai tớ qua cọ cơm."
"Mẹ tớ chắc chắn sẽ rất hoan nghênh cậu!" Diệp Triều Nhiên cười.
Lúc ăn cơm tối, Tống Nhã nhìn thấy nụ cười không giấu được trên mặt Diệp Triều Nhiên, không nhịn được hỏi: "Tiểu Khương về thành phố Nam rồi sao?"
Diệp Triều Nhiên có chút kinh ngạc hỏi: "Làm sao mẹ biết được?"
Tống Nhã lộ ra nụ cười cao thâm khó đoán.
Diệp Bùi ngồi bên cạnh khẽ lắc đầu, người trẻ tuổi mà! Chỉ cần một khi yêu đương, thì sẽ viết cảm xúc lên mặt.
Cái này cần gì phải hỏi?
Người sáng suốt liếc mắt là nhìn ra được.
Hai vợ chồng lại nhìn nhau, ý tứ không cần nói cũng biết.
Diệp Triều Nhiên lại nóng mặt, có chút xấu hổ nói: "Trưa ngày mai cậu ấy đến, còn nói muốn đến cọ cơm."
Tống Nhã nói: "Được, vừa hay ngày mai mẹ được nghỉ, đến lúc đó nấu cho hai đứa một bữa thịnh soạn!"
Diệp Bùi nghe thấy câu này, thu lại vẻ mặt xem kịch của mình, bất mãn nhìn Tống Nhã: "Ngày mai anh có cuộc họp, không về được, em nhân lúc anh không có ở nhà, nấu cho hai đứa nó một bữa thịnh soạn? Còn anh thì sao? Anh chỉ có thể gọi đồ về ăn à?"
Tống Nhã sao mà không biết Diệp Bùi đang náo loạn cái? Lập tức trợn trắng mắt: "Con trai anh và con rể đương lai của anh mà anh còn ăn giấm?"
Diệp Triều Nhiên mặt đỏ tưng bừng: "Cái, cái gì?"
Cái gì mà con rể với không con rể!
Bọn họ thậm chí còn chưa ở bên nhau mà!
Sao lại sắp tiến đến kết hôn rồi?
Diệp Triều Nhiên không tiếng động mà hét trong lòng.
Chỉ đang tiếc, hai người còn lại trên bàn ăn vẫn còn đang cò kè trả giá, tạm thời không có thời gian quan tâm đ ến cảm xúc của Diệp Triều Nhiên.
Diệp Bùi căn bản không để ý đến Diệp Triều Nhiên: "Anh cũng muốn ăn một bữa thịnh soạn."
"Vậy em để lại đồ ăn cho anh?" Tống Nhã nói điều kiện, "Anh cũng không thể để em đưa cơm cho anh hôm trời nắng như vậy được?"
Diệp Bùi sao nỡ được, đã chấp nhận điều kiện.
Diệp Triều Nhiên ngồi ở đầu kia bàn ăn, lúc này mặt đã đỏ bừng.
Ba mẹ cậu rốt cuộc là ở sau lưng nói bao nhiêu chuyện của cậu và Khương Tầm Mặc rồi.
Diệp Triều Nhiên sắp xấu hổ chết đi được.
Cố tình lúc này Diệp Bùi còn chơi xấu, cố tình trêu chọc nói: "Như vậy đã xấu hổ rồi?"
Diệp Triều Nhiên vùi đầu vào lùa cơm.
Tống Nhã trừng mắt nhìn Diệp Bùi, dùng ánh mắt nói một vừa hai phải thôi.
Diệp Bùi cười cười, coi như buông tha cho Diệp Triều Nhiên.
Ngày hôm sau Diệp Triều Nhiên dậy rất sớm, thực ra cậu vẫn còn hơi buồn ngủ, nhưng mắt lại không nhắm nổi.
Diệp Triều Nhiên dứt khoát cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Khương Tầm Mặc gửi từ mười mấy phút trước: [Tớ lên máy bay rồi.]
Nhìn thấy tin nhắn, Diệp Triều Nhiên lập tức không buồn ngủ nữa, cậu xoay người ngồi dậy.
Trả lời tin nhắn của Khương Tầm Mặc: [Khi nào cậu đến nơi thì gửi tin nhắn cho tớ.]
Tắm xong, Diệp Triều Nhiên lại đứng trước tủ quần áo một lúc lâu, chọn nửa ngày, mới chọn được một bộ vừa ý.
Tống Nhã dậy rất sớm, lúc này đang chuẩn bị ra ngoài mua nguyên liệu, liếc thấy Diệp Triều Nhiên, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên.
"Là lần đầu tiên nhìn thấy Nhiên Nhiên con mặc đồ sáng màu như vậy." Tống Nhã không nhịn được nói.
Diệp Triều Nhiên lập tức có chút căng thẳng: "Không, không đẹp sao ạ?"
Tống Nhã cười: "Đẹp!"
Con trai mình đẹp trai, mặc cái gì cũng đẹp.
"Mẹ đi siêu thị một chuyến, con có đi cùng mẹ không?" Tống Nhã hỏi.
Tai Diệp Triều Nhiên hơi nóng lên, vẫn may Tống Nhã không có phát hiện.
"Được ạ, vừa hay con giúp mẹ cầm đồ." Diệp Triều Nhiên nói.
Tống Nhã nói muốn nấu một bữa thịnh soạn cho Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, thì phải đạt tiêu chuẩn cao.
Sau khi về nhà, Diệp Triều Nhiên muốn vào bếp giúp đỡ, lại bị Tống Nhã đuổi ra ngoài: "Con hôm nay đừng đi vào, ở trong phòng bếp một khi không cẩn thận, rất dễ làm bẩn quần áo."
Diệp Triều Nhiên không ngờ tâm tư nhỏ của cậu đều bị Tống Nhã nhìn ra được, mặt cậu lại nhanh chóng đỏ bừng. Lúc này Diệp Triều Nhiên cũng không dám ở trong bếp nữa, lập tức chạy ra ngoài.
Đợi Diệp Triều Nhiên hơi bình tĩnh lại, cậu mới vào bếp lần nữa.
Tống Nhã kinh ngạc nhìn cậu: "Sao lại vào nữa rồi? Không phải nói...."
"Con có thể mặc tạp dề mà." Diệp Triều Nhiên cố gắng căng mặt, làm cho giọng nói của mình nghe như lúc bình thường.
Tống Nhã cười cười, cũng không ngăn cậu nữa, nhưng đưa cho Diệp Triều Nhiên, đều là những nguyên liệu dễ làm, đến rửa nguyên liệu cũng không cần Diệp Triều Nhiên làm.
Nấu được một nửa, điện thoại Diệp Triều Nhiên vang lên.
"Là Tiểu Khương sao?" Tống Bùi hỏi.
Diệp Triều Nhiên lau tay, lấy điện thoại ra gật đầu: "Là cậu ấy."
"Vậy con mau đi nghe điện thoại đi, ở đây giao lại cho mẹ." Tống Nhã đẩy Diệp Triều Nhiên ra ngoài.
Diệp Triều Nhiên lần này cũng không nói gì, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bếp.
Chỉ là bởi vì căng thẳng, lúc nói chuyện có thể nghe thấy tiếng thở rõ ràng: "Alo...."
"Tớ sắp đến rồi," Khương Tầm Mặc nói, "hẳn là còn hai phút nữa là có thể đến dưới lầu nhà cậu."
Diệp Triều Nhiên lập tức căng thẳng lên: "Nhanh như vậy... tớ xuống dưới đón cậu?"
Khương Tầm Mặc lần này không có từ chối: "Được."
Diệp Triều Nhiên cúp điện thoại, nói một tiếng với Tống Nhã, rồi chuẩn bị xuống tầng.
Cậu vốn dĩ đã đi đến cửa rồi, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, nhanh chân về phòng mình.
Bước vào phòng tắm, cẩn thận đánh giá mình trong gương, xác nhận quần áo trên người mình sạch sẽ, Diệp Triều Nhiên mới hơi thở phào, nhanh chân xuống tầng.
Diệp Triều Nhiên vòng đi vòng lại như vậy, trì hoãn mất hai phút, cho nên cậu vừa mới xuống tầng, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở ngoài cổng tiểu khu.
Khương Tầm Mặc mặc bộ đồ thể thao màu trắng, nơi bị ánh mặt trời chiếu vào giống như một tầng lớp mạ vàng, càng hiện rõ ngũ quan đẹp đẽ của cậu ấy.
Lúc nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, đôi mắt thâm thúy của Khương Tầm Mặc hiện lên ý cười.
Diệp Triều Nhiên cảm thấy mình mới nhìn thấy Khương Tầm Mặc, nhiệt độ trên mặt đã không ngừng tăng cao lên rồi
Cậu dừng bước chân, lúc này đột nhiên có hơi sợ hãi, không dám bước lên.
Khương Tầm Mặc lại bước nhanh đến gần.
Một bước, hai bước....
Khoảng cách hai người không ngừng được rút ngắn, cuối cùng biến thành không còn khoảng cách.
Diệp Triều Nhiên bị kéo vào một cái ôm ấm áp mang theo mùi bạc hà quen thuộc.
Hơi thở Khương Tầm Mặc ở ngay bên tai Diệp Triều Nhiên, làm cho sau tai Diệp Triều Nhiên tê dại.
"Lâu rồi không được gặp cậu," Khương Tầm Mặc một đường đã học thuộc lời nói, có chút lắp bắp nói, "tớ rất, không phải, là có chút...cũng không đúng...."
Những lời hắn đã biết ra là cái gì nhỉ?
Nhất thời khẩn trưởng, đầu óc Khương Tầm Mặc trống rỗng, cái gì cũng không nhớ được!
Đang lúc Khương Tầm Mặc moi hết cõilòng, Diệp Triều Nhiên đột nhiên đưa tay, chủ động ôm lấy Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc nghe thấy Khương Tầm Mặc nói nhẹ bên tai: "Lâu rồi không gặp, tớ có chút nhớ cậu, cậu thì sao?"
Tim Khương Tầm Mặc đập thình thịch.
Hắn nhớ ra rồi, chính là câu này...
Khương Tầm Mặc khàn giọng nói: "Tớ cũng nhớ cậu."
===
P/s: Tui ghét Phương Yến thứ nhất thì đứng thứ 2 chắc chắn là Cố Nghiêu.